Quyển 1 - Chương 6: Ăn Cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiết mục xen giữa buổi sáng cứ như vậy đã qua. Lãnh Hiên đưa Phác Chí Mẫn đi làm quen với công việc. Công việc của cậu đơn giản chỉ là pha trà rót nước, lần lượt giới thiệu tài liệu. Đúng ra là một người tạp vụ, rất dễ dàng. Cậu ở chỗ này chính là ăn quịt, cậu hoài nghi tập đoàn Kim thị sao lại trở thành người dẫn đầu thành phố A.

Cậu không biết đó là vì Kim Tại Hưởng căn bản chính là muốn mỗi ngày nhìn thấy cậu, không muốn cậu quá mệt nhọc, hay nói cách khác là muốn nuôi cậu ở đây. Bằng không cậu cho là đường đường một tập đoàn như thế lại nuôi phế vật sao.

Làm việc đến trưa, nhưng thật ra cũng không có làm gì, chỉ là lên vi tính mà Đấu Địa Chủ (Landlords-Bài Tú Lơ Khơ). Chuyện duy nhất mà cậu làm là đem một ly cà phê cho Kim Tại Hưởng.

Đã 11 giờ rưỡi, có thể tan việc ăn cơm trưa, Phác Chí Mẫn vừa định xuống lầu ăn cơm trưa, đã nghe thấy điện thoại nội bộ vang lên.

"Vâng, Xin chào, phòng thư kí của tổng giám đốc xin nghe." Phác Chí Mẫn dịu dàng nói.

"Là tôi. Đi vào đây một chút." Chỉ nghe đối phương truyền đến một hồi âm thanh thâm trầm, liền sau đó cúp điện thoại.

Phác Chí Mẫn cúp điện thoại đi tới phòng làm việc tổng giám đốc.

"Cốc" "Cốc" "Cốc"

"Vào đi."

"Xin chào, tổng giám đốc, xin hỏi có cần gì không?" Phác Chí Mẫn dịu dàng hỏi.

"Ăn cơm chưa" chỉ thấy Kim Tại Hưởng không trả lời mà hỏi lại đến.

"Còn chưa."

"Vừa đúng, tôi cũng chưa ăn, cùng nhau ăn đi." Nói xong cũng không đợi Phác Chí Mẫn trả lời liền dắt tay của cậu đi ra khỏi phòng làm việc.

Thật ra thì Phác Chí Mẫn cũng là muốn đồng ý, bởi vì cậu căn bản cũng không biết phòng ăn nhân viên ở đâu, vừa định hỏi người khác, người khác đã đi hết. Vừa đúng có anh dẫn đường à.

Thật ra thì Phác Chí Mẫn không biết, người ta là một đại tổng giám đốc làm sao lại đưa cậu đi ăn bữa ăn nhân viên đây.

Chỉ thấy Kim Tại Hưởng mang theo Phác Chí Mẫn đi tới bãi đỗ xe ở tầng hầm, nhìn chiếc Lamborghini trước mặt, Phác Chí Mẫn không khỏi hỏi.

"Đi phòng ăn nhân viên còn cần lái xe sao."

"Ai nói tôi muốn dẫn em đi phòng ăn nhân viên hả." Kim Tại Hưởng cười nói.

"Vậy anh dẫn tôi đi đâu?."

"Đương nhiên là dẫn em đi ăn ngon ."

Kim Tại Hưởng lái xe mang theo Phác Chí Mẫn đi tới một nhà hàng Tây ưu nhã, xuống xe, liền dẫn Phác Chí Mẫn tiến vào.

Quản lí thấy Kim Tại Hưởng vội vàng chạy tới, cười nói: "Kim thiếu, ngài đã tới."

"Ừ, phòng bao Nhất Hào có ai không?" Kim Tại Hưởng mặt không vẻ gì nói.

"Không có. Vẫn giữ lại cho ngài đấy." Quản lý cười trả lời. Đắc tội với ai cũng không dám đắc tội với vị Tài thần này, ở thành phố A chỉ cần Kim Tại Hưởng giậm chân một cái, cổ phiếu thì phải ngã, thật ra thì có rất ít người biết phòng ăn này là Kim Tại Hưởng và mấy người bạn bè rỗi rãnh tới không có việc gì đầu tư chơi . Không ngờ còn rất náo nhiệt. Cho nên cũng có thể nói anh chính là ông một trong những ông chủ của nhà hàng này. Chẳng qua là ông trùm giấu mặt.

Nói xong, Kim Tại Hưởng liền mang theo Phác Chí Mẫn tiến vào phòng bao.

"Tổng giám đốc, anh cũng quá xa xỉ rồi." Phác Chí Mẫn trước kia là đại thiếu gia cho nên biết chỗ này đắt cỡ nào, một bữa cơm mười mấy vạn, trước kia cậu cũng chỉ ghé qua chỗ này một lần, vẫn là vì cho Quan Hi Triết ăn mừng sinh nhật. Thế nào lại nghĩ đến tên khốn kia, Phác Chí Mẫn ảo não nghĩ.

"Không sao, coi như là vì chuyện sáng nay đi. Về sau trừ ở công ty, những lúc bên ngoài em có thể gọi tôi là Hưởng." Kim Tại Hưởng cười nói. Anh cảm thấy hôm nay là ngày anh cười nhiều nhất trong cuộc đời.

"Gọi thẳng tên của anh, như vậy không tốt lắm đâu." Phác Chí Mẫn ngượng ngùng nói, đối phương là tổng giám đốc của mình, cấp trên của mình.

"Tôi nói có thể là có thể." Kim Tại Hưởng cố ý nghiêm mặt ra lệnh cho.

"Uy, được rồi." Dù sao chỉ là một tên thôi, Phác Chí Mẫn ở trong lòng bổ sung.

"Cái đó, tổng giám đốc, a, không, Hưởng, chúng ta chuyển sang nơi khác ăn cơm đi, nơi này quá mắc." Phác Chí Mẫn lo lắng nói.

"Không có việc gì, một bữa cơm này tôi mời." Kim Tại Hưởng vui mừng nói. Bởi vì anh cảm thấy bảo bối của anh biết tiết kiệm cho anh, đã nói lên quan tâm anh, điểm này làm cho anh thật vui mừng.

Thật ra thì, Phác Chí Mẫn là sợ đợi ăn cơm nước xong, anh sẽ giao không đủ tiền, nhiều như vậy rất mất mặt nha. Nếu chụp cậu xuống rửa chén bát thì làm thế nào. Kim Tại Hưởng nếu mà biết trong lòng Phác Chí Mẫn hiện tại đang nghĩ gì chắc sẽ giận đến thổ huyết. Người nhà Kim thị trải rộng toàn cầu, một năm có vài trăm tỷ thu vào, sao lại không trả nổi mấy chục vạn tiền cơm.

Chỉ là Phác Chí Mẫn rất đơn thuần cho là Kim Tại Hưởng chỉ là người thay mặt cho tập đoàn Kim thị, một năm cũng chỉ mấy triệu tiền lương. Cho nên mới phải lo lắng anh không trả nổi tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro