Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Thành đưa Chí Mẫn vào phòng. Trước khi đi anh ta tháo cặp kính , nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng :" Em hãy đi tắm rồi ngủ một chút. Bọn anh định chơi bài , nếu em không mệt thì lên tầng bốn tìm bọn anh"

Chí Mẫn gật đầu.

Cậu nhanh chóng gội đầu và tắm rửa sạch sẽ , rồi dùng khăn lau khô tóc. Sau đó , cậu đứng tựa vào cửa sổ quan sát ngõ nhỏ không người, trong đầu nghĩ xem tối nay ăn món gì ? Về Minh Thành , quả thực cậu không tìm ra được một khuyết điểm trên người anh. Anh ta dịu dàng tinh tế , công việc ổn định hơn nữa lại rất yêu cậu.

Biết vậy nhưng cậu vẫn do dự. Trong suy nghĩ của cậu , cậu muốn một thứ tình cảm khác , kể cả khi kết cục không đẹp cậu vẫn muốn lao đâu vào thử.

Chí Mẫn bỏ khăn xuống , thay áo sơ mi màu xanh da trời mềm mại , bên ngoài mặc chiếc áo khoác kaki , mỉm cừoi với người trong gương.

Cậu đi lên tầng trên , tầng bốn vô cùng yên tĩnh , cả bốn căn phòng đều khép cửa.

Vừa rồi Chí Mẫn vào phòng trước nên không biết mọi người ở phòng nào.

- Cao Lãng !

Chí Mẫn dùng tiếng Trung gọi khẽ một tiếng. Ở đây chắc chỉ có bạn đồng hành của cô nghe hiểu tiếng Trung nên nhất định họ sẽ mở cửa cho cô mà không ảnh hưởng đến người khác.

Chí Mẫn gọi một hồi ngó nghiêng mà vẫn chẳng thấy ai.

Trong lúc cô đang phân vân không biết có nên gọi tiếp hay không , ở bên trái phía sau vang lên tiếng bản lề cửa cũ kĩ ma sát. Cô lập tức quay người

- Sao bây giờ cậu mới......

Đúng lúc này cổ tay cậu bị túm chặt , sau đó cậu bị lôi vào căn phòng tối. Cánh cửa đóng chặt ngay tức thì.

Lưng Chí Mẫn đập vào cửa gỗ , một thân hình cao lớn đang áp sát vào người cậu. Thân thể cậu đang bị bao bọc bởi hơi ấm xa lạ và nguy hiểm. Đầu óc cậu trống rỗng. Trước khi Chí Mẫn kịp phản ứng , đầu lưỡi lạnh lẽo nhanh chóng tách môi cậu vào trong , cuốn lấy đầu lưỡi cậu.

Chí Mẫn định giãy giụa , nhưng đã bị hai ngón tay cứng như sắt kẹp chặt cổ họng , khiến cậu không thể động đậy.

- Suỵt.... đừng la hét cũng đừng giãy giụa

Cuối cùng đối phương cũng mở miệng. Bất ngờ một điều là anh ta dùng tiếng Trung nói nhỏ với cậu.

Từ trước đến nay cậu chưa cảm thấy người nào có sức lực mạnh như vậy. Cậu chẳng thể nuốt nước bọt cũng như thở. Mọi cảm giác và hy vọng sinh tồn đều phụ thuộc vào cổ họng của cậu , giờ đây đang bị một người đàn ông xa lạ khống chế.

Cậu ngước đầu lên chạm phải ánh mắt đối phương.

Là anh ta..... chính là anh ta ..........

Sống lưng cậu lạnh toát , thân thể cậu run rẩy , bởi vì thiếu dưỡng khí cũng bởi vì người đàn ông trước mặt.

Người mà cậu gặp ở cao nguyên Tuyết Vực nửa năm trước , người đàn ông cầm súng trong cơn mưa lớn vài tiếng đồng hồ trước , và người đàn ông đang vén áo của cậu lên hiện giờ.
Nhưng hình như anh ta đã quên cô.

Người đàn ông lặng lẽ quan sát cậu. Trong một khoảnh khắc cô cảm thấy đôi mắt anh ta giống như ngọn núi Himalaya trong bão tuyết , có một sự uy hiếp mà không kẻ nào dám đối mặt và nỗi nguy hiểm không thể dự đoán trước.

Chí Mẫn không ngừng bấm tay vào cửa gỗ. Bởi vì thiếu dưỡng khí , đầu óc cậu bắt đầu choáng váng trước mắt cô xuất hiện một vùng sáng trắng.

- Em đẹp thật.

Người đàn ông đó nói nhỏ bên tai cậu. " Vẻ đẹp của em khiến thần hồn tôi điên đảo"

Ngón tay anh ta bắt đầu luồn vào áo cậu , tùe áo khoác đến lớp áo cuối cùng , nhẹ nhàng vuốt ve.

Chí Mẫn ra sức thở hổn hển nhưng lại chẳng có chút dưỡng khí nào. Ngược lại , cậu cảm thấy khó thở. Cậu muốn lên tiếng nhưng nhue bị mất khả năng ngôn ngữ , chỉ còn giọt nước mắt không ngừng chảy xuống tùe khoé mắt xinh đẹp kia.

- Em yêu ! Tại sao em lại rơi lệ? Ngừoi đàn ông dùng tiếng Trung nói nhỏ như thủ thỉ với người tình. "Đúng rồi! Quên nói với em , rất vui được làm quen em ở đất nước Nepal"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro