Goodbye my love

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Lại đi nữa à? Mày làm như thành phố này có tội với mày không bằng.

Jimin khẽ cười vì nét mặt nghiêm trọng của thằng bạn. Thành phố này, nơi cậu yêu nhất, nhưng cũng làm cậu đau nhất, đi bất cứ nơi đâu, mỗi lần nhìn thành phố cậu lại thấy rất đau nơi lồng ngực, cảm giác như mới hôm qua...

Cậu cười giã lã phân bua.

- Công việc mà, với tao muốn đi thêm, đi cho lòng bớt chật chội, phố cũng đỡ đông đúc, bớt nóng... và đi rồi về ấy mà.

- Lần này sẽ đi bao lâu?

- Cũng khoảng 3 tháng mày à, bên đó cần người quản lí đoàn cho đến hoàn tất công việc.

- Mày đi hoài như thế, có ai nào dám rước? Bạn bè tụi nó cưới hết rồi kìa.

- Mày lo gì? Một người làm thông dịch như tao có 3 thứ ngoại: ngoại ngữ, ngoại hình với ngoại tình... Tao vận số đào hoa, mày khỏi lo.

- Ừm, mày cứ đứng ngoài tình yêu đi, sau này đừng than với tao.

Thằng bạn khẽ thở dài, chịu thua cho Park Jimin bướng bỉnh. Cậu lơ đãng nhìn dòng xe cộ chen chúc nhau trên cây cầu xinh đẹp bắt qua bờ đông tây thành phố.

Chiều, nắng hắt lên một vài tia cô đơn, yếu ớt. Hai bên đường người đi bộ cũng bắt đầu đông đúc, những gương mặt với muôn vàn dáng vẻ khác nhau, vui có, buồn có, hờn giận có...

Jimin chợt nhớ anh quay quắt, đã hơn ba năm trôi qua, gương mặt anh bây giờ thế nào? Chỉ cần nghĩ anh mỗi ngày đang quanh quẩn đâu đó trong thành phố này, cậu lại vô thức đưa mắt tìm kiếm...

Anh - người đàn ông cậu yêu thương nhất, khi cười đôi mắt sẽ hiện ra những tia sáng dịu dàng như ánh mặt trời ấm áp.

Anh - khi ôn tồn nhìn cậu, là cả gương mặt giống như bầu trời mùa thu sau cơn mưa trong lành và mát mẻ.

Anh - người đã từng cùng cậu đi qua những con đường đầy nắng và gió, cùng cậu ngắm biển lúc hoàng hôn, cùng cậu đứng trên cây cầu cao lung linh ánh đèn ngắm nhìn cả thành phố sáng rực về đêm...

"Anh yêu em."

"Anh đợi em."

"Nếu như là em, anh sẽ sẵn sàng tha thứ cho tất cả mọi điều..."

Cậu còn nhớ lời Taehyung nói khi cậu bướng bỉnh đòi chia tay, ở một thành phố khác, khi cậu rất cô đơn, trái tim cậu đã lỗi nhịp với một người khác.

Nhưng rồi cậu nhanh chóng hiểu rằng, đánh mất Taehyung, cậu mới biết rõ mình yêu anh nhiều như thế nào... Chỉ là khi cậu chưa kịp quay lại, anh đã chọn đi một con đường riêng...

"Mà khi cả hai đã có con đường riêng, thì lưu giữ quá khứ sẽ không công bằng cho bất cứ ai bên cạnh mình nữa. Đây là tin nhắn cuối cùng anh nhắn cho em."

Cậu nghe từ đứa bạn thân là Taehyung đang bắt cặp với một người khác, khi cười khuôn miệng đặc trưng hiện lên trông rất dịu dàng.

Lần ấy, tại nơi thành phố Jimin du học, người ta bắn pháo hoa rực rỡ cả bầu trời, còn cậu ngồi ngẩn người nhìn lên vô thức nhớ, nghe đâu đó trong thanh âm giòn tan có tiếng Taehyung đang cười, và lời của anh đang thì thầm vào tai Jimin.

"Đẹp không? Đừng quên nơi này nhé, có một người chờ em trở về."

Đêm ấy, dưới cảnh tượng đẹp lung linh, có một chàng trai nhỏ bé ngồi co gối khóc, mãi mãi cũng chẳng thể quay về...

Hôm nay Jimin về nhà bố mẹ, tự dưng cậu sợ cảm giác một mình trong căn phòng trống trải. Cậu ngồi trước nhà, ngẩn người nhìn cánh đồng lúa hoang hoải nắng, thì ra cậu cứ mải miết trốn chạy, cố gắng đi xa nơi này một chút, cố gắng tìm chút bình yên, nhưng lại ngốc nghếch không chịu hiểu, chẳng có nơi nào dung nạp bình yên cho cậu khi trái tim cậu vẫn luôn nỗi bão.

- Mẹ à, lần này con đi, sẽ là lần cuối, mẹ nhé...




_____


End.


_____


Aaaa... tớ không biết tớ đang viết cái gì nữa. Một chút thương nhớ vu vơ và buồn bã trong lòng, thế là oneshot này bỗng được ra đời ;;;____;;; tớ viết không hay đâu nhưng vẫn mong các cậu dành chút thời gian để ủng hộ.

Thank you my love :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro