Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Thạc Trấn băn khoăn nặng nề tắt di động. Sau đó, hắn ra vẻ bình tĩnh trấn an với Mân Tả Dực và Mân Hữu Dực: "Mấy người ba của cháu, còn cả chú Nam Tuấn cũng đã đi cứu cha các cháu rồi. Đừng lo! Có bọn họ, Khởi nhất định sẽ không có việc gì!"

"..." Tất cả mọi người đều trầm xuống, biểu tình lo lắng mà sốt ruột trên mặt rõ ràng.

"Tả Dực! Tiểu Khởi có anh trai sao? Nó không phải một đứa trẻ bị bỏ rơi sao? Còn có, nó năm mười sáu tuổi ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cháu có thể nói cho ông nội không?" Tiếng giáo sư Lương lo âu mà không mất thận trọng phá vỡ yên tĩnh đầy khắp phòng.

"Dạ! Cháu với Hữu Dực cũng là mới biết không lâu. Cha bởi vì sợ ông nội lo lắng, vì thế chưa từng nói cho người. Có điều, may mắn cháu và Hữu Dực còn có ba Hưởng bọn họ có dự kiến trước. Sau khi biết rõ sự kiện kia, vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, trong chiếc vòng tay chúng cháu tặng cha kia, để cho chú Nam Tuấn thả máy theo dõi. Vì thế lần này mấy người ba bọn họ mới có thể phát hiện cha nhanh như vậy. Có điều, cháu vẫn rất lo lắng. Bởi vì gã gọi là Hắc Ưng kia, hắn chính là hận cha muốn chết. Hắn nhất định sẽ tra tấn cha. Thật hy vọng mấy ông ba bọn họ có thể nhanh một chút tìm được cha..." Mân Tả Dực lo lắng giải thích.

Sau đó, bé liền nói cặn kẽ cho mọi người mười bốn năm trước, cảnh ngộ kia của Mân Doãn Khởi, cùng với áy náy và tự trách mười sáu năm qua của cậu kể từ sau sự kiện kia.

Nghe xong lời của Mân Tả Dực, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt tràn ngập khiển trách cùng khinh bỉ.

Mà Trịnh Hạo Thạc lại không nhìn những ánh mắt tập trung trên người hắn. Hắn chỉ là chìm đắm trong vòng xoáy hối hận, không ngừng thì thầm: "Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy... là như vậy..."

Chợt, hắn bỗng nhiên đứng lên, trong kinh ngạc của mọi người cấp tốc lao về phía ngoài cửa.

"Quay lại, mày nghiệt tử này! Đã lúc này, mày còn muốn đi đâu?" Trịnh Hạo Thắng tức giận cả người phát run, tay ôm ngực, không ngừng run rẩy.

"Con đi tìm Khởi. Con biết nơi Hắc Ưng bọn chúng có thể đợi, con muốn đi chuộc lỗi của con!" Trịnh Hạo Thạc đầu cũng không quay lại nói, như trước rất nhanh đi hướng cửa.

"Tôi cũng đi!" Tiếng Tuấn Chung phong, Kim Thạc Trấn, cùng với Mân Tả Dực và Mân Hữu Dực gần như vang lên cùng lúc.

"Không được, hai người các cháu ngoan ngoãn ở nhà. Bác và chú Thạc Trấn của các cháu đi, là được rồi. Thời điểm thế này, các cháu không được lại tùy hứng. Các cháu là trẻ con, nếu các cháu đi, sẽ chỉ tăng thêm lo lắng cho các bác, không phải sao? Vì thế các cháu ngoan ngoãn ở nhà chờ với mấy ông bà, các cháu cũng không muốn mấy ông bà lại gánh thêm lo lắng đi!" Tuấn Chung Phong nghiêm túc giải thích.

"..." Mân Tả Dực cùng Mân Hữu Dực không lời nào để nói, đành phải tức tối nhìn bóng lưng Tuấn Chung Phong và Kim Thạc Trấn đi xa, hoàn toàn thỏa hiệp.

Bọn chúng cùng những người còn lại, gần như đồng thời dặn dò trong lòng: Mấy người, nhất định phải cứu cha (tiểu Khởi) trở về nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro