#3. Feeling (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm nhận

Các rung động cảm xúc thể hiện tiêu biểu là rung động cảm xúc tốc hoặc xấu, yêu hoặc ghét, thích hoặc không thích, quan tâm hoặc dửng dưng.

Mang màu sắc chủ quan.

Bạn có đang cảm nhận được thứ mà mình mong muốn.

Yoongi đưa mắt lên nhìn đồng hồ, giờ đã gần trưa rồi, nhanh thật. Anh chỉ vừa mới thu xong bài rap mới của mình, loay hoay một tí đã tới giờ này rồi. Thở dài, anh xoa hai bàn tay lên mặt như thể hành động ấy có thể xua đi được sự mệt mỏi đang lẩn quẩn trong đầu anh.

Anh với tay đi để tắt máy thì cửa phòng làm việc của anh bật mở và JungKook ló đầu vào cùng nụ cười toe để lộ hai cái răng thỏ của mình. Không biết là anh có đa nghi không nhưng dạo gần đây thằng bé hay ghé vào phòng làm việc của anh, nhiều lúc chỉ đơn giản ló đầu vào và hỏi thăm anh vài câu, có khi thằng bé sẽ mang cho anh thứ gì đó để uống. Thực sự thì anh cũng không nên bận tâm nhỉ, vì không phải chỉ có mỗi JungKook, mà các thành viên khác cũng vậy, khi thấy anh làm việc quá lâu thế nào cũng réo điện thoại ầm ỉ hay thậm chí sẽ chui vào studio và mang anh ra ngoài.

Về việc réo điện thoại thì không sao, nhưng còn việc dám chạy vào phòng và gần như lôi anh ra ngoài chỉ có thể là Taehyung mà thôi.

Nghĩ lại cũng buồn cười thật, từ bao giờ anh đã cho cậu cái quyền tùy tiện thích làm gì với anh thì làm ấy nhỉ.

Quay lại với JungKook, thằng bé đã đi vào phòng, trên tay cầm một lon trà xanh ướp lạnh và đưa cho anh, thằng bé kéo một cái ghế ở gần đó và ngồi xuống.

- Tới đâu rồi anh? - JungKook hỏi và chỉ tay vào máy tính, ý ám chỉ công việc thu âm và chỉnh sửa nhạc của anh.

Yoongi khui lon nước ra và uống một ngụm. - Cũng sắp xong rồi, vì anh chưa hài lòng vài đoạn nên ngồi chỉnh cho xong.

- Cũng tới giờ ăn trưa rồi, hay tụi mình đi ăn cái gì nhé?

- Ăn gì? - Anh hỏi. - Anh tưởng em sẽ về ký túc xá ăn cơm chứ?

JungKook cười cười và lắc đầu. - Không, em nói với anh Jin là có chút chuyện phải ra ngoài. Hai anh em mình đi ăn thịt cừu nướng đi, em thèm cả tháng nay rồi mà không có dịp đi.

Nói đến thịt cừu nướng bổng nhiên anh cũng thấy bụng mình sôi lên, cũng lâu quá rồi anh không đi ăn, hay nhân dịp này mà làm một bữa hoành tráng luôn cho rồi.

- Anh thì không có ý kiến gì hết, nhưng nếu đi mà không nói gì cho anh Jin và mấy đứa kia có phải hơi ác không?

- Tụi mình sẽ mua về cho mấy anh ấy sau, vì vậy không cần phải lo đâu.

Yoongi đứng lên và với cái áo khoác đang treo ngay cửa ra vào và bắt đầu mặc lên người, anh cười cười khi nói.

- Miễn là nhóc trả tiền cho phần đó.

- Tất nhiên rồi. - JungKook hí hửng nói và đi theo anh. Thằng bé bám lấy cổ anh khi cả hai ra ngoài làm anh hơi nghiêng về phía nó. Đôi khi anh thấy mình khá lép vế trong vụ nẹp đầu nẹp cổ này, mỗi lần có ai đó mà quàng lấy anh từ đằng sau thì y như rằng anh sẽ bị nghiêng qua một bên, không khéo thì ngã dập mặt chứ chẳng chơi. Chà, có lẽ sau vụ này anh phải đi học gym trở lại để tăng cường sức khỏe, nhưng không biết có qua được kỳ trăng này không nữa.

Yoongi nhăn nhở cười khi nhớ lại lần cuối anh đi tập gym, anh đã phải nằm bẹp ở ký túc xá hai ngày liền vì đau cột sống. Anh bị đau thì đã đành, con cún con Taehyung hư hỏng kia thì tối ngày cứ rúc vào anh làm anh thở cũng khó, mà anh thì không thể nổi giận được với cậu, vậy có buồn không chứ?

Anh và JungKook đi trong cái nóng của buổi trưa để đến với tiệm cừu xiên que quen thuộc. Trong những lần diễn show về trễ cả nhóm đều kéo vào đây để ăn, nơi này thịt cừu nướng ướp vị thì khỏi chê, ngay cả anh là một người kén ăn vậy mà vẫn mê tít.

Yoongi vào đúng ngay bàn mà mình thường ngồi, còn JungKook thì gọi hẳn một suất thịt lớn, anh cũng phải khá khâm phục khả năng ăn của thằng bé, nó và Taehyung ăn còn nhiều hơn cả một hạm đội, đúng là bọn con trai tuổi mới lớn có khác.

Phần thịt cừu ướp gia vị nhanh chóng được mang ra và anh bắt đầu nướng nó trên cái vỉ đã nóng, nghe tiếng thịt kêu xèo xèo và mùi hương thơm nồng của nó tỏa ra, chui vào mũi anh và lại làm bụng anh réo còi.

Đói quá, đói quá.

JungKook ngồi đối diện anh lại mỉm cười, lạ nhỉ, anh đếm sơ sơ nãy giờ thằng bé cười không biết bao nhiêu lần. Chắc hôm nay lại có chuyện vui gì rồi, nên thằng bé mới bao anh đi ăn thịt cừu nướng như thế này.

- Đây, để em cắt thịt ra cho. - JungKook nói, cầm cây kéo và cắt nhỏ chỗ thịt mà Yoongi định gấp ra đĩa.

- Không cần đâu, nó được cắt thành miếng vừa ăn rồi còn gì.

Anh nói, nhưng chẳng đợi anh nói xong thì phần thịt trước mặt anh đã trở thành những miếng thịt mini mà anh nghĩ con nít có thể nuốt được. Thở dài, thôi kệ cũng không sao, có cái để ăn là được rồi, hài hước nghĩ, Yoongi gấp một miếng thịt và bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

Anh nhanh chóng tấn công phần ăn của mình và JungKook cũng vậy, anh nhìn thằng bé ăn một cách ngon lành và JungKook lại bắt đầu luyên thuyên về những câu chuyện không ngừng nghỉ của mình. Thằng bé kể cho anh nghe vài chuyện mà nó gặp trong tuần và trong những show diễn của họ, đa phần là những chuyện phiếm không đầu không đuôi nhưng Yoongi vẫn lắng nghe.

Có thể là do giọng nói của thằng bé, nó ở mức âm vực khá êm tai, anh phải thừa nhận là anh thích nghe giọng nói của nó, chất giọng đó làm một người đang chán nản nghe cũng phải nhoẻn miệng cười mặc dù đó chỉ là những câu nói bình thường.

Nhưng nói sao nhỉ, cho dù rất thích thằng bé, nhưng anh chỉ xem nó như một cậu em quý hóa biết nghe lời, JungKook rất dễ thương, phải nói là như thế, nó và Taehyung là hai đứa lăng tăng nhất trong nhóm của họ, bọn chúng dính lấy nhau như sam. Nhưng dạo gần đây thì không như thế, Yoongi đã để ý thấy, hai đứa cũng ít khi nói chuyện với nhau và những màn nhảy chồm lên ôm nhau trên sân khấu gần đây cũng chẳng diễn ra nữa.

Có gì đó đã xảy ra à?

Hay đó chỉ là do anh suy nghĩ quá nhiều.

Chắc do suy nghĩ quá nhiều rồi.

Dạo này anh cũng căng thẳng đầu óc quá đâm ra hay nghĩ lung tung.

Điện thoại trong túi anh kêu những hồi chuông báo tin nhắn, Yoongi lấy nó ra và kiểm tra. Có lẽ là Taehyung nhắn tin, cậu đã đi ra phim trường vào hôm trước và có gọi về mấy lần. Yoongi xem tên tin nhắn hiển thị nhưng rồi hơi cau mày thất vọng một chút khi đó chỉ là tin nhắn rác.

- Ai nhắn tin vậy anh? - JungKook lên tiếng hỏi, đôi lông mày đen nhướng lên.

Yoongi lắc đầu. - Không có gì, tin rác ấy mà. - Nói rồi anh đứng lên, để điện thoại trên bàn và đi về phía bên hông quán để vào nhà vệ sinh. JungKook vẫn ngồi đó và tiếp tục ăn phần cừu nướng của mình.

Chẳng mất mấy thời gian để vào nhà vệ sinh và rửa bàn tay bám đầu dầu của anh, Yoongi nheo mắt và lấy tay gạt phần mái đang quá dài và nó cứ đâm vào mắt anh, sau tuần này anh phải cắt tóc thôi, khó chịu rồi đây.

Tay anh vô tình chạm lên cổ và thấy hơi nhói ở đó, anh gạt phần áo ra và xem, rồi lập tức nóng bừng mặt vì trên cái cổ trắng của anh có một nốt đỏ gần như lên gió. Khỏi cần tìm nguyên do anh cũng biết tác giả của nó là ai. Nhưng sao anh không để ý thấy mấy bữa trước nhỉ.

Dù không muốn thừa nhận nhưng mấy ngày gần đây Taehyung cứ bám lấy anh suốt và những cuộc mây mưa lén lút của họ cũng tăng dần lên, kể từ lúc Taehyung đi vào phòng chờ và kéo anh ra trước bao nhiêu ánh mắt của các thành viên, Yoongi chẳng nhớ nổi cậu đã hành anh bao nhiêu lần.

Chỉ biết là cậu nhảy bổ vào anh như một con sói đói, ngấu nghiến ăn cho đế khi anh không thể chịu nổi và phải xin cậu dừng lại. Những tưởng cơn đói của cậu đã đi qua, nhưng khi màn đêm phủ xuống, trong bóng tối, cậu lại tìm đến anh. Lại tiếp tục những đòi hỏi, mặc dù anh muốn cậu cũng rất nhiều, nhưng đôi khi anh không thể ép mình chạy theo cậu được, vậy là Taehyung sẽ ở đó, chờ cho đến khi anh đến và yêu chiều anh theo cách của cậu.

Tình cảm của cả hai đã tiến xa đến mức nào, anh không biết nữa, anh chỉ biết là mình yêu cậu, thật lòng và mong muốn nó sẽ không bao giờ kết thúc.

Ừ, nhưng những di tích mà cậu để lại cho anh thì không cho qua được. Yoongi sẽ nhớ chuyện này và tính sổ với Taehyung sau khi cậu về lại ký túc xá.

Yoongi ra khỏi nhà vệ sinh và lại thấy nụ cười của JungKook, thằng bé vẫy tay với anh, đôi mắt nâu nheo lại cho nụ cười toe ấy. Lại cười nữa rồi, có việc gì với dây thần kinh cười của thằng nhóc à.

- Hôm nay em có việc gì vui hay sao mà cười hoài vậy nhóc? - Anh hỏi khi ổn định lại chỗ ngồi, mắt liếc về chiếc điện thoại với màn hình vẫn tối, anh với lấy nó và cho vào túi áo.

- Không có gì, à mà cũng không phải, đúng là em đang vui thật. - Thằng bé nói, gấp lấy một miếng thịt khác và ăn.

- Anh có thể biết được không?

- Anh Yoongi cũng biết là gì rồi mà.

Yoongi nhướng lông mày lên, thằng bé đang nói tới chuyện gì nhỉ, anh có biết tới chuyện đó sao?

- Không có gì đâu, đừng bận tâm. - JungKook nói, dựa cằm vào tay và nhìn anh bằng đôi mắt khó hiểu đó. - Rồi anh cũng biết mà Yoongi.

Bổng nhiên anh thấy nổi da gà với cách thằng bé gọi tên anh, anh hơi hỉnh mũi lên một tí như thể không tin, nhưng rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Những ngón tay JungKook gõ gõ trên bàn theo một nhịp bài hát, miệng cũng ngân ngân một giai điệu gì đó, hình như anh đã nghe ở đâu nhưng vẫn cứ ngờ ngợ.

.

.

.

Tối đó, một cơn mưa từ đâu ập xuống làm hỏng cả một buổi tối của cả nhóm, mọi người đang bàn tính chuyện đi ra ngoài ăn, nhưng rồi cơn mưa quái ác này đổ xuống, thế là anh cả Jin lại phải bắt tay vào nấu bữa tối.

Yoongi cũng hơi tiếc một chút, nhưng biết làm sao, anh vừa tắm xong và đang lau khô đầu, mắt nhìn ra ngoài màn mưa đang phủ xuống. Không biết chỗ Taehyung hiện giờ có mưa không nhỉ, nếu có thì sẽ làm chậm tiến độ quay phim của cậu mất.

Cậu đã đi hơn một ngày rồi và anh bắt đầu nhớ con cún con đó, anh đã quen với việc cậu chạy lòng vòng quanh mình, bây giờ không có cũng thấy buồn chút ít, không được nghe tông giọng trầm trầm của cậu bên tai léo nhéo với anh, khi cậu ở gần bên và càm ràm với anh suốt ngày, anh chỉ ước là mình tìm được thứ gì đó và khâu mồm cậu lại, nhưng khi không nghe lại nhớ.

Anh cũng khó hiểu với chính mình.

Ngồi trong phòng được khoảng nửa tiếng thì anh nghe có tiếng mở cửa bên ngoài và có giọng nói cất lên.

- Ay, chào mừng nhóc về nhà. - Tiếng Hoseok vang lên và bắt đầu nghe những tiễng vỗ bùm bụp vào da thịt.

- Hôm nay quay phim tốt chứ? - Giọng anh Jin vang lên. - Mà em về trong tình trạng thế này à, ướt hết rồi kìa.

Yoongi ngay lập tức bắn ra khỏi giường còn nhanh hơn tên lửa, anh chui đầu ra khỏi phòng và thấy Taehyung đang đứng trước cửa của ký túc xá trong tình trạng ướt mèm.

Cái thằng nhóc này, anh đã nói bao nhiêu lần là không được dầm mưa rồi cơ mà.

Cậu đang nói chuyện với anh cả Jin, rồi nở một nụ cười khi thấy Yoongi, cái nụ cười hình hộp ngốc nghếch đó. Khuôn mặt cậu nhiểu nước và mái tóc nâu cũng đang bết lại trên đầu, rồi anh cả Jin quăng cho cậu cái khăn để cậu lau khô người.

- Mưa lạnh quá. - Cậu nói vẫn giữ nụ cười trên môi. - Chào buổi tối anh Yoongi.

- Chào buổi tối. - Anh lại gần, rất muốn dùng tay và nện vào đầu cậu mấy cái nhưng nhanh chóng kiềm lại. Để sau vậy. - Sao lại dầm mưa về thế kia, muốn thi gan với ai vậy thằng nhóc này?

- Ay, em biết lỗi rồi, vì em về gần đây thì trời đổ mưa nên đành phải lội về luôn. - Taehyung nói rồi đưa mắt nhìn anh, ánh mắt của cậu lướt dọc lên xuống làm anh cau mày khó hiểu, nhưng rồi rất nhanh cậu lại di chuyển ánh mắt tới chỗ Yoongi.

- Lau cho khô người và vào tắm đi, không thì bệnh đó. - Hoseok bình luận.

- Em biết rồi.

Taehyung cười, cuối xuống tháo đôi giày ra và đi vào nhà, cậu ráng đi thật nhanh để không bị nước nhỏ xuống sàn nhà và nghe các thành viên càm ràm, đặc biệt là NamJoon, vì NamJoon là người chịu trách nhiệm lau sàn trong ký túc xá mà.

Cậu đi qua phòng của mình và vô tình chạm vào JungKook, hai thằng nhóc này bình thường nếu gặp nhau sẽ lại la ố om xòm, cười cười nói nói, nhưng hôm nay cả hai không nhìn nhau lấy một cái, chúng chỉ lướt qua nhau như thể hai người đi đường xa lạ. JungKook thấy anh và mỉm cười trước khi thằng bé ra ngoài phòng khách.

Yoongi đi theo sau Taehyung, ngay khi anh đặt chân ra khỏi tầm mắt của cả nhóm thì Taehyung kéo anh lại. Hơi bất ngờ, anh ngây mặt ra nhìn cậu và nhướng mày lên cho một câu hỏi. Taehyung lại nhìn anh một lượt từ đầu đến chân. Hôm nay mấy đứa này làm sao vậy nhỉ. Hết JungKook rồi đến Taehyung, cứ nhìn chằm chằm vào anh và cười, đang có trào lưu mới hay sao vậy.

- Làm sao thế? - Anh lên tiếng hỏi.

- Anh... - Taehyung nói. - ... Ừm, anh không...có,... nó...

- Em nói cái gì vậy?

- JungKook nó có...

- JungKook thì sao?

Cậu hơi mím môi, rồi có cái gì đó lướt qua trong mắt cậu rất nhanh, nhưng cũng nhanh chóng biến mất, và sự âu yếm lại lấp đầy đôi mắt cậu khi cậu cuối xuống và ôm anh.

- Không có gì. - Cậu rúc cái mũi lạnh của mình vào cổ anh mà hít hà. - Em nhớ anh quá, Mèo con.

Cái lạnh của cậu nhanh chóng chuyền vào người anh, làm anh có chút rùng mình vì nước trên người cậu đang nhỏ giọt lên anh. Mặc dù anh muốn ôm cậu lâu hơn một chút, nhưng phải để cậu tắm truóc đã, nếu cứ giữ tình trạng này sớm muộn gì cậu cũng bệnh cho xem. Yoongi vỗ vỗ lên vai cậu và lùi lại một chút.

- Được rồi, đi tắm đi. - Anh nói.

- Yoongi có nhớ em không?

- Không. - Có. - Thay vì đứng đây hỏi lung tung thì vào tắm đi, em đang làm ướt hết chỗ này rồi nè.

Taehyung cười cười, rồi kéo anh lại, hôn lên môi anh một cái thật nhanh. Khi môi hai người chạm nhau bất chợt nụ hôn được kéo dài thêm. Hơi lạnh trong miệng cậu phả vào anh khi cậu nghiêng đầu và đưa lưỡi mình vào khoan miệng anh, cùng với anh hòa nhịp trong nụ hôn này.

Không biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu, nhưng Yoongi là người quay đầu đi để lấy hơi, mắt anh chớp chớp vì khí gần như bị rút khỏi buồng phổi. Anh nghe thấy tiếng cười lục khục ngay trên đỉnh đầu của mình.

- Lên nhà đi Mèo con, hay... - Cậu thì thầm ám muội vào tai anh. - ... Tắm chung với em luôn đi, em sẽ kỳ lưng cho anh và...

- Anh tắm rồi, sao em không về sớm hơn một chút nhỉ. - Anh nói và quay đầu đi lên nhà với một nụ cười nhết mép. Cậu về trễ, cậu mất quyền ưu tiên, thế thôi.

.

.

.

Yoongi thở dài một tiếng, tay anh nắm chặc lấy tấm khăn trải giường, những tiếng rên dường như tắc nghẹn trong cuốn họng khi Taehyung từ từ đưa chiều dài của cậu vào sâu trong anh.

Khi màn đêm phủ xuống, tội lỗi cũng đi theo.

Cũng như những đêm trước, cậu và anh lại lạc đến vùng đất tội lỗi của cả hai, thế giới bí mật ấy chỉ có hai người biết. Bên tai anh là tiếng thở của cậu, dưới tay anh là làn da nóng bừng của cậu khi cậu vào trong anh, những nhịp ngân không ngừng trong bóng tối như mực này, khóa anh lại và để anh tận hưởng nó một cách chậm rãi nhất có thể.

Taehyung ôm khuôn mặt anh trong tay và hôn anh ngấu nghiến, dày vò đôi môi anh dưới môi cậu, cậu cắn vào đôi môi mềm ấy rồi lại đưa lưỡi vào như để âu yếm, dỗ dành Mèo con của cậu.

- Mèo con, nói lại xem nào, anh có nhớ em không? - Cậu nói và đưa đẩy hông mình thật chậm, tận hưởng cảm giác chậc khít đang bao phủ lấy cậu và làm anh quằng quại trong khoái lạc. - Có không?

Yoongi thở gần như không ra hơi, mái tóc anh đang bết lại do mồ hôi khi anh gật đầu.

Nhưng Taehyung không bao giờ đồng ý với những hành động anh trả lời cậu, cậu ve vuốt anh, ấn ghì anh xuống nệm và lại đòi hỏi anh.

- Nói ra đi nào bé cưng, anh có nhớ em không?

- C...có... - Phải cố lắm anh mới lên tiếng được khi cậu tra tấn anh như thế này.

- Tên em đâu? - Cậu hỏi và ngưng những chuyển động của mình lại, làm anh như chết trân tại chỗ, cứ như anh vừa được cậu nâng lên mây và thả phịch xuống.

Yoongi vặn vẹo người vì sự thiếu vắng của cậu, anh bậc lên một tiếng như hờn dỗi và Taehyung bật cười, cậu hôn lên mắt anh, cắn nhẹ lên cái mũi nhỏ xíu ấy.

- Gọi tên em đi, và em sẽ cho anh cái anh muốn.

Trong những lúc như thế này mà cậu vẫn còn muốn hành hạ anh, cậu phải biết chắc rằng anh luôn là của cậu, chỉ riêng cậu mà thôi, chỉ muốn anh gọi tên mình khi anh say trong khoái lạc.

- T...Taehyung... anh...nhớ em Taehyung. - Anh nói, hơi nhấc người lên để cậu chuyển động. Sao cậu có thể làm vậy với anh, để anh chờ đợi trong khi cậu ở đó và đùa giỡn như vậy. - ...Làm ơn...Taehyung...

- Bé cưng, anh muốn em làm gì? - Cậu hỏi và nhịp hông vào anh, làm anh rít lên trong hơi thở ngắc quảng. - Như thế này à?

Yoongi gật đầu, tay anh đang làm rối tung mái tóc của cậu, cậu cuối xuống và hôn anh, bàn tay vuốt ve da thịt mềm mại và thơm ngát của Yoongi, cậu lướt xuống cho đến khi chạm tay vào nơi nóng bừng của anh và cầm nó trong tay. Cậu nghe thấy anh phát không ra tiếng, cậu cuối đầu xuống để môi anh lướt qua trán cậu, anh cũng đặt lên đó những cái hôn nóng hổi, cầu xin cậu trong im lặng.

Cậu cười và chuyển động hông mình, trao cho anh cái anh muốn. Những cú trượt dài trong anh càng kéo cậu sâu hơn vào tội lỗi.

Thật tuyệt vời.

Dù sau này cậu có phải trả giá cho việc này thì cậu cũng hài lòng. Taehyung cứ kéo dài cuộc vui này, hành hạ anh trong cái nôi ngọt ngào ấy, đưa anh lên rồi kéo xuống. Trong những giây cuối cùng, cậu bắt đầu tăng tốc, lao vào anh, kéo anh chạy cùng mình.

Taehyung bật rên một tiếng, cậu ôm gì lấy anh, vùi mặt vào cổ anh và để cho mình bùng nổ, ép sâu vào anh, trao cho anh tinh túy đàn ông của mình, tất cả và nhắm mắt tận hưởng.

Hơi thở của họ hòa vào nhau trong bóng tối, những tiếng thở nặng nhọc và sản khoái. Taehyung rãi vào cổ anh những cái hôn và những cái mút mát, để lại nơi cậu đi qua những vệt đỏ gợi tình.

Yoongi để tay lên khuôn mặt cậu và kéo cậu vào một cái hôn khác, nụ hôn của kẻ chiến thắng, anh di tay lên khắp đường nét quen thuộc mà anh yêu thích và bắt đầu chống tay lên, anh nhẹ đẩy Taehyung nằm về phía mặt nệm, cậu ngoan ngoãn làm theo. Đúng là cún con của anh, Yoongi mỉm cười, anh hôn vào cằm cậu khi anh đổi vị trí của họ, anh đang ngồi trên người cậu, chiều dài của cậu vẫn còn giữ bên trong anh.

Taehyung vẫn còn chưa nghĩ ra điều gì thì anh nhất hông lên, để cậu rồi khỏi anh, cậu hơi nheo mày vì mất đi cảm giác ấm áp từ anh và trước khi cậu biết anh đang định làm gì thì tay anh đã đưa xuống và ôm lấy cậu ở đó.

- Mèo con... - Cậu lên tiếng khi muộn màng nhận ra.

- Coi nào, anh Jin sẽ nghe thấy đấy. - Anh trách yêu. - Cún con hư hỏng, dám chọc anh à?

- Em sao? - Cậu bật cười, không tin được vào tai mình.

- Để xem em chịu được trò này không nhé.

Nói rồi Yoongi lui người xuống, cậu có thể thấy hơi thở của anh phả dọc bụng mình, kéo dài đến nơi nóng bừng của cậu đang ở trong tay anh.

Ôi Chúa ơi! Anh định...

Cậu đang nghĩ cái gì kia chứ. Điều này hẳn là điên rồ, quá điên rồ...

Quá tuyệt.

Trong bóng tối, khi đôi mắt đã quen dần với nó, cậu có thể thấy đôi mắt anh ánh lên vẻ tinh nghịch. Mái đầu của Yoongi khẽ cuối xuống và đôi môi mềm mại của anh hé ra bắt lấy nơi nóng bừng của cậu.

Chuyến này cậu tiêu rồi.

Cậu sẽ chết.

Nhưng là một cái chết ngọt ngào.

Và cậu đang tận hưởng nó đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro