Chương 1: Nơi ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin pov'

"Tôi đang ở đâu?" Tôi lầm bầm

Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt tôi, hơi nóng đến mức tôi cảm thấy da mình bỏng rát.

Tôi từ từ cửa động thân thể để nhấc mình lên khỏi mặt đất cứng và đá. Vừa cử động tôi cảm thấy cả cơ thể tôi đau như sắp nứt ra.

Tôi làm ướt môi với chiếc lưỡi khô của mình, cố gắng nhớ lại tình trạng hiện tại của mình bằng cách nhìn xung quanh.

Nhìn xung quanh cũng vô ích vì chẳng có gì ngoài mặt đất bằng phảng và sa mạc cằn cỗi.

Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?

Tôi phải ăn tối với gia đình mình nhưng giờ tôi lại bị mắc kẹt trong sa mạc này.

Tôi vuốt mái tóc đen trên trán

Chắc chắn phải có lối thoát!

Chống tay xuống đất, tôi cố gắng đứng trên đôi chân run rẩy của mình.

Rũ bỏ lớp bụi trên quần áo, tôi chọn đại hướng nào đó để có thể tìm kiếm nhiều hơn.

Đỉnh của một tòa nhà cao có thể nhìn thấy từ nơi tôi đang đứng.

Tôi thở một hơi nhẹ nhõm và bước về phía nó.

Càng đến gần, vẻ ngoài trớ trêu càng để lộ rõ

Nhưng tòa nhà đó đang làm gì ở giữa sa mạc này?

Tôi chắc chắc có thể hỏi những người của tòa tháp về câu hỏi này.

Nghĩ thế tôi liền nhìn quanh tòa nhà nhưng không có lối vào.

Tôi gần như mất hi vọng, thì thấy một camera quan sát nhỏ từ một trong những khối quan sát.

Tôi ngạc nhiên nhìn nó. Từ tốc độ và kiểu dáng, rõ ràng nó không phải là một camera CCTV bình thường.

Tôi nuốt nước bọt và lùi lại một bước. Camera phát hiện chuyển động của và kích hoạt các đường đỏ trên mặt tôi.

Nó có thể là một tia laser? Nghĩ rằng tia laser có thể chia cơ thể tôi thành hai nửa liền khiến tôi sợ hãi.

Tôi chạy đến góc tòa nhà với tất cả sức lực của mình và ẩn mình.

Mắt tôi đang kiểm tra chiếc camera đó từng chút một.

Sau vài phút, quá trình quét của camera kết thúc và đèn tắt, nó vào lỗ vừa thoát ra.

Một camera ẩn? Chúa ơi, đây không phải là một nới bình thường.

Cánh cửa mở to trước khi tôi kịp suy nghĩ

Sự tò mò không kiểm soát của tôi khiến tôi vô thức đi về phía cánh cửa. Có lẽ sẽ có một lối thoát để tôi trở về với gia đình mình sớm hơn.

Tôi bước qua cánh cửa nhưng không thể nhìn thấy gì, mọi nơi đều tối om.

Bỗng, một âm thanh vang vọng phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng

"Chào mừng Park Jimin!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro