Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về nước, Kim Thái Hanh đã thực hiện lời hứa của mình, để Phác Chí Duy điều trị trong một bệnh viện tư tốt nhất.

Còn thuê cả giáo viên tới dạy thêm cho nó.

Còn tôi, ngày ngày được nhà thiết kế vây quanh.

Chọn kiểu tóc và cách trang điểm, đặt đồ cưới, chọn hội trường tổ chức tiệc.

Rõ ràng trước đây lúc đính hôn, tôi không cần biết gì cả.

Hơn nữa rất kỳ lạ, lần này tôi về lại không gặp được Tôn Minh Ngọc.

Bà biết tôi sắp lấy con trai bà, chẳng phải nên đay nghiến tôi mấy câu sao.

Tôi sống trong căn hộ gần công ty Kim Thái Hanh, anh bảo để tiện chăm sóc.

Buổi tối, anh tan làm về nhà, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Tôi đưa bản thiết kế hội trường đám cưới cho anh xem.

Tôi sợ mình và anh không cùng gu, hơn nữa đến khi đó, hội trường toàn là người có máu mặt, anh hiểu chuyện này hơn tôi.

Kim Thái Hanh nhìn một cái rồi gật đầu.

“Nghe theo ý em.”

“Anh cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, đến lúc đó bị người ta cười chê, anh đừng có trách em.”

“Chúng ta sắp lấy nhau rồi, em hài lòng là quan trọng nhất, liên quan gì đến người khác.”

Kim Thái Hanh cởi cà vạt: “Vợ ơi, anh đói rồi.”

“Anh đừng gọi em như thế, chúng ta vẫn chưa lấy nhau mà.”

Hơn nữa danh xưng này nên là của Trình Hạo Thiên.

“Gọi em là gì được nhỉ?” Anh ngẫm nghĩ: “Mẫn Mẫn?”

Hai chữ này được anh thốt ra, dường như rất hay.

Mặt tôi hơi đỏ, đẩy anh ra, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Tôi nấu cho anh một bát mì, sau đó trốn vào phòng.

Sau khi quay về, chúng tôi luôn chia phòng ngủ.

Nhưng đêm nay lúc tôi chuẩn bị đi ngủ, anh lại tới gõ cửa phòng.

“Mẫn Mẫn, điều hòa phòng anh hỏng rồi.”

Mùa hè nắng nóng, rất tội.

Tôi mở cửa, anh đang ôm gối nhìn tôi, mái tóc rủ xuống, trông rất đáng thương.

“Thế… anh ngủ dưới đất nhé?”

“Giường trong phòng ngủ chính rộng như thế, ngủ dưới đất sẽ lãng phí lắm đấy.”

Anh đi vào, rất tự nhiên nằm lên giường.

Tôi nhìn anh, tự dưng lại thấy không được tự nhiên.

“Em lại đây ngủ đi, sao vậy, xấu hổ à?” Anh nhướng mày: “Có phải chúng ta chưa ngủ với nhau lần nào đâu.”

“Khác nhau.”

“Có gì khác nhau?”

“...”

Lúc anh bị mù, tôi còn dám thay quần áo trước mặt anh.

Nhưng giờ anh đã nhìn thấy rồi, mọi thứ đều biến chất.

Tôi xấu hổ đi lại, ngủ ở mép giường.

Tắt đèn, tôi căng thẳng đến nỗi không sao ngủ được.
Ngày trước, anh rất thích trêu tôi trước khi ngủ.

Một lúc sau, tiếng hít thở đều đều của anh từ phía sau vọng tới

Tôi thở phào, đồng thời thấy hơi hiu quạnh.

Quả nhiên, tôi không phải Trình Hạo Thiên nên chẳng có chút hấp dẫn nào với anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro