~140~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong gương đã chuyển sang cảnh khác, hình ảnh bản thân đi lại trên đường phố đông đúc khiến Park Jimin giật mình, đây là phiên chợ lớn nhất ở kinh thành, hắn ghé một quá trà trông có vẻ sang trọng, chọn một chỗ dễ nhìn, vừa thưởng trà, vừa nghe ngóng tình hình.

" Hoàng đế Minh quốc cũng đến đây ư??" một câu nói của khách trong quán vang lên.

" phải, ngươi không biết sao?? Tiên Hoàng và Tiên Hoàng hậu nuôi nấng hắn như thế, dịp trọng đại như vậy, hắn không trở về mới là lạ ấy"

Uyên Minh trở về đây sao??? Dịp trọng đại là gì??? Kim Taehyung hơi nhíu mày, Jimin có thể cảm nhận được sự khó hiểu của y.

Bản thân cũng mờ mịt, vì sao khi đó hắn không hề phát hiện khí tức của Kim Taehyung??

Tự hỏi tự ngẫm nghĩ, cũng phải thôi, đâu dễ gì từ khi sinh ra đã là Chân thần bảo vệ trời đất. Muốn giấu khí tức của mình, cũng chỉ là chuyện cỏn con.

" ta nghe nói đội ngũ của hắn cũng sắp vào thành rồi đấy"

Chờ đến khi đội ngũ vào thành, dân chúng đã được dẹp gọn, chừa lấy lối đi ở giữa, để đội ngũ nước láng giềng dễ dàng di chuyển. Đợi đội ngũ đi xa, mọi hoạt động lại như bình thường, tiểu nhị đi một vòng thêm trà đến bên cửa sổ tầng hai đã thấy khách nhân rời đi từ lâu, chỉ để lại hai lượng bạc với chén trà còn âm ấm, gã sáng mắt, cất gọn tiền vào trong ngực rồi vui vẻ đi thêm trà tiếp.

" ca ca" Kim Thế Kiệt ngẩng đầu, dáng vẻ có mấy phần giống Kim Tại Hưởng.

Đào Uyên Minh chẳng còn dáng vẻ gì của một hoàng đế, chạy vào trong điện như đứa trẻ năm tuổi khi xưa, Kim Thế Kiệt rời khỏi chỗ ngồi, đứng lên đón Hoàng đệ vào lòng, vỗ vỗ mấy cái.

" ca ca, lâu rồi mới gặp" Uyên Minh vui vẻ nói với Thế Kiệt, nhóc đã trầm ổn hơn đứa trẻ mười ba khi xưa rất nhiều.

" đệ đệ, lâu rồi mới gặp" Thế Kiệt cũng mỉm cười đáp lại.

" tham kiến Hoàng thượng Long quốc" một giọng nam trầm vang lên, Jimin rời mắt khỏi hai đứa trẻ, quay đầu lại nhìn, tên nhóc này???

" khâm đệ chớ đa lễ" Kim Thế Kiệt buông Uyên Minh ra, mỉm cười với người mới bước vào.

" thần không dám nhận"

Kim Taehyung lờ mờ đoán ra hôm nay có thể là ngày gì, dịp trọng đại mà để Uyên Minh cùng phu quân lặn lội về Long quốc chỉ có một mà thôi. Một cơn gió thổi qua làm lay động tóc y, Kim Taehyung ngẩng đầu tìm nguyên do.

Cơn gió này là do Jimin gây ra, hắn đang nghiêm túc đánh giá nhóc con được Thế kiệt gọi là " khâm đệ" này. Mặt mũi sáng sủa, hình thức được, duyệt, còn nội tâm thì chưa biết, suốt buổi gia yến, Jimin vẫn luôn dùng ánh mắt sắc lạnh dò xét tiểu bối kia.

" vậy chúng ta đi hội đêm nhé, ca ca" Uyên Minh buông đũa đầu tiên, mỗi lần trở về Long quốc, Uyên Minh luôn bỏ quên mất phu quân của mình không quản.

" được, nhưng trước tiên, đệ phải thả ta ra đã, phu quân của đệ bị đệ đổ giấm cho tắm luôn rồi" Thế Kiệt xoa đầu Uyên Minh đùa.

" a" uyên Minh ngơ ngác quay đầu lại nhìn phu quân của mình rồi cười hì hì.

Sau đó ba đứa nó dắt nhau đi chơi, đầy đường toàn người đốt giấy cầu phúc, nhất thời Kim Taehyung cũng không chắc về suy đoán của mình.

Chơi một đêm đã đời, Jimin hóa thành chân thân, nằm nghỉ ngơi trên một cái chạc cây, Kim Taehyung nương nhờ thần hồn vào một bông hoa trên đầu hắn, cho nên đêm xuống, y có thể quan sát dễ dàng cái mặt đỏ hồng của Park Jimin.

Sáng hôm sau, Thế Kiệt thức dậy đầu tiên, nhóc múc nước tưới hết cây trong sân một lượt rồi lại tỉa tót cái cây Jimin đang nằm rồi sai người " bao giờ tuốt lá cho cây này??"

" bẩm Hoàng thượng, tầm mấy ngày nữa ạ" công công phía sau bẩm báo.

" ừm, làm cẩn thận, để đào ra hoa đúng đầu năm đấy"

" vâng" Thế Kiệt đang chăm sóc cây đào này thì có tiếng mở cửa ở gian phòng phía tây.

" Hoàng huynh, buổi sáng tốt." là phu quân của Uyên Minh.

" ừm, đệ dậy sớm vậy à." Thế Kiệt mỉm cười đáp lại.

" là A Minh bảo đệ từ đêm qua, dậy sớm chăm sóc cho cây đào trước chính điện, không ngờ hoàng huynh đã làm trước rồi."

" Tiểu Minh có lòng rồi" Thế Kiệt cười " Hách Dực tướng quân, không biết thời gian qua, Uyên Minh đệ của ta sống thế nào??"

Hách Dực bỗng chốc nghiêm túc lại, đã đến thủ tục hỏi thăm tình hình rồi " hoàng huynh yên tâm, A Minh sống rất tốt."

Thế Kiệt vẫn cười, tay vẫn chăm chỉ tìm kiếm từng mắt của hoa đào nhưng lời nói lại mang sát khí không nặng không nhẹ " vậy thì tốt, bên người ta có mấy tử sỹ khá được việc, đệ không để bụng mấy năm này, chúng vẫn luôn đi theo Uyên Minh chứ"

" hoàng huynh nói đùa, đệ nào dám"

" ừm, đi sai người dọn dẹp chính điện đi" Thế Kiệt thôi bắt nạt cây đào, quay đầu lau tay rồi sai người dọn dẹp.

" không cần" tiếng Uyên Minh ở điện phía tây vang lên " ca ca, chúng ta tự dọn đi"

Thế Kiệt mỉm cười ngẩng đầu, cực kỳ sủng nịnh mà chiều theo đệ đệ " được, đi thôi"

Ba người tiến vào chính điện, Jimin nhảy xuống, cực kỳ yêu kiều mà đi theo vào, không hề biết rằng trên vai mình mơ hồ có một bông hoa nho nhỏ, sau đó thì sững sờ bởi cung điện này là chỗ Jimin từng ở khi còn làm Hoàng hậu.

Hoàng lăng, mộ của Phác Chí Mẫn và Kim Tại Hưởng.

" Mẫn thúc, Hưởng thúc, chúng con đến thăm người đây" Uyên Minh vui vẻ ngồi xuống bên mộ Chí Mẫn, Thế Kiệt và một nữ tử thì bày biện hoa quả, chén rượu.

Sau đó cả bốn người bái lạy, dâng hương, rót rượu, một loạt cái thủ tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro