Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Nam Tuấn dựa vào ô tô, vừa phun vòng khói, vừa chờ ba người đang chăm chỉ cày cấy trong kho hàng. Trong óc của hắn còn thiên mã hành không nghĩ: Không biết Khởi còn có thể mang thai hay không a! Nếu như anh cả bọn họ lần này lại gieo giống thành công, mình không phải lại sẽ thêm mấy đứa cháu đáng yêu sao? Trời ạ! Vừa nghĩ tới lại có mấy quỷ nhỏ đáng yêu, gọi mình chú, mình cũng sắp muốn hôn mê rồi!

Tuấn Chung Phong đột nhiên xuất hiện cắt ngang ảo tưởng của Kim Nam Tuấn: "Nam Tuấn, sao chỉ một mình chú? Chung Quốc bọn họ đâu?". Tuấn Chung Phong vừa lo lắng, vừa muốn bước vào trong kho hàng xem kết quả.

"Anh hai, anh cả đâu?" Kim Thạc Trấn đi theo Tuấn Chung Phong, cũng muốn đi xem nguyên do.

"Anh Phong, Thạc Trấn, đừng nói tôi chưa nhắc nhở mấy người nha! Anh cả ba người bọn họ đang bề bộn bên trong a! Đến giờ, bọn họ tự nhiên sẽ đi ra, mấy người cũng không nên đi quấy rầy chuyện tốt của bọn họ!" Kim Nam Tuấn trộm cười ngăn cản Tuấn Chung Phong cùng Kim Thạc Trấn.

"..." Nghe xong lời nói có ý nghĩa ám chỉ mạnh mẽ của Kim Nam Tuấn, Tuấn Chung Phong không mở miệng nói chuyện nữa. Hắn chỉ là đi đến bên cạnh xe, cũng châm một điếu thuốc lá, bắt đầu nuốt mây phun khói. Mà Kim Thạc Trấn thì lại là đứng ở một bên, bấm di động báo bình an về nhà.

Mà Trịnh Hạo Thạc ở bên cạnh nhưng cũng không có hưởng thụ như bọn họ. Hắn mang hối hận cùng tự trách ép buộc chính hắn mở miệng hỏi: "Khởi... cậu ấy có ổn không?"

Kim Nam Tuấn mang theo ánh mắt ý tứ khiển trách nặng nề liếc Trịnh Hạo Thạc một cái. Sau đó, hắn chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng, không chút để ý đáp: "Nhờ anh ban tặng, Khởi rơi vào trong tay loại người cặn bã như vậy còn có thể còn có thể ổn sao? Không chết cũng đã rất may mắn rồi!"

Sau khi nói xong những lời này, Kim Nam Tuấn liền phun ra điếu thuốc trong miệng, cũng dùng chân nghiền mấy cái trên mặt đất. Trong nháy mắt kia, Trịnh Hạo Thạc dường như nhìn thấy Kim Nam Tuấn nghiền không phải là điếu thuốc mà là chính hắn.

Trịnh Hạo Thạc cũng không nói nữa, hắn chỉ là ôm tình cảm phức tạp đứng ở một bên. Hắn ngửa đầu nhìn trời xanh, bức nước mắt tràn mi ra vào trong. Hắn biết, hắn lần này chẳng những vĩnh viễn mất đi tư cách có được Mân Doãn Khởi, hơn nữa còn mất đi tín nhiệm cùng tình bạn bè của mọi người đối với hắn.

Qua hồi lâu, một tiếng "két", cửa nhà kho cuối cùng cũng được mở ra. Kim Tại Hưởng ôm Mân Doãn Khởi đang mê man đi ra. Kim Nam Tuấn, Tuấn Chung Phong cùng với Kim Thạc Trấn lập tức đón, chỉ lưu lại Trịnh Hạo Thạc một mình cô độc đứng tại chỗ, không biết làm sao.

Trịnh Hựo Thạc không dám tiến lên, hắn chỉ là xa xa, tràn ngập áy náy ngóng nhìn. Bởi vì hắn thấy được vệt dây nhìn thấy mà giật mình trên cổ Mân Doãn Khởi kia, hắn cũng thấy được vết máu loang lổ trên bàn tay Mân Doãn Khởi. Mà này đó mới chỉ là những gì hắn thấy được thôi. Hắn sâu sắc biết vết thương trên người Mân Doãn Khởi tuyệt đối không chỉ có ngần này. Từ sắc mặt phát xanh, cùng với đôi môi tái nhợt của cậu cũng có thể thấy được, hẳn là còn có rất nhiều, rất nhiều.

Tuấn Chung Quốc sau khi nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc, nhanh chóng chạy tới, một quyền mạnh đánh vào bụng hắn. Sau đó, hắn lạnh lùng nói: "Một đấm này là mày nợ Khởi!". Nói xong, Tuấn Chung Quốc cũng không quay đầu lại mà đi.

Mà Kim Tại Hưởng thì ôm Khởi đi qua người hắn, y chỉ là lạnh nhạt nhìn Trịnh Hạo Thạc một cái, cũng không nói lời nào, liền trực tiếp lên xe. Sau đó, hai chiếc xe hơi phát động, cuốn bụi rời đi.

Trịnh Hạo Thạc ôm bụng, nhìn về phương hướng ô tô biến mất, rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Lúc này đây, hắn rốt cuộc không thể nhịn xuống áy náy cùng đau đớn mãnh liệt trong lòng, nước mắt hối hận tràn mi mà ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro