19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Không có gì không thể thừa nhận, bạn gái con.

Dịch: Anh Đào.

Đủ hay không đủ, Vệ Lai biết lời mình nói là vô ích bởi vì Chu Túc Tấn căn bản sẽ không quan tâm.

Anh cho phép cô khoe khoang nhưng tuyệt đối sẽ không dung túng quá giới hạn.

12 giờ 25 phút dì và dượng đến trạm cao tốc Giang Thành, sau khi Chu Túc Tấn đón người hỏi dì muốn ăn gì, đưa hai người đi ăn cơm trước.

Ninh Như Giang và chồng đã ăn nhẹ trên tàu cao tốc, “Tối rồi ra ngoài ăn, về nhà cất hành lý đã.”

Bà lại nhớ ra, “Con vẫn chưa ăn đúng không, hay là dì làm cho con ăn?” Tài nấu nướng của bà bình thường nhưng hai cháu ngoại lại thích ăn đồ bà nấu, bà nấu nhiều cũng quen tay.

Chu Túc Tấn gật đầu: “Vâng.”

Ninh Như Giang dặn trước cháu trai, đi qua siêu thị tươi sống thì dừng lại.

Chu Túc Tấn ngồi ở ghế lái phụ, duỗi cánh tay dài ra, nhập siêu thị Vệ Lai vào bảng điều hướng.

Chú Diêm liếc nhìn hai chữ ‘Vệ Lai’ trên giao diện, cửa hàng gần đây nhất lái xe chưa đến một kilomet, nhưng đó không phải cửa hàng bên dưới văn phòng của Vệ Lai.

Tầm mắt của sếp với nhìn lên bảng điều hướng không rời.

Chú ấy băn khoăn không biết có phải là sếp muốn đến cửa hàng có văn phòng của Vệ Lai nhưng không biết địa chỉ cụ thể, không cách nào nhập vào bảng điều hướng.

Địa chỉ bên đó chú ấy nhớ.

Chú Diêm nhấn thẳng địa chỉ vào ô tìm kiếm, giọng nói bảng điều hướng thông báo đã thay đổi địa chỉ thành công.

Chu Túc Tấn đột nhiên quay mặt nhìn chú Diêm, cuối cùng không nói gì.

Chú Diêm:  “...”

Hóa ra sếp muốn mua nguyên liệu ở gần đây chứ không phải đi đến siêu thị có văn phòng của Vệ Lai, là chú ấy hiểu sai ý.

Chu Túc Tấn trước giờ không làm khó người bên cạnh, nói: “Đến cửa hàng này đi.”

Trong lòng chú Diêm thở phào, “Vâng.”

Ninh Như Giang nghe thấy thông báo đổi địa chỉ, tò mò: “Sao lại đổi chỗ khác rồi?”

Chu Túc Tấn: “Cửa hàng này to ạ.”

Ninh Như Giang trêu: “Được đấy, sắp trở thành nửa người Giang Thành rồi, đến siêu thị diện tích bao nhiêu cũng rõ.”

Chu Túc Tấn im lặng.

Chú Diêm càng im lặng hơn.

Chiếc Bentley lái từ ga đường sắt cao tốc phía bắc đến trung tâm phía tây, cộng thêm thời gian tắc đường, tổng cộng gần bốn mươi phút.

Dừng xe xong, Ninh Như Giang vỗ đầu cháu ngoại từ phía sau, “Đi, dẫn con đi siêu thị.”

Chu Túc Tấn: “... Vẫn xem con còn nhỏ sao.”

“Không đi thì thôi.” Ninh Như Giang kéo chồng đi dạo siêu thị.

Nhìn bảng hiệu siêu thị, bà nói với chồng: “Chủ cửa hàng này có lẽ họ Vệ, tên Lai. Không tồi, tên rất dễ nhớ.”

Chu Túc Tấn không xuống xe, cũng không lên lầu, lướt xem tin tức tài chính hôm nay.

2 rưỡi chiều nay Vệ Lai phải đi gặp mặt người phụ trách khu phức hợp Lư Tùng, buổi trưa không có thời gian ngủ trưa, trước khi xuất phát pha một cốc cà phê lấy tinh thần.

Mỗi lần uống cà phê, cô đều tựa người vào cửa sổ nhìn dòng người và xe cộ tấp nập bên ngoài.

Cà phê đã cạn, cô đứng thẳng dậy mới nhìn xuống dưới lầu nhà mình, dừng lại một chút, cô nhìn thấy chiếc Bentley của Chu Túc Tẩn, anh đang ngồi ở ghế phụ.

Chỉ nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên bước ra khỏi ghế sau chiếc Bentley, nắm tay nhau đi thẳng vào siêu thị của nhà cô.

Cô biết người phụ nữ đó, đó là dì của Chu Túc Tấn.

【Sếp Chu, nhìn thấy anh rồi.】

Chu Túc Tấn nghiêng người, từ trong xe liếc nhìn tầng hai.

Ánh mắt chạm nhau.

Qua khung cửa sổ, cô có thể nhìn thấy anh.

Anh không nhìn thấy cô.

Chu Túc Tấn trả lời cô: 【Dì nhỏ muốn mua đồ, chú Diêm tự mình quyết định lái đến đây.】

Vệ Lai nửa đùa nửa thật:【Vậy phải cảm ơn chú Diêm, hôm nay doanh thu siêu thị nhà tôi lại nhiều hơn rồi.】

Không nói đùa được với anh, cô quay lại chủ đề chính:【Sếp Chu, anh biết không, nếu như chúng ta thực sự là một cặp, bây giờ đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, anh sẽ nói với tôi bây giờ anh đang ở dưới lầu, tôi sẽ nhân lúc dì đi sao siêu thị giả vờ làm người qua đường đi ngang qua xe của anh. Dù sao như nào thì cũng phải gặp mặt mới được.】Dì mới đi vào hai phút, thời gian đủ để gặp nhau.

Chu Túc Tấn hỏi:【Lúc cô yêu cũng như này?】
Vệ Lai suy nghĩ câu nói này, hỏi có lẽ là lúc trước đây cô và Chương Nham Tân yêu nhau.

Cô trả lời:【Trước kia cũng gần như này.】

Sau đó, anh lại nói:【Xuống đây đi, không cần giả vờ làm người qua đường.】

Nếu như đã không cần phải giả vờ không quen biết, Vệ Lai lấy một chai nước trong tủ lạnh, lại lấy thêm một chai cà phê, bước nhanh từ trên tầng hai xuống dưới tầng dưới.

Nước soda là cho chú Diêm, chai cà phê đó đưa cho anh qua cửa sổ xe, “Tôi thích uống vị này.”

Chú Diêm cầm nước và thuốc xuống xe, đứng bên cạnh thùng rác phía xa hút thuốc. Mới yêu nhau bọn trẻ đều như vậy, tận dụng mọi thời gian để gặp nhau, chú ấy hiểu.

“Chú Diêm chắc chắn sẽ không nghi ngờ chúng ta giả vờ hẹn hò nữa.” Nhiệm vụ hoàn thành, Vệ Lai không ở lại lâu, “Sếp Chu, tôi lên tầng đây.”

Chu Túc Tấn gật đầu, cô giống như lúc đến, bước chân vội vàng.

Khẩu vị cà phê cô và anh thích cũng khác nhau, anh mở nắp chai cà phê, chỉ uống một ngụm.

Dì và dượng chả mấy chốc đã từ siêu thị đi ra, chú Diêm khởi động xe.

“Chả trách con lại đưa dì đến siêu thị này, đồ sống tươi lắm.” Ninh Như Giang rất hài lòng với chỗ nguyên liệu mình mua được, bà thường xuyên mua một số đồ nhập khẩu, ở đây có tất cả mọi thứ.

Lái xe từ siêu thị Vệ Lai đến Giang Ngạn Vân Thần ở công viên Đông Thành lại mất bốn mươi phút nữa.

Ninh Như Giang cảm thán: “Nội thành Giang Thành to thật đấy.”

Chú Diêm im lặng, không phải nội thành Giang Thành to mà là chú ấy đi hơn nửa đường vòng.

Đi một vòng lớn cuối cùng cũng về đến nhà, chú Diêm chỉ giúp đẩy hành lý vào nhà sau đó rời đi.

Chu Túc Tấn xách hành lý vào phòng, lấy hai đôi dép đã chuẩn bị trước trong tủ giày cho dì và dượng.

“Căn nhà này sáng sủa rộng rãi đấy.” Dì đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách ngắm nhìn phong cảnh hồ và núi. Bà sống quen trong tứ hợp viện, cảm thấy thỉnh thoảng ở trên cao như này cũng tốt.

Chu Túc Tấn cởi áo vest ra, treo vào trong tủ ở cửa huyền quan, mở tủ ra, bên trong là chiếc áo blazer mỏng màu trắng của Vệ Lai, lần trước cô qua đây nhưng vẫn quên cầm về.

Người như dì nếu như để dì nhìn thấy một số đồ của phụ nữ, dì sẽ cảm thấy anh cố ý làm vậy, lương tâm cắn rứt.

Ngược lại nếu anh giấu, dì mới tin là anh thực sự hẹn hò.

Chu Túc Tấn không lấy móc, treo thẳng áo của mình ra bên ngoài chiếc áo màu trắng, áo của anh to, che kín áo của Vệ Lai ở bên trong.

Ninh Như Giang thu hết biểu cảm nhỏ nhặt của cháu ngoại vào trong tầm mắt, bất thường chắc chắn là có chuyện gì đó.

Bà bình tĩnh thu hồi tầm mắt, giả vờ bị cảnh sông nước bên ngoài cửa sổ thu hút.

“Căn nhà này con mua được đấy, tầm nhìn rộng rãi, dì muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa”. Bà không tiếc lời khen ngợi cháu trai.

“Chu Túc Tấn từ huyền quan đi tới, nói: "Vậy dì với chú ở lại Giang Thành thêm mấy ngày nữa đi.”

"Dượng con chưa chắc, sợ công ty rời đi ông ấy sẽ không làm việc được." Ninh Như Giang quở trách, cởi áo khoác của mình ra, lấy áo khoác của chồng cô: "Đưa cho dì."

Bà treo hai chiếc áo khoác vào tủ cửa huyền quan, nhẹ nhàng vuốt ve vạt áo vest của cháu trai, để lộ ra chiếc áo blazer mỏng màu trắng bên trong.

Bà không cần phải nhìn hết, chỉ cần nhìn vào chi tiết vải và cúc của bộ chiếc áo trắng là biết đó là hãng nào, kiểu áo nào, bà cũng có cái tương tự.

“Con uống trà với dượng đi, dì nấu cơm cho con.”

Bà đóng cửa tủ như không có chuyện gì xảy ra rồi bước vào bếp mang theo túi nguyên liệu mua ở siêu thị.

Bà định ở đây hai ba ngày nên mua thêm một ít, để dành ngày mai làm cho cháu ngoại.

Ninh Như Giang bỏ những nguyên liệu hôm nay chưa dùng vào tủ lạnh, tủ lạnh vậy mà không trống, có thịt bò và một túi lớn rong biển.

Bà biết cháu trai mình từ nhỏ đã không ăn rong biển nên loại đồ này sẽ không xuất hiện trong tủ lạnh của thằng bé.

Nào là áo nữ nào là rong biển, xem ra bạn gái từng đến Giang Thành. Cháu ngoại của bà công tư rất phân minh, không thể nào đi công tác còn dẫn theo bạn gái.

Vậy chỉ còn lại hai khả năng, hoặc là bạn gái đến chơi, hoặc bạn gái là người Giang Thành.

Nếu là vế trước thì có nghĩa là cháu trai không phải là cỗ máy làm việc và cũng có thể yêu.

Nếu là về sau thì bà đã đến Giang Thành đúng lúc, lần này có thể sẽ thu hoạch được chuyện ngoài ý muốn.

“Túc Tấn sao trong tủ lạnh còn có rong biển thế?” Bà cố ý hỏi.

“Rong biển?”

Chu Túc Tấn đột nhiên nhớ ra, tối đó Vệ Lai ăn cơm trộn rong biển, chỗ còn thừa cũng không đem đi.

Anh bình thản: “Đồ trong tủ đều do quản gia đưa đến ạ.”

Ninh Như Giang chỉ ‘hờ hờ’ trong lòng, con cứ nói dối dì đi, “Quản gia này phục vụ không tốt rồi, đưa đồ đến cũng không hỏi chủ nhà có cần hay không?”

Dượng không biết sự thật, chỉ nghĩ là vợ mình xoi mói: “Cũng không phải khu biệt thự, nhà cao tầng có nhiều cư dân như vậy, quản gia làm sao chú ý đến mọi mặt được.”

Ninh Như Giang không làm khó cháu ngoại nữa, đeo tạp dề vào bắt đầu nấu ăn.

Bà không thường xuống bếp, nấu ăn rất chậm.

Nửa tiếng sau Chu Túc Tấn mới đợi được một món mặn một món chay.

Ninh Như Giang chú ý hôm nay cháu trai đeo chiếc đồng hồ mới, nhưng tiếc là trước đó vẫn không có cơ hội chụp, “ Túc Tấn, con đợi đã, dì chụp ảnh đăng vòng bạn bè đã, phô diễn kỹ năng nấu nướng của dì.”

“Tách tách” hai tiếng, bà căn chuẩn chiếc đồng hồ trên cổ tay cháu trai rồi chụp lại, tiện tay gửi cho thư ký của chồng: 【Tra thử xem chiếc đồng hồ này ban đầu là do ai đặt, không cần chi tiết quá về thông tin khách hàng.】

Hai mươi phút sau, Ninh Như Giang nhận được câu trả lời.

【Khách hàng là một cô gái tên Vệ Lai, là người Giang Thành.】

Thông tin khách hàng chỉ có như này, nhưng thông tin đồng hồ lại rất chi tiết:【Chiếc đồng hồ đó phải xếp hàng hơn bảy tháng, một đổi một với số hàng tương ứng, dây đồng hồ thêm tiền để định chế. Khách hàng còn yêu cầu định chế thêm một thiệp chúc phúc có lẽ là bất ngờ để tặng bạn trai.】

Vệ Lai?

Siêu thị đó không phải siêu thị Vệ Lai sao?

Quả nhiên bà không đoán sai, cô gái đó thực sự là người Giang Thành.

Ninh Nhữ Giang xem tin nhắn thư ký gửi một lần nữa, xếp hàng chờ bảy tháng, hai người yêu nhau ít nhất đã hơn một năm.

Hai năm trước cháu ngoại đến Giang Thành đầu tư, thời gian vừa hợp.

Bà báo tin tốt với chị gái:【Chị, có người giới thiệu đối tượng cho Túc Tấn chị cứ nói thằng bé có bạn gái rồi, là cô gái Giang Thành.】

Ninh Như Trân:【Em nghe ai nói là người Giang Thành?】

Ninh Như Giang gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn của thư ký cho chị gái,【Đồng hồ quả nhiên là do cô bé đó tặng. Những cái khác chúng ta đừng tra nữa, tôn trọng hai đứa nhỏ. Dù sao chắc chắn hai đứa thực sự hẹn hò là được.】

Ninh Như Trân không yên tâm:【Một chiếc đồng hồ có thể chắc chắn thật sự hẹn hò à?】

Ninh Như Giang:【Không phải chỉ là một chiếc đồng hồ, tính Túc Tấn em hiểu, thằng bé không thể bỏ nhiều công sức từ một năm trước để lên kế hoạch, hơn nữa còn chú ý đến từng chi tiết.】

Ninh Như Trân cẩn thận nghĩ lại, những nghi ngờ còn lại được xua tan:【Vậy chúng ta nghĩ thử xem tìm lý do thích hợp gì đó bảo Túc Tấn cố gắng đưa bạn gái về nhà, một khi thằng bé đưa về, ngay tối đó chị có thể khiến cho tất cả mọi người biết nó có chủ rồi, chị cũng không cần phải suy nghĩ làm thế nào để từ chối người giới thiệu.】

Ninh Như Giang nghĩ đến chuyện nhà Vệ Lai mở siêu thị, thăm dò ý chị gái:【Chị, chị có yêu cầu gì về gia đình bạn gái Túc Tấn không?】

Đương nhiên Ninh Như Trân có yêu cầu đối với gia thế người bạn đời của con trai, làm bố mẹ sao có thể không hy vọng con cái mình tìm được người môn đăng hộ đối chứ.

Nhưng với tính cách của con trai, bây giờ năng lực mạnh mẽ, cánh cũng cứng rồi, không thể nào nghe lời bà.

【Nếu như là cô gái thằng bé nhận định, em thấy chị phản đối có tác dụng không?】

Ninh Như Giang nghe chị gái nói vậy liền yên tâm.

Bà vắt óc suy nghĩ xem tìm lý do gì để cháu ngoại dẫn bạn gái về nhà, 【Hay là chúng ta lấy cớ về nhà cũ tổ chức sinh nhật 50 tuổi? Dượng thằng bé tổ chức sinh nhật 50 tuổi bảo thằng bé dẫn bạn gái về nhà ăn cơm, lý do này chắc là được.】

Đổi là sinh nhật người khác, Chu Túc Tấn chắc chắn không cho thể diện, nhưng người này lại là dượng, từ nhỏ dượng đã lái xe đưa hai anh em đi khắp nơi, tình cảm đều ở đó.

Hai chị em quyết định lấy lý do này, Ninh Như Giang mặt tươi như hoa.

Chu Túc Tấn thỉnh thoảng lại nhìn dì, nếu như không đoán nhầm chắc chắn đang nói chuyện liên quan đến anh.

“Túc Tấn, chiều nay đi đâu vậy?” Cuối cùng Ninh Như Giang cũng nói chuyện xong, hài lòng cất điện thoại hỏi cháu trai.

Chu Túc Tấn: “Đến vườn trà ạ.”

“Được, vườn trà không khí trong lành.”

Trước khi ra khỏi nhà, Chu Túc Tấn đến phòng thay đồ lấy ra một chiếc áo vest khác.

Tâm trạng của dì đặc biệt tốt, trước đây không có hứng thú gì với vườn trà vậy mà hôm nay đi dạo trong vườn trà hơn một tiếng, dượng mua không ít lá trà.

Về thành phố trời đã tối.

Ninh Như Giang nói với cháu ngoại: “Không muốn ăn gì thịnh soạn, dẫn dì đi ăn chút đặc sản Giang Thành đi.”

Lần này chú Diêm thực sự không biết đi đâu, nhưng có vết xe đổ nên không dám tự mình làm chủ.

Chu Túc Tấn dặn: “Đến quán ăn đó.”

Đến quán ăn phải đi qua siêu thị chính Vệ Lai, bây giờ Ninh Như Giang có sự thân thiết khác thường với hai chữ ‘Vệ Lai’, bà vội dặn chú Diêm: “Rẽ vào siêu thị phía trước.” Lại quay sang nói với chồng, “Không phải ông muốn thử rượu kê địa phương ở Giang Thành sao, tôi đi mua cho ông một chai.”

Dượng: “Trong quán ăn chắc chắn có rượu kê, vào siêu thị mua cho phiền ra.”

“Quán ăn đắt.”

“...” Trước đây chưa từng thấy vợ mình như vậy.

Buổi tối có rất nhiều xe đến siêu thị mua sắm, chú Diêm xếp hàng dài tiến vào bãi đỗ xe.

Ninh Như Giang kiên nhẫn nhìn dòng xe qua lại, còn vui hơn nhiều so với năm đó mình hẹn hò.

“Này, Túc Tấn, đó không phải chiếc Cullinan của con sao?”

Màu xanh ngọc lục bảo đậm, còn có biển số xe Bắc Kinh quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.

Chu Túc Tấn nhìn theo hướng dì nói, chiếc Cullinan mới từ bên ngoài về, Vệ Lai có chỗ đỗ xe chuyên dụng, thường hay đỗ xe ở đó.

Rất nhanh đã đỗ xe xong, cô từ ghế chính đi xuống, trong tay còn cầm một túi hồ sơ.

Không quay đầu, bước nhanh về phía cửa tầng hai.

Ninh Như Giang không nhìn thấy chính diện Vệ Lai, chỉ có dáng người xinh đẹp, khí chất thoát tục.

Vệ Lai đi vào trong lầu, mấy người đều thu hồi tầm mắt.

Trong xe đột nhiên yên tĩnh.

Ninh Như Giang cười: “Lần này xem con còn có gì để nói. Còn định không thừa nhận?”

Chu Túc Tấn: “Không có gì không thể thừa nhận, bạn gái con.”

Ninh Như Giang biết rõ còn cố hỏi: “Cô bé đó tên là gì? Người Giang Thành à?”

“Vệ Lai.”

Ninh Như Giang cũng có chút năng khiếu diễn xuất: “Vệ Lai?” Bà chỉ bên ngoài cửa sổ, ngạc nhiên: “Cùng tên với siêu thị? Dì nói sao con…”

Bà dở khóc dở cười. “Chả trách nhất định phải đưa dì đến siêu thị này mua đồ.”

Cho cho mình mười điểm về diễn xuất vừa rồi của mình.

“Không gọi bạn gái con đi ăn cùng à?”

Chu Túc Tấn: “Khi nào thích hợp con sẽ đưa cô ấy về nhà.”

Ninh Như Giang hỏi ngược lại: “Con thấy khi nào thích hợp?”

“Như này đi, 20 tháng 10 là sinh nhật 50 tuổi của dượng con, con đưa bạn gái về. Có được hay không nói với dì câu.”

Chu Túc Tấn suy nghĩ một lát: “Hôm đó con đưa cô ấy về.”

Chương 20: Nơi duy nhất có thể trốn là trong lòng anh.

Dịch: Anh Đào.

【Tôi đưa dì đến quán ăn ăn cơm.】

Chu Túc Tấn gửi tin nhắn cho Vệ Lai, cô mới từ ngoài về chắc là vẫn chưa ăn cơm, phòng cô cũng đến quán ăn, anh thông báo với cô một tiếng.

Lúc này trên văn phòng tầng hai.

Vệ Lai lấy bản dự thảo thỏa thuận hợp tác cho mẹ xem, ở tập đoàn Vận Huy cả một buổi chiều, hợp tác xong xuôi, nội dung trong thỏa thuận cũng được thương thảo xong.

“Mẹ, mẹ xem đi, nếu như không có vấn đề ngày mai sẽ bắt đầu quy trình hợp đồng, tuần sau có thể dọn vào và trang trí.”

Trình Mẫn Chi chỉ xem những điều khoản quan trọng, con gái làm bà còn có gì không yên tâm chứ.

Bà cất thỏa thuận, “Đi, đi ăn cơm trước. Hôm nay không ăn cơm hợp, chúng ta đến quán ăn chúc mừng.”

Vệ Lai cười, “Vậy con phải gọi thêm mấy món.”

Đeo túi lên, cô khoác tay mẹ đi về quán ăn lâu đời.

Điện thoại ở trong túi, vẫn luôn không lấy ra xem.

Đến quán ăn, vừa hay ở tầng một có bàn khách mới ăn xong, nhân viên phục vụ đang dọn bàn.

Vệ Lai: “Mẹ, chúng ta ngồi dưới này đi.”

“Được.” Trình Mẫn Chi cũng lười trèo lên tầng hai.

Bà dọn xong, Vệ Lai lấy điện thoại ra định quét mã gọi món mới nhìn thấy tin nhắn Chu Túc Tấn gửi cho cô mười lăm phút trước.

【Sếp Chu, tôi vừa nhìn thấy…】

Chu Túc Tấn nhìn dấu ba chấm đoán được cô đã ở quán ăn,【Đang xếp hàng?】

Vệ Lai:【Không, vừa hay tầng một có bàn trống.】

【Mọi người ở trên tầng hai sao?】Cô hỏi.

【Ừ.】Chu Túc Tấn liếc nhìn dì ngồi đối diện đang nhiệt tình thảo luận làm sao để tổ chức sinh nhật cho dượng, nói với Vệ Lai: 【Không sao, không gặp được.】

Ngoại trừ sinh nhật tuổi 50 của dượng, bây giờ dì hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm cái khác.

【Dì biết cô tên Vệ Lai, nhà mở siêu thị. 20 tháng 10 về nhà cùng tôi.】

Vệ Lai chưa chuẩn bị sẵn tâm lý:【Nhanh vậy sao?】

Dù sao gia đình nhà anh cũng không phải gia đình bình thường, hơn nữa còn giả vờ làm bạn gái, cô không tránh khỏi căng thẳng. Có một số chuyện gặp mặt mới có thể nói rõ.

【Bây giờ muốn gặp mặt không?】

Chu Túc Tấn:【Gặp kiểu gì?】

Vệ Lai:【Vào nhà vệ sinh.】

“.....”

Nửa phút trôi qua anh cũng không trả lời cô, Vệ Lai tưởng anh đã đi qua, cô đưa túi cho mẹ cầm, chỉ hướng nhà vệ sinh.

Quán ăn chỉ có tầng một có nhà vệ sinh, cô đi qua tìm Chu Túc Tấn.

Không nhìn thấy anh ở giữa bồn rửa mặt.

Có lẽ là anh ở trong nhà vệ sinh nam, cô nghĩ như vậy.

Đợi một lúc vẫn không đợi được anh.

【Sếp Chu, tôi ở bên cạnh bồn rửa mặt.】

Chu Túc Tấn bất lực, nói với dượng: “Con xuống nhà vệ sinh dưới tầng.”

Vừa rồi anh không trả lời là không có ý định đi, bảo anh đến cửa nhà vệ sinh đợi người chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ có cô mới có thể làm được.

Vệ Lai đang đứng đối diện gương chỉnh tóc, từ trong gương có thể nhìn thấy anh.

Anh đến gần cô mới quay đầu.

“Sao đột nhiên lại gặp phụ huynh? Không phải nói chưa đến lúc sao?”

Điều cô lo lắng là: “Chúng ta vẫn chưa thân, dường như không hiểu gì về đối phương, đến lúc đó rất dễ có sơ sót.” Mấy ngày nay cô đã cố gắng hết sức xem anh làm bạn trai mình, cũng xem mình là bạn gái của anh, nhưng anh rất bị động.

Kịch một người rất khó diễn.

Chu Túc Tấn đi đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa tay, “Không sơ sót được. Về nhà cô ở bện cạnh tôi, đừng rời khỏi tầm mắt tôi, không rời khỏi mọi người sẽ không có cách nào nói chuyện.”

Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Vệ Lai: “Ngày 20 là ngày gì đặc biệt sao?”

“Tổ chức sinh nhật 50 tuổi trước của dượng tôi.”

Vệ Lai nghe thấy chữ ‘trước’. xem ra tiệc sinh nhật là cố ý để cô và Chu Túc Tấn chuẩn bị, áp lực càng lớn hơn.

Chu Túc Tấn đóng vòi nước lại, rút một tờ giấy bình tĩnh lau tay, nhìn cô, “Không cần nghĩ nhiều quá, diễn tự nhiên là được.”

“Về thôi.” Anh ném tờ giấy vào thùng rác.

Vệ Lai đi đằng sau anh, lúc này có hai người đàn ông uống nhiều rượu tiến tới nhưng cũng không quá say, một người vỗ vai người còn lại, “Người anh em, cậu nghe tôi nói/”

“Người anh em, nghe tôi, cậu nghe tôi nói.”

Lặp đi lặp lại câu nói này mãi.

Chu Túc Tấn bước chậm lại, giơ cánh tay ra chắn Vệ Lai lại, tránh cho cô bị hai người đi không vững này đâm phải.

Vệ Lai đang suy nghĩ lúc đến nhà anh mặc gì mới thích hợp, lại suy nghĩ chuẩn bị quà gì tặng cho dượng, không chú ý hai người đang tiến tới.

Đột nhiên nhìn thấy Chu Túc Tấn không quay đầu lại nhưng tay lại giơ ra, trước đây Chương Nham Tân cũng nắm tay cô đi đường như này. Dường như theo bản năng, cô đưa tay mình qua cho anh nắm.

Tưởng anh đang thử thói quen nắm tay, để chuẩn bị cho lúc về nhà.

Chu Túc Tấn dừng chân lại, quay người nhìn cô, nói thẳng: “Chắn giúp cô không phải muốn nắm tay cô.”

Vệ Lai vội vàng thu tay lại, đầu ngón tay giống như bị bỏng, cô giả vờ bình tĩnh: “Anh xem xem ngay cả một chút ăn ý chúng ta cũng không có, dì là người từng trải, chắc chắn có thể nhìn ra.”

Phía trước là đại sảnh, cô xua xua tay bước nhanh đến bàn ăn của mình.

Chu Túc Tấn lên tầng, dì đang gọi điện thoại cho khách sạn, hẹn đầu bếp chuẩn bị tiệc sinh nhật trong nhà.

Anh ở trong nhà vệ sinh bao lâu dì cũng không để ý.

Ninh Như Giang gọi mấy cuộc điện thoại, hai mười ngày sau tổ chức sinh nhật.

Mở tiệc chúc mừng ở nhà, tổng cộng mời bốn bàn.

Lấy danh nghĩa tổ chức sinh nhật, gọi tất cả mọi người đến chúc mừng cháu ngoại có bạn gái.

“Vệ Lai thích ăn gì? Dì chuẩn bị quà gặp mặt cho con bé.” Ninh Như Giang hỏi cháu ngoại.

Chu Túc Tấn không biết Vệ Lai thích cái gì, bây giờ anh chỉ biết cô ăn cơm chiên hải sản nhưng không ăn hải sản, còn thích ăn rong biển khô.

Chiếc áo của cô lúc anh cầm cũng không chú ý xem của nhãn hiệu nào.

Anh nói: “Tặng quà cô ấy không bằng dẫn cô ấy đi bữa tiệc tối nào đó một vòng.”

Ninh Như Giang cười đồng ý: “Không vấn đề, đừng nói một vòng, mười vòng cũng được. Nhưng quà nên tặng vẫn phải tặng, là vấn đề lễ nghi.”

“Đừng tiếc tiền thay dì, người con thích dì cũng thích.”

Chu Túc Tấn: “Không cần phải đi tìm hiểu cô ấy thích gì ngay lập tức đâu ạ.”

Câu trả lời này rất Chu Túc Tấn, Ninh Như Giang không hề nghi ngờ, nếu như cháu ngoại hiểu rõ mọi thứ về bạn gái, bạn gái thích gì không thích gì đều biết bà mới cảm thấy khả nghi.

“Vậy quà dì tự chuẩn bị.”

Tối đó về Giang Ngạn Vân Thần Ninh Như Giang bắt đầu thu dọn hành lý, dượng nói: “Nửa đêm không ngủ bà còn làm gì đấy. Mau ngủ đi.”

“Bắt buộc tối nay phải dọn xong, ngày mai chúng ta quay về.”

“Vừa đến bà đã về rồi?”

“Trà mua rồi, rượu kê Giang Thành cũng uống rồi, không đi còn định ở đây đón tết sao?”

Bà là một trưởng bối có ý thức, ở đây sẽ làm chậm trễ thời gian hẹn hò của đôi tình nhân.

Hai ngày nay Vệ Lai rất bận, cho dù dì và dượng không về cô cũng bận không có thời gian rảnh hẹn hò.

Bận ký hợp đồng với khu phức hợp Vận Huy để hoàn tất thủ tục, bận chọn quà thích hợp cho mấy trưởng bối nhà Chu Túc Tấn, còn bận tham gia hôn lễ của bố.

Đám cưới của bố tổ chức vào buổi trưa ngày 3 tháng 10, nghiêm túc mà nói không tính là đám cưới, chỉ là bữa tiệc mời những người bạn bè người thân thân thiết, không có kế hoạch lễ cưới, thậm chí đến người chủ hôn cũng là một luật sư trẻ ở công ty luật của bố.

Dù sao mọi thứ đều đơn giản.

Có điều bố vẫn nghiêm túc chuẩn bị một đoạn lời thề lúc kết hôn, mặc lên mình bộ vest cắt may chỉnh tề, đeo một chiếc cà vạt màu tím, cài hoa cài áo.

Hoàn toàn không nhìn ra được bố đã bốn chín tuổi, nếu như nói với mọi người năm nay bố mới hơn bốn mươi chắc chắn mọi người đều tin.

Vệ Lai ngồi ở ghế trống bên cạnh, nhìn bố đang nói chuyện với nhiếp ảnh gia, tưởng tượng lần đầu bố kết hôn như thế nào.

Khi đó bố mới hai tư tuổi, phong nhã hào hoa.

Gần đây mẹ không ở Giang Thành, nhân kỳ nghỉ 1 tháng 10 cùng bạn bè ra ngoài du lịch.

Trong ấn tượng trước giờ mẹ chưa bao giờ đi chơi trong ngày nghỉ lễ, rất nhiều người đều tập trung đi du lịch trong ngày lễ, mẹ lại là người không thích náo nhiệt vậy mà năm nay lại ra ngoài tham gia náo nhiệt.

Lý do là có tuổi rồi thích náo nhiệt.

Cô không đoán được mẹ còn bao nhiêu tình cảm với bố, nhưng chắc chắn đã có lúc khó mà bình tĩnh được.

Từ năm mười mấy tuổi đã yêu người đó, bây giờ lại kết hôn lên vợ lên chồng cùng người khác.

“Lai Lai, qua đây.” Bố vẫy tay với cô.

Vệ Lai hoàn hồn, điều chỉnh cảm xúc cười đi qua.

Vệ Hoa Thiên quay người nói với Triệu Mân: “Bà gọi Nhất Hàm qua đây, chúng ta chụp một bức chân dung cả nhà.”

Ông và con gái đã năm sáu năm không chụp ảnh chung, có lẽ còn lâu hơn.

Hôm nay là ngày đặc biệt, chụp ảnh cả gia đình là điều đương nhiên.

Vệ Lai và Triệu Nhất Hàm mặc cùng một kiểu váy nhưng khác màu, là dì đã chuẩn bị từ trước đó cho hai người, khi đó Triệu Nhất Hàm đưa váy đến cho cô mới có câu chuyện sau này.

Lúc chụp ảnh nhiếp ảnh gia nói cười mấy lần, cười vui vẻ lên chút. Có lẽ là đang nói cô, bởi vì cảm giác bản thân cười không được tự nhiên.

Triệu Nhất Hàm cao hơn cô, bàn tay đặt trên đầu vai cô nhẹ nhàng vỗ mấy cái.

Chụp xong ảnh họ hàng trong nhà cũng lần lượt đến, bố và dì qua đó tiếp đón.

Vốn dĩ Vệ Lai không muốn ngồi bàn chính, bị Triệu Nhất Hàm gọi qua.

Bàn chính cách sân khấu quá gần, hôn lễ bắt đầu người dẫn chương trình mời bố và dì lên sân khấu, cô có thể nhìn rõ được tất cả biểu cảm trên mặt bố.

Lúc bố đọc lời thề, cô dùng ngón tay ấn nhẹ vào khóe mắt.

Cô hy vọng bố hạnh phúc, nhưng bây giờ lại không nói rõ được sự khó chịu trong lòng.

“Vậy chúng ta cũng mời Lai Lai và Nhất Hàm lên sân khấu.” Lúc người dẫn chương trình nhìn xuống khán đài nói câu này, cô và Triệu Nhất Hàm hơi ngây người, trước đó không có ai thông báo cho hai người còn có tình tiết này.

Nhưng người dẫn chương trình đã nói như vậy, hai người không thể không lên.

Đến lúc lên sân khấu Vệ Lai mới kịp phản ứng, đây là muốn để cho mọi người biết rằng một nhà ở chung với nhau rất hòa thuận.

Hốc mắt Vệ Lai ửng đỏ, nhân lúc người dẫn chương trình tương tác với Triệu Mân và Triệu Nhất Hàm, Vệ Hoa Thiên nhỏ giọng hỏi con gái: “Sao lại khóc rồi?” Nói rồi còn lau nước mắt cho con gái.

Vệ Lai cười: “Bị lời thề của bố làm cảm động đó.”

Vệ Hoa Thiên ôm con gái, ông có thể nhìn ra hôm nay con gái không thật sự vui vẻ, giống như vừa rồi lúc ông đọc xong lời thề, mắt ông và Triệu Mân đều đỏ, những bạn bè người thân ở dưới khán đài đều chúc phúc cho hai người. Chỉ có bọn họ mới hiểu rõ nhưng giọt nước mắt rơi ở giây phút này không liên quan gì đến hạnh phúc, là bởi vì nghĩ đến nhiều thứ.

Qua rồi.

Trở ngại.

Nhưng đều không quay lại được nữa.

Sau bữa tiệc, Vệ Hoa Thiên không tiễn người thân mà vội đi tìm con gái.

“Lai Lai, chiều về nhà đi, ông bà nội con cũng qua.”

“Dạ thôi, để hôm khác.” Vệ Lai đã sớm tìm được lý do, “Không phải siêu thị mới tiến vào khu phức hợp sao, sắp phải dọn vào trang trí, con phải phối hợp cùng công ty trang trí.”

Vệ Hoa Thiên: “Không phải còn có mẹ con sao.”

Vệ Lai sẽ không nói với bố mẹ không ở Giang Thành, “Con với mẹ phụ trách công việc không giống nhau, tất cả thiết kế và trang trí đều do con trao đổi, mẹ không hiểu.”

Vệ Hoa Thiên gật đầu, im lặng mấy giây, “Lai Lai, con… có phải con trách bố?”

“Sao có thể chứ.” Vệ Lai tiến lên ôm bố, “Con luôn hy vọng bố có thể hạnh phúc, thật đấy.”

Cô hít một hơi, “Vậy con đi đây, có hẹn 3 giờ họp.”

Vẫy tay, sau đó cô cũng không ngoảnh đầu lại.

Sau khi rời khỏi khách sạn tổ chức tiệc Vệ Lai lái xe tìm một quán cà phê yên tĩnh, chiều nay cô không có hẹn, cũng không có cuộc họp nào.

Cà phê uống được mấy ngụm Chu Túc Tấn gọi điện cho cô.

Vệ Lai hít thở sâu mấy cái mới nhận điện thoại, “Alo sếp Chu.”

Giọng cô vừa khóc xong Chu Túc Tấn có thể nghe ra: “Có chuyện gì thế?”

Vệ Lai cười: “Không có gì, hôm nay là đám cưới của bố tôi, có hơi xúc động.” Chuyển chủ đề hỏi: “Sếp Chu, anh tìm tôi có việc gì vậy?”

Tối nay Chu Túc Tấn có chuyến bay đến London, còn một tiếng nữa phải đi đến sân bay, chiếc áo đó của cô vẫn ở chỗ anh.

“Ở đâu, đưa áo qua cho cô.”

Vệ Lai hỏi trước: “Anh đưa đến sao?”

“Chú Diêm đưa qua. Một cái áo, ai đưa qua chả giống nhau.”

“Không giống nhau.”

Chu Túc Tấn phát hiện cô luôn có vô số các loại lý do, cô nói: “Tối nay anh phải rời Giang Thành sao, không gặp mặt tôi chú Diêm sẽ thấy không hợp lý.”

Hỏi cô ở đâu, qua đó đưa áo cho cô.

Vệ Lai lấy gương trang điểm ra, mắt khóc sưng rồi. Từ sau khi bố mẹ ly hôn, mười lăm năm qua cô đều giấu mọi mọi nỗi buồn trong lòng, chưa khóc một lần nào.

Nếu như mẹ không có biểu hiện gì với đám cưới của bố, cô vẫn giống như trước đây giả vờ rất vui vẻ, nhưng lần này mẹ lại không làm được chuyện không để ý, đột nhiên cô không kiềm chế được nữa.

Cô buồn thay mẹ, còn buồn hơn lúc mình và Chương Nham Tân chia tay.

【Tôi đến rồi.】

【Nhanh vậy sao?】Vệ Lai thanh toán, bước ra khỏi quán cà phê.

Chu Túc Tấn bàn chuyện gần đó, bây giờ chú Diêm đã quen thuộc với Giang Thành, lái xe qua con đường nhỏ chỉ mất bốn phút.

Nếu như là trước đây Chu Túc Tấn sẽ không xuống xe, đưa thẳng áo qua cửa sổ cho cô.

Còn mười bảy ngày nữa phải đưa cô về nhà, anh cũng cố gắng có ý tức dành nhiều thời gian ở với cô hơn, không để đến lúc về nhà hai người vẫn giống như người lạ.

Chu Túc Tấn đẩy cửa xe, xách một túi xách kiểu nam, trong đó là áo của cô.

Biết rõ nguyên nhân cô khóc, anh không nhiều lười, đưa túi cho cô.

Vệ Lai dùng hai ngón tay móc túi, im lặng mấy giây, hỏi anh: “Ngày 20 tôi tự đi Bắc Kinh?”

Chu Túc Tấn: “Tôi đến đón cô.”

Lần nữa gặp nhau là hai tuần sau, Vệ Lai nói tạm biệt với anh: “Thượng lộ bình an.”

CHu Túc Tấn chỉ thấy cô nói xong nhìn chéo về phía sau anh, lông mày hơi nhíu lại.

“Nhìn thấy ai rồi?” Anh hỏi.

Vệ Lai vội vàng thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Là Mặc Địch và bố cô ta, bọn họ vừa định lên xe lại đột nhiên đi về phía chúng ta, có lẽ là đến chào hỏi anh.”

Ra ngoài không mang kính râm, nếu như để Mặc Địch nhìn thấy cô khóc, còn không biết tưởng tượng như nào nhưng nó thực sự kiểm chứng cho câu cô khóc đến Bắc Kinh vãn hồi Chu Túc Tấn. Cô chỉ đôi mắt vẫn chưa kip tiêu sưng của mình, “Làm sao đây?”

Chu Túc Tấn trầm giọng nói: “Hết cách rồi.”

Trước mặt Mặc Địch, thể diện của Vệ Lai to hơn trời, không có kính râm cũng không có chỗ nào trốn, cô chỉ có thể cầu cứu Chu Túc Tấn, chỉ trước người anh, “Tôi mượn chỗ này của anh trốn một lúc.”

Chu Túc Tấn cúi xuống nhìn cô.

Vệ Lai giải thích: “Thực sự tôi không muốn gặp cô ta.”

Chu Túc Tấn: “Sao, bây giờ lại không muốn gặp nữa rồi à? Lúc ở tiệc rượu không phải nhìn khắp nơi tìm cô ta sao.”

Vệ Lai nhìn thẳng vào anh: “Sếp Chu.”

Bên kia hai bố con Mặc Địch ngày một đến gần.

Nơi duy nhất có thể trốn chỉ có trong lòng anh.

Chu Túc Tấn giơ tay lên nói: “Qua đây.”

“Cảm ơn sếp Chu.”

Hai tay Chu Túc Tấn vòng qua cô, cúi xuống nhìn cô: “Ngày nào cũng sân si cô không mệt sao?”

Vệ Lai ở trong lòng anh, cuối cùng cũng an toàn rồi, lắc đầu, “Không mệt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cuale