Chap 15 : Người không nên gặp rốt cuộc cũng không tránh được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới đến rồi đây. Hôm nay không lải nhải, để mọi người đọc cho nóng nhen. 🥰🥰😍😍❤❤

_______________________________________________________

Park Jimin suốt mấy ngày qua đều nghĩ ngợi không ngừng, cuối cùng thì cậu cũng quyết định tham gia buổi lễ kỷ niệm trường. Kỷ niệm thì đã sao ? Dù sao hắn cũng không phải người sẽ tham gia mấy buổi họp lớp kiểu này. Hơn nữa, khoa của cậu cùng hắn lại hoàn toàn khác nhau, chắc sẽ chẳng có chuyện tình cờ gặp lại đâu. Huống hồ gì, năm đó cậu một mình bỏ ra khỏi ký túc xá, một cú điện thoại hay một tin nhắn tìm cậu cũng không có. Chứng tỏ, cậu trong lòng hắn một phần trăm quan trọng cũng không đến. Người ta đã lạnh lùng như vậy, cậu cần gì phải tự mình đa tình. 

Dù có tham gia họp lớp thì Park Jimin vẫn hoàn thành tốt trách nhiệm vợ hiền, dâu đảm. Từ sáng sớm đã tự mình chuẩn bị một bàn đầy những món ăn bổ dưỡng cho hai ba con Kim tổng.

"Hay là để anh gọi thư ký Han đưa em đi ?". Kim Tae Hyung tuy rằng rất yêu thương và cưng chiều vợ con, nhưng anh lại không phải kiểu mấy công tử nhà giàu vung tiền như rác, sẵn sàng hủy cuộc họp quan trọng để làm mấy chuyện không thực sự cấp thiết. 

Cậu rót sữa cho Kookie, lắc đầu cười "Em tự mình đi cũng được mà. Không cần phiền đến anh ấy. Không phải hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng sao ? Đừng để vì em mà lỡ mất công việc." 

"Khi nào đến nơi nhớ nhắn tin cho anh."

"Em nhớ rồi." Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Kim tổng ăn xong bữa sáng, trong lòng càng lúc càng điên cuồng tự kỷ, đúng là bảo bối của mình. Vừa đảm đang, dịu dàng lại đặc biệt hiểu chuyện ! Chính vì những đức tính đáng yêu cùng tốt đẹp này, mình phải thưởng cho em ấy một nụ hôn siêu cấp ngọt ngào mới được ! 

Nghĩ rồi, anh đứng dậy, nhân lúc cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại, ôm mặt cậu nâng lên, cúi đầu hôn lên môi cậu một cái. Còn phải "chụt" một tiếng thật kêu mới chịu !!! Thiệc là ấu trĩ mờ !!!!

Park Jimin phản ứng đầu tiên sau khi bị tập kích bất ngờ là liếc mắt để ý nhóc ngồi bên cạnh mình. Nhìn vẻ mặt "ba mẹ cứ thoải mái thể hiện tình cảm đi, con hông thấy gì hết á !" cùng nụ cười tủm tỉm của nhóc, cậu xoạt một cái đỏ bừng cả mặt, giơ tay đánh nhẹ vào người anh, rì rầm mắng "Làm cái gì thế ? Kookie còn đang ở đây mà."

Kim tổng vô cùng hài lòng. Vợ yêu càng lúc càng đáng yêu òi. Anh với tay lấy cái áo khoác vắt trên thành ghế, phải mong chóng đi làm thôi. Nếu không lại nhịn không nổi ứ ừ ư !!!

Đợi nhóc ăn xong bữa sáng, cậu liền ôm nhóc đến nhà giám đốc Kim, giao cho chú út của nhóc là Kim Seok Jin. Tay Kim Seok Jin tuy rằng bị thương, nhưng nhóc cũng khá thông minh và tự lập, có thể tự mình chơi được. Huống hồ gì, bởi vì Kim thiếu gia mà ngài giám đốc đã gọi thêm người giúp việc nấu nướng, dọn dẹp trong lúc gã đi làm. Cho nên, hai chú cháu nhất định sẽ không bị đói nha.

Kim Seok Jin mở phim hoạt hình lên, hai người cùng ngồi xem "Nhóc, mở tủ lấy kem đi."

"Chú đi mà lấy. Chú chỉ gãy tay chứ đâu có cụt tay !". Nhóc mất hứng, dẩu môi đáp.

Kim Seok Jin "......" Con với chả cháu ! 

"Nè, chính chú út của con là người đã tìm ra Park Jimin cho hai ba con con đó. Đừng có ăn cháo đá bát như thế chớ ?". Cậu giơ chân kều kều cái bụng béo của nhóc.

"Hừ !". Dám lôi Park Jimin ra uy hiếp nhóc ?! Được rồi, nhóc nhịn !!! Kookie hậm hực tụt xuống ghế, lon ton đi vào bếp, vừa thấy cô giúp việc liền nở nụ cười ngọt ngào "Chị xinh đẹp, em và chú út muốn ăn kem, chị lấy giùm em nha." 

Chú út của nhóc tý nữa rớt hàm xuống đất "....." ĐM, nhóc con này cư nhiên có thể gọi bà cô xứng tuổi mẹ cậu là chị xinh đẹp ?! Đứa nhóc gian manh này, mới có bây lớn thôi đó !!!!

Bà cô giúp việc thấy vẻ bụ bẫm, đáng yêu của nhóc vừa nhìn đã thích, hơn nữa còn được gọi là chị xinh đẹp, vô cùng vui vẻ "Được, chờ cô một chút nha."

"Dạ, cảm ơn chị xinh đẹp." Hí hửng trở lại phòng khách, Kookie tiếp tục vui vẻ xem tv. 

_________________

Tạm biệt nhóc, cậu bắt xe buýt đi về trường cũ. Mới tốt nghiệp hơn một năm, con đường này cũng không coi là quá hoài niệm, song dường như tâm trạng của cậu bây giờ đã thay đổi khá nhiều. Trước kia, chỉ vì cái gọi là tình yêu đầu mà cậu hầu như không có nhiều thời gian cũng như tâm trạng để tận hưởng cuộc sống đúng nghĩa của một sinh viên đại học. Mỗi ngày đều là hoàn thành tiết học của mình, sau đó lại đi điểm danh hộ hắn. Mỗi tối chỉ mong có thể cùng hắn ăn cơm, rồi giúp hắn hoàn thành bài tập. Cuộc sống khi ấy chỉ xoay quanh hắn, đến khi dọn ra ngoài, thì lại bận rộn cho kỳ thực tập và luận văn tốt nghiệp.

Hiện giờ nghĩ lại, cậu chỉ biết cười trừ, đúng là rất ngu ngốc mà. Ngay cả bản thân mình cậu cũng không biết trân trọng, không biết yêu thương thì còn có thể mong chờ vào ai đây chứ ?  

"Park Jimin ?". Một giọng nói cách đó không xa bỗng vang lên.

Cậu có hơi giật mình, vừa quay đầu, khóe miệng lập tức dâng lên "Sung Woon ?". 

Ha Sung Woon vui vẻ ôm lấy cậu "Tôi nhìn dáng người rất giống cậu, không ngờ lại đúng là cậu. Gặp được cậu tôi mừng lắm đó."

Nói về cậu bạn này, Park Jimin trước kia cũng khá thân thiết, nhưng đến năm tư đại học thì cậu ấy vì chuyện gia đình mà phải ra nước ngoài. Đến giờ cũng hơn hai năm rồi, cậu cũng không ngờ là Ha Sung Woon cũng tham gia buổi lễ hôm nay.

"Cậu mới về nước sao ? Thời gian qua sống tốt chứ ?". Cậu vỗ nhẹ lưng Ha Sung Woon, mỉm cười.

Ha Sung Woon gật đầu, vẫn là bộ dạng đầy sức sống như xưa "Ừm, tôi mới về nước cách đây một tuần thôi. Lúc nhận được email từ lớp trưởng, vừa hay tôi định đi du lịch, nên quyết định chọn quê nhà luôn. Mọi người đều đang ở lớp cũ, gặp lại cậu chắc sẽ rất vui đấy. Đi thôi."

Theo Ha Sung Woon trở về lớp cũ mà cậu thường hay học, những kỷ niệm cả vui lẫn buồn đều có. Mọi người sau một năm đều thay đổi ít nhiều, có người đã trở thành công chức, làm đúng ngành nghề mình đã học, người thì làm việc trong lĩnh vực giải trí, người lại chọn một cuộc sống bình yên bên gia đình, cũng có người hiện giờ rất thành đạt. 

"Jimin, bây giờ cậu làm gì rồi ?". Một cô bạn hứng thú hỏi.

Cậu gãi gãi đầu, cười nói "Tôi vẫn là anh nuôi dạy trẻ thôi." 

"Thật sao ? Hiếm có người làm đúng ngành, mà còn là con trai như cậu lắm đó." Cô bạn đó bật cười.

"Ba mẹ cậu ấy đều là nhà giáo, này cũng có thể gọi là nối nghiệp gia đình nha". Một người khác lên tiếng.

Bởi vì là giáo dục mầm non nên khoa cậu chủ yếu là các sinh viên nữ, nam sinh viên theo học cũng chỉ có tám người, trong đó có cậu. Tuy rằng nữ là phần lớn, nhưng đều là nữ cường, các cuộc thi về cả thể thao lẫn trí tuệ khi đó cũng chưa từng thua kém bất cứ khoa nào. 

Mọi người trò chuyện thêm một lúc, rồi cùng nhau đến hội trường lớn, dự lễ kỷ niệm. Phần lễ nghiêm nghị, lại có chút nhàm chán diễn ra trong khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, sau đó sẽ là phần hội. Trên sân trường, sinh viên của các khoa, các câu lạc bộ mở những sạp hàng nhỏ, hay đơn giản chỉ là trình diễn một vài tiết mục nhỏ, nhưng cũng đủ khiến không khí lễ hội nhộn nhịp bao trùm khắp nơi.

Hiếm khi mọi người mới có dịp gặp mặt nhau, tất cả đều nhất trí sẽ cùng nhau liên hoan một bữa. Park Jimin đương nhiên là không có lý do để từ chối rồi. Nhà hàng thịt nướng mà họ quyết định chọn cách trường không xa, cậu đi cùng xe với Ha Sung Woon và lớp trưởng. 

Tiếng điện thoại bỗng vang lên một tiếng, cậu mở khóa, là tin nhắn của Kim Tae Hyung. 

"Bảo bối, đang làm gì vậy ?".

Khóe miệng bất giác cong lên, cậu nhanh tay nhắn lại "Anh họp xong rồi ạ ?". 

"Ừm. Vừa mới kết thúc. Thế nào ? Chơi có vui không ?".

"Dạ, vui lắm. Mọi người đang trên đường đến quán thịt nướng, liên hoan một bữa."     

Chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời của anh, cậu nghĩ rằng anh đang bận, nên định cất điện thoại, nào ngờ nhạc chuông điện thoại lại vang lên. Có hơi bối rối nhìn lớp trưởng và Ha Sung Woon, cậu nhỏ giọng đáp "Em nghe ạ."

"Bảo bối, tửu lượng của em không tốt, đừng uống nhiều quá !".

Giọng nói ở đầu dây bên kia dịu dàng đến mức trong lòng cậu ngọt lịm, cậu bật cười "Em cũng không thích rượu, chắc chỉ cùng mọi người uống vài chén thôi."

"Khi nào chuẩn bị ra về, nhớ gọi điện cho anh, anh sẽ đến đón em."  

Cậu sợ làm phiền anh, liền lắc đầu từ chối "Không cần đâu mà, em tự mình bắt taxi cũng được."

"Ngoan, nghe lời. Lát nữa nhắn địa chỉ cho anh, anh đến đón em."

"Em nhớ rồi. Tạm biệt." 

Vừa cúp điện thoại, cô bạn lớp trưởng bên cạnh đã cười đầy ẩn ý "Người yêu sao ? Lo lắng cho cậu như vậy, chắc chắn rất được nha. Chia sẻ cho chúng tôi nghe một chút đi."

Ha Sung Woon cũng góp vui "Đúng đó. Là cô gái nào mà chu đáo vậy ?".

*(Au : Bởi vì ngôi xưng ở Hàn chỉ có 'tôi', 'bạn' giống tiếng Anh. Ở đây vì là viết theo ngôn ngữ của mình nên tui mới để bình thường, còn theo ngữ cảnh thì 2 người bạn của Jimin không biết người ở đầu dây bên kia là ai nha.)

"Để sau này kể được không ?". Cậu đỏ mặt đáp.

Lớp trưởng tặc lưỡi, vui vẻ gật gù "Được, tha cho cậu đó. Nghĩ lại trước kia......hiện giờ cậu hạnh phúc như vậy là chúng tôi vui rồi." Chuyện cậu thích người kia, trong lớp không ít người biết. 

"Nghe nói bây giờ cậu ta không chơi bóng rổ nữa, trước đây có lấn sân sang giải trí, có điều, bê bối không ít nên cũng chẳng mấy ai còn thích hay nhớ đến nữa." Ha Sung Woon tiếp lời. 

Cậu cười nhạt "Vậy sao ? Tôi cũng không để ý nữa." 

"Đúng đó. Để ý đến cậu ta làm gì. Cũng chẳng liên quan đến chúng ta nữa." Lớp trưởng để ý cậu, cười cho qua.

Xe cậu đến nhà hàng, các nhóm khác đều đã đến đầy đủ rồi, cậu cùng Ha Sung Woon và cô bạn lớp trưởng đi vào trong.

Lối đi ở hành lang khá nhỏ, nên không may cậu va phải một người "Xin lỗi, anh không sao chứ ?".

Người kia ngẩng đầu, vừa thấy mặt cậu liền cười khểnh "Đây không phải là cái đuôi bé nhỏ của Kim Min Ho sao ? Trùng hợp thật đấy !".

"Cậu nói cái gì hả ?". Ha Sung Woon có hơi tức giận đáp.

Đưa tay ngăn cậu ấy lại, cậu lắc đầu. Sắc mặt có hơi tái nhợt. Người này trước kia là bạn của Kim Min Ho, cũng chính là người khi phát hiện tình cảm của cậu với hắn ta, tuy rằng không nói với hắn nhưng lại dùng chính cái đó để giễu cợt, trêu chọc và uy hiếp cậu.    

"Đã lâu không gặp." Cậu cố gắng cười thật lịch sự.

"Đúng là rất lâu nhỉ." Người kia hừ một tiếng, giọng giễu cợt "Từ khi cậu lén lút bỏ đi, chúng ta không còn người sai vặt, nên rất nhớ cậu đó." 

Lớp trưởng trừng mắt lên "Ăn nói cho cẩn thận ! Nếu không tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng danh dự của người khác đấy !". 

"Người đẹp, làm gì mà nóng vậy ?". Người kia vẫn dùng ánh mắt kinh tởm đó để nhìn cậu "Hai người bảo vệ cậu ta như vậy, chắc là chưa biết sự thật về cậu ta đâu nhỉ. Cậu ta thực sự rất ghê tởm, còn vô cùng dâm đãng.....".

"Mày nói cái gì hả thằng khốn ?". Lớp trưởng nắm cổ áo người kia, giơ nắm đấm lên.

Bởi vì lời qua tiếng lại ở ngoài hành lang, nên trong phòng ăn cũng đã nghe được không ít.

"Chuyện gì ồn ào vậy ?".

Park Jimin nhíu mày, cả người nhịn không được run lên, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp khuôn mặt ấy, khuôn mặt mà cậu đã từng yêu thầm suốt năm năm, quá khứ mà cậu mãi mãi không muốn nhớ lại.

Kim Min Ho so với ngày trước dường như không mấy thay đổi, chỉ là trên gương mặt điển trai đã mang theo vài phần già dặn hơn "Park Jimin......cậu"

Cô bạn lớp trưởng buông cổ áo của tên kia ra, nghiêng đầu nhìn cậu, lo lắng hỏi "Không sao chứ ?". 

Nét vui vẻ, rạng rỡ trên mặt cậu cũng chậm rãi biến mất, ký ức về đêm mưa ấy lại ùa về, khiến cậu có hơi choáng váng "Kh.....không sao." Quả nhiên, ông trời cứ bắt cậu phải đối diện với những gì cậu căm ghét, tổn thương nhất.

Cố gắng để không lộ ra vẻ yếu đuối của mình, cậu mỉm cười nhìn hắn "Lâu rồi không gặp." Gặp lại hắn, cậu mới phát hiện, người này so với Kim Tae Hyung một điểm cũng không giống. 

"Thời gian qua....."

Chưa để hắn kịp nói hết câu, cậu đã khách sáo đáp "Tôi rất khỏe, mọi thứ cũng đều rất tốt."

Người tự xưng là bạn của Kim Min Ho, khoác tay lên vai hắn, cười cợt nhả "Sao phải ấp úng như vậy chứ ? Cậu ta không phải là cái đuôi nhỏ của cậu sao ?".

"Câm miệng !". Hắn trừng mắt nhìn tên kia. 

Park Jimin nghĩ còn đứng đây nữa chỉ làm tâm trạng thêm tệ mà thôi, liền quay sang nhìn hai người bên cạnh mình "Đi thôi, đừng để mọi người chờ."

Cho dù tâm trạng có tốt đến thế nào, gặp phải chuyện như vừa rồi cũng không thể vui vẻ nổi nữa. Cậu không muốn phá hỏng buổi liên hoan, nên chỉ cùng mọi người ngồi không lâu, nhìn đồng hồ hơn 9 giờ liền đứng dậy, xin phép về trước.

Bước ra cửa, cậu rút điện thoại nhắn tin cho anh"Em đang ở ngoài, anh đến đón em được không ?".

Tin nhắn vừa gửi đi, người không nên gặp cũng lại xuất hiện "Jimin à....."

Park Jimin nắm chặt điện thoại trong tay, quay đầu nhìn người kia, nhướng mày ý muốn hỏi hắn muốn nói cái gì.

"Khi đó, tại sao cậu lại đột ngột bỏ đi ?". Hắn nhìn cậu, giọng nói so với năm đó đã nhẹ hơn rất nhiều.

Cậu cười nhạt một tiếng "Chuyện đã lâu như vậy rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa." Người này rốt cuộc muốn làm gì ?

"Sáng hôm đó tôi có thấy bánh kem bị rơi ở ngoài cửa, không lẽ cậu......" Sáng hôm sau, khi cô gái kia ra ngoài, hắn có thấy chiếc bánh kem bị nát, khi đó cũng là không để ý đến nó. Sau này mới phát hiện là của cậu mua.

Cậu nhíu mày, dường như không còn đủ kiên nhẫn với hắn như trước kia nữa "Thấy thì thế nào ? Không thấy thì thế nào ? Có thay đổi được gì không ?".

"Tôi không có ý đó.....". Kim Min Ho ngập ngừng "Sau khi cậu đi rồi, tôi mới nhận ra mình cần cậu như thế nào, tiếc là đám người của Min Yoon Gi lại cản tôi không được đến tìm cậu nữa. Tôi xin lỗi..."

Lần này trở về nhất định phải nấu món ngon đãi Min Yoon Gi rồi, phải cảm ơn hắn thật nhiều vì khi đó đã ngăn tên cặn bã này đến gặp cậu. 

Cậu thở dài một tiếng "Coi như tôi tiếp nhận lời xin lỗi của cậu." Vừa định quay người đi, cậu liền bị hắn nắm tay kéo lại.

"Cậu làm gì vậy hả ? Buông tôi ra !". Cậu tức giận trừng mắt.

Kim Min Ho siết chặt cổ tay cậu, cố chấp nói "Hiện giờ tôi chẳng còn gì cả. Cậu trở về bên tôi được không ? Chúng ta sẽ lại như xưa mà Jimin".

Park Jimin sức lực vốn không bằng hắn, bị siết đến phát đau, lại nhìn vẻ kích động của người trước mặt, cố gắng bình tĩnh nói "Kim Min Ho, chúng ta trước kia cũng chẳng là gì hết !".

"Chẳng phải cậu rất thích tôi sao ? Tôi và cậu sẽ ở bên nhau, chỉ có hai chúng ta thôi." 

Cậu bắt đầu cảm thấy ghê sợ người này rồi. Là tính cách hay do thần kinh hắn có vấn đề vậy ?! "Tôi đã nói tôi không muốn ! Xin cậu đó, buông tôi ra đi."

"Tôi không buông, cậu đang sợ đúng không ? Sợ cậu lại lần nữa chấp nhận tôi ? Cậu vẫn còn thích tôi mà, đúng chứ ?". Khuôn mặt của hắn dần trở nên dữ tợn, hắn nắm chặt tay cậu, kéo về phía mình.

Cậu cắn chặt môi, cố gắng không lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt hắn "Kim Min Ho, cậu điên rồi sao ?".

Người qua đường không nhiều, nhưng thấy hai người có giằng co cũng không để ý, dù sao cũng đang đứng trước rượu, tốt nhất không nên dính vào mấy người say rượu.

Lúc này, một giọng nói quen thuộc, sắc lạnh vang lên.

 "Buông cậu ấy ra !".

__________________________________________________________

End chap 15

Nên dừng ở đây là hợp lý òi. Đón chờ chap tiếp theo nha. Cảm ơn mọi người đã đọc. ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro