Quyển 1 - Chương 12: Về quê thăm người thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì tay bị thương, Kim Tại Hưởng cho Phác Chí Mẫn nghỉ một tuần lễ. Cũng vì lần trước anh nói câu nói đó làm cho cậu cả ngày suy nghĩ lung tung hơn nữa ở nhà rất buồn bực, sau một ngày ở nhà cậu muốn về quê thăm dì Lý.

Người duy nhất hiện tại mà cậu có thể nói chuyện đó là dì Lý, dù sao dì Lý đã sống cùng cậu từ nhỏ. Ngày thứ hai, cậu đón xe khách, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không khỏi nhớ tới thời gian cậu và dì Lý sống cùng nhau, nhớ khi đó dì Lý che chở cho cậu mỗi khi cậu bị cha đánh đòn.

Khi đó cậu mười tuổi, mới vừa tan học về nhà, cha mẹ đều ra ngoài, cậu làm xong bài tập, sau đó giải lao, liền đi tới thư phòng của cha, nhìn thấy ở giá sách cao nhất có một hộp thủy tinh vì tò mò cậu đã nhiều lần xin cha cho cậu xem cái hộp kia nhưng cha vẫn không chịu, điều này làm cho cậu càng hiếu kì, bởi vì từ nhỏ cha đã cưng chiều cậu, cậu muốn cái gì thì cha liền đáp ứng cậu cái đó, như thế càng làm cậu tò mò, rốt cuộc là cái gì mà khiến cha xem như bảo bối. Cậu nhìn phòng sách không có ai, cầm một cái ghế, trèo lên lấy cái hộp thủy tinh đó nhưng cậu không đủ cao vì vậy khi nhón chân lên thời gian lâu rất mất sức khiến cậu trượt chân té ngã, hộp thủy tinh rơi xuống đất, bên trong rơi ra một khối ngọc, chỉ nghe một tiếng "Pằng", ngọc nát rồi. Vừa đúng lúc cha về đẩy cửa thư phòng ra nhìn thấy một màn như vậy thì lớn tiếng quát mắng cậu:

"Con ở đây làm cái gì?"

Nói xong cúi đầu nhìn thấy hai mảng ngọc vỡ, hết sức tức giận, đi đến gần cậu, đem cậu lôi xuống, nhấc chân đá cậu một cước, mà ở dưới lầu dì Lý nghe tiếng cha la to, vội vàng chạy lên thấy lão gia muốn đánh thiếu gia, không biết dũng khí từ đâu tới, xông tới ôm lấy cậu, vì cậu mà bị một cước. Phác Chí Mẫn nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa sợ, cha tới giờ chưa từng lớn tiếng với cậu, càng không đánh cậu, không khỏi khóc ré lên, bà Phác nghe được tiếng khóc của Phác chí Mẫn vội vàng đi tới thư phòng.

"Tại sao khóc?"

Nhìn thấy ngọc vỡ trên sàn nhà, đem nhặt nó lên.

"Tại sao lại bể?"

Bà Phác đau lòng nói.

"Em hỏi con bé đi."

Phác Nam Tùng tức giận chỉ vào Phác Chí Mẫn nói. Khối ngọc này là vật đính ước của ông Phác và bà Phác, khối ngọc này là bà Phác đã đeo vào bà từ hồi còn ở cô nhi viện, bà nghĩ đây là bằng chứng duy nhất để tìm cha mẹ bà, khi biết Phác Nam Tùng thì mới đem ngọc này làm vật đính ước đưa cho ông Phác.

Bởi vì có nhà cho nên ông không vội vã kiếm cha mẹ, sau khi kết hôn, Phác Nam Tùng mới biết khối ngọc này có ý nghĩa như thế nào với bà Phác cho nên luôn tận tâm bảo vệ sợ vỡ hoặc mất đi. Cho nên mới thả vào hộp thủy tinh, vô luận Phác Chí Mẫn xin như thế nào cũng không cho cậu chơi. Nghe Phác Nam Tùng tức giận và khẩn trương như vậy, bà Phác không khỏi cười nói:

"Em kết hôn về sau không thấy anh đeo, thì ra bị anh cất ở đây."

Mà Phác Nam Tùng nghe vợ nói như vậy thì có chút đỏ mặt: "Không phải anh vứt bỏ, mà anh biết rõ cái này có ý nghĩa như thế nào đối với em, cho nên mới cất giữ cẩn thận."

"Bể rồi thì thôi, có lẽ bọn họ cũng không muốn tìm em, muốn tìm thì sao nhiều năm như vậy không tìm được đây? Mà hiện tại em có một người chồng yêu thương em, và một đứa con xinh đẹp là đủ rồi."

Bà Hạ vừa nói vừa đi tới trước mặt Phác Chí Mẫn dịu dàng nói:

"Chí Mẫn không khóc, Chí Mẫn đã làm sai chuyện, cho nên cha mới tức giận như vậy Chí Mẫn còn không mau nói xin lỗi với cha."

Phác Chí Mẫn nghe được mẹ nói như vậy, cũng biết là mình sai lầm rồi, ngừng tiếng khóc đi tới trước mặt ông Phác kéo áo của ông, ngọt ngào nói:

"Cha, thật xin lỗi. Chí Mẫn sai rồi, Chí Mẫn về sau không bao giờ tự tiện đụng vào đồ của cha nữa, cha đừng tức giận, cha tha thứ cho con lần này có được không?"

Ông Phác nghe bà Phác nói như vậy, nghe được âm thanh ngọt ngào của con cũng không còn tức giận nữa, sờ sờ đầu của Phác Chí Mẫn cười nói:

"Cha không tức giận, nhưng là Chí Mẫn về sau không thể cầm loạn đồ của cha biết không?"

"Dạ, Chí Mẫn biết."

Phác Chí Mẫn cười nói. Khối ngọc này không làm cho cha mẹ có bất kỳ cách ngại, ngược lại khiến cho cha mẹ càng thêm ân ái rồi, cha càng thương cậu hơn, cậu nhớ đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cha tức giận với mình, mà dì Lý chịu thay một đòn, cũng bị thương mà nằm trên giường một tuần lễ, từ đó về sau cậu càng thân thiết với dì Lý, trừ cha mẹ, người quan tâm cậu nhất là dì Lý.

Sau khi cha đem miếng ngọc kia sửa xong cũng đưa cho cậu, từ đó về sau cậu dùng nó đeo lên cổ, đã 12 năm rồi, nghĩ đi nghĩ lại, Phác Chí Mẫn không nhịn được đem ngọc ra nhìn, nhìn thấy nó giống như nhìn thấy cha mẹ, những thứ đã qua kia, lại xuất hiện trong đầu cô lần nữa, giống như mới xảy ra ngày hôm qua, nước mắt trào ra.

"Cha mẹ, hai người ở trên thiên đàng có khỏe không, nhất định phải phù hộ cho con tìm được hung thủ."

Phác Chí Mẫn nói ở trong lòng, sau đó dùng tay lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu nhìn thấy người con trai đối diện đang nhìn cậu ngẩn người, chính xác là đang nhìn miếng ngọc trên cổ cậu, người con trai nhìn thấy Phác Chí Mẫn cũng nhìn cậu ta, dịu dàng nói tới:

"Ngọc của cậu thật đẹp, có thể cho tôi mượn xem một chút không?"

Phác Chí Mẫn không biết tại sao lần đầu tiên nhìn thấy người con trai xa lạ này cậu lại sinh ra cảm giác quen thuộc, cười nói: "Có thể."

Sau đó lấy miếng ngọc trên cổ đưa cho con trai, Khắc Lô Tư nhận lấy miếng ngọc, cần thận nhìn.

"Tại sao nhìn lại quen như vậy, hình như đã từng thấy ở đâu đó, sao lại không nhớ ra đây?"

Khắc Lô Tư ở trong lòng nói thầm.

"Cám ơn."

Nhìn xong Khắc Lô Tư liền đem ngọc trả lại cho Phác Chí Mẫn. Phác Chí Mẫn lại lần nữa đem ngọc đeo lên trên cổ.

"Cậu đến thành phố C sao?" Khắc Lô Tư dịu dàng hỏi.

"Không phải, tôi đi tới thành phố B thăm người thân, anh thì sao?" Phác Chí Mẫn cười trả lời.

"A, tôi tới thành phố C, cũng đi thăm người thân, tôi đi thăm ông tôi."

Khắc Lô Tư cũng cười trả lời cậu, hai người cứ như vậy hàn huyên trên đường, khi tới trạm thì Phác Chí Mẫn nói tiếng chào tạm biệt chuẩn bị xuống xe.

"Hi vọng có thể gặp lại cậu."

Khắc Lô Tư có dự cảm anh còn có thể cùng người con trai này gặp nhau ."Ha ha ~." Phác Chí Mẫn cười cười không trả lời, cậu nghĩ cậu sẽ không gặp lại anh ta, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi. Phác Chí Mẫn kéo hành lí ở trạm xe tìm dì Lý, bởi vì trước đó đã gọi điện thoại cho dì Lý, cũng nói dì Lý không cần đón cậu nhưng dì là nói:

"Trong thôn đường khó tìm, sợ thiếu gia bị lạc."

Cho nên kiên trì muốn tới đón cậu, cách rất xa nhìn thấy dì Lý, Phác Chí Mẫn vui mừng kéo hành lí tới trước mặt đi, ngọt ngào gọi:

"Dì Lý, cháu rất nhớ dì nha."

"Tôi cũng nhớ cậu, thiếu gia."

Dì Lý ôm lấy Phác Chí Mẫn, con mắt đỏ ngàu nói, hai tháng không thấy thiếu gia, thiếu gia gầy như vậy rồi, dì Lý rất đau lòng, nước mắt không kiềm chế được chảy ra ngoài.

"Dì Lý, đừng gọi cháu là thiếu gia nữa, cháu đã không còn là thiếu gia rồi, giống như cha mẹ cháu gọi cháu là Chí Mẫn đi." Phác Chí Mẫn vui mừng nói.

"Được, thiếu...., được, Chí Mẫn, cháu xem dì, kêu 20 năm đã quen, trong lúc nhất thời không sửa được."

"Không có việc gì, kêu riết sẽ thành thói quen." Phác Chí Mẫn cười nói.

"Chí Mẫn, làm sao cháu lại cầm túi hành lý lớn như vậy?" Dì Lý hỏi cậu.

"A, cháu lần đầu tới, không thể đi tay không tới, nơi này cháu có mang theo đồ ăn vặt, đồ chơi và quần áo cho tiểu tôn tử nhà dì. Cháu còn mua một bộ quần áo cho con của dì, cho con dâu của dì một bộ mỹ phẩm, cháu còn mua nhiều thuốc bổ cho sức khỏe, cái này ở đây không có chỉ có ở thành phố A." Phác Chí Mẫn cười nói.

"Sao lại mua nhiều đồ như vậy, lần sau tới không cho phép mua nhiều nữa."

Dì Lý tức giận nói, vốn Phác Chí Mẫn trước kia là thiếu gia nhà giàu, hiện tại nhất định làm ra tiền không dễ dàng, thế nào lại tốn tiền vì mình như vậy, dì Lý là yêu thương, tiết kiệm cậu cho nên mới tức giận. Phác Chí Mẫn dĩ nhiên biết dì Lý vì yêu thương cậu mới nói như vậy, cậu cười nói:

"Không sao đâu dì, chỉ tốn ít tiền thôi, dì nhất định phải để cháu mua đồ, lần tới cháu mới dám đi thăm dì."

"Aizzz, thật hết cách với cháu."

Dì Lý bất đắc dĩ mà nói, trò chuyện với dì trên đường về, bất tri bất giác tới nhà lúc nào không hay, nhìn thấy con trai và con dâu của dì Lý, tiến hành một phen giới thiệu mình, con trai và con dâu dì Lý mới thoạt nhìn là người đàng hoàng, nhìn thấy Phác Chí Mẫn mua quà tặng liền nói lần sau không nên tặng nhiều đồ như vậy. Nhìn thấy cháu của dì Lý càng thêm khả ái, đi theo sau lưng Phác Chí Mẫn ngọt ngào nói:

"A, chú, dung mạo của chú thật xinh đẹp, lớn lên con nhất định cưới chú làm chồng có được không?"

"Được." Phác Chí Mẫn cười trả lời mà dì Lý và con trai con dâu của dì nghe tiểu Bối nói như vậy thì cười to. Chồng dì Lý mất sớm, dì một mình nuôi con không dễ dàng, càng thêm yêu thương đứa cháu này. Mà nghe tiểu Bối nói thấy người lớn cười nó, nó tức giận kêu:

"Cười cái gì chứ, con là nghiêm túc đó, chua , con dẫn chú đi ước hẹn, chúng ta ra bờ sông câu cá có được không?"

Trời ơi, đây thật là lời nói của đứa trẻ 8 tuổi sao, những đứa trẻ bây giờ trưởng thành sớm vậy sao, con của cậu tương lai cũng sẽ như vậy. Con, cậu ngay cả mình cũng không chăm sóc được như thế nào lại còn đứa bé. Đứa bé đối với cậu là ước mong xa vời, cười lắc lắc đầu, vì suy nghĩ không thực tế của mình mà cảm thấy buồn cười. Lại cúi đầu nhìn ánh mắt tha thiết của tiểu Bối , cười trả lời:

"Được."

Nói xong tiểu Bối dẫn theo Phác Chí Mẫn đi câu cá, dì Lý bọn họ đang chuẩn bị cơm tối, mùa hè nước sông trong suốt, nhìn thấy cá dưới nước rất rõ, Phác Chí Mẫn cùng tiểu Bối mang dụng cụ câu cá tìm được một chỗ tốt để câu, một buổi chiều đi câu đến gần tối mới cùng tiểu Bối về nhà, đi vào nhà, Phác Chí Mẫn đem hai con cái câu được đưa tới trước mặt dì Lý cười nói:

"Trưa mai làm ăn."

Nhìn sang bạn nhỏ tiểu Bối của chúng ta mặt buồn rười rượi, dì Lý nhìn thấy bảo bối không vui liền vội vàng hỏi:

"Tiểu Bối của chúng ta thì sao, người nào chọc tiểu Bối không vui, bà nội sẽ đánh thay con."

"Bà nội, con bình thường có thể câu được cá nhưng hôm nay tại sao lại không câu được, con muốn ở trước mặt chú thể hiện một chút tại sao lại câu không được chứ, mà chú lại câu được 2 con, như vậy có phải chú có phải sẽ không thích con rồi."

Giọng nói ỉu xìu của Tiểu Bối.

"À, hóa ra là như vậy, không sao, chú của con không thích người nào mạnh hơn chú cho nên chú vẫn thích tiểu Bối nhất, tiểu Bối thấy có đúng không?" Dì Lý dụ dỗ cậu bé.

"Đúng nha, đúng nha, hôm nay tiểu Bối không câu được cá nhưng chú vẫn thích tiểu Bối nhất."

Phác Chí Mẫn cười nói .

"Nhưng con không mạnh thì không bảo vệ được chú?"

Vốn là nghe được chú còn thích cậu nên cậu rất vui mừng nhưng vừa nghĩ tới không bảo vệ được chú, lại không khỏi lo lắng nói.

"Không sao, chú sẽ tự bảo vệ mình, tiểu Bối phải bảo vệ tốt cho mình là được."

Phác Chí Mẫn cười hồi đáp.

"Như vậy à, được, tiểu Bối nhất định sẽ bảo vệ mình, tương lai chờ tiểu Bối trở nên mạnh mẽ, sẽ tới bảo vệ chú." Tiểu Bối vui mừng nói.

"Ăn cơm."

Con dâu của dì Lý gọi, dì Lý bảo Phác Chí Mẫn ăn nhiều một chút, nói cậu nên ăn không lão gia trên trời sẽ oán dì, cho nên 5 ngày ở đây nhất định phải đền bù chăm sóc thỏa đáng cho Phác Chí Mẫn. Một nhà vui vẻ ăn cơm.

Ở nhà dì Lý 5 ngày, Phác Chí Mẫn cảm thấy chưa bao giờ thoải mái như vậy, cậu muốn ở đây cả đời không về, nhưng nghĩ tới cha mẹ, và công ty mà cha cậu tâm huyết cả đời, cậu nhất định phải về. Dì Lý đưa cậu ra trạm xe dặn dò cậu:

"Trờ về thì gọi điện cho dì, lần sau tới cũng phải gọi điện trước cho dì, dì đi đón cháu, đừng đem nhiều đồ như vậy, dì ở đây gì cũng có..." Dì Lý nói xong thì khóc, cậu biết dì đau lòng vì mình, cậu cũng chảy nước mắt.

"Đừng khóc, dì Lý, cũng không phải là không gặp được nữa, hiện tại giao thông dễ dàng chỉ đi 3 tiếng là tới, dì có thể tới thành A tìm cháu, mau trở về đi, đừng tiễn nữa."

Nhưng dì Lý kiên trì đưa Phác Chí Mẫn vào trạm, nhìn Phác Chí Mẫn lên xe, Phác Chí Mẫn lên xe ngồi thấy dì Lý còn chưa đi cho đến khi xe đi vào góc cua, không nhìn thấy dì nữa, cậu cũng không biết khi nào dì trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro