Chap 3: Hôn quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó Hoàng cung rối loạn thành một đoàn, vị chủ tử kia đột nhiên tự vẫn, Hoàng thượng long nhan đại nộ triệu tập Thái y đến chữa trị, còn nói nếu người kia không tỉnh liền tuẫn táng toàn bộ Thái Y viện. 

Mà hiện tại Kim Tại Hưởng khuôn mặt tràn ngập lo lắng cùng phẫn nộ, tay đan thật chặt vào tay người kia.

- Hoàng thượng, vết thương đã băng bó lại, hiện giờ chỉ cần uống thuốc liền tốt. - Thái y còn chưa nói xong, Kim Tại Hưởng đã quay sang lấy chén thuốc. - Để Trẫm. 

Kim Tại Hưởng nhất mực ôn nhu đúc từng muỗng thuốc vào miệng ái nhân. Nhưng Phác Chí Mẫn đã hoàn toàn mất ý thức, thuốc liền theo khóe môi tràn ra ngoài. Kim Tại Hưởng sau vài lần cố gắng không được, liền một ngụm uống hết thuốc, đoạn dùng miệng truyền sang cho y. Một màn này cung tì cùng Thái y viện đều cúi thấp đầu không dám xem. 

- Thuốc đắp thuốc uống đều đã dùng đủ, tại sao còn chưa tỉnh? - Kim Tại Hưởng gằn giọng hỏi.

- Hồi Hoàng thượng, Phác Quý Lang cát nhân thiên tướng, được trời bảo hộ, vết cắt không sâu, chỉ là mệt mỏi quá độ nên hiện tại còn chưa tỉnh. - Thái y viện trên dưới xếp hàng quỳ thành một đoàn, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, không dám đối diện vị Thiên tử tính khí thất thường kia. 

- Được rồi, lui cả đi. - Kim Tại Hưởng mệt mỏi phất tay. Đến khi trong tẩm điện không còn ai, ánh sáng nến lập lòe hắt sáng nửa gương mặt nam nhân, Kim Tại Hưởng cầm bàn tay trắng nõn Phác Chí Mẫn lên hôn nhẹ, đáy mắt ửng hồng, không ngừng tự trách.

- Mẫn nhi, Trẫm xin lỗi. Là tại Trẫm, lỗi của Trẫm. Ngươi có náo thế nào cũng được, chỉ cần ngươi đừng rời xa Trẫm. 

- Khoảng khắc nhìn ngươi ra tay quyết tuyệt, Trẫm thật sự cảm thấy không khí dường như không thuộc về Trẫm nữa, lòng Trẫm đau vô cùng. - Cuối cùng một giọt mặn đắng rơi xuống. - Trẫm không thể mất ngươi được. Trẫm thật sự yêu ngươi, Chí Mẫn. 

Trong mộng dường như Phác Chí Mẫn gặp phải điều kinh sợ, mày liễu nhíu chặt, khóe mắt chảy ra từng giọt, thì thầm từng tiếng như cứa vào tim Kim Tại Hưởng: "Hoàng thượng. . . Mẫn nhi không hề dối gạt người. . .". Lòng Kim Tại Hưởng đau như bị kim châm, đáng ra y nên tin lời Phác Chí Mẫn, không nên để ghen tuông làm mờ lý trí, càng không nên làm tổn thương Phác Chí Mẫn. Sự việc này giúp y nhận ra Phác Chí Mẫn trong lòng mình có bao nhiêu quan trọng, sau này nhất định trân trọng y, không thể để y chịu bất cứ ủy khuất nào.

Lúc Phác Chí Mẫn tỉnh lại, cảm thấy bản thân thật sự may mắn, một đường cắt kia y cũng chưa muốn chết, nếu muốn chết đã làm từ sớm, chỉ là diễn trò trước mặt Kim Tại Hưởng, có như thế nam nhân kia mới thôi nghi ngờ y. Hôm qua bị Kim Tại Hưởng dày vò như vậy, sau đó lại cắt cổ tay, Phác Chí Mẫn thật sự mệt mỏi, mở đôi mắt lờ mờ nhìn thấy nam nhân đang ngồi bên mép giường nhìn mình, âm thanh hoan hỉ vang lên.

- Mẫn nhi, ngươi tỉnh rồi.

- Tại sao ta không chết đi? - Phác Chí Mẫn khóe lệ mờ mịt, từng giọt chảy xuống, ủy khuất vô cùng. 

- Mẫn nhi. . . Trẫm. . . - Kim Tại Hưởng lúc này thật sự không nói nên lời, chỉ đau đáu nhìn ái nhân rơi lệ.

- Đã không tin tưởng thì ở bên nhau chỉ thêm dày vò đau khổ. - Phác Chí Mẫn gắng gượng đứng dậy, bước xuống giường hướng Kim Tại Hưởng quỳ xuống, ánh mắt đau thương nhìn nam nhân, âm thanh chầm chậm phát lên. - Hoàng thượng, Chí Mẫn xin được xuất gia. Từ nay làm bạn nơi thanh đăng cổ Phật, vì Hoàng thượng cầu phúc.

- Cái gì? - Kim Tại Hưởng tức giận đứng giận, kéo Phác Chí Mẫn lên. - Trẫm không cho phép, Trẫm không cho phép ngươi rời xa Trẫm.

- Hoàng thượng chẳng qua là luyến tiếc cơ thể này thôi. Hôm qua lòng Chí Mẫn đã tường tận, là Chí Mẫn si tâm vọng tưởng, nghĩ Hoàng thượng đối với Chí Mẫn có vài phần ưu ái liền tưởng người yêu Chí Mẫn, lại không biết bản thân chỉ là một công cụ tiết dục. - Phác Chí Mẫn uất ức khóc to, lại chẳng hiểu vì sao bản thân có thể mất kiểm soát như vậy, khi nói những lời này một cỗ đau lòng từ đâu xông đến, làm y choáng ngợp. Có lẽ là khóc cho thân phận mình đi.

Kim Tại Hưởng ôm chặt Phác Chí Mẫn vốn đang thần trí không thanh tỉnh vào lòng, làm dịu đi tức giận của y, Kim Tại Hưởng lần đầu yêu một người, lại lần đầu thấy ái nhân trước mặt y khóc đến tê tâm liệt phế nên không biết phải làm thế nào. Trước giờ Phác Chí Mẫn đối y nũng nịu, bày ra dáng vẻ câu nhân, mỉm cười khuynh thành, tất tất mọi dáng vẻ xứng đáng với hai chữ "yêu phi" ngôn quan bình luận. Nhưng hiện tại ôm y trong lòng, Kim Tại Hưởng dường như cảm thấy đây mới là con người thật của y, có thể tức giận, không cam lòng, có thể khóc to, ánh mắt tràn ngập phẫn uất muốn cùng y đoạn tuyệt quan hệ. Có yêu phi nào muốn cùng quốc vương đoạn tuyệt sao? Chỉ có Phác Chí Mẫn ái nhân của Kim Tại Hưởng mới dám, bởi suy cho cùng Phác Chí Mẫn đơn giản là Phác Chí Mẫn mà thôi, mà y cũng chỉ là Kim Tại Hưởng, rời bỏ đi thân phận địa vị yêu chính con người của nhau. 

Phác Chí Mẫn khóc đủ, liền ngất trong vòng tay nam nhân. 

Kể từ ngày đó trở đi Hoàng cung trên dưới hầu hạ hết sức cẩn trọng, là bởi vì vị kia cùng Hoàng thượng chiến tranh lạnh. Kể từ ngày đó Phác Chí Mẫn giận dỗi không muốn nói chuyện, cũng không muốn cùng Kim Tại Hưởng thân cận.Phác Chí Mẫn từ sau sự việc đó trưng ra khuôn mặt u sầu, không thèm ném cho Kim Tại Hưởng sắc mặt tốt. Thật lâu không nghe thấy tiếng cười lảnh lót của ái nhân, Kim Tại Hưởng khắp nơi mời đến gánh hát dân gian, hoặc nghệ nhân kể chuyện cười, lại mang châu báu khắp nơi đổ về nhưng Phác Chí Mẫn vẫn như cũ không vui.

Một hôm, Kim Tại Hưởng cùng Phác Chí Mẫn đang ngồi cùng uống trà, mà Chí Mẫn vẫn như cũ trưng gương mặt buồn thương ra, một nụ cười cũng không ban cho hắn. Kim Tại Hưởng mệt mỏi lắc đầu. Bỗng một cung nữ đi ngang lỡ tay làm rách lụa tơ, vội dập đầu.

- Hoàng thượng thứ tội.

Kim Tại Hưởng đang buồn bực trong người, đang định cho người lôi xuống, nhưng bên tai đã truyền đến tiếng cười như chuông reo của mỹ nhân. Phác Chí Mẫn gương mặt nở hoa cười thành tiếng, âm thanh uyển chuyển vang lên.

- Hoàng thượng, người không nghe thấy tiếng lụa rách rất êm tai sao?

- Ngươi thích? - Kim Tại Hưởng hớn hở hỏi.

Phác Chí Mẫn chạy đến bên cung nữ còn đang quỳ, lấy đi miếng lụa tơ tự tay xé nát, tiếng cười giòn giã vang lên, khóe mắt đôi môi đều đong đầy ý cười. Kim Tại Hưởng như chìm vào thanh âm đó, hết sức ngọt ngào.

- Trọng thưởng, trọng thưởng.

Cung nữ kia không hiểu vì sao từ phạt thành thưởng, vui mừng lui xuống. Kim Tại Hưởng đã lâu không thấy nụ cười ái nhân, cứ ngỡ sau sự việc lần kia Phác Chí Mẫn sẽ mãi mãi u buồn, một thời gian qua bản thân sống cũng thật khổ sở. Phác Chí Mẫn nũng nịu tựa vào người nam nhân, trưng ra tấm lụa rách, khuôn mặt không vui cúi xuống

- Hoàng thượng, hết rồi.

- Người đâu, mang toàn bộ tơ lụa cùng gấm Thục trong kho ra. - Kim Tại Hưởng cười sảng khoái.

. . .

Bách tính Đại Hàn lưu truyền câu chuyện, Kim đế vì nụ cười giai nhân mà mang toàn bộ tơ lụa ra xé rách toàn bộ, sau đó còn cùng giai nhân chơi trò ném ngọc, hoang phí vô cùng. Toàn bộ rượu quý mừng Lễ tế thần đều được đổ vào dục vũng, chỉ vì câu "Muốn tắm rượu tiên" của giai nhân. Kim đế trước nguy cơ chiến tranh lại vơ vét quốc khố xây một tòa cung điện ngói dát vàng, tường làm bằng phỉ thúy, cột làm bằng lưu ly, bậc thềm nạm ngọc, đặt tên "Trường Lạc cung", đón giai nhân vào ở, dựng nên tích Kim ốc tàng kiều, chém chết 3 ngôn quan can gián. Lại dừng triều 5 ngày cùng giai nhân hoan hỉ trong tẩm điện, hoang dâm vô độ, phóng túng vô cùng. Toàn dân oán thán. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro