Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để ý sau khi bọn Trịnh Hạo Thạc rời đi, tay Mân Doãn Khởi xoa nhẹ mộ bia của bà bắt đầu trở nên run run, chỉ thấy khuôn mặt cậu nhẹ nhàng kề sát tấm hình của bà, nước mắt im lặng rơi xuống, lời nói vỡ ra trôi trong gió, trôi vào trong lòng Tuấn Chung Quốc, thổi một trận sóng, sóng to gió lớn nối tiếp nhau...

"Bà... Tả Dực và Hữu Dực đã 7 tuổi rồi, bọn nó thực nghịch ngợm. So với Hữu Dực, Tả Dực chững chạc hơn một chút... Hôm nay... con gặp lại người 8 năm trước... Đấy là một người trong lúc ấy... Bà, con nên làm gì bây giờ? Tả Dực và Hữu Dực là sinh mệnh của con, con không thể không có bọn nó... Nhưng con cũng thực mâu thuẫn, con không thể ích kỷ tước đoạt quyền nhận thức của đứa nhỏ và người thân... Con rốt cuộc nên làm gì bây giờ?... Bà, thực sự con rất sợ bọn họ biết sự tồn tại của mấy đứa nhỏ... Đã 8 năm rồi, bọn họ có lẽ đã sớm kết hôn sinh con, sự tồn tại của bọn nhỏ nhất định phá hoại hạnh phúc của họ, đấy không phải kết quả mà con muốn thấy... Con là trẻ mồ côi, hiểu rõ hạnh phúc khó khăn thế nào mới có được, cho nên con muốn rời đi, mang theo ba cùng bọn chúng rời đi rất xa... Con xin lỗi, xin bà tha thứ cho sự chạy trốn của con... Đúng rồi, hai đứa nhóc kia cũng đã biết ba bọn chúng là ai, có điều chúng rất hiểu chuyện, không có ý muốn thấy bọn họ, con biết chúng là lo lắng cho cảm nhận của con. Con... Con có lúc cảm thấy rất có lỗi với chúng... Không cho chúng một gia đình đầy đủ, cũng không cho chúng người cha đầy đủ. Có điều, con thật sự... thật sự không hối hận sinh ra chúng...Bà, con nhớ người... xin người hảo hảo bảo vệ chúng... Cám ơn..."

Sau khi nói xong những lời này, Doãn Khởi thành kính hôn lên trên bia mộ. Sau đó cậu chậm rãi đứng lên, nâng tay lau nước mắt còn lưu lại trên mặt, lưu luyến nhìn ngôi mộ, đầu cũng không quay lại đi xa. Nghĩa trang rộng lớn, chỉ còn lại Tuấn Chung Quốc còn đang xuất hồn đến nơi nào...

Tuấn Chung Quốc không biết mình như thế nào về đến nhà. Khi hắn tỉnh lại, hắn mới phát hiện mình không có tiếp tục đi theo bọn Mân Doãn Khởi, mà là trực tiếp chạy xe về nhà mình.

Hắn ngồi trên sô pha phòng khách, kinh ngạc vui mừng cùng hối hận, hai loại tình cảm này không ngừng cuồn cuộn hiện ra trong lòng. Hắn muốn vui sướng hét lên, muốn nói cho mọi người, hắn có hai đứa con, người hắn yêu nhất cho hắn hai đứa con. Đồng thời, hắn cũng vô cùng hối hận, vì sao không dám đối mặt với sự nhát gan của mình? Vì sao mình lại trì độn như thế, cần nhiều năm như vậy mới có thể rõ ràng tình cảm của chính mình? Vì sao không trở về sớm một chút? Vì sao... Ngàn vạn cái vì sao cứ dây dưa trong đầu hắn. Hắn không xác định được tương lai sẽ như thế nào? Nhưng là hiện tại, điều duy nhất hắn muốn làm chính là một lần nữa giữ lấy tình yêu thực sự của mình – Mân Doãn Khởi cùng với bọn nhỏ đáng yêu của hắn.

Vừa nghĩ đến kia hai đứa nhóc đáng yêu kia, một tia mỉm cười nổi lên ở khóe miệng Tuấn Chung Quốc. Đột nhiên, nụ cười của hắn vì khuôn mặt nhỏ nhắn rất giống Kim Tại Hưởng mà đờ đẫn. Hiện thực tàn khốc nói cho hắn biết, người mình yêu nhất không chỉ cho hắn, mà còn sinh ra đứa nhỏ cho một người đàn ông khác. Mà người đàn ông này chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn. Khởi sẽ lựa chọn thế nào đây? Hưởng lại sẽ làm như thế nào? Có điều, trước khi lo lắng mấy vấn đề này, hắn đầu tiên phải cùng hợp tác với Hưởng, đoàn kết nhất trí, quét sạch kẻ địch bên ngoài. Sau đó mới suy nghĩ đến tương  lai ba người bọn họ. Nghĩ, nghĩ, hắn lại một lần nữa bấm di động cho Hưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro