Chap 48 (End) : Merry Christmas

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới đến rồi đây, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và nhớ đừng quạu nha :)))

_________________________________________________________

Tờ mờ sáng, những ánh đèn sáng lấp lánh dần tắt, cũng là lúc anh trở về nhà. Kim Tae Hyung lái xe vào ga ra, vừa mở cửa xe bước xuống, cơn gió đêm đã mạnh mẽ ào đến, khiến anh nhịn không được rùng mình. Ấn mật mã vào nhà, anh theo thói quen cởi áo khoác dài treo lên móc, rồi mới đi vào trong. 

Nhẹ chân đi lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, cảnh tượng trong phòng yên tĩnh nhưng lại ấm áp đến mức làm người ta cay cay sống mũi. Anh khẽ xoa nhẹ mái tóc mềm mại của đứa nhỏ đang say ngủ, hai má phúng phính ửng hồng, lại nhìn đến người con trai tuy rằng đã chìm vào giấc ngủ, song vẫn dịu dàng ôm đứa nhỏ trong lòng mình, tựa như một báu vật vậy. Khóe miệng anh khẽ cong lên "Cảm ơn em, bảo bối."

Không biết có phải vì khí lạnh khi anh đẩy cửa vào ập đến, hay vì tiếng thì thầm của anh, mà người con trai ấy chợt tỉnh giấc. Cậu ngái ngủ mở mắt, nhỏ tiếng hỏi "Anh về rồi ?". Dù biết trời đã tảng sáng, nhưng cậu không hỏi lý do, bởi cậu biết, việc anh cần giải quyết là gì.

"Ừm. Làm em tỉnh giấc sao ?". Anh áy náy hôn lên đôi mắt còn hơi sưng của cậu.

Cậu vẫn như vậy, từ ngày đầu tiên cho đến tận bây giờ, vẫn luôn dịu dàng, hiểu chuyện, và vị tha như thế "Anh đi tắm đi, em pha chút sữa ấm cho anh."

Nhìn cậu khoác áo len mỏng, cẩn thận bước xuống giường, không để con trai tỉnh giấc. Anh cũng không ngăn cản nữa, chỉ khẽ gật đầu, rời khỏi phòng con trai. 

Cả người mệt mỏi được gột rửa sạch sẽ, Kim Tae Hyung bước xuống lầu, nhìn thấy cậu đang ngây ngốc nhìn vào lò vi sóng. Tiếng "ting" từ lò nhanh chóng vang lên, cậu thuần thục lấy cốc sữa ra, đưa cho anh.

"Cảm ơn". Anh nhận lấy, cả ngày không có gì bỏ vào bụng, cốc sữa này thực sự giúp anh tỉnh táo hơn, người cũng ấm lên rất nhiều.  

Lặng lẽ quan sát cuồng thâm trên mắt anh, cậu nhẹ thở ra một tiếng "Nghỉ ngơi sớm một chút." Sau đó xoay người muốn đi ra ngoài.

Anh đặt cốc sữa đã uống hết xuống bàn, khẩn trương từ phía sau ôm lấy cậu, gục đầu vào vai cậu, hít một hơi thật sâu, mùi hương thảo cỏ ngọt dìu dịu của cậu vẫn luôn làm anh bình yên "Chỉ hôm nay thôi, đừng để anh một mình, được không ?".

Người đàn ông cao lớn, vẫn luôn gánh vác và xử lý chu toàn mọi thứ, hôm nay trong mắt cậu, lại trở nên mềm yếu, cần cậu đến thế. 

Cậu hiểu, khi một người mất đi, cho dù họ đã từng tệ bạc đến đâu, thì trong lòng những người ở lại, vẫn sẽ còn vương vấn chút tiếc nuối, thương xót. Cậu càng hiểu rõ, đêm hôm đó anh bị động, càng rơi vào tình huống bất ngờ không thể phản kháng, chỉ là nhìn thấy người mình yêu, bị một người phụ nữ khác hôn, cho dù là thánh thần, cũng sẽ tức giận mà thôi. 

Tức giận, khóc nháo, chạy trốn, tránh né, cậu đều làm rồi. Song có lẽ, tình yêu dành cho anh, không biết từ khi nào đã lớn hơn những hỷ nộ ái ố kia mất rồi. 

Cảm thấy người trong lòng khẽ động đậy, anh nghĩ cậu vẫn chưa thể tiếp nhận mình, liền không miễn cưỡng cậu, cánh tay cũng chậm rãi buông lỏng. Trải qua sự việc lần này, anh đã hiểu, cũng đã học được một bài học. Tình cảm là thứ vốn không thể ngượng ép, hay chỉ cần cố gắng, nỗ lực là có thể đạt được. Càng ngượng ép, chỉ khiến cậu càng thêm bài xích anh mà thôi. Nếu cậu thực sự muốn buông tay, anh cũng sẽ không níu kéo nữa.

Cánh tay vừa buông xuống, cậu chợt quay người lại, dùng sức ôm chầm lấy anh, khiến anh bất ngờ đến bất động "Em...."

"Đừng buông tay...."

"Hả ?"

"Không phải anh nói đừng để anh một mình sao ? Vậy thì đừng buông tay !". Park Jimin siết tay mình, lấy hết dũng khí để nói.

Kim Tae Hyung ngây ngốc một chút, nhận ra cậu có ý gì, sống mũi chợt cay xè, giang tay ôm chặt lấy cậu, nước mắt bất giác tràn ra "Cảm ơn em, bảo bối."

Cậu hít hít mũi, rúc mặt vào vai áo anh, ấm áp từ trong lồng ngực tràn lan, lắc lắc đầu "Em yêu anh, em nói là em yêu anh, Kim Tae Hyung."

"Anh cũng yêu em, bảo bối !". Anh khẽ buông cậu ra, xoa nhẹ má cậu, giống như đang nâng niu một bảo vật vô giá, rồi dịu dàng đặt lên môi cậu một nụ hôn ngọt ngào, nồng nàn.

Cậu vòng tay ôm cổ anh, khẽ nhắm mắt, để nước mắt rơi xuống, hòa vào với nụ hôn tràn ngập nỗi nhớ nhung lưu luyến của hai người. Người đàn ông này, hiện tại, tương lai, sẽ mãi mãi chỉ yêu cậu, cũng chỉ trân trọng một mình cậu mà thôi. 

Khung cảnh lãng mạn, say đắm diễn ra không lâu thì có ai đó bị đè đến chịu nổi, do dự mở miệng "Tae Hyung, chúng ta.....chúng ta đi ngủ, được chưa ?". Tuy rằng cậu không muốn phá hỏng cảnh tượng ngọt ngào này, cơ mà cậu buồn ngủ rồi, cứ đứng ôm nhau thế này thiệc là ba chấm !!!

"Hả ?". Kim tổng buông cậu ra, mờ mịt hỏi.

"Em đau lưng, muốn đi ngủ." Cậu thống khổ đáp.

Kim tổng "phụt" một tiếng, bật cười "Được, được, đi ngủ." Được vợ yêu tha thứ cho, anh nhất định không kìm nén được xúc động, nên mới quên mất chuyện phải cả mình và cậu đều cần nghỉ ngơi.

Dứt lời, Kim Tae Hyung dùng sức bế cậu lên, khiến cậu giật mình mà trợn mắt, suýt nữa thì hét toáng lên "Anh làm gì thế ? Mau thả em xuống."

"Không phải em nói không được buông tay sao ? Ngoan ngoãn nằm im đi !". Kim tổng từ xưa đã nổi tiếng với tính cách ham học hỏi.

Park Jimin "..." Đúng là làm bậy không thể sống mờ !!!  

Jung Kook bởi vì những tia nắng vàng ươm xuyên qua lớp rèm, chiếu vào giường ngủ mà miễn cưỡng tỉnh ngủ. Nhóc dụi dụi mắt, rõ ràng đêm qua ba nhỏ còn ngủ cùng nhóc mà, sao sáng nay lại không thấy rồi ?

Mẩu chân ngắn tủn đạp đạp chăn, tự mình tụt xuống giường, mặc áo khoác, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài tìm ba nhỏ. Phòng của ba và ba nhỏ buổi sáng thường khóa cửa, vậy mà hôm nay, nhóc chỉ cần đẩy một cái liền mở được. Vui vẻ chạy vào trong, nhóc phát hiện ra hai ba của mình còn đang ngủ, phấn khích cởi dép bông ra, từ dưới cuối giường chui vào trong chăn, từ từ bò lên.

Kim tổng vốn đã tỉnh từ sớm rồi, chỉ là muốn ngắm bảo bối một lát. Thật không ngờ, đang ôm vợ, trong chăn chợt nhúc nhích, sau đó một cái đầu nho nhỏ chui ra, khiến anh bật cười "Con dậy khi nào thế ?".

Park Jimin bị tiếng cười của anh làm tỉnh giấc, ngái ngủ mở mắt nhìn nhóc đang yên vị nằm giữa hai người, cậu buồn cười xoa xoa mái tóc của nhóc "Kookie hôm nay ngoan ghê, dậy sớm hơn ba nha".   

Kookie nằm giữa ba và ba nhỏ, cười khúc khích "Kookie cũng muốn ngủ cùng ba và ba nhỏ !".

"Được thôi ! Vậy hôm nay chúng ta ngủ nướng thêm một chút đi !". Cậu nhìn anh, cười tinh nghịch.

"Yeah ! Thích quá đi !". Nhóc vui sướng reo lên.

Kim Tae Hyung cùng cậu, mỗi người một bên hôn lên má nhóc, sau đó cùng nhau nhắm mắt, khóe miệng bất giác dâng cao. 

Đôi khi, hạnh phúc chỉ đơn giản là những khoảnh khắc thế này thôi, phải không nào ? 

----------------------------------

Cuối năm là thời điểm mà Kim tổng bận rộn rất. Không chỉ phải tham gia các cuộc họp lớn nhỏ, mà còn phải phê duyệt, kiểm tra rất nhiều loại báo cáo, cho nên, hiện giờ ngoại trừ anh, mọi người đều đang tập hợp ở Kim gia để chuẩn bị cho một lễ giáng sinh ngọt ngào và ấm cúng nha.

"Chú Yoon Gi, Kookie với không tới, chú bế Kookie lên đi !". Nhóc con mặc áo bông tròn vo, hai má phúng phính hồng hồng, tay cầm ngôi sao năm cánh lớn, cái miệng chúm chím chu lên. 

Min Yoon Gi treo xong vài chiếc tất lên cây thông, liền gật đầu, sảng khoái ôm nhóc lên, để nhóc tự tay đặt ngôi sao lớn trên đỉnh cây thông "Kookie giỏi ghê !".

Nhóc con nhìn hắn cắm đèn nháy, cả cây thông lớn ở phòng khách chợt phát sáng rực rỡ, khiến nhóc cười đến híp mắt, vui vẻ chạy nhảy quanh nó "Oa, đẹp quá đi !". 

Trong khi đó, Jung tiên sinh cùng Park Jimin tay nghề nấu nướng cao, liền đảm nhiệm công việc trong bếp, chuẩn bị bữa tối nha. Cậu chăm chú nặn bánh, thỉnh thoảng lại cùng y trò chuyện vài câu.

"Anh Nam Joon thực sự không về kịp sau ? Buồn thật đấy !". Cậu thở dài, tiếc nuối nói.

Jung Hoseok cười cười đáp "Hai người bọn họ có khi giờ đang đón giáng sinh vô cùng nóng bỏng rồi cũng nên."

"Ở Đức nóng lắm sao ?". Cậu chớp chớp mắt, không hiểu hỏi.

Jung Hoseok bật cười, chưa kịp trả lời, thì phía sau, chợt vang lên giọng nói "Jung Hoseok, chú không cần nói những điều đó với em dâu chú đâu !".   

Park Jimin quay đầu, thấy Kim tổng trở về, vui vẻ ôm chầm lấy anh "Anh về rồi ?". 

"Ừm, đang làm gì vậy ?". Kim tổng cưng chiều xoa xoa đầu cậu, mặc kệ tay cậu đầy bột mì.

Cậu cười vui vẻ đáp "Bọn em làm vài món đơn giản thôi mà. Công việc có mệt lắm không ?". Để về sớm như vậy, chắc chắn anh đã phải làm việc rất nhiều rồi. 

"Thương anh ?". Kim Tae Hyung tuy rằng làm việc hết công suất mới có thể hoàn thành để trở về nhà sớm với vợ con, nhưng anh vẫn muốn làm làm nũng một chút nha. Park Jimin thành thật gật đầu. Đùa sao ? Chồng cậu cậu không thương, để ai thương nữa ?!

Anh hài lòng chu môi ra, chỉ chỉ vào đó "Vậy thưởng cho anh đi !".

"Thôi mà, mọi người đều ở đây". Hôn cái gì mà hôn chứ ? Anh không biết xấu hổ nhưng cậu biết đó !!!   

Kim tổng nào chịu thua, nhất quyết chu môi ra, em không hôn anh cứ đứng đây !!!

Cậu vừa xấu hổ vừa buồn cười, thấy vẻ mặt giống hệt Kookie của anh, cuối cùng phải đầu hàng, hôn anh một cái "Được rồi chứ ?".

"Ừm, bảo bối ngoan lắm !". Kim tổng hài lòng gật gù, xoa đầu cậu.

Jung tiên sinh đứng ở gần đó "....." Chắc ông chết rồi ?!

Lúc này, thư ký Han từ ngoài đi vào, xách theo túi to túi nhỏ, thấy anh liền giơ túi đồ lên "Sếp, đồ anh cần đã chuẩn bị xong rồi."

"Tốt lắm." Anh cởi áo khoác dài, thong thả nói "Đó là quà năm mới của cậu và gia đình. Mang về biếu ba mẹ đi."

Han Sung hơi ngẩn người, bất quá rất nhanh chóng hiểu được ý của sếp mình, cảm kích đáp "Cảm ơn anh, sếp."

Anh giơ chân đá hắn một cái, bộ dạng chán ghét xua đuổi "Còn nói mấy lời sến súa đó nữa, coi chừng tôi cắt tiền thưởng cuối năm của cậu đó. Đi về mau." Hắn vẫn luôn trung thành, hơn nữa còn hoàn thành rất tốt những việc anh đã giao, huống hồ gì con trai anh vẫn luôn ái mộ hắn, thấy hắn liền hận không thể ôm chân hắn, gọi chú chân dài, chú chân dài. Anh đương nhiên phải thưởng cho hắn xứng đáng một chút.

Park Jimin đuổi được anh đi tắm mới có thể tiếp tục công việc của mình, cậu ngại ngùng cười "Xin lỗi anh, Tae Hyung có chút....."

"Không sao. Tính của cậu ta, anh nhìn mãi cũng thành quen." Jung Hoseok vốn là lớn hơn bọn Kim tổng hai tuổi, tính cách cũng điềm tĩnh hơn. 

Bữa tối nhanh chóng diễn ra, tất cả mọi người đều quây quần bên nhau, nâng ly chúc nhau những lời chúc tốt đẹp nhất. 

"Hai người định khi nào đi đăng ký kết hôn ?". Kim Tae Hyung ngồi bóc tôm cho vợ cùng con trai, nhiều chuyện hỏi.

Min Yoon Gi còn đang gặm cua tuyết, nhai rồm rộp trong miệng, nghe anh hỏi, liền ngẩng đầu đáp "Qua tháng 1, mẹ Jung trở về, chúng tôi sẽ đi đăng ký. Khi đó, làm bữa cơm đơn giản, mời mọi người qua ăn."

"Vậy là không cần quà cưới nhỉ ?". Kim tổng cười đặc biệt vô sỉ.

Jung Hoseok khinh bỉ Kim tổng ra mặt "Chú có cần bần tiện như thế không ? Không có phong bì, đừng hòng bước vào cửa !".

Ai cũng biết hội những anh công vạm vỡ chuối to của Kim tổng vẫn luôn trêu chọc nhau như vậy, cũng không phản ứng gì, thản nhiên ăn uống ngon lành.

"Mọi người quá đáng ghê ! Không định chờ chúng tôi về à ?". Lúc này, ở ngoài chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.

Mọi người quay đầu, thấy Kim Nam Joon cùng Kim thiếu gia đang tiến tới, vui mừng chào đón "Về rồi sao ? Mau vào đây ăn tối đi."

Ngài giám đốc nào có khách sáo, đặt vali ra một góc, kéo bà xã vào bàn. Bởi vì thời điểm cuối năm cậu kêu nhớ nhà, muốn về chơi, nên gã vẫn luôn sắp xếp công việc ổn thỏa, cũng may là vẫn kịp chuyến bay cuối về Hàn.

"Lâu rồi mới gặp, anh gầy đi rồi. Ăn nhiều một chút." Park Jimin xót "em chồng", gắp thức ăn cho Kim thiếu gia. 

Kim Seok Jin cảm động muốn rớt nước mắt, quả nhiên là anh dâu cho mình lựa, đảm đang dịu dàng hết biết hà !!!

"Không cần cảm động đến thế đâu. Anh dâu của mày nấu nhiều lắm, không ăn đổ đi cũng vậy à !". Nào ngờ, anh trai thổ phỉ lên tiếng, đánh tan giấc mộng gia đình hạnh phúc em trai.

Kim Seok Jin "......" Mới nửa năm không gặp, anh trai càng ngày càng thổ phỉ nà nàm thao chớ ?!

"Anh dâu, ở với anh lâu như vậy, anh vẫn chưa thuần chủng được Kim ma vương hả ?". Kim thiếu gia nhỏ giọng nói với Park Jimin.

"Thuần chủng là gì ạ ?". Kookie nghe chú út nói, tò mò hỏi.

Min Yoon Gi vui vẻ giải thích "Thuần chủng chính là dạy dỗ những con thú hoang dã, máu lạnh, chuyên thích ăn thịt trở nên hiền lành, ngoan ngoãn và nghe lời." 

Kim tổng lần đầu bị khinh dễ đến cứng họng "....."

Ngài giám đốc hả lòng hả dạ cười đến sung sướng, quả nhiên về nhà vẫn hơn nha !!!

Vẫn là Jung Hoseok hiểu chuyện, đứng ra hòa giải "Được rồi, được rồi. Hiếm khi mọi người tụ họp đầy đủ như vậy, đừng nên cãi nhau thì hơn. Nhân dịp này, tôi có chuyện muốn thông báo."

Dừng lại một chút, y lấy trong túi áo ra một tấm ảnh siêu âm nhỏ, trịnh trọng đặt lên bàn. Chưa kịp nói gì, Kim thiếu gia đã trợn tròn mắt, nhìn bụng siêu sao Min, rồi lại nhìn tấm ảnh "Anh có bầu ?!".

Min siêu sao "...." Lần đầu tiên hắn có cảm giác muốn giết người nha !

Anh trai "......" Kim gia sao lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như em mình chứ ?!

Jung Hoseok bật cười, xoa xoa đầu hắn "Tuy rằng tôi cũng rất muốn em ấy sinh cho mình một đứa nhỏ, nhưng chắc kiếp này không thể rồi. Bất quá, đây chính là đứa con của chúng tôi. Ở nước ngoài có kỹ thuật rất phát triển, chúng tôi đã nhờ một người mẹ mang thai hộ. Khi con ra đời, chúng tôi sẽ đón nó về chăm sóc. Cũng coi như thực hiện trọn vẹn mong muốn của Min gia."

"Vậy sao ? Chúc mừng hai người." Park Jimin mỉm cười, lại xoa xoa đầu nhóc nhà mình "Kookie à, sau này con sẽ có em để chơi cùng rồi."

Kookie vui vẻ ăn cơm "Được ạ, đợi em ra đời, con sẽ dạy em vẽ tranh, đọc chữ."

"Kookie thật ngoan !". Min Yoon Gi hài lòng hôn lên má nhóc.    

"Ba, ba nhỏ, Kookie muốn có em ! Những lúc hai người bồi dưỡng tình cảm, Kookie phải chơi một mình, sẽ rất cô đơn !!!". 

Kim tổng và Park Jimin nhìn đứa nhỏ nhà mình, hai bàn tay ở dưới bàn khẽ đan vào nhau, bật cười, là nụ cười của sự hạnh phúc và viên mãn "Được thôi, đến khi đó con đừng chê chúng phiền đấy !".

"Yeah ! Thích quá đi ! Kookie yêu hai ba nhất trên đời !". 

____________________THE END________________________

Hơi bất ngờ một xíu nhưng mà đây là chap cuối cùng của phần truyện chính rồi. Bất quá, mọi người cũng đừng buồn, ai theo dõi truyện của tui lâu sẽ biết là còn phiên ngoại nha. 

Một lần nữa, chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ, an lành ! Iu mọi người !

Tạm biệt !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro