Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừ! Là tôi..." Tuấn Chung Quốc nhìn người trước mắt cơ hồ nét động lòng người vẫn không có gì thay đổi, nén tình cảm mãnh liệt trong lòng xuống, mỉm cười trả lời.

"..." Mân Doãn Khởi không muốn nói thêm, duy trì im lặng, ánh mắt phân tán. Cậu không dám nhìn hướng Tuấn Chung Quốc, cậu sợ, sợ Tuấn Chung Quốc sẽ từ diện mạo đứa con nhìn ra chút gì. Bởi vì bọn họ thật sự là quá giống nhau! Lúc này cậu chỉ hy vọng người trước mặt này nhanh biến mất một chút là được.

Dựa vào cảm ứng mẫu tử liên tâm, Tả Dực cùng Hữu Dực đồng thời cảm nhận được cảm giác sợ hãi của cha. Thế là hai đứa bọn chúng len lén trao đổi ánh mắt một cái, Hữu Dực không vui nói: "Cha! Đi thôi! Con với anh đều bụng đói xẹp lép rồi! Cha không phải còn muốn đi tảo mộ bà nội sao! Nhanh lên đi! Chú Trịnh còn đang ở bãi đỗ xe chờ chúng ta đấy!"

Tiếng nói không vui của Hữu Dực, đúng lúc cho Mân Doãn Khởi một lý do để rời đi. Cậu lập tức thở dài một hơi, mỉm cười nói với Hữu Dực: "Hữu Dực, con trước tiên nói tiếng cảm ơn với chú này, sau đó chúng ta đi!", dù sao hắn cũng là ba của con a! Câu này chỉ là trong đầu Mân Doãn Khởi mà không thể nói ra.

Mân Hữu Dực phụng phịu, hắn không phải là một trong hai người đàn ông không có trách nhiệm kia sao? Mình vì sao phải nói cám ơn chứ! Có điều sau khi bé thấy ánh mắt nghiêm khắc của cha, thỏa hiệp nhìn về phía Tuấn Chung Quốc, lòng mặc dù không muốn vẫn nhỏ giọng miễn cưỡng nói hai chữ "Cám ơn".

Tuấn Chung Quốc mỉm cười nhìn đứa bé trai đang giận dỗi này. A! Làm sao lại quen mắt như thế chứ! Còn đứa kia, cũng thực quen mặt a! Hai đứa bọn chúng là sinh đôi, sao lại không giống nhau vậy? Tuấn Chung Quốc cúi đầu yên lặng suy nghĩ, không nhận ra hai đứa bé trai kia đã kéo người cha thân yêu của bọn chúng đi.

"Này, cậu xem, cậu xem, người đàn ông này trông giống hệt đứa con của bác sĩ Mân a! Quả thực là phiên bản người lớn của Hữu Dực nha! Dù cho nói là ba của Hữu Dực cũng không có gì kỳ lạ!"

"Đúng a! Đúng a! Giống y hệt nha! Quả thực giống như đúc từ một khuôn mà ra!"

Một đám nữ y tá tình cờ nhìn thấy sôi nổi bàn luận.

Tiếng bàn luận đột nhiên truyền tới cắt ngang suy nghĩ của Tuấn Chung Quốc. Đại não hắn lập tức có phản ứng, đúng, đứa bé trai ban nãy rõ ràng giống hắn đi! Mà đứa kia không phải là giống Kim Tại Hưởng sao! Hắn tại sao lại ngu ngốc như thế chứ?... Khoan đã, nếu hắn nhớ không lầm, lúc bọn nó ở trong phòng khám gọi chính là mẹ, lúc hắn ở đó lại gọi là cha. Hơn nữa... bọn nó lại khác nhau giống hắn và Kim Tại Hưởng như vậy. Đây là liên quan đến nhau như thế nào? Còn bác sĩ Trịnh Hạo Thạc kia mà hai đứa nhóc đó nhắc tới nữa! Không được, hắn phải đi xác nhận lại thử xem. Lúc Tuấn Chung Quốc suy nghĩ xong, ngẩng đầu lần nữa, khi muốn nhìn lại bộ dáng đã nhung nhớ suốt 8 năm, một mảnh trống trơn, ba cha con trên hành lang đã biến mất không còn dấu vết.

Tuấn Chung Quốc nhìn hành lang vắng vẻ, dựa vào trình độ y học mười mấy năm, hắn cảm nhận được tính nghiêm trọng của chuyện này. Ngay sau đó hắn lôi di động ra, bấm một dãy số quen thuộc, tiếng nói trầm thấp mà thuần hậu truyền đến.

[Quốc! Có chuyện gì?]

"Tôi đã tìm được Mân Doãn Khởi! Cậu ấy làm việc ngay tại bệnh viện trực thuộc đại học Nhân Hòa. Anh không cần tìm nữa!"

[Cậu ấy có khỏe không?]

"Khỏe! Có một cặp sinh đôi... Hưởng, sự tình không chỉ đơn giản như vậy! Anh bảo Kim Nam Tuấn cẩn thận điều tra chuyện đấy. Đúng rồi, còn có một người tên là Trịnh Hạo Thạc! Cũng tra tra. Tốt nhất là nhanh một chút!"

[Tôi lập tức liên lạc cho Nam Tuấn...]

"Tôi còn có việc, tôi cúp máy trước!"

Tuấn Chung Quốc cúp di động. Hắn nhớ đứa bé trai tên Hữu Dực đã nói, chú Trịnh đang ở bãi đỗ xe chờ họ. Bọn họ chắc chắn muốn đi ra cửa. Hừ! Hắn thật muốn xem cái người họ Trịnh tên Thạc kia là thần thánh phương nào. Nghĩ nghĩ, Tuấn Chung Quốc rất nhanh đi hướng bãi đỗ xe, xác định phương án tác chiến, quyết định bám theo điều tra.

Mà Kim Tại Hưởng ở đầu dây bên kia đang cầm di động "tít tít tít..." mà ngẩn người. Sinh đôi? Cậu ấy làm sao có thể kết hôn? Cậu ấy không biết hắn đã đợi cậu ấy gần mười năm sao? Cậu ấy làm sao có thể? Không được, mặc kệ vợ cậu ấy là ai, hắn đều phải đoạt lấy cậu ấy! Cậu ấy là người của Kim Tại Hưởng hắn! Ngoại trừ Tuấn Chung Quốc ra, bất luận kẻ nào, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp! Một đạo tinh quang lạnh lẽo xẹt qua đôi mắt ưng, một thương nhân khát máu lại xuất hiện. Kim Tại Hưởng quyết đoán nối máy với số di động của Kim Nam Tuấn.

[Anh, có chuyện gì vậy? Em đang bề bộn nhiều việc!]

"Giúp tôi điều tra Mân Doãn Khởi và Trịnh Hạo Thạc. Nhất là Mân Doãn Khởi, tôi muốn tài liệu chi tiết. Chỉ trong hai ngày!"

[Nhận! Chúng em chính là công ty điều tra thông tin Nam Trấn! Một ngày là xong, ngày mai trước 6 giờ, em sẽ cho anh đáp án.]

"Được, tôi chờ tin tức của chú."

Mân Doãn Khởi, tôi để cậu trở lại bên cạnh chúng tôi! Cậu chỉ có thể lựa chọn giữa tôi và Tuấn Chung Quốc, không phải tùy theo cậu! Một mạt cười ngấm ngầm nổi lên nơi khóe miệng Kim Tại Hưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro