chia tay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đứng trước gian phòng khách của anh với jimin ngày nào, taehyung mất đi cái vẻ hạnh phúc khi mỗi sớm thức dậy được thấy bóng dáng của người yêu nhỏ cặm cụi nấu nướng, được ôm trọn cậu vào lòng và hít hà cái mùi hương mà taehyung luôn say đắm. người ngồi trên chiếc ghế sofa kia vẫn là jimin, nhưng gương mặt cậu bơ phờ hẳn đi và đôi mắt ánh lên một nét nào đó chan chứa sự khinh bỉ. cả người dính chặt vào thằng nhãi jeon jungkook đang ngồi kề bên cậu, nó hoàn toàn không kiêng nể ai mà vòng tay qua ôm lấy eo của jimin. taehyung thề anh sẽ lao tới và chặt tay thằng nhóc ngay lập tức nếu anh không phải đang bị kéo vào cái tình huống ngặt nghèo này.

"vậy, jimin, em có chuyện gì muốn nói sao?"

"taehyung, mình chia tay đi."

câu nói như đánh thẳng vào lòng ngực taehyung khiến tim anh bất chợt đau nhói. cả hai có với nhau quá nhiều kỉ niệm đẹp đẽ, taehyung như chẳng bao giờ nghĩ rằng một trong hai người sẽ nói lời chia xa. jimin thì lại càng không ngờ tới, bởi anh biết cậu cần anh, và anh cũng rất cần cậu. trong đầu taehyung dường như trống rỗng, vì biết mình yêu người kia quá sâu đậm khiến anh sẵn sàng buông tay nếu người ấy không muốn tiếp tục nữa, taehyung chẳng cần gì ngoài một lời giải thích thôi. anh không hề mềm yếu như vậy, hẳn jimin là một ngoại lệ, anh chỉ muốn cậu được hạnh phúc, dù cho người bên cạnh cậu không phải là anh.

taehyung tự hỏi, rốt cuộc sau từng ấy năm họ dành cho nhau có nghĩa lý gì?

"tại sao chứ?"

"em xin lỗi." - jimin dịu giọng thì thầm. ánh mắt cậu như chứa đựng sự thành khẩn lẫn tội lỗi, cảm xúc rối bời hướng về phía taehyung. dường như anh biết được rằng, jimin cũng bàng hoàng không kém.

"bao nhiêu năm nay em đã tự dối lòng mình rằng em không hề yêu jungkook, em đã nghĩ rằng khi quen anh, em sẽ quên đi được cái tình cảm sâu đậm này..."

"thôi nào, đừng khóc, jimin." - jungkook hạ giọng nói, tay nó trượt trên khuôn mặt jimin để lau đi giọt nước mắt nóng hổi chỉ chực trào ra của cậu.

im lặng đi, jungkook. đây không phải là lúc mà mày nên nói đâu.

"vậy, em không yêu anh sao?" - chất giọng trầm ấm của taehyung như có phần run lên, đôi chân anh bủn rủn như thể anh không còn đứng vững được nữa trước cái sự thật tàn khốc này.

"có chứ, taehyung. yêu rất nhiều. nhưng..."

"...anh vẫn không thể so sánh được với jungkook." - taehyung vô thức hoàn tất câu nói dang dở của jimin.

cả căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thút thít nhỏ nhẹ của jimin ở phía xa kia. taehyung có đau không? đau chứ, rất đau là đằng khác, bởi sau ngần ấy năm anh bỗng nhận ra rằng, taehyung chỉ là một kẻ thay thế không hơn không kém. anh có giận không? không hề, vì đối với taehyung, giận cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, huống hồ chi là giận người mà ta đem lòng yêu thương. taehyung không trách jimin, bởi suy cho cùng, cái mà cậu thầm ao ước chính là một hạnh phúc thật sự. cái hạnh phúc mà taehyung mang tới cho cậu, cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

em ơi, sao em đối xử với anh như vậy?

"em sẽ dọn đến ở cùng jungkook."

em ơi, em có bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh không?

taehyung im lặng, vì giờ đây anh chẳng còn biết nói gì hơn nữa. taehyung rất sợ bị bỏ rơi, nó dường như là nỗi sợ duy nhất của anh thời tấm bé. từ khi có jimin kề bên, taehyung không một lần nào phải trải qua cái cảm giác đau khổ ấy khi bị nỗi sợ dày vò, anh nghĩ rằng mình đã khuất phục được nó.

giờ đây khi đứng trước tình thế bị chính người mình yêu thương rời bỏ, taehyung phải đối mặt không chỉ với nỗi sợ thời thơ ấu, mà còn là sự phản bội, sự lừa dối, cái cảm giác dường như chẳng còn ai muốn bên cạnh mình nữa.

taehyung bỗng thấm nhuần câu nói: "không gì là mãi mãi." anh bật cười tự trách mình quá ngu ngốc, quá mù quáng yêu say đắm con người này.

"ổn thôi, em có cần phụ một tay không?"

"không cần, đồ đạc em đã ở sẵn bên nhà jungkook rồi. em đến đây để tạm biệt anh thôi."

ít ra thì jimin còn nghĩ tới anh, taehyung có nên mừng vì điều đó không?

"vậy à..."

căn phòng lại rơi vào trầm tư trước khi jimin quyết định kết thúc màn từ biệt nhạt nhẽo này, cậu lạnh lùng bật dậy khỏi ghế sofa, trực tiếp nắm lấy tay jungkook và bảo thằng nhóc đợi mình ở bên ngoài. trước khi rời đi, jimin ngoái lại nhìn taehyung một lần cuối. gương mặt, mái tóc và đôi mắt ấy, taehyung đem in sâu vào trong tim.

bởi giây phút mà jimin bước ra khỏi cái căn nhà này, anh sẽ chẳng còn cơ hội được gặp lại cậu nữa.

"tạm biệt, taehyung."

"jimin!"

taehyung như bừng tỉnh khỏi cơn mê, anh bật dậy khỏi chiếc giường êm ái, hất tung chiếc chăn đang đắp hờ hững trên bụng với đôi mắt bàng hoàng, dường như không thể thích nghi được với bóng tối bất ngờ mà chớp chớp mắt. anh nhận ra rằng mình đang nằm trong phòng ngủ của anh và jimin, mồ hôi ướt đẫm cả một mảng gối mặc dù điều hoà đã được bật hết công suất. bên cạnh anh, người yêu bé nhỏ vẫn đang say giấc nồng cùng nhịp thở đều đều, gương mặt ngái ngủ khả ái khiến taehyung bỗng thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng trong lòng.

phải mất rất lâu để anh có thể ổn định lại nhịp thở của mình, lắc mạnh mái đầu xoăn đen loà xoà và tự nhủ thầm rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ. một cơn ác mộng.

taehyung chẳng còn nhớ đâu là lần cuối cùng anh gặp ác mộng nữa, dường như nó đã là một sự kiện quá xa vời mà anh từ chối đào bới nó lên. tất cả những gì còn đọng lại trong taehyung lúc này chính là jimin vẫn còn ở bên anh, say ngủ an toàn bên anh và đặt một tay lên hông anh ôm nhẹ.

taehyung lại cảm thấy bản thân thật ngốc quá, anh lại suy nghĩ quá nhiều rồi. jimin sẽ chẳng bao giờ bỏ anh đâu, nhỉ? mặc dù tự nói với lòng như vậy, taehyung vẫn không ngăn được dòng nước mắt rơi xuống. anh không khóc vì đau buồn, mà vì hạnh phúc, hạnh phúc rằng jimin vẫn còn ở bên anh, hạnh phúc rằng anh vẫn có thể được ngắm nhìn nụ cười của cậu.

chắc hẳn taehyung đã nói điều này cả trăm lần rồi, rằng jimin cười rất đẹp.

làm sao taehyung có thể ngừng yêu con người này đây?

jimin nhận thấy mu bàn tay mình ươn ướt liền hé một bên mắt ra. nhận thấy người mình yêu đang quỳ xuống bên cạnh cậu mà nước mắt rơi lả chả, jimin bàng hoàng bật dậy, bối rối ôm lấy mặt taehyung và dùng tay quệt đi giọt nước mắt ấm nóng.

"taehyung, nói em nghe, tại sao khóc?"

"anh vừa mới mơ thấy ác mộng." - taehyung trầm giọng nói.

"ác mộng sao? kể cho em nghe đi."

"anh mơ thấy jiminie bỏ anh đi theo thằng nhóc jungkook."

jimin nghe vậy có chút đứng hình, một lúc sau lại phì cười vì độ trẻ con của người kia. đúng thật đàn ông dù trưởng thành cũng chỉ là những đứa con nít lớn xác. huống hồ chi người trước mặt cậu đây chính là một ví dụ điển hình.

"anh ngốc thật."

"sao jiminie bảo anh ngốc?"

"em sẽ không bao giờ bỏ anh đâu." - jimin choàng tay qua cổ người kia, áp mặt vào bờ ngực vững chắc của taehyung cười khúc khích. anh ôm ghì lấy cậu, mặt dụi vào hõm cổ jimin cạ cạ vài cái khiến cậu nhột nhột mà cười phá lên.

"em cười cái gì?" - taehyung nhướn mày, thấy anh khóc mà người yêu bé nhỏ không dỗ, lại còn cười. có muốn anh dỗi hết ngày mai không?

nhưng jimin chẳng những không đọc được suy nghĩ của anh (tất nhiên rồi) mà còn cười lớn hơn, cậu lăn trên giường ôm bụng quằn quại.

"đồ trẻ con."

"anh lớn hơn em tận năm tuổi."

"nhưng anh vẫn trẻ con."

"nói cái nữa là anh dỗi em đó."

"đấy, lại chả bảo trẻ con là gì?"

thấy taehyung trừng mắt nhìn mình, jimin thôi không cười nữa, nét mặt cậu có chút hiền hoà, nhẹ giọng nói như thể đang xoa dịu một đứa trẻ.

"được rồi, được rồi."

"em sẽ không bao giờ bỏ anh đâu." - jimin nghiêm túc nhắc lại câu trước đó mình đã nói, taehyung có thể thấy sự quyết tâm trong tông giọng của jimin và nó khiến anh an tâm phần nào.

"em làm sao có thể bỏ anh được?"

"lại đây nào." - chỉ đợi taehyung nói có thế, jimin đã sà vào lòng anh và cả hai trao cho nhau một nụ hôn nhẹ nhàng.

"anh yêu em, jimin."

taehyung dịu dàng đưa tay chơi đùa với những lọn tóc của jimin, gương mặt cậu như mê hoặc anh khiến anh cứ mãi nhìn đắm đuối. jimin khúc khích cười, hôn nhẹ lên chóp mũi taehyung và thì thầm đáp lại.

"em cũng yêu anh, luôn luôn."

ngày hôm sau, jungkook bị người anh lớn của mình cho ra rìa không thương tiếc. cả buổi, taehyung chỉ trừng trừng nhìn cậu nhóc và không để cho nó có cơ hội lại gần jimin một chút nào. jungkook oai oán, cố nhớ lại mình đã làm gì sai với người anh đáng sợ này, nhưng thật sự càng nghĩ lại càng thấy đau đầu.

"jimin, em có phải đã đắc tội gì với taehyung không?" - nhân cơ hội taehyung không có ở đây, jungkook lại gần và thì thầm vào tai jimin.

cậu khúc khích cười, nháy mắt với cậu nhóc.

"không hề, nhưng em ở trong giấc mơ của taehyung thì lại có đấy."

"ảnh mơ thì liên quan gì tới em?" - càng nói, jungkook cành cảm thấy khó hiểu.

jimin bỏ đi để lại một jungkook bối rối đến độ thần người, não bộ chưa kịp xử lý đã bị taehyung thù lù ở phía sau xuất hiện, không thương tiếc đạp vào mông cậu nhóc một cái mà đe doạ.

"ai cho mày tới gần jimin của tao?"

"ơ hay? rốt cuộc thì em đã làm gì sai chứ?"

sau sự việc đó, jungkook kết luận rằng những người yêu nhau thường rất lạ lùng và ngộ nghĩnh.

end extra.
hẹn gặp lại các bạn ở những bộ fic sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro