Chap 64: Người nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ấn tượng của Yoongi, Jungkook lúc nào cũng lạnh lùng thản nhiên như vậy, độc lai độc vãng, không thích nói chuyện lại càng không thích cười, phảng phất như chuyện gì cậu cũng không để ý, người nào cậu cũng không để trong lòng. Thế nhưng giờ phút này, thiếu niên một mình trở về trong đêm khuya giá rét, trên người còn mang theo hơi lạnh của gió đêm, lại tựa như bắt lấy một sợi rơm cứu mạng, gắt gao dựa vào trong lòng mình.

Yoongi sâu sắc cảm nhận được đêm nay Jungkook có chút khác thường, sắc mặt của cậu tái nhợt, toàn thân lạnh lẽo, giống như vừa đi ra từ trong tủ lạnh, đến cả máu tựa hồ cũng sắp đông lại.

Nhìn bộ dáng thiếu niên đem mặt vùi vào trước ngực mình, Yoongi đau lòng muốn chết, lập tức cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, ôn nhu hỏi. “Cậu làm sao vậy? Gặp phải khó khăn gì, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách….”

Jungkook nhẹ nhàng lắc lắc đầu, siết chặt cánh tay, dựa toàn bộ thân mình vào lòng Yoongi, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ trước ngực y, lúc này mới thấp giọng nói. “Đừng nói gì, để tôi ôm một lát.”

Jungkook chủ động đưa ra yêu cầu “để tôi ôm một lát”, Yoongi thụ sủng nhược kinh, cứng ngắc tại chỗ, ngay cả tay chân cũng không biết nên thả chỗ nào.

Jungkook một đêm không trở lại, máy truyền tin cũng không kết nối được, Yoongi ngồi trong phòng khách đợi đến hơn nửa đêm, không nghĩ tới, chờ đến cư nhiên là Jungkook chủ động ôm….

Yoongi đứng ở chỗ đó, được Jungkook gắt gao ôm lấy, cảm giác chính mình thực sự là…. làm cái gì cũng đều đáng giá.

Loại xúc động muốn bảo vệ người này, nhất thời tràn ngập trong lồng ngực.

Yoongi không hề do dự, lập tức ôm chặt Jungkook, Jungkook yêu cầu “đừng nói”, Yoongi liền không nói, chỉ dùng hành động để biểu đạt sự đau lòng và quan tâm của mình.

Yoongi lấy ngón tay một lần lại một lần vuốt ve lưng cậu, dùng thân thể của mình, chậm rãi hâm nóng Jungkook đang lạnh như băng.

Cảm giác được vuốt ve thực thoải mái….

Jungkook nhịn không được trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng nhắm hai mắt.

Trước đây, cậu rất thích ngồi trong lòng baba, baba cũng luôn xoa đầu cậu, vỗ lưng cậu thế này, như vậy cậu mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Sau này baba đi mất, cậu một mình trải qua rất nhiều năm, lúc ngủ luôn có thói quen cuộn người lên, gắt gao quấn chặt mình trong chăn. Không ngờ lúc này, cậu lại có thể cảm nhận được loại ấm áp đã lâu không thấy, sự ấm áp đến từ Yoongi.

Trước đây, cậu luôn ở nhà chờ cha, chờ baba, chờ chú Ward, thế nhưng bọn họ đều không từ mà biệt.

Chỉ có Yoongi sẽ chờ cậu trở về.

Bởi vì Yoongi cố chấp chờ cậu như vậy, cậu đột nhiên lại không nỡ ra đi.

Trước kia tuổi còn quá nhỏ, cậu luôn luôn bất lực khi những người đó rời đi. Giờ đã trưởng thành, phần ấm áp khó có được này… Cậu muốn cố gắng quý trọng, muốn gắt gao nắm ở trong tay.

***

NamJoon nằm mơ một giấc mộng rất dài.

Trong mộng là một mảnh tuyết lớn trắng xóa, toàn bộ thế giới chìm trong màu bạc tinh khiết, thời tiết cực kỳ rét lạnh, nhưng cũng vô cùng ấm áp.

Y nằm mơ thấy mình đang ở trong một ngôi biệt thự nhỏ, tựa hồ là nằm tại một tiểu trấn cách rất xa thành phố, cư dân xung quanh không nhiều, vô cùng yên tĩnh.

Trong mộng cảnh mơ hồ, có nam nhân đang đeo tạp dề ở trong bếp hầm canh, hương vị thơm nồng tràn ngập trong căn phòng, y thấy mình bước tới phía trước, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy eo của nam nhân kia, đem cằm đặt lên vai người nọ, thấp giọng nói. “Đang làm món gì thế? Anh giúp em nhé….”

Người nọ mỉm cười đáp. “Đừng có không giúp được gì lại gây trở ngại, đi ra ngoài chờ.”

NamJoon nhất quyết không tha ôm chặt lấy hắn, nụ hôn nóng rực hạ xuống cổ hắn.

Cần cổ nam nhân trắng nõn thon dài, phía sau có một dấu răng rõ ràng, trong mộng cảnh, cái ấn ký màu hồng nhạt kia vô cùng nổi bật. NamJoon thấy chính mình há miệng, dùng răng nanh nhẹ nhàng mà cắn vào chỗ đó, nam nhân trong lòng đột nhiên run lên, thân thể lập tức căng thẳng. NamJoon khẽ cười cười, một bàn tay xấu xa luồn vào trong áo ngủ rộng rãi của hắn.

“Ưm…. Đừng….” Thanh âm đè thấp của nam nhân nghe vào tai đặc biệt gợi cảm, mỗi một lời đều chọc đến khát vọng sâu nhất trong thân thể. NamJoon nheo mắt, dứt khoát cởi quần của hắn xuống, đưa tay cầm lấy bộ vị mẫn cảm dưới hạ thân hắn.

Vừa muốn thân thiết một phen, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm non nớt –

“Baba, con thực đói nha, canh của người còn chưa làm xong sao?”

“……..” Mặt nam nhân đột nhiên đỏ bừng, nồi đá đang nấu canh trực tiếp bị đẩy nghiêng, một lượng lớn nước canh nháy mắt bắn ra. NamJoon nhanh tay lẹ mắt, dùng lực lôi kéo, lập tức đưa tay ôm hắn vào trong ngực, để nước canh nóng bỏng toàn bộ đều tưới lên cổ tay mình.

NamJoon đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.

Cảnh tượng trong mơ thật sự rất giống thật, y thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác đau rát dữ dội khi cổ tay bị phỏng.

Trên thân nam nhân tản ra mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm, trong đôi mắt đen láy kia tràn đầy lo lắng, thanh âm nhu hòa khẩn trương hỏi “Anh không sao chứ”, đứa nhỏ bị dọa trốn sau cánh cửa nhìn lén, cùng với mặt đất trong phòng bếp đổ đầy nước canh….

Loại khí tức “gia đình” như vậy, thậm chí khiến cho hốc mắt của NamJoon nóng lên một trận.

Cúi đầu nhìn về phía tay trái của mình, trên cổ tay quả thật có một mảng dấu vết từng bị phỏng, có lẽ là từ rất lâu rồi, vết thương đã sớm mọc lớp da mới, chỉ để lại vết sẹo nhợt nhạt. Kỳ thật với kỹ thuật y học hiện giờ hoàn toàn có thể xử lý xóa bỏ vết sẹo này, nhưng NamJoon lại không nỡ, với y mà nói, bất cứ dấu vết nào trên người, có lẽ đều đại biểu cho một đoạn ký ức trân quý đã mất đi….

Không nghĩ tới, ngày hôm qua bị sốt cao, cư nhiên lại có thể ở trong mộng nhớ đến một ít chuyện cũ.

Gần đây thường xuyên mơ thấy đủ loại mộng kỳ quái, nhưng NamJoon lại cảm thấy – có lẽ căn bản không phải mơ, mà là những ký ức đã từng tồn tại chân thật! Ký ức mà mình mất đi, đang dùng mộng cảnh để dần dần khôi phục!

NamJoon lại nhịn không được nhớ tới người bác sĩ tên Charlie chiều nay đã đến khám cho y.

Dung mạo của người bác sĩ ấy cực kỳ bình thường, nhưng lại có một đôi mắt rất đen rất sáng, giống người ở trong mộng kia như thế….

NamJoon xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, ngồi dậy, lại cảm thấy khát nước, vừa quay đầu, thì phát hiện trên tủ đầu giường thực hiểu ý đặt một chén nước –

Là do vị bác sĩ kia để lại sao?

Loại cảm giác được chăm sóc này, nhiều năm sống trên đời như vậy mà y vẫn chưa từng được nhận qua.

Nam nhân ôn nhu trong mộng kia, làm cho y muốn ôm, muốn giữ lấy, muốn độc chiếm vĩnh viễn không buông… Bác sĩ tên Charlie ngày hôm nay, có liên quan tới nam nhân trong mộng kia sao? Tại sao khi nhìn thấy hắn, lại có loại cảm giác vô cùng quen thuộc?

NamJoon nhíu nhíu mày, xỏ dép lê đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bóng đêm ngoài.

Khác với thủ đô phồn hoa, Phá Quân tinh là nơi được xây dựng riêng cho căn cứ quân sự, cho nên toàn bộ tinh cầu rất hoang vắng, mặt trăng nhân tạo treo cao trên không trung, chiếu xuống mặt đất rộng lớn một mảng ánh sáng màu trắng bạc, bình nguyên mênh mông vô bờ dưới ánh trăng có vẻ bao la mà hoang vắng.

NamJoon như có chút đăm chiêu đứng trước cửa sổ trầm mặc thật lâu, rốt cuộc gọi vào số của thuộc hạ thân tín, lưu lại một mệnh lệnh đơn giản –

“Bác sĩ của bệnh viện tổng quân khu trên Phá Quân tinh, tên là Charlie. Ta muốn tư liệu chi tiết của hắn.”

“Vâng, tướng quân.”

***

Buổi tối ngày hôm ấy, Yoongi cuối cùng vẫn không hiểu được vì sao Jungkook lại khác thường như vậy, y đoán Jungkook có thể đã gặp phải khó khăn gì đó, Jungkook không nói, y cũng không dám hỏi nhiều, chỉ biết tự mình lo lắng suông. May mà thân thể Jungkook không bị thương ở đâu, chỉ là tâm trạng có chút suy sụp, trấn an xong thì đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Nếu Jungkook mà mang theo một thân thương tích trở về, Yoongi đoán chừng mình sẽ nổi điên lên mất.

Sau khi chính thức khai giảng, thời gian lên lớp của viện y học, hệ kỹ thuật, hệ chỉ huy đều giống nhau, thời gian nghỉ ngơi của bốn người cũng được điều chỉnh về cùng một nhịp độ, bảy giờ sáng hôm sau, bốn người nghe được chuông báo thức đồng thời rời giường, ở trong phòng ngủ của mình rửa mặt.

Lúc Jungkook ra khỏi phòng ngủ vừa vặn gặp được Chí Mẫn đi ra từ phòng bên cạnh, Chí Mẫn bước lên phía trước, quan tâm hỏi. “Jungkook, tối qua cậu đi đâu vậy a? Khuya như vậy còn chưa về?”

Đối diện với đôi mắt sáng ngời trong suốt của Chí Mẫn, đáy lòng Jungkook nhịn không được ấm áp.

Trước đây cậu vẫn cùng baba sống nương tựa lẫn nhau, hai tiếng “bạn bè” này với cậu mà nói là vô cùng xa lạ, sau này trải qua quá nhiều khó khăn, đối với người khác rất cảnh giác, quen với cuộc sống độc lập một mình, chưa từng nghĩ tới việc đi kết bạn với ai.

Không nghĩ tới, trên phi thuyền vũ trụ lại tình cờ gặp Chí Mẫn, cư nhiên trở thành người bạn đầu tiên của cậu.

Có lẽ là loại tính cách đơn thuần sáng sủa này của Chí Mẫn rất dễ làm người khác buông bỏ phòng bị. Hơn nữa, đôi mắt đen của cậu có chút tương tự với baba trong ký ức, vì vậy Jungkook luôn có loại cảm giác thân thiết kỳ lạ đối với cậu.

Thấy Chí Mẫn vẻ mặt lo lắng, Jungkook liền thấp giọng giải thích. “Không có gì, về trễ chút thôi. Cùng đi ăn cơm đi, vừa đi vừa nói chuyện.”

“Được.” Chí Mẫn xoay người đi ra ngoài cùng Jungkook, khi đi ngang qua phòng ngủ của Taehyung, thấy Taehyung còn đang mặc áo khoác, Chí Mẫn liền nói. “Taehyung tôi đi trước a, bye bye.”

Taehyung. “Chờ…..”

Còn chưa nói xong, đã thấy Chí Mẫn và Jungkook sóng vai nhau đi ra khỏi cửa, thuận tay đóng cửa lại.

Yoongi ở phòng ngủ bên cạnh rốt cuôc rửa mặt xong, sau khi đi ra liền tìm Jungkook khắp nơi. “Jungkook đâu? Tôi vừa rồi còn nghe thấy giọng của cậu ấy.”

Taehyung thấp giọng nói. “Đừng tìm nữa, cậu ấy đi ra ngoài cùng Chí Mẫn rồi.”

Hai người liếc nhau, tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ đối với tác phong như gió cuộn sấm rền của Omega của mình. Đành phải nhanh chóng sắp xếp đồ dùng, xoay người đuổi theo Jungkook và Chí Mẫn.

May mà bọn họ còn chưa đi xa, Taehyung và Yoongi nhanh chóng đuổi kịp, lúc tới gần, tựa hồ nghe thấy Jungkook đang nói chuyện với Chí Mẫn. “Hôm nay sau khi tan học….”

Còn chưa kịp nghe rõ, Jungkook đã lập tức cảnh giác dừng đề tài.

Yoongi đi đến bên cạnh Jungkook, hiếu kì hỏi. “Sau khi tan học? Jungkook, cậu hôm nay sau khi tan học có việc gì sao?”

Jungkook bình tĩnh nói. “Không có việc gì.”

Taehyung cũng nghi hoặc hỏi. “Tiểu Mẫn, các cậu vừa rồi đang nói gì? Thần bí như vậy?”

Chí Mẫn cười đáp. “Không có gì a.”

Taehyung. “………”

Yoongi. “……….”

Hai Omega lén lút nói chuyện, còn không cho hai người bọn họ biết, Taehyung và Yoongi nhất thời có loại cảm giác buồn bực “bị cách ly”.

***

Chuyện mà hai Omega đang lặng lẽ nói kỳ thật rất đơn giản, Jungkook hẹn Chí Mẫn sau khi tan học gặp mặt ngoài cổng trường, nói là muốn dẫn cậu đi gặp một người, Chí Mẫn cũng không hoài nghi, lập tức đáp ứng.

Kỳ thật đây là yêu cầu của Hạo Thạc.

Hạo Thạc dặn Jungkook mang Chí Mẫn đến tìm ông, Jungkook trong lòng rất khó hiểu, không biết baba tại sao lại quen biết Chí Mẫnn. Bất quá, cậu cũng không vội biết đáp án, dù sao sau khi gặp baba thì tự nhiên sẽ rõ.

Sau khi tan học, Jungkook và Chí Mẫn đúng giờ hẹn gặp ở cổng trường học.

Muốn đuổi đi hai cái đuôi là Taehyung và Yoongi quả thực không dễ dàng, Jungkook nói mình có chuyện, Chí Mẫn cũng nói tối nay có việc, Taehyung và Yoongi chạm trán nhau, liền biết Jungkook và Chí Mẫn tuyệt đối là đang “cùng nhau mưu đồ bí mật gì đó”, càng quá đáng hơn là còn không cho bọn họ biết.

Hai vị Alpha bị vứt bỏ rất là buồn bực, tổ đội đồng bệnh tương liên đến nhà ăn ăn cơm.

Jungkook và Chí Mẫn cùng nhau đi đến chỗ ở của Hạo Thạc.

Nam nhân dung mạo nhã nhặn ra mở cửa, gương mặt có loại cảm giác quen thuộc rất kỳ quái, nhất là cặp mắt đen láy kia, lộ ra ý cười ôn nhu khiến người ta có cảm giác đặc biệt thân thiết….

Chí Mẫn sửng sốt một chút. “Người là….?”

Hạo Thạc mỉm cười nói. “Đi vào rồi nói, ta là baba của Jungkook.”

Chí Mẫn kinh ngạc quay đầu nhìn Jungkook. “Baba của cậu?”

Jungkook gật gật đầu.

Chí Mẫn nhớ rõ khi còn ở trên phi thuyền vũ trụ Jungkook đã từng nói với cậu, cha mẹ đều là bác sĩ, ngoại hình của nam nhân này tựa hồ cũng không giống Jungkook a?

Hạo Thạc đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của Chí Mẫn, nhịn không được nở nụ cười.

Đứa nhỏ này thật là đáng yêu, một đôi mắt to lộ ra linh khí, khi cười rộ lên tựa như trải đầy ánh mặt trởi trên mặt, cá tính sáng sủa, một chút cũng không giống với bộ dáng lãnh đạm quật cường của baba nó.

Chí Mẫn thấy nam nhân mỉm cười quan sát mình, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu. “Người tìm con có việc sao?”

Hạo Thạc nói. “Không vội, ăn cơm trước đã.”

Hạo Thạc xoay người đi vào nhà bếp bưng đồ ăn đã nấu xong ra, bốn món ăn một món canh vô cùng phong phú.

Trù nghệ của ông vốn rất tốt, rất am hiểu về các loại nguyên liệu nấu ăn, Chí Mẫn và Jungkook học cả buổi chiều đã sớm bụng đói kêu vang, nhìn thấy mấy món ăn sắc hương vị đều đủ cả liền không khách khí, cầm lấy bát đũa chuyên chú ăn.

Hạo Thạc múc cho hai đứa nhỏ hai chén canh, thấy bộ dáng bọn chúng vùi đầu ăn cơm, càng xem càng thấy thích.

Hai thiếu niên có ngoại hình chênh lệch rất lớn, tính cách cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng loại ràng buộc huyết thống đến từ tự nhiên kia, làm cho hình ảnh bọn họ cùng nhau ăn cơm có vẻ đặc biệt ấm áp.

Baba bọn họ là anh em song sinh, bọn họ cũng chính là anh em, là người thân gần gũi nhất trong số những bạn bè cùng lứa.

Sau khi ăn cơm xong, ba người cùng nhau ngồi trong phòng khách. Hạo Thạc lúc này mới nói. “Tiểu Mẫn, Chu Tước đang ở trong tay cháu phải không? Cháu hẳn đã biết baba của mình là ai?”

Đáy lòng Chí Mẫn đột nhiên cả kinh, đang không biết nên trả lời thế nào, đã thấy nam nhân trước mặt mỉm cười, ngữ khí ôn hòa nói. “Đừng sợ, những chuyện về cháu ta biết rất nhiều, ta là anh trai của baba cháu, tên ta là Hạo Thạc.”

Hạo Thạc vừa nói xong những lời này, Chí Mẫn và Jungkook nhất thời đều khiếp sợ mở to mắt.

Hạo Thạc tiếp tục mỉm cười nói. “Jungkook, Tiểu Mẫn chính là con trai của cậu Bạch Hiền, là em trai của con.”

Jungkook. “……..”

Chí Mẫn. “……….”

Hai người liếc nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Em trai? Chí Mẫn cư nhiên lại là em trai?

Jungkook cảm thấy kinh hãi, đồng thời cũng có loại cảm giác “hóa ra là như vậy”.

Cậu luôn luôn tràn ngập cảnh giác đối với người khác, thế nhưng, lần đầu tiên gặp mặt Chí Mẫn trên phi thuyền vũ trụ, cậu chẳng hiểu sao lại thấy Chí Mẫn cho người ta một loại cảm giác vô cùng thân thiết, ngoại trừ tính cách sáng sủa của Chí Mẫn rất dễ dàng lây nhiễm sang người khác ra, còn có một nguyên nhân nữa, có lẽ chính là loại ràng buộc thần kỳ đến từ huyết thống này.

Baba bọn họ là anh em song sinh, trong cơ thể bọn họ chảy cùng một dòng máu, được di truyền bộ gen tương tự nhau. Nhất là Chí Mẫn, cặp mắt đen láy trong veo kia cực kỳ giống baba, bản thân mình nhìn Chí Mẫn sẽ cảm thấy thân thiết, cũng là rất bình thường đi?

Chí Mẫn nghe được tin này đương nhiên cũng kinh ngạc không kém!

Jungkook là anh trai, đây là việc mà cậu nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến. Về Hạo Thạc, cậu cũng mới nghe được một chút ít manh mối từ chỗ Chu Tước, chỉ biết Hạo Thạc là anh trai song sinh khác trứng của baba, hoàn toàn không nghĩ tới, Hạo Thạc cư nhiên còn có con trai, lại còn là Jungkook.

Duyên phận thật thần kỳ, cư nhiên đem anh em bọn họ kéo đến gần nhau.

Hạo Thạc lại đem chuyện Jungkook trước đây bị ướp lạnh vài năm giải thích với Chí Mẫn, Chí Mẫn quay đầu nhìn Jungkook, xưng hô “anh trai” này thật sự là gọi không nên lời. Chung quy trong suy nghĩ của cậu thì Jungkook vẫn mới chỉ có mười tám tuổi giống như mình….

Jungkook thấy Chí Mẫn vẻ mặt xấu hổ, liền chủ động mở miệng nói. “Không cần gọi anh, cứ giống như trước đây thì hơn.”

Chí Mẫn gãi gãi đầu nói. “Ừ….”

Sau đó quay đầu cười nói với Hạo Thạc. “Bác, con đã nghe nói về người từ chỗ của Chu Tước, không ngờ hôm này cư nhiên có thể tự mình nhìn thấy.”

Hạo Thạc mỉm cười nói. “Ta lần này đến, ngoại trừ muốn gặp Jungkook, baba con còn dặn ta kiểm tra chi tiết thân thể của hai đứa một chút, đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta hẹn Tiểu Mẫn đến.” Hạo Thạc xoay người lấy mấy thiết bị kiểm tra đo lường linh tinh đặt lên bàn, hỏi, “Các con hiện tại là dùng loại thuốc ức chế nào? Thân thể có gì không thoải mái không?”

Hai người liếc nhau, đồng thời xấu hổ mà trầm mặc.

Bị đánh dấu….

Loại sự tình này ở trước mặt baba hay cậu thật sự rất khó nói ra.

Bởi vì đã bị Alpha đánh dấu, ba tháng này bọn họ không cần tiêm thuốc ức chế. Đáng tiếc, bị Alpha cắn nát tuyến thể đánh dấu tạm thời chỉ có tác dụng trong lần đầu tiên, ba tháng sau, bọn họ sẽ lại gặp phải kỳ phát tình, cần tiếp tục dùng thuốc để khống chế.

Đến lúc đó sẽ thế nào, có thể dùng thuốc áp chế hay không, cái này còn chưa chắc chắn.

Hạo Thạc cầm ra một ống tiêm, rút máu của hai người làm phân tích xét nghiệm chi tiết, Jungkook và Chí Mẫn đều bất an cúi đầu.

Quả nhiên, Hạo Thạc thân là bác sĩ rất nhanh liền phát hiện số liệu huyết thanh bất thường.

“Các con….” Sắc mặt Hạo Thạc cứng ngắc quay đầu nhìn về phía hai thiếu niên, khó khăn hỏi, “Bị….. đánh dấu rồi?”

Jungkook. “……..”

Chí Mẫn. “………”

Hai người cũng chưa từng nghĩ đến việc người kia là Omega, càng không ngờ đối phương cũng đã bị đánh dấu.

Quả thực là một đôi anh em cùng cảnh ngộ.

Người đánh dấu bọn họ là ai, tùy tiện đoán một chút là biết, Jungkook bên kia nhất định là Yoongi, Chí Mẫn bên này thì chắc chắn là Taehyung.

Anh em hai người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt càng thêm xấu hổ.

Trầm mặc một lát, Chí Mẫn mới đánh bạo nói. “Khi con đến thủ đô tham gia thi đấu, thuốc ức chế xảy ra chút vấn đề, một người bạn Alpha của con vì muốn trì hoãn lại kỳ phát tình, mới tạm thời đánh dấu con.”

Chí Mẫn nói là sự thật, đúng tình hợp lý, tuyệt không chột dạ.

Hạo Thạc nghĩ nghĩ, nói. “Là vương tử Taehyung sao?”

Chí Mẫn thản nhiên gật gật đầu. “Vâng.”

Tình huống của Chí Mẫn bên đó Hạo Thạc trái lại tương đối yên tâm, bệ hạ cũng biết việc của Chí Mẫn, nếu người đánh dấu Chí Mẫn tạm thời là Taehyung, cũng không cần lo lắng hắn sẽ tiết lộ bí mật.

Nhưng Jungkook bên này….

Hạo Thạc hơi nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Jungkook. “Còn con là làm sao?”

Jungkook khác với Chí Mẫn, Chí Mẫn bị đánh dấu khi cậu hoàn toàn không có ý thức, mà Jungkook lại là chủ động đưa tới để Yoongi cắn một ngụm, cắn xong mới phát hiện thuốc ức chế Suga cho mình, lúc ấy đã rất hối hận, hiện tại đối diện với ánh mắt của baba, Jungkook lại càng không biết nên giải thích thế nào, đành phải cúi đầu không nói.

Hạo Thạc nhìn bộ dáng con trai cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, nhịn không được đau lòng một trận, vội vàng phóng nhẹ thanh âm nói. “Jungkook, con có phải là bị người ta đánh dấu trong tình trạng không muốn hay không? Người kia tin được không? Nếu như không đáng tin, baba giúp con xử lý.”

Jungkook. “…….”

Xử lý là có ý gì? Dùng dao cắt Yoongi thành lát sao?

Lưng Jungkook chợt lạnh, vội vã nói. “Không cần, con tin tưởng cậu ta, cậu ta biết con là Omega, nguyện ý giúp đỡ con.”

Chí Mẫn tuy rằng cảm thấy Jungkook và Yoongi cùng một chỗ giống như cho lợn rừng ngốc nghếch ăn sơn hào hải vị, nhưng nhân phẩm của Yoongi thì trái lại cậu rất yên tâm, Yoongi là bạn tốt lớn lên từ nhỏ với Taehyung, Taehyung nghĩa khí như vậy, Yoongi nhất định cũng sẽ không kém đi? (chưa gì đã lấy chồng ẻm làm tiêu chuẩn rồi! =.,=)

Thấy Jungkook biểu tình xấu hổ, Chí Mẫn cũng cùng Jungkook nói giúp Yoongi. “Bác à, bạn trai của Jungkook là người tốt, hơn nữa quan hệ giữa cậu ấy và Yoongi cũng rất thân thiết, hẳn là sẽ không bán đứng chúng con.”

Hạo Thạc ngưng một chút. “Bạn trai? Con quen sao?”

Chí Mẫn nhận thấy mình hình như đang quá vội vã, rụt rụt cổ, không nói.

Jungkook đành phải thẳng thắn đáp. “Cậu ta là bạn cùng ký túc xá của con, tên Yoongi Birch, là…. con trai độc nhất của tướng quân Birch.”

Trong lòng Hạo Thạc khẽ run lên.

Yoongi, đứa con độc nhất của tướng quân Birch…. Lại là đại gia tộc của Quân bộ.

Ký ức chôn sâu dưới đáy lòng đột nhiên tràn lên, NamJoon năm đó, cũng là đứa cháu nội mà lão tướng quân Sarman yêu thương nhất, hai người từng yêu nhau như vậy, thế nhưng ngày vui thì chóng tàn, sức của bọn họ chung quy vẫn đấu không lại toàn bộ gia tộc Sarman, bọn họ dùng bốn năm hạnh phúc ngắn ngủi, đổi lại được là mười tám năm cốt nhục chia lìa.

Ngón tay Hạo Thạc run rẩy siết chặt lại, làn da trên mu bàn tay gần như trong suốt, lộ ra cả những mạch máu màu xanh….

Jungkook biết ông suy nghĩ cái gì, nhịn không được nhẹ nhàng cầm tay ông. “Baba….”

Hạo Thạc thở sâu ổn định cảm xúc, quay đầu nhìn con trai của mình, từng câu từng chữ nói. “Con quên thái độ của Quân bộ đối với Mạch nước ngầm sao? Con dựa vào cái gì mà tin tưởng nó, người tên Yoongi kia, sẽ vì con, mà chống lại toàn bộ gia tộc Birch sao?”

Nghĩ đến cảnh tượng cha rời đi năm đó, đáy lòng Jungkook đột nhiên một mảnh lạnh lẽo.

Cậu biết những đại gia tộc của Quân bộ kia rất coi trọng việc di truyền huyết thống, cậu cũng biết cậu và Yoongi cùng một chỗ sẽ có bao nhiêu khó khăn, thế nhưng…. cậu không nỡ buông tay Yoongi.

Yoongi là người duy nhất, sẽ ở trong đêm khuya rét buốt chờ cậu trở về.

Yoongi luôn luôn cười tủm tỉm đi theo sau cậu, Yoongi mà những lúc cậu cần nhất sẽ lập tức nhào qua ôm lấy cậu, Yoongi luôn miệng nói, cậu đi đâu tôi sẽ đi đó, Yoongi giữa đêm khuya rét lạnh luôn cho cậu sự ấm áp vô bờ…..

Cậu không nỡ buông tay.

Nghĩ đến đây, Jungkook rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của baba, nghiêm túc nói. “Baba, con muốn cho y một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội…. Cho dù kết quả không giống như con mong muốn, con cũng sẽ không hối hận.”

….. Không hối hận.

Cũng từng có một người, ở bên tai ông liên tục lặp lại những lời này.

Yêu em, anh cho tới bây giờ đều không hối hận.

Thế nhưng, một đoạn tình yêu khi còn trẻ như thiêu thân lao vào lửa kia, lại đổi lấy gần hai mươi năm thống khổ.

Nếu hiện tại hỏi lại y, y còn có thể nói… không hối hận không?

Ánh mắt Hạo Thạc nhịn không được có chút chua xót, mà đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông thanh thúy.

Hạo Thạc thở sâu, đi đến trước cửa, mở máy giám sát lên.

Bên trong màn hình trước mặt đột nhiên xuất hiện một gương mặt anh tuấn được phóng đại, nam nhân đang giương khóe miệng mỉm cười, nho nhã lịch sự, cực có phong độ hỏi. “Xin lỗi, bác sĩ Charlie có ở nhà không?”

Hạo Thạc nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.

— Nam nhân đứng ngoài cửa, chính là quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi, NamJoon Sarman.

Hết chương 64.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro