••

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi cùng ra vườn , cây chuối nghiêng đầu cười , ổi lặng lẽ thở phào , chỉ có cây mận là vừa cười , vừa khóc . Vì họ sẽ oanh tạc nó nhanh thôi . V trèo lên cành cây khỏe nhất , đỡ tay Min , họ ngồi cạnh nhau và cánh đồng màu vàng , đàn gà con nép dưới bụi chuối đang ngủ trưa.
"Thế giới to thật , V nhỉ ." Min khẽ reo lên sung sướng .
"Ôi sao thế giới của tớ nhỏ vậy ?"
Min quay sang V , cậu đang khum hai bàn tay làm ống nhòm . Min nghiêng nghiêng nhìn vào ống nhòm của V , cậu ta chợt sung sướng la lên :
"Ôi , thế giới của tớ là cái mặt khó ưa của cậu này"
Min cù lét V , cậu ta cười sặc sụa . Câu chuyện mùa hè năm 15 tuổi khép lại trên gốc mận già . Mùa thu năm 16 tuổi , Min cùng V như thường lệ lon ton đạp xe trên cánh đồng , mùa gió hơi chướng , chiếc xe Min đạp suýt va phải gốc cây to . V dừng xe , họ dắt xe qua cánh đồng .Thỉnh thoảng V quay lại , nhìn Min mà mỉm cười . Nụ cười khước khoải như đánh rơi điều gì. Mà rơi thật.
"V đi nhé !" Cậu nói rồi cho Min một quả mận chín trong vườn
"Min về nhé..."
Min chào cậu . Tặng cậu một quả chuối trong vườn. V đứng trầm ngâm , ông mặt trời cũng mệt nhoài với 2 đứa trẻ con . Người ta đi học chứ có đi luôn đâu. Chắc ông nghĩ vậy , nên cứ cười toe toét làm nắng vung vãi khắp ráng chiều đỏ âu.
"Mùa hè lại về nhé , tớ chừa mận cho cậu hái , không tranh nữa đâu." Min mếu máo , rồi òa khóc .
"Thôi nhường cậu hết đấy , tớ không giành hái nữa đâu". V dỗ dành Min
Họ chào tạm biệt nhau . V lên thành phố học trường chuyên . Min vẫn học tại vùng đất mà V gọi là lịch sử bị lãng quên . Nhưng chúng tôi có quên nhau đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro