Chap 42 : "Mình không muốn gặp Kim Tae Hyung....."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới có rồi đây, có gì cẩu huyết cũng không được chửi bậy nha =))))
😂😂😂😂
________________________________________________________

Park Jimin ngồi trên giường, chăm chú nhìn đứa nhỏ đang ôm gấu bông ngủ say, nhìn đến lặng người. Cậu đưa tay vuốt nhẹ bầu má phúng phính của nhóc, trong đôi mắt đen láy ngập tràn vẻ ưu tư "Kookie, con nói cho ba nhỏ biết đi, có phải ba nhỏ rất ích kỷ không ? Dù sao người phụ nữ kia cũng là mẹ ruột của con, là người yêu cũ của ba con, ba con lo lắng, chăm sóc cho cô ấy, chẳng phải là việc nên làm sao ? Tại sao ba nhỏ lại cảm thấy khó chịu chứ ?".

"Mẹ ơi...." Khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ gọi.

Bàn tay mềm mại chợt khựng lại, ở trong không trung mà vô thức rụt lại. Có lẽ mọi thứ đang diễn ra quá tốt đẹp, quá hạnh phúc, đến mức cậu đã quên mất một điều vô cùng quan trọng. Đó là....cho dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, thì mãi mãi cũng không thể thay thế được vị trí của người mẹ trong tim nhóc.

"Xin lỗi con, Kookie...." Cậu cúi người, hôn lên trán nhóc, để mặc cho nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Rời khỏi phòng của nhóc, Park Jimin gạt nước mắt, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, giống như có một ai đó cứ liên tục giục giã, thôi thúc cậu, khiến cậu phải đi tìm anh, hay ít nhất là tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho bản thân mình.

Tài xế taxi nhìn vị khách hàng của mình, nhẹ giọng hỏi "Cậu muốn đi đâu ?".

"Đến bệnh viện đại học Seoul, cảm ơn." Trong một tích tắc nào đó, cậu đã hy vọng anh sẽ bắt máy, nhưng đáp lại cậu, chỉ là những tiếng tút dài.

Seoul vào đông, các con đường lớn vẫn sáng rực rỡ, che lấp đi vì những vì sao yếu ớt, le lói trong bầu trời đêm. Dòng người vẫn đông túc, tấp nập, nhưng lại khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, u buồn và cô đơn.

Cậu nặng nề thở ra một tiếng, mệt mỏi dựa đầu vào thành ghế, đưa mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, để giọng nói mang theo tức giận, gấp gáp cùng ánh mắt lo lắng của anh theo những cơn gió tan đi.

"Đến nơi rồi, thưa cậu." Tài xế xe nhìn qua gương chiếu hậu, thấy được vẻ mặt không mấy vui vẻ của vị khách trong xe, nói.

Trả tiền cho người tài xế, cậu gượng cười một tiếng "Cảm ơn."

Bởi vì biết rõ nơi mà người phụ nữ đang ở, nên Park Jimin vừa xuống xe, đã nhanh chóng đi vào sảnh chính của bệnh viện lớn, ấn thang máy lên tầng 12. Cậu nhìn thang máy đang chuyển động, rồi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân trong lớp gương trên tường, đột nhiên lại muốn bật cười. Rõ ràng cậu biết anh đi đâu, biết anh vì ai mà trở nên lo lắng, khẩn trương, vậy mà bản thân vẫn nhịn không được mà xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trong bộ dạng nhếch nhác như thế này. Thật là nực cười mà.....

Từng bước chân càng lúc càng nặng nề, tiến về nơi có tiếng gào khóc phía cuối hành lang.

"Tại sao phải cứu em chứ ? Sao không để em chết đi ?". Jeon Mi So đầu tóc rối bời, mặc bộ đồ bệnh nhân dính đầy máu, được Kim Tae Hyung ôm chặt trong lòng, bàn tay yếu ớt liên tục đánh vào người anh, oán giận khóc.

Jeon Mi So muốn tự sát ?

Đôi chân của cậu giống như hẫng đi một bước, vô thức lùi lại, bàn tay bấu chặt vào nhau. Người con gái xinh đẹp, tràn ngập sự tự tin cùng mạnh mẽ trong tấm ảnh năm đó, đã hoàn toàn biến mất. Trước mắt cậu, chỉ còn lại vẻ yếu ớt, vô hồn và tuyệt vọng mà thôi.

"Tae Hyung, có phải em sẽ chết không ?". Cô thẫn thờ nhìn anh, thì thào.

Kim Tae Hyung mặc kệ vết máu dính trên áo mình, cúi đầu nhìn người con gái đang run rẩy, anh nén một tiếng thở nặng nề, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù của cô, trấn an cô "Em không chết, không phải bác sĩ nói vẫn còn cơ hội sống sao ?".

Cô đưa mắt nhìn anh, cố gắng tìm kiếm sự ấm áp năm xưa, níu chặt lấy tay anh, giống như níu chặt lấy sợi dây mong manh kéo cô khỏi vực sâu "Tae Hyung, xin lỗi. Khi đó em đã quá ích kỷ, không nghĩ đến cảm nhận của anh, mà vội vã rời đi. Khi đứng trên sân khấu, đạt được ước mơ lớn nhất, em mới chợt nhận ra, không có anh ngồi ở dưới xem em biểu diễn, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa."

"Em mệt rồi, nghỉ ngơi đi." Kim Tae Hyung vừa định kéo cô ra khỏi người mình, Jeon Mi So liền dùng hết sức, vươn người lên, ấn môi mình lên môi anh.

Park Jimin đứng ngoài phòng bệnh, chỉ là qua một lớp cửa nhỏ, nhưng dường như quá xa vời, khiến cậu không có cách nào bước chân vào thế giới của họ, thế giới quá đỗi tình tứ.

Cậu hiểu rõ, đối với những người sắp chết, ước muốn của họ chỉ là có thể ở bên người mình yêu thương nhất, yên yên ổn ổn sống những ngày cuối cùng. Vậy mà chỉ vì cậu, phần ước muốn nhỏ nhoi này của cô cũng không thể thực hiện được. Nếu như cậu không xuất hiện, nếu như cậu không chiếm đi vị trí của cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ không phải chết dần chết mòn trong căn phòng lạnh lẽo này, cũng sẽ không cần phải tự sát. Có lẽ, từ đầu đến cuối, đều là cậu sai rồi.....

Vốn muốn ngăn bản thân lại, nhưng không hiểu sao, nước mắt của cậu cứ rơi xuống, càng gạt đi, lại càng rơi nhiều hơn, không có cách nào ngừng lại được nữa.

"Cậu này....cậu là ai thế ?". Một vị bác sĩ nhìn thấy cậu, ngạc nhiên hỏi.

Đột nhiên bị phát hiện, Park Jimin lảo đảo lùi lại phía sau, vội vàng dùng tay áo quệt nước trên đôi mắt đỏ ửng của mình, bối rối cúi đầu "Xin lỗi." Sau đó giống như sợ người khác phát hiện ra, cậu khẩn trương quay bước rời đi.

Vị bác sĩ cùng y tá chỉ nhìn lướt qua người thanh niên kia, rồi gõ cửa, sau đó tiến vào phòng bệnh. Vết cắt trên cổ tay của Jeon Mi So không quá sâu, cũng may có anh kịp thời ngăn lại, vị y tá giúp cô băng bó lại ban nãy, thấy cô đã bình tĩnh hơn, liền nhỏ giọng dỗ cô "Mi So à, nghỉ ngơi một chút được không ? Chồng cô ở đây rồi mà, cô phải nghỉ ngơi mới có sức khỏe gặp anh ấy chứ."

Cô giữ lấy tay áo của anh, buồn bã nói "Anh đừng bỏ em đi, được không ?".

Vị bác sĩ điều trị ra hiệu cho y tá, người y tá nhân lúc cô không để ý, liền tiêm thuốc an thần vào bình truyền của cô. Cánh tay quấn băng dần dần buông lỏng, đôi mắt cũng nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.

"Kim tổng, không thể trông chừng cô ấy, là lỗi của chúng tôi. Thành thật xin lỗi ngài." Vị bác sĩ cúi đầu.

Kim Tae Hyung mệt mỏi xoa thái dương "Được rồi, chuyện này cho qua đi. Mọi người vất vả rồi."

"A, đúng rồi. Người ban nãy hình như không phải thư ký Han ?". Vị bác sĩ chợt nhớ đến người thanh niên kia, mở lời "Ban nãy lúc tôi đến, có thấy một cậu thanh niên đứng ngoài cửa, tôi còn tưởng là thư ký của anh, còn chưa kịp hỏi gì, cậu ấy đã vội vã rời đi rồi."

"Con trai ?". Kim Tae Hyung hơi nhíu mày "Cao tầm này ? Khuôn mặt bầu bĩnh, khá giống học sinh cấp ba, đúng chứ ?".

"Hình như là vậy. Lúc tôi gọi, hình như cậu ấy đang khóc thì phải."

Anh ngẩn người, bảo bối đến đây ? Hai mày nhíu chặt lại, anh khẩn trương nhặt lấy chiếc áo khoác dưới đất, lục tìm điện thoại, nhìn đến ba cuộc gọi nhỡ của cậu, không nghĩ được gì nhiều, khẩn trương chạy ra ngoài.

------------------------------

Park Jimin rời khỏi bệnh viện, không biết từ bao giờ, từng hạt mưa đã nặng nề rơi xuống, khiến mọi thứ trở nên vội vã, cũng lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Nếu không phải một người bởi vì mải tránh mưa mà va phải cậu, thì có lẽ cậu cũng không phát hiện ra được, những hạt mưa đã thấm ướt đẫm vai áo mình.

"Đi đứng kiểu gì vậy ?". Người kia nhặt chiếc túi trên tay lên, cáu gắt.

Cậu không ngẩng đầu, cứ liên tục cúi đầu, miệng lẩm bẩm "Xin lỗi, xin lỗi,...."

"Đúng là đồ điên". Người lạ mặt chửi một tiếng, sau đó đi mất.

Lúc này, điện thoại trên tay cậu chợt reo lên, bàn tay đã lạnh buốt vô thức ấn nghe, giọng nói trong điện thoại vừa vang lên, cậu liền bật khóc.

"Bảo bối, cậu sao thế ?". Min Yoon Gi nghe thấy tiếng khóc của cậu, đứng phắt dậy.

"Yoon Gi à, làm sao đây ?". Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, những hạt mưa mang theo lạnh lẽo cùng cô độc cứ xối xả rơi xuống, cậu khóc nấc lên.

Hắn nhíu mày, ra hiệu cho nhân viên dừng makeup, khẩn trương nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa càng lúc càng lớn, trong lòng chợt dâng lên cảm giác khó chịu "Đừng khóc, nói cho mình biết, cậu đang ở đâu ? Mình đi đón cậu."

Lúc này, so với cảm giác khó chịu của hắn, thì Kim tổng sau khi lái xe trở về nhà, lại tìm không thấy cậu, điện thoại thì không thể liên lạc được, anh gần như phát điên rồi.

Khi Min Yoon Gi lái xe đến, hắn chính là thấy được cảnh tượng Park Jimin ngồi co cụm một góc ở trạm xe buýt, trên người trên mặc mỗi bộ quần áo mỏng tang, đã vậy còn ướt đẫm, khóc đến sưng cả mắt. Bàn tay vô thức siết chặt thành quyền, hắn vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình ra, chạy đến chỗ cậu, quát "Park Jimin ! Cậu bị điên rồi sao ? Sao lại dầm mưa hả ?".

Ngẩng đầu lên, vừa thấy hắn, Park Jimin giống như đứa trẻ, lần nữa òa khóc "Yoon Gi à, mình đau quá."

Hắn khoác áo lên người cậu, ôm cậu xoa xoa "Đừng khóc, đừng khóc. Trước tiên về nhà đã, cậu cứ ngồi ở đây, sẽ ốm mất."

Nghe thấy hai chữ "về nhà", Park Jimin vội vàng lắc đầu "Mình....mình không muốn về đó đâu, mình không muốn gặp Kim Tae Hyung." Cậu sợ, sợ phải đối diện với ánh mắt lo lắng, với bộ dạng đau lòng, với nụ hôn mang theo nuối tiếc kia, mà tất cả đều là dành cho người khác.

"Được, được, mình hứa với cậu. Ngoan, đứng lên nào." Min Yoon Gi mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng để cậu khóc đến mức này, thì Kim Tae Hyung chính là tên khốn không thể tha thứ !!!

Có lẽ vì ngồi quá lâu, lại cộng thêm việc ngấm nước mưa, Park Jimin vừa đứng dậy, cả người liền trở nên lảo đảo, mọi thứ trước mắt cứ thế tối dần lại, chỉ còn nghe được vài tiếng gọi hoảng hốt của hắn.

Ba ngày sau......

"Vẫn không có tin tức gì ?". Ngài giám đốc nhìn Kim Tae Hyung cả người phờ phạt, mặt mày hốc hác, râu cũng không thèm cạo, thở dài ngao ngán.

Kim Tae Hyung ngồi bệt trên sàn, vò đầu bứt tóc "Em ấy có thể đi đâu chứ ?".

"Hối hận rồi ? Đáng đời cậu, ai bảo chuyện lớn như vậy lại giấu em dâu. Hơn nữa còn để người ta bắt gặp được cảnh tượng cậu hôn tình cũ ?!". Gã lườm anh.

"Khi đó.....khi đó là tôi bị động mà. Jeon Mi So còn kích động như vậy, là cậu, cậu đứng nhìn được sao ?". Kim tổng sắp vò cái đầu mình thành tổ quạ rồi.

Kim Nam Joon nhìn điện thoại, liếc anh một cái "Em dâu đã muốn tránh mặt cậu, cậu có tìm đằng trời." Má nó, sao Jung Hoseok còn chưa trả lời tin nhắn nữa ???

"Con mọe nó cậu có thể rời mắt khỏi cái điện thoại không hả ?". Kim tổng rống giận.

Lúc này, tiếng tin nhắn của gã vang lên. Kim Nam Joon đứng phắt dậy, giống như bắt được vàng, khẩn trương mở tin nhắn, nào ngờ "Cậu nghĩ tôi chơi chắc ? Jung Hoseok vừa nhắn tin, vợ y lần này rất tức giận, không những không moi được tin tức gì, mà còn bắt y nghỉ chơi với tên khốn nạn dâm ma ký sinh trùng đáng chết họ Kim kìa."

"Tôi nghĩ, lần này cậu tốt nhất nên ăn chay sám hối đi." Gã vỗ nhẹ vai anh, thở dài.

Mọi người đi hết, Kim Tae Hyung ngồi ngẩn người, một chút sức lực cũng không còn....

"Tae Hyung, sao còn ngồi đó nữa ? Mau đi rửa tay ăn cơm thôi". Cậu từ trong bếp bước ra, trên người vẫn còn tạp dề, nhìn anh cười dịu dàng.

"Kim Tae Hyung, sao hai ba con lại giống nhau như vậy hả ? Cứ luôn vứt đồ đạc bừa bãi....thật là...." Cậu cầm áo khoác của anh lên, cẩn thận phủi sạch sẽ, bất đắc dĩ cười.

"Kim tổng, cơm trưa em làm cho anh, anh lại nhặt đậu ra rồi ? Đừng có kén ăn như thế chứ ?". Cậu mở hộp cơm trưa, không vui trừng anh, bất quá khí ngữ vẫn luôn rất dịu dàng.

"Kim Tae Hyung, anh mệt lắm sao ? Lại đây nào !". Cậu giang hai tay, mỉm cười.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả đều tựa như bong bóng, trước mắt anh cứ thế mà tan biến. Lồng ngực anh thắt lại, hai tay ôm đầu, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong suốt gần hai mươi năm trưởng thành, anh bật khóc.

Park Jimin, anh sai rồi, em trở về đi, được không ? Anh thực sự rất nhớ em, bảo bối....

______________________________________________________

End chap 42

Đoán xem, trong ba ngày đó, đã có chuyện gì xảy ra nào ? Kim tổng hối hận thật rồi, nước mắt của một người lạnh lùng như Kim tổng thực sự là đáng suy ngẫm đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro