Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa sáng, ông Park cả đêm mất ngủ rời giường đầu tiên, vội vàng đánh răng, rửa mặt rồi định xông ra ngoài.

Gần như rời giường cùng lúc với ông, bà Park liền gọi chồng lại

"Mới sáng sớm ông đã muốn chạy đi đâu?"

"Tôi đến phòng bảo bối xem một chút." Tên ngốc kia, tuy ngốc nghếch nhưng dù sao vẫn là một người đàn ông, nếu anh dám động vào bảo bối thì ông nhất định cho anh đẹp mặt.

"Mới sáng sớm ông chạy đến phòng con làm gì?" Giữ chặt chồng, không để ông xông ra.

"Tôi đi xem tên ngốc kia có động chạm đến bảo bối hay không." Càng nghĩ càng hăng, giống như trâu lồng chỉ muốn xông ra ngoài.
Sức lực của bà Park không bằng chồng nên chỉ có thể để mặc ông kéo đi.

"Ông phát điên gì thế, tôi nói cho ông biết tên ngốc Kim gia kia không như ông nghĩ đâu..." Cái lão điên này, mới sáng sớm đã phát bệnh còn chưa tính lại còn giống như trâu lồng, đấu đá linh tinh nữa.

"Ông chủ?"

Sáng sớm thức dậy quét dọn, Min cầm chổi đứng trên hành lang liền nhìn thấy một kỳ cảnh như thế. Chưa từng thấy bà chủ mất phong độ như vậy cũng chưa từng gặp qua ông chủ luôn thương yêu bà chủ lại đối xử với bà chủ như thế. Xem bà chủ đáng thương đang bị ông chủ kéo đi, thực đồng cảm.

Chỉ có điều, cô gái giúp việc này chẳng những háo sắc mà mắt còn kém nữa. Rõ ràng là bà Park cố gắng giữ ông Park nên mới bị kéo đi, sao cậu có thể nhìn thành ông Park cứng rắn kéo vợ đi chứ. Xem ra, hình tượng yêu vợ của ông Park tại thời khắc này đã hoàn toàn sụp đổ.

Một quyền đẩy cửa phòng con trai ra, lúc nhìn về phía giường ông suýt nữa thì té xỉu. Bà Park cũng theo vào, nhìn thấy hai người trên giường liền cười đến vui sướng, hai đứa này thật đúng là hạnh phúc.

Vẫn duy trì tư thế lúc trước, hai người còn đang say ngủ nên không biết có người xông vào. Chỉ có chút khác biệt là, chăn tơ hiện tại đã trượt xuống lưng cả hai. Vừa nhìn đã biết nửa người trên Taehyung không mặc gì còn Jimin tuy vẫn mặc áo ngủ nhưng đầu vai bên trái hơi trễ xuống lộ ra bả vai trơn bóng, mê người. Quần áo đàn ông rơi đầy bên cạnh giường càng lộ vẻ mờ ám, hơn nữa, đầu Taehyung còn dựa sát vào đầu cậu, vẻ mặt đầy hạnh phúc.

Dĩ nhiên, đó là ở trong mắt người khác còn dưới con mắt của một người cha thương con thì lại là chuyện lớn.

"Tên ngốc này, lại dám...."

Lửa giận ngút trời định xông đến bên giường, quyết định phải dạy cho tên ngốc dám chiếm tiện nghi của con trai mình một bài học.

"Ông muốn làm gì?" Bà Park kinh hô, vội giữ chặt chồng, nếu để ông đi thì còn ra thể thống gì nữa.

"Tôi muốn dạy cho tên ngốc kia một bài học, lại dám chiếm tiện nghi của bảo bối!" Đáng ghét, quá coi thường ông rồi.

"Ông..." bà Park đang định nói thì bị một giọng nói biếng nhác ngắt lời.

Chỉ thấy Jimin dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, cảm giác ngang hông hơi nặng mới nhìn sang bên cạnh, lúc thấy Taehyung còn đang say ngủ liền mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía ba mẹ đang đứng cách giường chưa đến một mét.

"Hai người đang làm gì vậy?" Đôi vợ chồng này sao vậy, mới sáng sớm đã chạy đến phòng cậu làm ầm ỹ rồi.

"Bảo bối à, con giúp mẹ khuyên nhủ ba con đi...." Bà Park thấy con trai tỉnh liền vội vàng cầu cứu.

"Ba muốn cho tên ngốc kia một bài học!" Gầm lên một tiếng, thoát ra khỏi sự lôi kéo của vợ, lập tức vọt đến bên giường, định vươn tay kéo người vẫn đang nằm trên giường dậy.

Jimin lập tức ngăn lại ông ra, hơi bĩu môi

  "Ba, ba làm gì vậy? Anh ấy vẫn đang ngủ mà."
 
"Con còn dám hỏi ba làm gì sao?" Bị con trai ngăn tay ra, ông chỉ có thể đứng cạnh giường dậm chân.

"Nó lại dám ngủ cùng với con, ba không dạy dỗ nó...."

" Um?" Bị âm thanh khủng bố đánh thức, Taehyung dụi dụi mắt, từ từ ngồi dậy, lúc thấy Jimin ngồi bên cạnh mình lập tức mỉm cười, vươn tay ôm lấy cậu

"Minie!"

"Ngoan." Vỗ nhẹ lưng anh, cảm nhận rõ xúc cảm từ đôi tay rắn chắc, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng.

"Cái tên ngốc này!" Thấy anh vừa tỉnh dậy đã ôm lấy con trai yêu, ông càng thêm phát hỏa.

"A?" Lại một tiếng gầm thét hung dữ, anh sợ đến mức hơi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Lúc nhìn thấy gương mặt hung dữ kia, anh vội buông thân thể mềm mại trong lòng ra, sắc mặt trắng bệch xoay người nhìn ông Park, kinh sợ chào hỏi.

" Bác Park....." Không hiểu tại sao ông lại tức giận như vậy, hôm qua ông vẫn rất vui vẻ nói chuyện với mình mà, vì sao giờ lại tức giận chứ?
Lập tức leo đến trước mặt anh, che ở giữa hai người, giọng nói lộ vẻ trách móc

"Ba, ba đang dọa anh ấy đó." Phát điên gì vậy, mới sáng sớm đã tức giận lớn như thế định dọa chết người ta à.

"Ba.... này, con lại dám trách móc ba..." Khó tin chỉ vào mình.

"Ba giúp con dạy cho kẻ dám chiếm tiện nghi của con một bài học, con lại còn trách móc ba!"

Trên đời này còn công lý nữa hay không? Cái gì mà ông dọa anh, tên ngốc như vậy cứ hù chết là tốt nhất, miễn cho anh lại chạy đến nhà mình đoạt con trai yêu.

"Hử?" Nhíu mày, đối với lời nói của ông cực kỳ bất mãn, cậu hơi tức giận rồi đó.

"Minie..." Giật nhẹ ống tay áo của cậu, Taehyung đang trốn sau lưng cậu có chút lúng túng. Bởi vì anh thật sự không biết mình đã làm gì sai.

Quay đầu, dịu dàng nhìn anh, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh rồi Jimin liền đi xuống giường nhặt quần áo của anh vứt bừa bãi dưới đất lên, đặt ở trên giường

"Ngoan, đứng lên, mặc quần áo vào trước đã."

"Ừ." Nhấc chăn đã trượt xuống dưới lưng lên, anh lập tức mặc quần áo.

"Woa, con trai yêu, dáng người của nó không tồi đâu." Bà Park khẽ kinh hô, thật không ngờ, dáng người của tên nhóc này lại được đến vậy.

Nghe được lời khen của vợ, bà Park đối với anh càng thêm khó chịu. Đoạt con trai của ông còn chưa nói lại còn dám dụ dỗ vợ ông nữa, không thể tha thứ được.

Vươn tay kéo vợ ra phía sau dùng thân thể chặn lại tầm mắt của bà, bất mãn kêu to

"Thay quần áo không biết tìm chỗ kín đáo à?" Quá đáng lắm rồi.

Taehyung mới chui đầu qua cổ áo liền chẳng dám cử động, không biết có nên mặc tiếp nữa không. Tủi thân, bĩu môi, chú này thật hung dữ.

Còn Jimin lại thong thả đi đến trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ rồi quay đầu nhìn về phía ông

"Ba à, con muốn thay quần áo, mời ngài ra ngoài cho."

Sau khi dùng sức kéo chồng ra khỏi phòng, ngay tại lúc cửa phòng sắp đóng lại, bà Park liền nháy mắt với cậu. Mỉm cười, cậu biết mẹ sẽ giúp cậu thu phục ba mà.

"Minie..." Bị cảnh tượng này dọa đến khiếp sợ, Taehyung vẫn giữ nguyên tư thế quên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm nhìn cửa phòng đóng lại. Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chú kia không phải đang gầm lên với anh à, sao lại lập tức bị kéo ra ngoài thế kia?

Đặt quần áo trên tay xuống, đi đến bên cạnh, cẩn thận kéo lại áo giúp anh.

"Đừng để ý đến họ, anh ngoan ngoãn mặc quần áo vào đi."

"Ừ." Cầm quần lên mặc vào. Jimin cũng cầm bộ quần áo vừa lấy ra, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Mặc quần áo xong, Taehyung ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, nhìn cửa phòng vệ sinh không chớp mắt. Nghĩ đến dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi của Jimin, còn cả lúc cậu dịu dàng giúp mình mặc quần áo tử tế, trong lòng đầy say mê.

"Nghĩ cái gì thế?" Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong Jimin vừa bước ra liền thấy anh đang nhìn chằm chằm phòng vệ sinh. Hơn nữa, còn chẳng để ý tới cậu, rõ ràng là nghĩ đến xuất thần rồi.

"Hả?" Vừa hồi thần đã thấy Jimin ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt đầy ý cười đứng trước mặt mình.

"Minie ." Vươn tay ra vòng qua eo cậu. Anh rất rất thích Jimin

Anh ngồi, cậu đứng, cậu liền cúi đầu tựa vào trán anh

"Anh gọi em Minie, em có phải cũng nên gọi anh là Tae không?" Ha ha, cậu thích xưng hô đáng yêu như thế.

"Được." Lại một lần nữa bị nụ cười dịu dàng của cậu làm cho choáng váng đầu óc.

Cúi đầu thấp chút nữa rồi đặt một nụ hôn lên má anh. Cậu rất vui vẻ, thấy anh bị cậu mê hoặc đến không biết ngày đêm cậu liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

"Có thể hôn nhẹ ở đây không?" Buông một tay ra chỉ vào môi mình, xấu hổ hỏi.

"Tự anh làm." Cười nhìn anh, muốn anh tự hành động. Mỗi lần đều là cậu chủ động, cậu cũng sẽ rất ngại đó.

"Có thể chứ?" Anh thật sự có thể hôn cậu sao?

Gật đầu.

"Anh có thể hôn nhẹ em bất cứ lúc nào sao?"

A, tên này cũng chẳng ngốc lắm đâu, cũng biết 'được voi đòi tiên'.

"Có thể chứ?" Chắc Minie sẽ không tức giận đâu nhỉ?

"Nếu Minie không thích thì anh sẽ không hôn nhẹ em nữa."

Anh rất hy vọng có thể hôn nhẹ cậu bất cứ lúc nào, nhưng nếu Minie không thích thì cứ quyết định vậy đi. Bằng không đến lúc đó, Minie tức giận chẳng để ý đến anh nữa thì thảm.

Nhìn dáng vẻ cẩn thận giống như sợ mình sẽ tức giận, cậu liền vòng tay qua cổ anh

"Nếu anh muốn hôn em, lúc nào cũng được không cần hỏi ý em."

Anh chủ động thân thiết cùng mình, cậu vui còn chẳng kịp sao có thể giận anh chứ.

Không biết trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì mà lại cẩn thận với người mình thích như thế.

"Thật sao?" Thật khó tin, Minie lại không tức giận còn nói anh có thể hôn cậu bất cứ lúc nào, không cần hỏi.

"Thật."

Ra vẻ tức giận, chu môi nhìn anh

"Rốt cuộc anh có muốn hôn nhẹ hay không?"

"Muốn." Thấy cậu có vẻ không vui, lập tức áp môi mình lên môi cậu.

Lưu luyến trên làn môi hơn một phút cảm thấy vẫn chưa đủ liền dè dặt lè lưỡi, vốn định chạm nhẹ môi cậu nhưng thấy cậu không tức giận, ngược lại còn hơi hé miệng, anh vội vàng đưa lưỡi vào trong miệng cậu.
Nhấm nháp hương vị ngọt ngào của Jimin khiến anh muốn ngừng mà không được, tay đặt trên eo cậu liền dùng sức kéo cậu vào trong lòng mình. Còn cậu thuận thế quỳ gối giữa hai chân anh, cả người dựa sát vào anh.

Cảm giác ngực mềm mại của cậu ép sát lồng ngực mình khiến anh nổi lên phản ứng đầu tiên kể từ khi trưởng thành, dục vọng nhanh chóng thức tỉnh, tay đặt trên eo lần vào qua vạt áo rồi vuốt ve lưng cậu.
Song ngoại trừ hôn môi, anh hoàn toàn không biết phải làm gì nữa, chỉ biết bụng dưới căng tức, một cỗ nhiệt lưu tràn khắp cơ thể. Anh vừa hôn vừa không ngừng kêu tên cậu

Jimin cũng cảm nhận được dục vọng của anh, tuy mấy năm qua đều ở quốc gia có tư tưởng mở như Mỹ nhưng dù sao cậu vẫn là người phương Đông, rụt rè là bản chất nên cậu cũng không có kinh nghiệm. Nhưng cậu vẫn khá hơn anh, ít nhất thì cậu cũng biết phản ứng sinh lý của anh là gì. Cũng giống như anh, ngoại trừ nhiệt tình đáp trả cậu thật chẳng biết làm gì nữa.

" Minie...." Anh rất khó chịu, chưa từng có cảm giác như vậy. Anh cảm thấy chỉ hôn môi thôi vẫn chưa đủ, anh thấy được nên làm cái gì đó nhưng lại chẳng biết là gì, chỉ có thể để dục vọng hành hạ mình.

"Cậu chủ , em...."

Nghe bà chủ nói cậu chủ đã dậy rồi, Min sau khi quét dọn hành lang sạch sẽ liền đẩy cửa phòng định dọn dẹp phòng giúp cậu. Cô vừa tiến vào, lập tức nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt này sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài.

"Rất xin lỗi, cậu chủ, em không biết..." Đóng cửa, dựa lưng vào cửa thở phì phì, hai má đỏ ửng. Trời ạ, cô xem được một cảnh quá kích thích rồi.

Bị người quấy rối, hai người đang hôn đến bùng cháy rốt cuộc cũng buông nhau ra.
Taehyung ôm cậu, thở phì phò, môi hơi mở liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cứ như thế mà ôm cậu ngã xuống giường. Jimin tựa vào lòng anh cũng thở gấp, toàn thân đỏ ửng, không nói thành lời.

" Minie..." Khẽ gọi tên cậu, anh vừa cảm thấy bụng dưới không khỏe vừa hưởng thụ cơ thể mềm mại của cậu

Sau khi hô hấp ổn định, Jimin tựa vào lòng anh vươn tay ra vẽ vòng tròn trên ngực anh, xấu hổ không nói nên lời. Một tay vòng qua eo cậu, tay kia giữ lại bàn tay nhỏ nhắn không an phận của cậu

Khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh

" Tae?"

Đáng thương nhìn Jimin, giọng nói mang theo chút nức nở

"Minie, anh thật khó chịu...."

"Anh bị bệnh sao? Chỗ nào không thoải mái?" Vừa nghe anh nói khó chịu, trực giác cho là anh bị bệnh, hoàn toàn quên mất anh khó chịu là do dục vọng chưa được thỏa mãn.

"Anh...Chỗ đó...Không...Không..." Xấu hổ chẳng thể nói ra mình không khỏe chỗ nào chỉ ấp a ấp úng, đáng tiếc, nói một lúc lâu cậu vẫn không hiểu.

"Rốt cuộc là anh khó chịu ở đâu?" Thấy anh không nói rõ ràng liền sốt ruột ngồi dậy. Mà chỗ cậu ngồi xuống lại vừa vặn chạm phải dục vọng của anh

"Mông của em...Mông...Chạm...Chạm..." Anh vặn vẹo, định tránh khỏi cậu nhưng khi anh xoay người lại khiến cậu cảm nhận được rõ ràng dục vọng của anh.

"Anh..." Cuối cùng cũng biết anh nói khó chịu ở đâu, Jimin xấu hổ nhảy dựng lên, chạy cách xa anh hai bước.

" Minie..." Muốn vươn tay ra ngăn cản cậu rời khỏi mình, anh thích cảm giác cậu tựa vào mình, vừa thoải mái lại vừa hạnh phúc.

"Anh đi đánh răng rửa mặt đi, em xuống phòng ăn chờ anh." Nói xong, vôi vàng chạy ra khỏi phòng.

Quá xấu hổ, tuy cậu chấp nhận anh, cũng muốn có được anh thế nhưng cậu không muốn phát sinh quan hệ nhanh như thế. Nếu mới quen biết mà hôm sau đã phát sinh chuyện thì thật quá mức đối với cậu.

" Minie...." Thấy cậu chạy đi anh suýt chút nữa lại khóc, anh thật sự rất khó chịu....
Tủi thân đứng dậy, cảm giác dưới quần phồng lên liền đỏ bừng mặt. Ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị xuống lầu.

Có lẽ anh nên tìm thời gian hỏi qua mấy anh một chút, xem anh có phải sinh bệnh hay không, bởi vì anh chưa từng bị như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro