Chap 37: Dạ Tuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi vị cao thủ thần bí kia rời đi thì không còn xuất hiện nữa, Chí Mẫn thực thích vị cao thủ đó, rất muốn gặp lại hắn, nhưng nếu đối phương đã nói “gần đây có việc bận, sau khi đến thủ đô sẽ mời cậu ăn cơm”, Chí Mẫn cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng rằng chính mình có thể như ý tiến vào mười cái tên đứng đầu toàn trường, đại diện cho trường học đến thủ đô tham dự cuộc thi đấu cơ giáp toàn quốc.

Hơn hai mươi ngày tiếp theo, Chí Mẫn càng thêm nghiêm túc chịu khó tập luyện.

Buổi tối mỗi ngày sau khi cơm nước xong, Chí Mẫn liền cùng Taehyung đến phòng huấn luyện tiến hành tập luyện hằng ngày. sau khi kết thúc huấn luyện trở lại phòng ngủ, Chí Mẫn lại theo thói quen đăng nhập vào hệ thống Internet toàn tức, cùng với sư phụ Tiểu Vương Tử chơi mấy trận đối chiến.

Ngày qua ngày đều tràn ngập vui vẻ.

Rất nhanh, Chí Mẫn dưới sự chỉ bảo của Tiểu Vương Tử dần quen thuộc với các loại hình cơ giáp đặc thù. Tập luyện chuyên nghiệp với cường độ cao như thế, đã khiến cho trình độ điều khiển cơ giáp của Chí Mẫn trong thời gian ngắn đột nhiên tăng mạnh. Mới đầu cậu sở dĩ học các phương pháp điều khiển cơ giáp chỉ là vì ứng phó với cuộc tuyển sinh công khai của Quân bộ, mà đến nay, cậu đã có thể được coi là một cao thủ điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp.

Thậm chí tại thời điểm đối chiến với Tiểu Vương Tử, cậu cũng có thể ngẫu nhiên đánh ngang tay.

Đại Vương Tử Cevi quan sát vài lần sư đồ hai người ở trên mạng đối chiến, lén lút nói với Taehyung. “Mẫn Mẫn này rất có thiên phú, khả năng lĩnh ngộ rất cao, tiến bộ thần tốc, cậu ta thực sự là Beta sao?”

Người mình thích được huynh trưởng khen ngợi, điều này làm cho tâm tình Taehyung trở nên vô cùng tốt.

Taehyung kiêu ngạo mà nói. “Đúng vậy, cậu ấy là một Beta cực kỳ ưu tú, lần thi đấu này khẳng định có thể lọt vào top mười.” Taehyung dừng một chút, “Đến lúc em cùng cậu ấy đi đến thiên hà Cepheus tham gia trận chung kết toàn quốc, giới thiệu cậu ấy cho anh làm quen nhé?”

Cevi đối với thiếu niên Beta mà em trai coi trọng này cảm thấy vô cùng hứng thú, cười gật đầu nói. “Được a, đến lúc đó mang theo Mẫn Mẫn đến cho anh coi xem, anh thực muốn nhìn một chút, Beta nhỏ bé có thể làm em say mê điên đảo đến cùng là cái dạng gì!”

Taehyung mỉm cười nói. “Sẽ không khiến anh thất vọng.”

Mẫn Mẫn trở thành trung tâm đề tài thảo luận, vẫn như trước không thể tự kiềm chế trầm mê trong điều khiển cơ giáp.

***

Thời gian một tháng trôi qua cực kì nhanh, Taehyung vội vàng bồi Chí Mẫn tập luyện, Yoongi lại bận rộn cải tạo Chu Tước.

Mỗi một buổi chiều sau khi kết thúc quân huấn, Yoongi sẽ mang theo Tiểu Lam đi đến sơn cốc bí mật kia, dựa theo phương án đã lập ra trước đó tiến hành cải tạo Chu Tước. Bởi vì đã trực tiếp lấy bản thiết kế nguyên sơ của Chu Tước từ tay của baba, lại thêm Yoongi từ nhỏ đã thích tháo dỡ các loại cơ giáp, quá trình cải tạo Chu Tước lần này diễn ra vô cùng thuận lợi.

Đến cuối tháng, thời điểm quân huấn sắp kết thúc, vũ khí trang bị bên ngoài cùng mạng thần kinh bên trong của Chu Tước đã được dỡ bỏ toàn bộ, gửi ở bên trong kho hàng dự trữ của Bạch Vũ.

Thể tích Chu Tước thu nhỏ lại chỉ còn một phần mười, ngoại hình nhìn qua hoàn toàn là bộ dáng cơ giáp cấp C, bên trong cũng là bàn điều khiển của cơ giáp cấp C, cho dù hiệp hội cơ giáp phái người đến kiểm tra, cũng không thể tìm thấy bất cứ sơ hở nào.

— Chu Tước như vậy, có thể nói đã hoàn toàn có được cuộc sống mới.

Càng khó có được là, đầu mối trí năng của nó cùng kết cấu trung ương không hề chịu bất cứ tổn hại nào, sự ưu việt trong phương án thiết kế lần này của Yoongi chính là ở chỗ này, tuy rằng hiện tại tạm thời giáng cấp, nhưng về sau nếu Chu Tước muốn thăng trở lại cấp S, đem mấy thiết bị đã dỡ xuống kia lắp trở lại là được.

Yoongi cải tạo Chu Tước, đồng thời lại lợi dụng thời gian nhàn rỗi chế tạo cho Jungkook một đài cơ giáp trí năng mới.

Bởi vì Bạch Vũ của Taehyung có màu trắng thuần, Yoongi vì muốn phân biệt, nên đài cơ giáp làm cho Jungkook lần này liền cho nhiễm một chút ánh bạc. Thân máy màu bạc dưới ánh sáng chiếu xuống lóng lánh ngân quang, nhìn qua đẹp miễn bàn.

Về phần tên gọi….

Vừa nghĩ đến tên gọi liền buồn rầu.

Đem Bạch Vũ không ngừng lảm nhảm, Chu Tước đã giáng cấp xong, cùng với đài cơ giáp mới chế tạo thu vào trong công tắc không gian của mình, Yoongi cảm thấy mỹ mãn cưỡi Tiểu Lam trở về trường học.

Trên đường trở về, Yoongi nhịn không được hỏi. “Tiểu Lam, đài cơ giáp ta vừa hoàn thành, ngươi cảm thấy thế nào?”

Vừa rồi thời điểm chế tạo cơ giáp xong, Tiểu Lam cũng đã xem xét từ đầu đến chân vị huynh đệ này nhà mình một lần, đài cơ giáp mới nhất này cùng với những tác phẩm trước đây của Yoongi có bất đồng rất lớn, thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, chiều cao cùng với con người không khác nhau lắm, hơn nữa kim loại màu bạc được soi dưới ánh sáng quả thật rất xinh đẹp.

Tiểu Lam nghiêm túc bình luận. “Chủ nhân, nó rất dễ nhìn.”

“Ta biết nó rất dễ nhìn.” Yoongi mặt đầy tự hào nói. “Cơ giáp ta tạo ra làm gì có chuyện khó coi. Chỉ là còn chưa có quyết được tên gọi của cơ giáp này, ngươi cảm thấy lấy tên gì thì hay?”

— Chủ nhân vô dụng trong việc đặt tên rốt cuộc cũng nghĩ đến việc mời người ngoài hỗ trợ.

— Nhưng chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, để cơ giáp trí năng nghĩ tên cho cơ giáp trí năng, nhiệm vụ này cũng quá khó khăn sao?

Tuy rằng như thế, nhưng nếu chủ nhân hỏi, Tiểu Lam vẫn thực có trách nhiệm bắt đầu lục tìm những tên gọi cơ giáp thông dụng trong kho từ ngữ khổng lồ của mình, sau đó liệt kê toàn bộ trên màn hình, nghiêm túc nói. “Chủ nhân, mời tham khảo mấy tên gọi này.”

Yoongi nhìn hơn ngàn vạn cái tên cho cơ giáp được liệt ra trước mặt, trực tiếp trợn tròn mắt.

Hỗn Mang? Thần Quy? Phích Lịch? Kỳ Kỳ?

Đây là cái loạn thất bát tao gì a! Còn không dễ nghe bằng Tiểu Lam nhà ta!

Yoongi cúi đầu trầm tư một lát, sau đó mỉm cười sờ sờ cằm, nói. “Vẫn là để Jungkook đặt đi…. Đưa cơ giáp cho cậu ấy, để cậu ấy tự lấy tên là tốt nhất, tránh cho tên ta đặt cậu ấy lại không thích.”

Tiểu Lam đồng tình nói. “Đúng vậy, chủ nhân. Tên ngươi đặt, cậu ấy khẳng định sẽ không thích.”

Yoongi. “……..”

***

Thời điểm Yoongi trở lại trường học đã là mười một giờ đêm, lúc này, Jungkook còn đang ở trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm.

Mấy ngày nay liên tục đến thư viện tìm đọc tư liệu, Jungkook rốt cục cũng nghĩ ra một công thức chuyển đổi dược vật, cậu đem mấy thành phần dược phẩm bị cấm ở trong thuốc ức chế thay đổi thành các loại thuốc thông thường, sau khi kết hợp có thể tạm thời thay thế hiệu quả của thuốc ức chế.

Jungkook sử dụng những dụng cụ bên trong phòng thí nghiệm độc lập của học tỷ Cheryl để chế tạo một lượng lớn thuốc ức chế loại mới này, hôm nay vừa lúc tiến hành đến bước cuối cùng, nhìn thuốc ức chế cải tiến rốt cuộc hoàn thành, Jungkook cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lấy thuốc tiêm trong suốt vừa chế tạo xong, vụng trộm bỏ vào túi áo, Jungkook lúc này mới xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.

Thời điểm từ phòng thí nghiệm đi ra, liền nhìn thấy Yoongi ở xa xa đang đi về phía bên này.

Thị lực của Yoongi thật sự quá tốt, Jungkook còn chưa kịp trốn, y đã lập tức phát hiện mục tiêu, hai mắt sáng lên đi tới, mỉm cười hỏi. “Jungkook, cậu sao lại ở chỗ này?”

“………” Jungkook đành phải ra vẻ bình tĩnh nói. “Tôi vừa ở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm.”

Yoongi không hề hoài nghi học viên năm nhất tại sao lại đi làm thí nghiệm, cái gọi là khác nghề như cách núi, y căn bản không biết viện y học sắp xếp như thế nào, còn tưởng rằng Jungkook là đang cùng các học viên làm cái nghiên cứu khoa học gì đó.

Yoongi thực tự nhiên chủ động cầm tay Jungkook, hỏi. “Cậu có đói bụng không? Muốn đi ăn chút gì đó không?”

Bị người này chủ động nắm tay, mười ngón tay còn thân mật đan vào nhau…..

Trong lòng Jungkook có điểm không tự nhiên, trên mặt lại rất bình tĩnh, thản nhiên nói. “Ân, vừa lúc tôi cũng đói bụng.”

Nhận được sự đồng ý của Jungkook, Yoongi lập tức hưng phấn mà nắm chặt tay cậu, thanh âm cũng trở nên ôn nhu. “Đi thôi, nhà ăn bây giờ vẫn còn mở, tôi nghe nói thức ăn khuya ở tầng ba không tệ, tôi mời cậu ăn.”

Yoongi nắm tay Jungkook đi về phía nhà ăn, thời điểm đi tới cửa, vừa lúc nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc – chính là Chí Mẫn cùng Taehyung vừa hoàn thành huấn luyện cơ giáp.

Yoongi thấy bọn họ liền chủ động chào hỏi. “Này, thật trùng hợp, các cậu cũng đến ăn khuya?”

Taehyung gật đầu đáp. “Ân, chúng tôi vừa luyện tập cơ giáp xong, đói bụng nên tới đây định ăn gì đó.”

Chí Mẫn đứng ở bên cạnh Taehyung, hiếu kì nhìn thoáng qua bàn tay của Jungkook và Yoongi nắm cùng một chỗ. Lỗ tai Jungkook ửng đỏ, lập tức bỏ tay Yoongi ra, đi đến trước mặt Chí Mẫn hỏi. “Hai ngày nữa là thi đấu rồi phải không? Cậu tập luyện thế nào?”

Chí Mẫn cười gãi gãi đầu nói. “Cảm giác khá ổn, thao tác cũng ngày càng thuận tay. Cũng không biết tuyển thủ dự thi lần này thực lực thế nào, hi vọng tôi có thể vào được trận chung kết.”

Jungkook nghiêm túc nói. “Tôi cảm thấy cậu có thể, phải tin tưởng vào bản thân một chút.”

Chí Mẫn cười cười. “Ân, tôi sẽ cố hết sức.”

Hai người dứt lời, liền thực tự nhiên sánh vai đi vào nhà ăn.

Yoongi. “……”

Taehyung. “……..”

Hai vị Alpha bám gót lại bị lãng quên ở phía sau, đành phải bất đắc dĩ đưa mắt nhìn nhau, xoay người đuổi theo cước bộ của Jungkook và Chí Mẫn.

***

Một tháng quân huấn đã chính thức kết thúc vào ngày hôm qua, trường học đặc biệt cấp cho toàn thể học viên trong trường hai ngày để nghỉ ngơi điều chỉnh, chuẩn bị cho trận thi đấu cơ giáp toàn trường cùng cuộc khảo hạch qua cửa sắp tới.

Bởi vì là toàn bộ học viên đều được nghỉ, buổi tối ngày hôm nay người đến nhà ăn ăn khuya đặc biệt đông đúc, tốp năm tốp ba tụm lại một chỗ, rất nhiều người là cùng xá hữu đến liên hoan, cũng có không ít tân sinh năm nhất mời các học trưởng học tỷ ăn cơm thuận tiện hỏi thăm nội dung khảo hạch sau quân huấn.

Nhà hàng buffet ở tầng ba quả thực chẳng khác nào đang đón tết, náo nhiệt vô cùng.

Chí Mẫn cùng Jungkook mới vừa lên tầng ba, Yoongi liền lập tức ân cần đi tới, tìm vị trí tốt bên cạnh cửa sổ, kéo ghế ra cho Jungkook ngồi xuống, mỉm cười nói. “Các cậu ngồi đi, tôi đi lấy đồ ăn.”

Chí Mẫn thực thẳng thắn nói. “Tôi tự mình đi lấy được rồi, mấy thứ cậu lấy tôi khẳng định sẽ không thích ăn.”

Yoongi. “……..”

Chí Mẫn cầm cái đĩa hưng phấn chạy đi, Taehyung cũng tự nhiên đi với Chí Mẫn, Yoongi đành phải đầy mặt mong chờ nhìn về phía Jungkook.

Jungkook nhìn y một cái, thản nhiên nói. “Giúp tôi lấy một cái bánh nếp, thêm một chén cháo, tôi không đói bụng lắm, ăn quá nhiều tối lại ngủ không được.”

Yoongi lập tức mỉm cười gật đầu. “Được, tôi biết rồi!”

Yoongi xoay người bỏ đi, gương mặt mang theo biểu tình vui sướng tới lấy đồ ăn khuya giúp Jungkook, Jungkook thậm chí có cảm giác, người này nếu như có cái đuôi thì lúc này nhất định đã nhếch lên vẫy vẫy rồi.

Trong lòng Jungkook nhịn không được có chút buồn cười…..

Lại đột nhiên cảm thấy, có một người đối với mình chân thành như vậy, tựa hồ cũng không tệ?

Yoongi rất nhanh liền lấy đồ ăn về, hai khối bánh nếp, hai chén cháo, “phần ăn tình nhân” giống nhau như đúc.

Jungkook đối diện với ánh mắt “cầu khen ngợi” của y, có chút bất đắc dĩ, nhận lấy đĩa ăn trong tay y nói. “Cảm ơn.”

Yoongi ngồi vào bên cạnh Jungkook, mỉm cười nói. “Cậu rất thích bánh nếp sao? Cái này tôi làm được, có cơ hội sẽ tự tay làm cho cậu ăn.”

Jungkook. “……. Ân.”

Xem nhẹ một tia ấm áp kì diệu đột nhiên dâng lên dưới đáy lòng, Jungkook đem lực chú ý đặt trên đồ ăn ở trước mặt.

Yoongi tự tay làm bánh nếp? Không biết vì sao, cư nhiên lại có chút chờ mong.

Chí Mẫn cùng Taehyung rất nhanh đã trở lại, cái đĩa của Chí Mẫn đặc biệt đồ sộ, mỗi loại điểm tâm đều bị cậu cầm một khối, phong độ hào phóng nếm thử mỗi loại một chút.

Yoongi nhìn cái đĩa thức ăn đầy ụ chất thành núi của cậu, khiếp sợ hỏi. “Cậu ăn hết được sao?”

Chí Mẫn cười nói. “Ăn hết được a, hôm nay luyện tập cả ngày, tôi sắp chết đói rồi.”

Dứt lời liền không để ý tới Yoongi, vùi đầu hăng hái chiến đấu với đống đồ ăn, cái miệng hoạt động không ngừng nghỉ, như là một động vật nhỏ đói khát nhanh chóng giải quyết một khối lại một khối điểm tâm nhỏ, đồ ăn xếp thành núi trong đĩa rất nhanh bị cậu xử lý hết phân nửa.

Yoongi. “……”

Cậu ta vài ngày rồi chưa được ăn cơm sao?

Taehyung ngược lại thực bình tĩnh, hiển nhiên là đã quen nhìn tình trạng như vậy, ánh mắt nhìn Chí Mẫn ăn cư nhiên vô cùng ôn nhu, thỉnh thoảng còn gắp mấy món cậu thích ăn từ trong đĩa của mình sang…. cũng không sợ người này ăn quá no!

Sự thật chứng minh, Chí Mẫn quả thực là dạ dày đại vương, chưa bao giờ biết đến khái niệm “ăn quá no” là cái gì, cậu ăn nhiều như vậy mà cư nhiên mặt không đổi sắc, trên đường về kí túc xá còn dồi dào sức sống cùng Taehyung thảo luận trận thi đấu cơ giáp hai ngày sau.

Yoongi thật sự là bội phục sát đất.

***

Thời điểm bốn người trở lại ký túc xá đã sắp mười hai giờ, bất quá ngày hôm sau được nghỉ, mọi người cũng không vội vã ngủ, bận rộn về trong phòng của mình.

Yoongi gõ cửa phòng ngủ của Taehyung, đem hai cái công tắc không gian một đỏ một trắng trả cho hắn.

Bạch Vũ rốt cuộc trở lại trong tay chủ nhân, lập tức hưng phấn mà trở nên ồn ào. “Chủ nhân chủ nhân! Chu Tước tiền bối đã cải tạo xong, nó hiện tại biến thành cơ giáp cấp C, tất cả những linh kiện được dỡ xuống từ thân thể nó đều ở bên trong không gian lưu trữ của ta, mấy thứ đó đều là những bộ phận thân thể của nó, ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt!”

Taehyung. “…….”

Bạch Vũ tiếp tục lải nhải. “Còn có còn có, Gi Gi lại tạo ra một đài cơ giáp mới, hình người màu bạc rất đẹp!”

Bạch Vũ cướp hết những lời Yoongi muốn nói nói ra, Yoongi cũng bớt việc, quay đầu về phía Taehyung nói. “Giống như Tiểu Bạch vừa nói, Chu Tước cải tạo rất tốt, thu vào công tắc không gian của cậu, cậu lấy giải thưởng ba hạng đầu đánh tráo với Chu Tước, hiệp hội cơ giáp hẳn là sẽ không hoài nghi, cho dù có tra cũng không thể tra ra vấn đề gì.”

Taehyung gật gật đầu, vỗ vỗ vai Yoongi. “Vất vả rồi.”

Yoongi khoát tay. “Không cần khách khí.”

Taehyung dừng một chút, hỏi. “Bạch Vũ nói cậu tạo một đài cơ giáp mới? Là tính đưa cho Jungkook sao?”

Yoongi có chút ngượng ngùng, “Ân….. Cậu cảm thấy cậu ấy liệu có thích không?”

Taehyung nghĩ nghĩ nói. “Cậu tự tay làm, cậu ấy hẳn là sẽ thích.”

Yoongi cười nói. “Tôi cũng biết là cậu ấy sẽ thích.”

***

Sau khi Jungkook đi vào phòng ngủ, xoay người khóa trái cửa, lúc này mới từ trong túi áo cầm ra một ống thuốc ức chế loại mới, lấy từ trong ngăn kéo một ống tiêm loại 5 ml, tiêm thuốc ức chế vào tĩnh mạch màu xanh trên cánh tay mình.

Cảm giác đau đớn khi kim tiêm đâm thủng lớp da khiến Jungkook hơi hơi nhíu mày một chút, rất nhanh liền tiêm thuốc xong, Jungkook lúc này mới vứt bỏ ống tiêm, đem mấy tuýp thuốc ức chế cẩn thận đặt trong ngăn kéo khóa kĩ.

Phương pháp điều chế thuốc ức chế này có thay đổi một vài thành phần, cũng không biết hiệu quả như thế nào, hi vọng có thể đạt được kết quả như mình mong muốn, nếu như thí nghiệm thành công, sau này chỉ cần ba tháng tiêm vào một lần là được, đơn giản mà thuận tiện.

Jungkook thở phào một hơi, vừa muốn đi tắm, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa.

Đứng dậy mở cửa, mắt nhìn Yoongi đứng bên ngoài, Jungkook nghi hoặc hỏi. “Có chuyện gì sao?”

Yoongi mỉm cười nói. “Tôi có thể đi vào không?’

Jungkook trầm mặc một chút, mở cửa để y tiến vào.

Yoongi từ trong túi lấy ra một cái vòng cổ, chiếc vòng bằng bạc ở bên dưới có xỏ một cái khuyên hình thoi.

Jungkook hỏi. “Đây là cái gì?”

Yoongi biểu tình thận trọng kéo tay Jungkook, nhẹ nhàng đem vòng cổ đặt trong lòng bàn tay cậu, thấp giọng nói. “Đây là công tắc không gian, bên trong có một đài cơ giáp, là tôi tự mình làm, tặng cho cậu….”

Jungkook. “……”

Yoongi ngượng ngùng nói. “Chúng ta cùng một chỗ gần một tháng, tôi vẫn chưa tặng cậu lễ vật gì, không biết cậu thích cái gì, tôi chỉ biết làm cơ giáp, liền đặc biệt vì cậu thiết kế một đài cơ giáp trị liệu.”

“……” Jungkook trầm mặc trong chốc lát, mới tỏ vẻ bình tĩnh nói. “Có thể gọi nó ra xem được không?”

Yoongi lập tức gật đầu. “Không thành vấn đề!”

Cơ giáp màu bạc rất nhanh liền được Yoongi phóng ra từ công tắc không gian.

Jungkook nhìn cơ giáp hình thể nhẹ nhàng so với mình cao hơn vài cm trước mặt, đường cong thân thể mềm mại khiến cho tạo hình của nó thoạt nhìn chẳng khác nào một con người thon gọn, kim loại màu bạc dưới ánh sáng chiếu xuống phiếm một vẻ sáng bóng thản nhiên, trên gương mặt còn tỉ mỉ thiết kế đôi mắt, lông mi cùng miệng, chỗ đôi mắt trang bị hai ngọn đèn chỉ thị.

Toàn bộ cơ giáp được thiết kế vô cùng tinh xảo, hiển nhiên là đã phải tốn rất nhiều tâm tư.

Đáy lòng Jungkook đột nhiên dâng lên một tia cảm động.

Đây là y…. đặc biệt tạo ra một cơ giáp dành cho riêng mình sao?

Chiều cao cùng hình thể của cơ giáp này nhìn qua quả thực vô cùng thuận mắt, đứng ở bên người mình giống như một người trợ thủ thân thiết.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng được nhận qua bất cứ món quà nào. Cho nên giờ phút này, nhận được một món quà quý giá như thế, Jungkook lại không biết nên làm cái gì mới tốt.

Cậu hoàn toàn không nghĩ tới, Alpha mà mình lựa chọn lại cư nhiên có thể dụng tâm đối với mình như thế.

Jungkook tâm tình có chút phức tạp, tim đập loạn nhịp thật lâu, mới nhẹ giọng hỏi. “Tên của nó là gì?”

Yoongi vô năng trong việc đặt tên ngượng ngùng gãi gãi một đầu màu vàng lộn xộn, cười nói. “Tên cơ giáp tôi còn chưa đặt, về sau cậu chính là chủ nhân của nó, không bằng cậu tới đặt cho nó đi?”

Jungkook nghĩ nghĩ, mới nói. “Tôi ngày đó sinh ra vừa lúc là đêm khuya tuyết rơi nặng hạt, cha đặt cho tôi cái tên Jungkook, cũng có liên quan đến tuyết. Đài cơ giáp này liền gọi là Dạ Tuyết đi, ý là “tuyết đêm”, có được không?”

Yoongi lập tức gật đầu đáp. “Có thể có thể! Cậu thích là được!”

— So với cái tên Tiểu Hồng, Tiểu Lam linh tinh, Dạ Tuyết quyết đoán dễ nghe hơn, Jungkook quả nhiên biết đặt tên hơn so với mình.

Yoongi hưng trí bừng bừng khởi động hệ thống cơ giáp trí năng, gọi Jungkook. “Đến xem nó.”

Bộ đèn chỉ thị được lắp ở trên mắt của cơ giáp trí năng rất nhanh liền sáng lên, Jungkook đi đến trước mặt nó, nhẹ giọng hỏi. “Gọi ngươi là Dạ Tuyết được không? Ta là Jungkook, về sau ta chính là chủ nhân của ngươi.”

Cơ giáp hướng tới Jungkook làm một động tác gật đầu, dùng thanh âm lạnh lùng thản nhiên nói. “Được, chủ nhân.”

Không biết Yoongi thiết kế hệ thống âm tần như thế nào, đài cơ giáp trí năng này lúc nói chuyện mang ngữ điệu lạnh lùng thản nhiên, có chút tương tự với chủ nhân Jungkook, quả nhiên là theo khuôn mà đúc ra.

Jungkook nhịn không được mỉm cười một chút, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó. “Ngoan.”

“………..”

Yoongi trực tiếp phát ngốc.

Y lần đầu tiên thấy được nét cười thoải mái như thế trên mặt Jungkook, giống như là tuyết mùa đông đột nhiên tan chảy, bộ dáng Jungkook mỉm cười lên thật là…. rất, rất dễ nhìn….

Phía sau đột nhiên không có phản ứng, Jungkook quay đầu, chỉ thấy Yoongi đang đứng ngẩn người ở nơi đó.

Jungkook đi đến trước mặt y, nhẹ giọng gọi. “Yoongi.”

Yoongi phục hồi tinh thần. “………A?”

Jungkook nói. “Cảm ơn cậu.”

Sau đó, Jungkook nhẹ nhàng kiễng chân, chủ động ấn một nụ hôn lên môi Yoongi.

Yoongi. “…………………………”

Xúc cảm mềm mại trên môi, ngắn ngủi cơ hồ là vừa chạm đã tách ra.

Yoongi bị hôn đến đại não chết máy, nhất thời sững sờ tại chỗ, biến thành một pho tượng.

Jungkook nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của người này, đáy lòng cũng đối với động tác chủ động hôn y của mình vừa rồi làm cho có chút ngượng ngùng, vội vàng xoay người nói. “Tôi đi tắm, cậu về trước đi. Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Thẳng đến khi thân ảnh của Jungkook biến mất trước mắt, Yoongi mới hồi phục lại tinh thần, còn chưa thỏa mãn sờ sờ miệng mình, khí tức lãnh đạm, ngây ngô thuộc về Jungkook tựa hồ còn lưu lại bên môi…..

Nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, Yoongi lại một trận rung động.

Ánh mắt Dạ Tuyết lóe lên trong chốc lát, thấy Yoongi còn đứng tại chỗ không chịu đi, rốt cuộc tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, dùng thanh âm lạnh lùng thản nhiên bắt đầu hạ lệnh đuổi khách. “Chủ nhân kêu ngươi đi về trước, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”

Cơ giáp chỉ số thông minh cao dựa theo mệnh lệnh của Jungkook để làm việc, mà người trước mặt này hiển nhiên không có tuân theo mệnh lệnh này, cho nên cơ giáp tự động chấp hành nhiệm vụ chủ nhân dặn dò, muốn đuổi Yoongi “trở về”.

Yoongi tức giận nói. “Uy, ngươi là cơ giáp ta chế tạo, ngươi đây là đang muốn đuổi ta ra ngoài sao?”

Dạ Tuyết thản nhiên nói. “Chủ nhân của ta là Jungkook.”

Yoongi. “………….”

Dạ Tuyết nói.” Trở về đi, ngủ ngon.”

Yoongi. “……….”

Vì thế, buổi tối hôm nay, Yoongi bị cơ giáp chính mình chế tạo ném ra khỏi cửa.

Hết chương 37.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro