Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap 39

"Buổi tối hôm nay kỳ thật cũng rất thú vị."

Thanh âm của cậu cũng không lớn, nếu không chú ý lắng nghe cơ hồ liền không thể nào nghe thấy được, mà lực chú ý của Lưu Diệu Văn luôn đặt trên người cậu tự nhiên có thể nghe được rõ ràng, hơi hơi gật đầu, hai người vô cùng ăn ý cùng nhau rời khỏi vũ hội.

So với không khí náo nhiệt bên trong, bên ngoài lại có vẻ lạnh lùng hơn, đáng lẽ ra là có bảo vệ đứng canh gác nhưng lúc này cũng không thấy bóng ai, đại khái là không chịu được cô đơn nên chạy vào bên trong chơi rồi.

Nghiêm Hạo Tường quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn đi bên cạnh, đối phương cảm nhận thấy được tầm mắt, con ngươi đen sâu thẳm liền chuyên chú nhìn cậu, trên mặt Nghiêm Hạo Tường nóng lên, nói: "Chiếm cả đêm của anh, thật ngại ngùng."

Lưu Diệu Văn vẫn nhìn cậu, không nói lời nào, Nghiêm Hạo Tường cũng ý thức được bản thân có chút quá khách khí, dừng một chút, hào phóng nói: "Khi nào anh có thời gian rảnh, em mời anh ăn cơm? "

Nghe vậy, Lưu Diệu Văn hơi hơi nhướng mày, quét mắt nhìn cậu một cái, "Hẹn hò?"

Nghiêm Hạo Tường bị hắn hỏi đến có chút nghẹn, một hồi lâu mới kịp phản ứng đối phương vô cùng nghiêm trang chững chạc, không khỏi có chút buồn cười, "Muốn nói hẹn hò cũng được."

Lưu Diệu Văn không nói chuyện, đôi môi mỏng hơi hơi nhếch về phía trước, gợi lên một độ cung không rõ ràng.

Đêm này qua đi, tin tức Lưu gia Đại thiếu hủy bỏ xã giao bồi vị hôn phu của mình tham gia vũ hội kỷ niệm ngày thành lập trường lan truyền một cách nhanh chóng, một số người ban đầu chỉ ôm loại thái độ xem trò cười nhìn tình thế phát triển lúc này mới bắt đầu cảm thấy có chút vi diệu, bọn họ đều có chút sững sờ không rõ thái độ của Lưu gia đối với đứa con riêng Nghiêm Hạo Tường này, bởi vậy thời điểm gặp Nghiêm Hạo Tường trên đường vì bảo toàn chính mình nên mọi người đều bắt đầu đối cậu hữu hảo hơn.

Trần Vũ đem hết thảy xem ở trong mắt, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh, đối với những người gió chiều nào che chiều đó càng xem càng cảm thấy ghê tởm, bất quá quay đầu phát hiện đương sự Nghiêm Hạo Tường vẫn là một bộ chuyện không liên quan đến mình liền mới rốt cục cười lạnh cũng không nổi nữa, chỉ còn có thể vô lực.

Nhận thức Nghiêm Hạo Tường cũng gần hai năm, đối với con người Nghiêm Hạo Tường đối chuyện gì cũng không để trong lòng đều hiểu rõ, bất quá như vậy cũng tốt, tính tình Nghiêm Hạo Tường vân đạm phong khinh như vậy ít nhất có thể cam đoan cậu sẽ không bị những người đó ảnh hưởng tới, sẽ yên lặng mà sống trong thế giới chính mình.

Sau khi tan học, Nghiêm Hạo Tường cùng Trần Vũ về lại ký túc xá, hôm nay là thứ năm, tan học tương đối sớm, Nghiêm Hạo Tường có hẹn cùng Lưu Diệu Văn ra ngoài ăn cơm, trở về ký túc xá cất đồ xong cậu liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Hai người một trước một sau đi trên đường, đến cổng ký túc xá Trần Vũ lấy chìa khóa mở cửa, vừa quay đầu liền nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đang cúi đầu, ngón tay trên màn hình điện thoại di động bay thật nhanh, bình thường đều không gặp qua cậu đánh chữ nhanh như thế!

Tức giận mà phiêu cái ánh mắt xem thường, Trần Vũ lần thứ hai nhắc cậu, "Trước vũ hội có nói chuyện với cậu, bây giờ cậu tính như thế nào?" Lần trước có nói qua với Nghiêm Hạo Tường sau đó vẫn chưa nhận được đáp án, anh họ của gã cũng đã hỏi qua nhiều lần, gã cũng không thể chủ động nhắc tới lần thứ hai, gã cũng hoài nghi nếu mình không nhắc nhở phỏng chừng Nghiêm Hạo Tường liền hoàn toàn quên mất chuyện này.

"Không suy xét." Nghiêm Hạo Tường không chút nghĩ ngợi trả lời, tầm mắt không hề rời đi màn hình điện thoại, ngón tay bay thật nhanh mà phản hồi tin nhắn của Lưu Diệu Văn. Sau ngày vũ hội đó, tin tức điện báo linh tinh giữa hai người bất tri bất giác nhiều hơn, nhìn lên nhật ký trò chuyện đã lưu thật nhiều trang, mà nội dung chuyện phiếm đều là một ít chuyện không có ý nghĩa thực tế gì, nhưng hai người có vẻ như làm hoài không thấy mệt, ai cũng không cảm thấy nhàm chán.

Trần Vũ hết sức bất mãn với thái độ xem nhẹ của cậu, hét lên: "Cơ hội khó như vậy mới có sao lại không suy xét một chút, chẳng lẽ cậu đối cuộc sống về sau của chính mình không có chút tính toán gì sao?" Loại tính tình không quan tâm đến cái gì của Nghiêm Hạo Tường khiến cho cuộc sống sau này của cậu một chút suy nghĩ cũng không có, điểm ấy Trần Vũ vô cùng không quen nhìn, từ lúc hai người nhận thức đến hiện tại, gã không biết đã nói bao nhiêu lần rồi.

Nghiêm Hạo Tường nói: "Tôi không muốn vào giới giải trí." Cậu đối phương diện này một chút hứng thú cũng không có, vẻ mặt cằn cỗi này của cậu đi làm diễn viên không phải rất buồn cười sao? Chẳng lẽ làm một diễn viên bình hoa?

Trần Vũ đoạt lấy điện thoại của cậu, đặt nó ở một góc xa xa, đặt mông ngồi xuống trước mặt Nghiêm Hạo Tường, biểu tình nghiêm túc nói: "Trước đó đã nói qua với cậu, anh họ của tôi là người đại diện kim bài của công ty Tinh Kỷ, lần trước anh ấy xem qua ảnh liền vẫn luôn muốn ký hợp đồng với cậu, những nghệ sĩ trong tay anh họ tớ không ai không có tên tuổi, này đối với cậu mà nói cũng là một con đường mới nha, cậu vẫn nên suy xét một chút đi!"

Làm nghệ sĩ vô cùng không dễ dàng, cũng thật khó nổi danh, nhưng do anh họ gã lần nữa cam đoan với gã rằng chỉ cần Nghiêm Hạo Tường gật đầu, anh ấy liền có bản lĩnh đem cậu phủng hồng, gã tin tưởng cách làm người của anh họ mình chưa bao giờ chi tiền vô ích, huống chi trên tay anh họ gã có tài nguyên, có nhân mạch. Nếu anh ấy thật sự nghiêm túc muốn nâng một người thì tuyệt đối không có khả năng không thành công cho nên trong mắt gã đây không thể nghi ngờ chính là một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống nha!

Nghiêm Hạo Tường hiện tại nói tốt một chút chính là Nghiêm gia Tam thiếu gia, nhưng người nào mà chả biết, sản nghiệp Nghiêm gia về sau căn bản sẽ không rơi xuống tay cậu, bây giờ bởi vì có Nghiêm lão gia tử trấn thủ, về sau nếu Nghiêm lão gia tử không còn vậy Nghiêm Hạo Tường nên làm cái gì bây giờ? Hai chị em Nghiêm gia luôn xem cậu là cái đinh trong mắt nếu Nghiêm Hạo Tường không vì mình mà tính toán trước tương lai, về sau khẳng định sẽ hối hận!

Di động bị đoạt mất, cuối cùng Nghiêm Hạo Tường cũng đem lực chú ý đặt lên trên người Trần Vũ. Cậu cũng biết Trần Vũ là đang suy nghĩ cho mình, đáng tiếc cậu cũng biết mình là người như thế nào, huống chi, nhìn Trần Vũ, biểu tình có chút bất đắc dĩ, "Trần Vũ, còn hai tháng nữa tôi liền cùng Lưu Diệu Văn kết hôn, cậu cảm thấy Lưu gia sẽ để cho bạn đời Lưu Diệu Văn xuất đầu lộ diện làm cái nghề này sao?"

Trong lòng Nghiêm Hạo Tường vô cùng rõ ràng, nếu như nói cậu chưa cùng Lưu Diệu Văn kết hôn có lẽ cậu thật sự sẽ hảo hảo suy xét một chút, dù sao nó cũng là một con đường mới nhưng hiện tại cậu chính là bạn đời tương lai hợp pháp của Lưu Diệu Văn, nói như thế nào cậu cũng phải suy xét cho Lưu gia một chút chứ?

Minh tinh nhìn qua đích thật cũng tốt, nhưng trong thượng tầng xã hội, lại tốt lại xinh đẹp bất quá cũng chỉ là một con hát giải trí, liền không vì bản thân suy xét, cậu cũng phải suy xét cho Lưu Diệu Văn một chút.

Trần Vũ không có suy nghĩ qua vấn đề này, nghe Nghiêm Hạo Tường nói vậy, trong nhất thời không tìm được lời gì để phản bác, mày gắt gao nhíu lại, suy nghĩ nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: "Chẳng lẽ bởi vì Lưu gia không đồng ý cậu liền không làm sao? Lại nói, cậu lại không ăn trộm, cướp đoạt, có gì mà băn khoăn?" Nói thì nói như vậy nhưng tự bản thân gã cũng biết lời nói này nói ra có bao nhiêu là bất lực.

Nghiêm Hạo Tường nhìn gã không nói lời nào, Trần Vũ bị cậu nhìn một trận liền phiền lòng, mãnh liệt nắm tóc, "Được, tớ cũng sẽ không nói gì nữa, cậu tự mình lo lắng đi, liền tính không làm cái này cũng phải vì tương lai chính mình tính toán một chút!"

Lần này hai người nói chuyện vẫn đồng dạng không thể đưa ra bất luận kết quả gì, Nghiêm Hạo Tường trầm mặc đứng tại chỗ một hồi lâu, nhìn Trần Vũ đưa lưng về phía mình thu dọn đồ đạc, trong lòng xẹt qua một tia mờ mịt, nhưng lại thật nhanh đã bị che giấu đi, cậu không tiếng động thở dài, xoay người cầm lên chiếc điện thoại lúc nãy bị ném đi thật xa, trên màn hình hiển thị có hai tin nhắn chưa đọc, cuối cùng chỉ ngắn ngủn hai chữ: XUỐNG DƯỚI.

Thời gian biểu hiện là mười phút trước.

Lưu Diệu Văn không nói thêm cái gì nữa, Nghiêm Hạo Tường chào hỏi Trần Vũ liền đi xuống dưới, không hề thấy được bộ dáng Trần Vũ đấm ngực dậm chân phía sau.

Vừa ra khỏi khu ký túc xá, cậu liền nhìn thấy một chiếc xe đậu phía dưới tàng cây, lần này Lưu Diệu Văn không để lái xe theo tới mà tự mình lái đến, Nghiêm Hạo Tường đi qua, nhìn nhìn Lưu Diệu Văn ngồi trên ghế điều khiển, hắn đang gọi điện thoại, chỉ thản nhiên quét mắt nhìn cậu một cái, liền dùng ánh mắt ý bảo tự ngồi vào xe, Nghiêm Hạo Tường động tác tự nhiên ngồi vào chỗ phó lái.

Cửa xe "Bính" một tiếng đóng lại, mà lúc này Lưu Diệu Văn cũng vừa kết thúc một cuộc điện thoại, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường đeo kỹ dây an toàn, tùy ý nói: "Anh muốn ăn cái gì? Hôm nay em mời."

Lưu Diệu Văn trầm mặc một chút, hỏi cậu: "Em biết nấu cơm không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mỹ