01; ngủ chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lương xuân trường và đỗ duy mạnh đang hẹn hò.

chuyện này có ai biết không? đương nhiên là không, vì có ai nói đâu mà biết.

việc hai người họ hẹn hò chỉ có hai bên gia đình biết, còn lại chẳng ai trên tuyển biết thông tin này. đơn giản vì lương xuân trường trên tuyển vẫn rất vô tư đong đưa người đẹp. duy mạnh chẳng kém cạnh, ngày nào cũng bám lấy tiến dũng khiến trọng ỉn khó chịu ra mặt

- này bồ mạnh, chưa có người yêu à mà cứ bám bồ dũng mãi thế?

- anh bám chứ có ăn mất miếng thịt nào đâu mà mày  gắt với anh!

- thôi được rồi đấy! đau đầu quá đi mất! - tiến dũng gắt gỏng, gạt tay mạnh ra rồi nắm tay bạn trai kéo ra chỗ khác. người mang thai cần được yên tĩnh!

trọng ỉn thấy bà xã nhà mình gắt gỏng đương nhiên rén rồi, gì chứ người mang thai khó chiều lắm, lệch tông là vỡ mồm ngay.

duy mạnh nhìn theo bóng lưng tiến dũng rời đi rồi chép miệng

- đúng là thanh niên cứng, chẹp, anh trường giờ đang làm gì nhỉ? - nghĩ tới đây mạnh mới chột dạ, chết cha, sáng nay mải đong đưa mọi người quá, chẳng để ý đến ảnh..

chẳng ai biết chuyện sau đó, chỉ thấy mạnh hoá thân thành ghost rider phóng lên phòng con tồm nào đó.

- anh trường ơi! anh trường ơii!

- bớ làng nước ơi cháy nhà! anh trường ơi mở cửa!

cái miệng như cái loa được em huy động toàn bộ công suất, vừa đập vừa gào, khiến tuấn anh ở phòng bên khó chịu ló đầu ra chấn chỉnh ngay lập tức

- mạnh nói nhỏ thôi cho hải nhà anh còn ngủ!

- dạ em xin lỗi.. - mạnh rén sức mạnh của người đàn ông phòng bên, vặn nhỏ volume lại, chỉ gõ cửa nhè nhẹ

- ai đấy?

- thằng hộ hả? tao mạnh, anh trường có ở trong phòng không?

- có

cạch, tiếng mở cửa vang lên, văn thanh đầu tóc rối như tổ quạ ngáp ngắn ngáp dài nhìn thằng bạn chí cốt, cái giọng ngái ngủ lèm bèm

- mới sáng sớm ồn ào điếc hết cả tai

- im mẹ mày đi hộ

- ơ con bà lan này láo nhờ! - văn thanh chẳng vừa, trừng mắt xắn tay lên định nhảy vào "chiến" với thằng bạn. may là có xuân trường cản lại

- đừng có cãi nhau nữa, chúng mày không hoà thuận với nhau được à

- anh đi mà hoà thuận với nó - cả hai đứa trẻ chưa chịu lớn cùng đồng thanh rồi lại quay ra lườm nhau ngay được. xuân trường thở dài rồi đẩy văn thanh vào nhà tắm

- mày vệ sinh cá nhân rồi cút sang phòng toàn phượng đi

- anh nỡ lòng nào bán em cho sói thế! - văn thanh gào rú liền bị trường đẩy vào phòng tắm rồi chốt cửa. anh quay sang nhìn em người yêu ngồi ngoan ngoãn trên giường rồi cười hiền

- sao sáng sớm đã sang đây rồi?

- bây giờ là 9 giờ sáng rồi

- ừ thì..

- tối qua anh ngủ muộn hả?

- ừ, dạo này khó ngủ quá

- em-qua-ngủ-với-anh-nha?

- hả..

xuân trường trợn mắt (hoặc không) nhìn em người yêu vừa mới thản nhiên thốt ra câu nói đó, nhanh tay bịt miệng em lại

- em biết mình vừa nói gì không?

- em biết, em bảo nếu anh khó ngủ thì em qua ngủ..ưm..ưm (bị bịt miệng)

- được rồi, nói đến đó thôi

- ò - duy mạnh tiu nghỉu nhìn anh bạn trai mở chốt cửa phòng tắm cho thằng thanh rồi đá đít nó ra ngoài. khoá cửa xong xuôi mới an tâm thở phào

- nó đi rồi à?

- ừ

- anh không muốn công khai quan hệ đúng không?

- anh sợ ảnh hưởng đến s..

- sự nghiệp? em đâu cần cái đó! em cần anh mà! sao anh cứ lấy sự nghiệp ra bao che thế? hay anh không yêu em? chỉ có em theo đuổi anh như thằng hề?

- không phải, ý anh..

- ý anh không phải vậy? vậy ý anh là gì? anh từ chối thân mật với em! bắt em giữ khoảng cách ở chốn đông người! ghen với em chỉ vì em thân thiết với anh dũng trong khi anh thả thính cả ngàn người cũng được

- mạnh! em nghe anh nói!

- tại sao? anh bắt em phải nghe anh nói, còn anh thì ngó lơ lời nói của em!

mạnh vừa gào vừa nức nở, nước mắt chảy dài xuống gương mặt trắng trẻo. em cố nén tiếng nấc nho nhỏ trong cổ họng

- anh trường, tim anh rộng lắm, tình cảm anh chia đều cho mọi người, ghen với anh mệt biết bao nhiêu

xuân trường vẫn chỉ lặng im đứng một chỗ. sao em chẳng hiểu cho anh?

- em chẳng hiểu cho anh được đâu, em ích kỉ lắm, thấu hiểu cho anh, em không làm được! chia tay đi

duy mạnh nức nở tông cửa chạy ra ngoài, chạy vụt qua minh long đang khoác vai đức huy đi qua. vừa chạy vừa khóc.

đúc huy thấy đứa em cùng clb khóc chạy qua liền khó hiểu, lát sau thấy xuân trường chạy đuổi theo lại càng khó hiểu hơn, quay qua hỏi phí minh long

- này, chúng nó bị cái gì thế?

- chuyện nhà người ta đừng quan tâm

- ò, phí, tao muốn ăn bánh gấu

- ăn tao này

- chả thèm - nói xong liền ngúng nguẩy bỏ về phòng, mặc kệ minh long cười hềnh hệch như thằng dở ở giữa hành lang.

về phía xuân trường, sau khi đuổi kịp em người yêu liền lạnh giọng

- mạnh, về phòng nói chuyện đàng hoàng với anh đi! em lớn rồi, đừng cư xử như trẻ con thế, rất phiền em biết không?

- anh thấy em phiền ạ?

đến đây xuân trường mới biết mình nói hớ, liền nhanh chóng thanh minh

- không, ý anh không phải thế

"..."

- em hiểu rồi ạ, từ giờ em sẽ không làm phiền anh nữa

tự nhiên duy mạnh nói năng lại thêm kính ngữ khiến anh khó chịu

- em đừng nói kiểu vậy

- làm anh phiền ạ? em xin lỗi

nói rồi liền quay lưng đi, tới nửa đường còn đưa tay lên quệt nước mắt, giống như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, cực kì đáng thương.

- ý anh không phải thế! anh yêu em mà - xuân trường bất chấp hình tượng mà nói lớn, thu hút khá nhiều sự chú ý.

- anh nói gì ạ? - mạnh quay người nhìn bạn trai ở đằng sau, viền mắt đã đỏ lên trông thấy

anh chẳng nói đi tới gần chỗ em, ôm chặt em vào lòng rồi thủ thỉ

- anh yêu em nhất trên đời, ngoan, đừng khóc nữa

hàng chục con mắt cứ dán vào đôi bạn trẻ đang tình tứ. đức chinh còn vô ý hét tướng lên

- ối dời ơi, anh trường bảo yêu anh mạnh kìa!

và đúng như anh dự đoán, sau màn tỏ tình giữa chốn đông người thì em người yêu đã bị cả đội trêu tới ngại trốn luôn trong phòng, chẳng dám ra ngoài.

- anh ơi chúng nó cứ trêu em

- ừ để sau anh phạt chúng nó chạy nhá, ngủ đi

xuân trường xoa tóc em rồi nhỏ giọng dỗ em ngủ. mạnh rúc trong người bạn trai cực kì thích, chẳng để ý đào của mình bị người kia tự ý bóp, nắn, véo đến đỏ lên (em mạnh lúc đi ngủ chỉ mặc boxer). hơi ấm từ anh người yêu khiến em chìm vào giấc ngủ từ lúc nào chẳng biết.

cả căn phòng tràn ngập vẻ yên bình.



















phòng toàn - thanh - phượng:

văn thanh bị toàn đè xuống rồi cắn mút cái cổ trắng ngần, bàn tay không đứng đắn xoa xoa hai hạt đậu nhỏ trước ngực. còn công phượng thay hắn chăm sóc em bé và cái động thịt ấm nóng của cậu. con quái vật cứ ra vào đều đều, cả căn phòng đều vang lên tiếng thở dốc

- ứm..chậm thôi..nh..nhanh quá..sâu..

- bé cưng dâm quá! làm bao nhiêu lần vẫn bót thế này

- cưng đúng là cực phẩm mà - văn toàn đã tha cho cái cổ đầy vết hôn của cậu, hắn chuyển mục tiêu sang hai hạt đậu nhỏ trước ngực, rất nhanh nhẹn mút xuống.

văn thanh bị hai người làm đến ngất xỉu. đêm đó người cậu chỗ nào cũng ra nước.



















có vẻ phòng của long huy cũng không khá khẩm hơn là bao. đi qua chỉ nghe thấy tiếng hét và rên rỉ của đức huy, còn lại chẳng có gì.

giữa màn đêm có hai người đau khổ, ba người được ăn no và một cặp đôi bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro