chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Lệ Hạo Thần ... tôi hận anh ... tôi hận anh .. dù anh có chết tôi mãi mãi cũng không tha thứ cho anh !!! "

   " Không Thất Thất , em nghe anh nói   . Anh và cô ta thật sự không có quan hệ gì cả anh " mặc kệ cô đánh anh , nhéo anh . Anh vẫn ôm chặt lấy cô giải thích .

   Cô cắn thật mạnh vào vai anh . Nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô ...

    "Baba mami " tiếng non nớt của Nhất Nhất vang lên .

   Cô đẩy anh ra , đau những giọt nước mắt trên má ... cố nở một nụ cười thật tươi với con gái  .

   " Nhất Nhất dạy rồi sao ... ngoan mami dẫn con đi rửa mặt . "

   Anh nhìn bóng lưng của cô và con gái . Sắc mặt lạnh lùng ... cầm lấy điện thoại cho anh thư ký .

   " Một giờ  ! Khiến công ty Ả đàn bà Vương Linh phá sản , tôi muốn họ mãi mãi không thể đứng trên thương trường lập nghiệp !  " Vẻ mặt anh lạnh lùng đầy sát khí .

   Vương Linh ! Tốt ... cô dám giở trò với tôi ! Tôi sẽ khiến sống không được yên thân chết không có chỗ chôn !

     -----------------

      Tối đến

    " Ăn cơm nào "

   Anh cùng cô và con gái ngồi vào bàn . Anh ngồi kế bên cô nhưng lại cảm thấy có một bức tường chặn họ lại .

    " Vợ ... ăn cải nè "

    "..." 

   " Này thịt này "

   "..."  

   Anh  tích cực lấy lòng cô . Nhưng những món ăn anh gắp cho cô cô đều không đụng tới . Bởi vì cô cảm thấy thật dơ bẩn .

   Ăn cơm xong , Tôn Thất Thất kể chuyện cổ tích cho con gái nghe . Không lâu sau nó liền ngủ thiếp đi .

  Cô đi đâu anh cũng theo ngoài sau . Bởi vì anh sợ ... anh sợ cô như 5 năm trước . Không nói một lời rời xa anh .

    Không thể chịu nỗi sự thờ ơ của cô . Anh ôm chặt cô .

   " Vợ ... anh xin lỗi ...xin em . Đừng giận anh ... "

  Lần này cô để im cho anh ôm ... nhưng anh  cảm nhận được tiếng nấc của cô .

   " Lệ Hạo Thần ... sao anh lại phản bội tôi chứ ! "

  " không ! Anh không phản bộ em . Không có ... anh không có vợ "

  " Xin lỗi ... tôi không thể tha thứ cho anh ... chúng ta ly hôn đi ! "

  Bùng ... đầu anh như nổ tung . Cô nói ly hôn ư !

   " Không không Thất Thất ... không thể ! "

  Cô cố đẩy anh ra ... trở về phòng mình khóa cửa lại .

  Cô cắn tay mình không để anh nghe tiếng khóc của cô .

    Tôn Thất Thất ... mày  không được tha thứ cho anh ấy ... không được mềm lòng ...
  

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc