PN17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân một năm sau đó, bảo bảo sắp ra đời, Bạch Hiền liền xin phép Quân bộ về nhà tĩnh dưỡng dưới yêu cầu mãnh liệt của Chanyeol. Các thuộc hạ trong quân đoàn Ám Dạ và quân đoàn Vinh Quang vô cùng chờ mong đối với đứa nhỏ thứ hai mà tướng quân và nguyên soái nhà mình sắp sinh ra, có người thậm chí còn lén lút cá cược, cược đứa nhỏ lần này tướng quân Bạch Hiền sinh sẽ là Alpha hay Omega, trong nhất thời hai đại quân đoàn đều trở nên náo nhiệt vô cùng.

Bạch Hiền ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, mãi cho đến đầu tháng 3, mắt thấy ngày dự sinh sắp đến, Chanyeol không yên lòng về cậu, liền đưa cậu đến bệnh viện trung ương, nằm trong phòng bệnh VIP ở tầng cao nhất.

Đúng lúc Jungkook và Hạo Thạo cũng làm việc trong bệnh viện trung ương, Bạch Hiền đến nằm viện, Hạo Thạo thân là anh trai liền thường xuyên đến thăm, Chanyeol cũng cả ngày mang theo mỹ thực tự tay làm đến bệnh viện cho Bạch Hiền, canh cá, canh gà, canh xương, trong thời gian ngắn trù nghệ của Chanyeol đã tiến bộ thần tốc, từng chén từng chén đút cho Bạch Hiền đủ loại canh đa dạng bổ dưỡng, Bạch Hiền cảm thấy bản thân cũng sắp bị hắn đút đến phát phì ra rồi.

Bất quá, mỗi lần chạm phải ánh mắt ôn nhu của Chanyeol, nhìn hắn tự tay làm canh bưng đến trước mặt, Bạch Hiền cũng không nhẫn tâm cự tuyệt ý tốt của nam nhân này, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn hết tất cả những thứ hắn mang đến.

Chí Mẫn cũng thường xuyên chạy tới xem hắn, vẻ mặt kinh sợ nhìn vùng bụng nhô lên rõ rệt của baba, hiếu kì hỏi. “Baba, lần này là em trai hay em gái vậy?”

Bạch Hiền nói. “Là em trai.”

Từ khi đứa nhỏ còn chưa sinh ra dùng máy siêu âm kiểm tra bên ngoài cơ thể là có thể phân biệt được nam nữ, Hạo Thạo làm bác sĩ ở trong này, đã sớm kiểm tra cho Bạch Hiền, lần này là một bé trai, bất quá cụ thể là Alpha hay Omega thì vẫn phải đợi sau khi đứa nhỏ sinh ra làm xét nghiệm gen mới có thể xác định được.

Chí Mẫn nghe thấy vậy thì rất hưng phấn. “Em trai cũng tốt a! Chờ nó lớn lên con có thể dẫn nó cùng đi chơi!” Dứt lời vẻ mặt lại đầy chờ mong hỏi. “Ngày mấy thì sinh a? Đến lúc đó con xin phép đến nhìn nó, còn có còn có, con muốn chuẩn bị quà cho em…..”

Đối diện với ánh mắt hưng phấn của con trai, Bạch Hiền nhịn không được mỉm cười nói. “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ sinh vào ngày 15 tháng 3.”

Chí Mẫn gật gật đầu, yên lặng nhớ kỹ con số này.

Ngày 15 tháng 3 hôm đó, hai cha con Tiểu Mẫn và Chanyeol vẻ mặt khẩn trương chạy đến bệnh viện chờ tiểu bảo bảo sinh ra, kết quả…. đợi cả ngày, bụng Bạch Hiền vẫn không có chút phản ứng nào. Chanyeol nghi hoặc hỏi Hạo Thạo. “Ngày sinh dự tính không phải hôm nay sao?”

Hạo Thạo mỉm cười nói. “Ngày sinh dự tính chỉ là dựa theo quy luật thông thường để đoán ra thời gian tương đối, sớm vài ngày hay muộn vài ngày đều rất bình thường.”

Chanyeol nhớ tới nhóc Omega nhà SeokJin sinh non hơn một tháng, nhà mình chỉ muộn hai ngày chắc là không có vấn đề gì lớn đi?

Tuy rằng Hạo Thạo đã giải thích, nhưng Chanyeol vẫn không yên tâm, diện tích phòng bệnh VIP cũng lớn, vào ban đêm Chanyeol dứt khoát ngủ trên giường bên cạnh giường Bạch Hiền, Bạch Hiền khuyên thế nào hắn cũng không chịu trở về, bất đắc dĩ cũng đành phải để vị phụ thân tiêu chuẩn đang tâm tình khẩn trương này ở lại trong bệnh viện.

Ngày hôm sau, đứa nhỏ vẫn không có động tĩnh….

Kể cả lúc hành quân tác chiến Chanyeol cũng chưa từng khẩn trương như vậy, mắt thấy thời gian trôi qua từng ngày từng ngày, Chanyeol bất an trong lòng, thằng nhóc này bị làm sao vậy, cứ ở trong bụng baba nó không chịu đi ra là thế nào?

Cho đến một tuần sau ngày dự sinh, ngày 22 tháng 3 hôm đó, dưới sự đốc thúc và hy vọng mãnh liệt của Chanyeol, đứa nhỏ nằm trong bụng Bạch Hiền rốt cuộc cũng phát ra động tĩnh. Vào rạng sáng, Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy bụng đau quặn, Chanyeol ở bên cạnh cậu ngủ rất nông, nên nhanh chóng phát hiện ra phản ứng của Bạch Hiền, lập tức rung chuông gọi bác sĩ.

Bác sĩ chạy qua kiểm tra….. Rốt cuộc cũng sinh!

Bác sĩ điều trị tay chân lanh lẹ đẩy Bạch Hiền đến phòng giải phẫu, Chanyeol vẫn theo sát phía sau, thẳng cho đến khi tới trước cửa phòng giải phẫu, bác sĩ mới bất đắc dĩ ngăn cản hắn. “Nguyên soái, xin ngài đợi ở bên ngoài đi.”

Chanyeol nắm chặt tay Bạch Hiền, đến gần bên tai cậu thấp giọng nói. “Vậy…. Anh ở đây chờ em.”

Bạch Hiền đã đau đến sắc mặt trắng bệch, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, những lời này của Chanyeol cậu không nghe được rõ ràng, cho đến khi trên trán đột nhiên ấm áp, nam nhân ấn xuống một nụ hôn nhẹ như lông vũ ở chỗ đó, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc của hắn. “…. Anh yêu em.”

Lần này Bạch Hiền nghe rõ, đáy lòng hơi hơi rung động, mở to mắt đón lấy ánh mắt lo lắng của hắn, nhịn không được nhẹ nhàng cầm tay hắn như an ủi, nói. “…… Yên tâm đi, không sao đâu.”

Bạch Hiền bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Chanyeol vẫn không rời mắt nhìn theo cậu, sau khi cửa phòng đóng lại, mới xoay người ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu nôn nóng chờ đợi.

Kỳ thật lo lắng của Chanyeol là không cần thiết, hiện giờ kỹ thuật y học phát triển, xác suất chết vì khó sinh đã sớm hạ xuống không tới 0,01%, lại thêm trước đó Bạch Hiền đã có Tiểu Mẫn, thai nhi thứ hai thường sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.

Năm đó Tiểu Mẫn được Bạch Hiền sinh ra trên đường chạy trốn, lúc ấy bên cạnh cậu cũng chỉ có anh trai Hạo Thạo. Lần này nằm trong bệnh viện suốt nửa tháng, được Chanyeol phục vụ ăn ngon uống đủ hàng ngày, Tiểu Mẫn cũng thường đến thăm cậu, có ái nhân làm bạn, hoàn cảnh và tâm tình đều không giống nhau.

Bản thân Bạch Hiền thì chẳng khấn trương chút nào, trái lại là Chanyeol gấp gáp muốn chết, hận không thể đặt Bạch Hiền trong lòng bàn tay mà chăm sóc….

Dù sao cũng là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến con mình ra đời, Chanyeol khẩn trương cũng là chuyện có thể hiểu được, Bạch Hiền cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to, nhưng đáy lòng lại nhịn không được nổi lên một tia ấm áp.

Hai người cùng nhau chờ mong đứa nhỏ ra đời, loại cảm giác này thật tuyệt.

***

Thời điểm Bạch Hiền sinh con là rạng sáng 3h, Tiểu Mẫn và Hạo Thạo vẫn chưa nhận được tin báo, bên trong hành lang ngoài phòng giải phẫu của bệnh viện, chỉ có một mình Chanyeol lẻ loi đứng chờ ở đó, nôn nóng nhìn lên ánh đèn ngoài cửa phòng.

Quả thực là….. Mỗi giây chẳng khác nào một năm.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây, cửa phòng giải phẫu vẫn không có động tĩnh gì, Chanyeol đứng lên khỏi chỗ ngồi, biểu tình kia, quả thực như gặp phải đại địch.

— Nguyên soái Chanyeol, chiến thần bất bại vĩnh viễn lãnh tĩnh như vậy, trầm ổn như vậy trong cảm nhận của dân chúng đế quốc, hôm nay có thể coi là đã thua trong tay thằng nhóc còn chưa sinh ra kia.

Cũng không biết đợi bao lâu, đèn phòng giải phẫu rốt cuộc cũng tắt ngúm, theo cánh cửa mở ra, bên tai truyền đến một tiếng khóc vang dội đinh tai nhức óc, bác sĩ mỉm cười nói. “Nguyên soái, chúc mừng a, cha con bình an! Kết quả kiểm tra gen là Alpha.”

Hộ sĩ bên cạnh ôm tiểu anh nhi mới ra đời trong lòng…. Không, phải nói là đại anh nhi.

Đứa nhỏ này thật quá béo!

Cánh tay mập đô đô, bắp chân tròn vo, thêm một cái đầu thật to…. cả một viên cầu thịt!

Chanyeol vẻ mặt phức tạp đi lên, nhận lấy tiểu mập mạp tròn vo vào lòng, tiếng khóc của đứa nhỏ vô cùng vang dội, Chanyeol hoàn toàn không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, nhất thời chân tay luống cuống.

Tiểu tử mập tự nhiên không nghe, tiếp tục khàn giọng khóc không ngừng.

May mà hộ sĩ chu đáo mỉm cười nói. “Nguyên soái, ngài phải ôm bé như vậy….” Tiểu hộ sĩ tự mình làm mẫu cách ôm trẻ con một chút, Chanyeol sắc mặt cứng ngắc điều chỉnh tư thế, ôm con trai vào trong ngực, thấp giọng nói. “Đừng khóc, ta mang con đi gặp baba.”

Chanyeol nói một tiếng cảm ơn với bác sĩ và hộ sĩ, rồi xoay người đi về phía phòng bệnh.

***

Bạch Hiền sau khi phẫu thuật được đẩy về phòng bệnh VIP lúc trước, hiện giờ đang tựa vào đó nghỉ ngơi, sắc mặt cậu thoạt nhìn có chút suy yếu và tái nhợt vì mất sức, may mà biểu tình vẫn rất bình thản, chắc hẳn không phải bị thương nghiêm trọng.

Chanyeol hơi hơi yên tâm một chút, ôm tiểu mập mạp đến bên giường Bạch Hiền, mỉm cười cúi người hôn cậu một chút, lúc này mới đưa con trai vào trong lòng cậu, ôn nhu nói. “Đến xem con trai chúng ta này, là Alpha.”

Bạch Hiền nhận lấy đứa nhỏ ôm vào ngực, đứa nhỏ được baba ôm, rốt cuộc dừng khóc, mở to một đôi mắt đen láy trong veo hiếu kỳ nhìn cậu, Bạch Hiền đối diện với đôi mắt đen giống mình như đúc kia, trong lòng liền không nhịn được mềm nhũn…. Đưa tay sờ sờ mặt bảo bảo, tựa như có cảm ứng, nhóc con cũng vươn bàn tay mập mạp ra bắt lấy ngón tay baba.

Bạch Hiền mỉm cười xoa xoa khuôn mặt đầy thịt của đứa nhỏ. “Ngoan.”

Tiểu mập mạp vui vẻ nở nụ cười.

Chanyeol nhìn hình ảnh này tâm tình cũng không khỏi tốt lên, ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng kéo Bạch Hiền vào trong lòng, thấp giọng nói. “Vất vả rồi, em hãy nghỉ ngơi đi, con để anh chăm sóc.”

Bạch Hiền cũng không muốn nghỉ ngơi, so với đó, cậu càng muốn chơi đùa với con trai hơn.

Nhóc con mập đô đô kia cơ thể mềm mềm, xúc cảm đặc biệt tốt, Bạch Hiền nhịn không được nói. “Sao nó lại béo như vậy….”

Chanyeol sờ sờ mũi, nhẹ nhàng khụ một tiếng.

Đây…. đây tất nhiên là công lao của cha nó!

Trong lúc Bạch Hiền mang thai, mỗi ngày Chanyeol đều đút cho cậu đủ loại mỹ thực, còn nhiều lần tự mình xuống bếp hầm canh cho cậu, không ngờ tới… cư nhiên lại đút cho đứa nhóc này thành một tiểu mập mạp!

Nhìn đứa con nhỏ mập mạp trong lòng Bạch Hiền, Chanyeol cảm thấy rất là thỏa mãn.

Con trai nha, béo một chút cũng không sao, hơn nữa đứa nhỏ này bây giờ vẫn còn bé, sau này lớn lên….. Khụ, sau này lớn lên dáng người nhất định sẽ tốt hơn, có hai người cha dáng người cực kỳ tốt, chắc không thể nào lớn lên rồi mà nó vẫn là một đại mập mạp đi?

Khi còn bé béo một chút rất đáng yêu nha.

Chanyeol an ủi bản thân như vậy, nhìn tiểu mập mạp này cũng càng ngày càng thuận mắt.

Tiểu mập mạp nhìn rất đáng yêu, nhưng ôm vào ngực lại…. rất hành người.

Bạch Hiền vừa sinh xong vốn đã tiêu hao rất nhiều thể lực, ôm một lát tay liền mỏi, Chanyeol vội vàng nhận lấy con trai từ tay cậu, ôn nhu nói. “Em ngủ một lát đi, yên tâm, anh ở đây với em.”

Bạch Hiền gật gật đầu, an tâm để Chanyeol đỡ nằm xuống.

Vừa đắp chăn chuẩn bị ngủ, Bạch Hiền đột nhiên nói. “Đúng rồi, tên của con….”

Hai người quá vui mừng vì con trai ra đời, nhất thời cư nhiên quên đặt tên cho con.

Đứa nhỏ này, Chanyeol hoàn toàn giao quyền đặt tên cho Bạch Hiền. Lúc trước khi biết được lần này là con trai, Bạch Hiền cũng âm thầm cân nhắc vài cái tên, chỉ là vẫn chưa xác định, lúc này nhìn tiểu mập mạp trong lòng, Bạch Hiền nghĩ nghĩ, nói. “Gọi là Lăng An thế nào? Mang ý nghĩa bình an, yên ổn.” Bạch Hiền mỉm cười cầm bàn tay nho nhỏ mềm mềm của con trai. “Hi vọng sau này nó có thể…. bình an lớn lên.”

Chanyeol giật mình, chữ An này, chính là những thứ mà Bạch Hiền thiếu hụt.

Bạch Hiền mất đi cha mẹ từ khi còn nhỏ, thời thơ ấu và niên thiếu lại trưởng thành trong thành ngầm hoang vắng, sau này đến học ở trường quân đội, trải qua những gian nan của kiếp sống quân nhân, sau đó lại vì người khác động tay động chân vào thuốc ức chế mà bị Quân bộ mượn cơ hội khai trừ, cửu tử nhất sinh, chạy trốn nhiều năm….

Từ nhỏ đến lớn có thể nói cậu vẫn không có chỗ ở ổn định, không có quá nhiều ngày an ổn.

Lúc này đặt cho đứa nhỏ thứ hai cái tên Lăng An, coi như ký thác một phần khát khao của cậu, hi vọng đứa nhỏ này có thể an an ổn ổn lớn lên.

Chanyeol một tay ôm con trai, một tay lại nắm chặt tay Bạch Hiền, thấp giọng nói. “Được, vậy gọi là Lăng An đi. Em yên tâm, có chúng ta ở bên cạnh nó, nó nhất định sẽ bình an trưởng thành.” Chanyeol cúi người hôn hôn trán cậu. “Ngủ đi, con đã có anh chăm sóc.”

Bạch Hiền gật gật đầu, nhắm hai mắt lại dưới ánh nhìn chăm chú ôn nhu của nam nhân.

Bạch Hiền nhanh chóng ngủ say, Chanyeol cũng ru ngủ tiểu Lăng An, đặt xuống cái nôi ở bên cạnh.

Nhìn bộ dáng ngủ say của hai cha con, Chanyeol nhịn không được nở nụ cười.

Tảng đá dưới đáy lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất, con trai nhỏ bình an ra đời, về sau, hắn sẽ cùng với Bạch Hiền, từng chút từng chút nuôi lớn tiểu mập mạp này thành người…. Bất quá, sau này tiểu mập mạp lớn lên sẽ giống ai hơn đây?

Thân là một Alpha, hẳn là sẽ giống cha hơn đúng không?

~~~OvO~~~

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu mập mạp nhà Bạch Hiền ra đời! 23333 Tiểu Mẫn có thêm một em trai Alpha a ~

Sau khi lớn lên Lăng An sẽ giống ai đây?

Giống anh trai – tiểu công lạc quan…

Giống baba – tiểu công lãnh ngạo…

Giống cha – tiểu công trầm ổn…

Dù sao thì cũng không thể nào là…. Tiểu, công, mập, mạp!

Hết phần 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro