Phiên Ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày hội đối thơ gì đó mà hoàng đế tổ chức, theo như phụ thân nói, thì Duy Minh đã tự nhận mình là đoạn tụ trước mặt hoàng đế, để loại bỏ mọi mối nguy hiểm nhưng xem ra hoàng đế vẫn chưa buông Bách gia, lại nghĩ ra đối sách mới.

Kim Thế Hưng ngẩng đầu nhìn trời, giờ này chắc hội cũng qua quá nửa rồi, không biết????

“ công tử” một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện.

Kim Thế Hưng mở miệng như lại không nói gì, một lát sau mới thấy giọng y vang lên “ lui xuống đi, bảo người chuẩn bị một chiếc xe ngựa”

“ vâng”

Khi đến nơi, hội đã tàn, hắn hơi hụt hẫng, cũng không muốn đi hỏi, chiếc áo choàng trong tay đành khoác lên người, chiếc áo choàng lông thú trắng muốt đối lập hoàn toàn với y phục sẫm mầu của hắn tạo ấn tượng mạnh về thị giác, mang đến cho người khác cảm giác hắn không có thực.

Kim Thế Hưng tiến vào trong vườn, định tản bộ một chút rồi về, thì thấy một bóng hồng y thấp thoáng dưới gốc cây cổ thụ đang co ro ngồi một chỗ. Vốn dĩ hắn cũng không muốn làm phiền người ta sầu đời, nhưng dáng người quá quen khiến hắn dừng bước, quan sát kỹ càng rồi mới bước đến.

Người nọ ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng, mũi đỏ ửng vì lạnh, hắn cởi áo, choàng lên người thiếu niên, nhìn hồng y công tử lọt thỏm trong lớp áo choàng dày dặn, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tinh xảo. Kim Thế Hưng đưa tay vuốt nhẹ má y, giọt nước lạnh lẽo rơi trúng tay hắn.

Nhìn thiếu niên rưng rưng nước mắt, khuôn mặt như tạc tượng, giống như một hoa hoa công tử, không thuộc về nơi này, chỉ là vô tình lạc đến đây, gây ra bao thương nhớ cho nhân thế
Kim Thế Hưng dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ, ngồi ngang hàng với y, lau nước mắt cho y.

“ Thế Hưng?? Thế Hưng??? Ta nhớ Thế Hưng, người có phải Thế Hưng không??” người nọ hỏi, hắn gật đầu “ là ta”

Duy Minh càng khóc nhiều hơn còn chui hẳn vào lòng hắn vừa khóc vừa lẩm nhẩm đến quên trời quên đất, hắn hơi ngơ ngẩn nhưng vẫn choàng tay ôm y vỗ về.

*

Kim Thế Hưng bế người từ trên xe ngựa xuống, hạ nhân bước đến, đưa tay có định đón người từ tay hắn “ công tử”

Hắn hơi tránh “ không cần đâu, chuẩn bị nước ấm với canh giải rượu đi”
Hắn đưa người về phòng, dỗ y uống hết chén canh, rồi lại lau mặt cho y, để y nằm ngủ trên giường rồi mới an tâm đi làm việc mình, tiện thể thỉnh an mẫu thân, thông báo về việc hắn mới mang bằng hữu về nhà.

Đến khi trở về phòng, mở cửa, Kim Thế Hưng đứng hình, phòng ốc ngổn ngang, cái gì nên đứng sẽ đổ, cái gì dưới đất sẽ trên bàn, còn Bách Duy Minh đáng lẽ đã ngủ ngon lành trên giường thì đang lăn lộn dưới đất, chính xác là trong góc phòng.

Hắn bước đến bên y “ ngươi đang làm gì thế??’ đến nơi mới nhìn rõ, mặt mũi chân tay y lấm lem như trẻ lên ba, trong lòng đang ôm một hòn đá??? Dưới đất là bộ ấm trà, bút, mực, một cái cây???

“ ta đang kiếm tiền” y mơ hồ đáp lời, tay vẫn mân mê tính toán.

“ kiếm tiền???”

“ ngươi không hiểu, những thứ này, đáng giá lắm đấy, ta có thể, đổi thành rất nhiều kẹo”

“ kẹo??” Kim Thế Hưng ngơ người “ ngươi muốn ăn kẹo???”

“ nói nhỏ thôi” y bịt miệng hắn lại “ mẹ ta nghe thấy sẽ bị mắng đấy”

“ được được, nhưng giờ muộn rồi, chúng ta đi ngủ trước được không???” hắn nói.

“ đi ngủ??? Nhưng ta chưa luyện chữ, viết sách, mẹ sẽ đánh đòn mất” nói xong là chạy đến bên bàn trà, chẳng biết lôi đâu ra cành cây mà gạch gạch lên hòn đá như thật.

Dỗ mãi, Bách Duy Minh mới chịu lên giường nhưng y không chịu đi ngủ, nghịch loạn xạ chăn chiếu trên giường, Kim Thế Hưng bất lực thật sự “ Duy Minh” hắn túm lấy y “ ngươi có muốn ta mách mẹ người để mẹ ngươi đánh đòn ngươi không??”

“ mẹ ta???’

“ đúng vậy, ngươi rất hư, ta sẽ mách mẹ ngươi”

“ không, đừng, ta ngoan, ngoan mà” y cuống lên túm lấy Kim Thế Hưng, còn ôm chặt lấy hắn “ ngươi, ngươi đừng mách mẹ ta”

Nhìn Bách Duy Minh rưng rưng nước mắt, hắn nói ‘ vậy ngươi buông ta ra trước, ta sẽ không đi”

“ ngươi sẽ không đi??”

“ ta không đi, ngươi buông ta ra” hắn nói, để y nằm xuống, dém chăn cho y “ giờ thì ngươi ngoan ngoãn đi ngủ, ta sẽ không mách mẹ ngươi”

Bách Duy Minh gật đầu nhưng vẫn không nhắm mắt lại.

“ ngươi, sao ngươi vẫn nhìn ta thế??” hắn hơi tránh né ánh mắt của y.

“ mẹ ta, thường sẽ ôm ta đi ngủ” y nói “ ngươi cũng nói là ngươi không đi’

“ ta… ngươi…’

“ mẹ ơiiii” đột nhiên y gào lên, hắn giật mình bịt miệng y lại “ ngươi làm gì thế??”

“ ta gọi mẹ ta, ta muốn mẹ ta, muốn mẹ ta ngủ với ta” y nói, tay gạt tay hắn ra, định gọi tiếp thì bị hắn ngăn lại.

“ được, được, ngươi ngủ đi, ta sẽ ở đây mà”

“ không được” y nhổm người hẳn dậy khiến đầu đau choáng váng nhưng vẫn ương ngạnh nhìn hắn đang ngồi bên giường “ ngươi lên đây” y nhường hẳn một chỗ cho hắn, còn bắt hắn cởi áo, sau đó mới kéo người nằm xuống.

Lúc này mới cười hì hì rồi, bắt đầu luyên thuyên, hắn thật sự không nói laik cái miệng liến thoắng của y.

Kim Thế Hưng còn có ý hoài nghi, y có thật sự say không?? mà nghe còn tỉnh táo hơn cả hẳn.

Nói mãi nói mãi đến khi hắn cũng phải mơ màng, y mới thôi nói, bẹp bẹp miệng mấy cái rồi ngủ mất.

Hắn thử rút tay ra nhưng không thành, thậm chỉ còn khiến y nắm lấy y phục mình chặt hơn, hắn đành mặc kệ, gọi hắc y nhân vào…dọn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro