Quyển 1 - Chương 4: Gặp lại nhau lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Lãnh Hiên liền đem tài liệu đưa cho Kim Tại Hưởng  .

Phác Chí Mẫn, 22 tuổi, là sinh viên năm thứ ba đại học Mark Lan, hiện tại tạm thời nghỉ học, yêu thích và am hiểu khiêu vũ. Cha mẹ vừa qua đời, cha là Phác Nam Tùng là chủ tịch Phác thị, 10 ngày trước cùng bà Phác là Tôn Phỉ xảy ra tai nạn xe cộ, bất hạnh qua đời.

Nguyên nhân tai nạn vẫn trong vòng điều tra. Bởi vì bạn trai lui tới đã ba năm phản bội cùng bạn thân nhất ở chung một chỗ, hơn nữa mưu đoạt công ty, đuổi Phác Chí Mẫn ra khỏi biệt thự. Bởi vì không cách nào trả học phí đi học và học phí khiêu vũ nên tạm thời nghỉ học. Hiện tại ở ngoại ô thành phố trọ trong một khu nhà cũ.

Nhìn xong tài liệu, Kim Tại Hưởng cảm thấy máu toàn thân đọng lại, toàn thân tỏa ra sát khí. Bảo bối của anh cư nhiên bị nhiều uất ức như vậy, suy nghĩ một chút, anh cảm thấy đau lòng, anh sẽ không bỏ qua cho Quan Hi Triết, dám để bảo bối đau lòng rơi lệ, anh sẽ dùng máu của hắn để rửa ủy khuất trong lòng cậu. Thì ra ngày đó là lễ tang của cha mẹ câu, không trách được cậu nóng nảy vội xuất viện.

"Bảo bối, không có việc gì, về sau sẽ do anh yêu em, thương em, cưng chiều em." Kim Tại Hưởng yên lặng nói ở trong lòng.

Ngày thứ hai, Phác Chí Mẫn dậy thật sớm, bởi vì vùng này là ngoại ô cách xa thành phố nên ngồi xe bus hơn một giờ, cho nên cậu phải đi sớm, mới có thể không đến tập đoàn Kim thị muộn. Dù sao cũng là ngày đầu, cậu muốn lưu lại ấn tượng tốt với cấp trên. Vội vã ăn sáng sau đó ra khỏi cửa.

Đi tới tập đoàn Kim thị, nhìn tòa nhà cao lớn sáu bảy chục tầng. Thật là hùng vĩ. Trước khi tới cô đã xem qua tài liệu tập đoàn Kim thị.

Tập đoàn Kim thị thành lập 5 năm trước ở thành phố A, tổng bộ ở Anh, tập đoàn Kim thị độc chiếm vị trí buôn bán ở thành phố A. Tổng giám đốc tiếp nhận tập đoàn Kim thị ở tuổi 20, đến nay mới có 7 năm, nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Kim thị năm nay đã 27 tuổi, độc thân, là người đàn ông hoàng kim điển hình. Nghe nói anh ta là một người có khuôn mặt yêu nghiệt, vừa có tiền vừa đẹp trai. Nghe nói mỗi một người phụ nữ khi vào tập đoàn Kim thị chỉ muốn nhìn thấy dung mạo tổng giám đốc một lần, hi vọng một bước từ Ma Tước biến thành Phượng Hoàng.

Nhưng lại vẫn có nghe nói tổng giám đốc tập đoàn Kim Tại Hưởng không có cùng một người phụ nữ nào truyền ra scandal. Mọi người nhất trí cho rằng tổng giám đốc là Gay. Tất cả các cô gái đều thất vọng, mộng đồng thoại tan vỡ, nhưng vẫn không chết tâm mà hi vọng có thể thay đổi cách nhìn của tổng giám đốc với phụ nữ, tiếp tục quyến rũ tổng giám đốc.

Phác Chí Mẫn toàn thân mặc đồ đồng phục đi làm chuyên nghiệp, chân mang giày da đi tới trước đài.

"Xin chào, tôi là Phác Chí Mẫn, tôi tới để đi làm, ngày hôm qua trợ lí tổng giám đốc của cậu gọi điện thoại nói cho tôi biết." Phác Chí Mẫn cười nói với người ở khu lễ tân.

"A, tổng giám đốc đã thông báo, nói cậu trực tiếp vào thang máy đi tới tầng 59 chờ tổng giám đốc ở phòng làm việc của ngài ấy." Cô lễ tân ở sảnh dịu dàng nói.

"A, cảm ơn cô." Nói xong Phác Chí Mẫn hướng đến thang máy đi tới.

Vào thang máy đi tới tần 59, đứng trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, cậu lễ phép gõ cửa, ước chừng 10 phút sau.

"Xin hỏi, có người hay không." Nói xong không đợi đối phương trả lời, liền đẩy cửa đi vào.

"Oa, thật là to, so với văn phòng làm việc của cha không biết to hơn bao nhiêu lần." Phác Chí Mẫn cảm thán trong lòng. Chỉ thấy phòng làm việc trừ tông đen là chính thì có màu trắng, rất lớn, tổng giám đốc này chắc là người lạnh lùng, nhìn vào phòng làm việc là biết, sau này làm việc nhất định phải cẩn thận, Phác Chí Mẫn trong lòng bổ sung.

Phác Chí Mẫn đi thăm một vòng ở phòng làm việc cảm thấy mệt mỏi liền đi tới ngồi trên sofa, vì buổi sáng thức quá sớm, tối qua vì hung phấn tìm được công việc nên rất khuya mới ngủ, bất tri bất giác an vị ngủ trên ghế sa lon.

Kim Tại Hưởng vừa vào công ty chỉ nghe thấy lễ tân ở đại sảnh nói, Phác Chí Mẫn đã tới, bây giờ đang ở phòng làm việc chờ anh.

Anh vui mừng nhanh chóng đi vào thang máy, kể từ ngày hôm qua xác định tâm ý của mình xong, anh liền không kịp chờ đợi muốn gặp bảo bối nhà anh một lần, tự lần trước gặp mặt đã là một tuần lễ rồi, không biết bảo bối nhà anh có trốn không. Bất giác dưới chân tăng tốc bước nhanh.

Đi tới trước cửa phòng làm việc, anh sửa sang tây trang của mình lại một chút, anh hi vọng mình có thể lưu lại ấn tượng tốt với cậu, anh nghĩ đây là lần đầu tiên mình quan tâm hình tượng của mình như vậy, chỉ sợ hù bảo bối của mình chạy mất. Hít sâu một hơi, anh nghĩ lúc kí hợp đồng vài tỷ cũng không khẩn trương như vậy.

Đẩy cửa ra đi vào, liền phát hiện Phác Chí Mẫn nằm trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, ngoài miệng còn chảy nước miếng. Hại mình khẩn trương một hồi, chỉ là, anh phát hiện bảo bối nhà anh khi ngủ thiếp đi lại đáng yêu như thế, kìm lòng không được nhìn vào cậu.

Phác Chí Mẫn cảm giác có người nhìn cậu, từ từ tỉnh lại. Còn chưa kịp thấy rõ diện mạo đối phương liền nhanh chóng nói: "Thật xin lỗi tổng giám đốc, bởi vì ghế sa lon của ngài thật là rất thư thái, cho nên tôi mới chịu đựng không được mà ngủ thiếp đi. Tôi cảm thấy tổng giám đốc ngài nên đổi lại ghế sa lon cứng hơn, như vậy cũng sẽ không ngủ thiếp đi"

Bảo bối nhà anh thật đúng là đặc biệt, ngủ thiếp đi, còn bảo do anh, bởi vì ghế sa lon phòng làm việc của anh mềm quá, ha ha, cậu chẳng lẽ không biết, trừ cậu ra còn có ai dám ngủ ở phòng làm việc của tổng giám đốc.

Không tự chủ Kim Tại Hưởng cười ra tiếng.

Lúc này Phác Chí Mẫn mới ngẩng đầu nhìn đối phương: "Là anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro