Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị ba ba bắn tinh dịch lên người, cùng ba ba an ủi. Ba mẹ mang 'tình nhân' về nhà đàm chuyện ly hôn. Biết sự thật thân thế.

Lục Nhiên thở hồng hộc kéo va-li vào nhà, ở bên ngoài không thể làm vợ hiền chuẩn bị cơm cho ba ba, không thể thu dọn phòng ngủ cho ba ba, lại cũng không thể lén lút trong toilet phòng của ba ba làm chút chuyện, cả người đều ngứa ngáy. Ba mẹ Lục nhiên vốn là thanh mai trúc mã, là người dân tộc thiểu số, sống ở vùng núi Tây Bắc của N quốc. Bởi vì là người dân tộc thiểu số nên mười lăm tuổi đã kết hôn, hai người bằng tuổi, mười sáu tuổi thì Lục Nhiên đã ra đời, sau lại cùng nhau lên thành phố đi học đại học. Lục Nhiên sống ở quê với ông bà nội, khi cậu bốn tuổi thì ba mẹ đón cậu lên thành phố sinh sống, để cậu hưởng giáo dục cởi mở và phát triển ở thành phố, cũng tránh việc cậu bị bán.
Người dân tộc Hạ Đồn không thích song nhi, khi song nhi lớn đến mười tuổi sẽ bắt đầu rao bán, mười ba tuổi sẽ chính thức bán đi, mà người mua thường sẽ là những gã đàn ông trung niên đã mất vợ. Người dân tộc Hạ Đồn là chủng người có dị hình giới tính rõ ràng nhất, tổ tiên của họ là một bộ lạc du mục tên Hạ Đồn thuộc sắc tộc Thát Đát, hơn hết là người dân tộc Hạ Đồn không giống những nhân loại khác. Theo nghiên cứu cho thấy, giữa hai cá thể người không liên quan có bộ gen giống nhau đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm, nhưng người Hạ Đồn chỉ giống những sắc tộc khác chín mươi chín phẩy tám mươi lăm phần trăm.

Người dân tộc Hạ Đồn đàn ông cao lớn cường tráng lại tính dục sung mãn, đàn bà thì dáng người 'bốc lữa' tính tình e lệ nhưng lên giường rất dâm đãng, mà song nhi lại kết hợp cả hai yếu tố đàn ông và đàn bà. Song nhi người Hạ Đồn lớn lên giống như từ một viện thẩm mĩ ra vậy, khuông mặt tỉ lệ vàng lại nhỏ nhắn đáng yêu, đường nét khuông mặt mềm mại có chút khó phân nam nữ, dáng người mảnh mai mềm dẻo, tuy tính dục sung mãn nhưng họ cũng e lệ như đàn bà vậy, chỉ khi lên giường mới lộ ra bản chất dâm đãng.

Lục Nhiên tuy xa quê từ nhỏ, nhưng mà bản tính thì vẫn là bản tính, cậu rón rén vào phòng ba ba, mở tủ lấy cái qυầи ɭóŧ màu đen bên trong ra ngửi liền mấy hơi, chỉ ngửi ra toàn mùi bột giặt. Lục Nhiên nhăn mặt không thoả mãn mà bước vào toilet, mới tám giờ sáng, ba ba mới ra cửa không lâu nên đồ bẩn vẫn chưa thu dọn, cậu cầm lên quần lót bẩn, mùi hương nam tính của ba ba sộc vào mũi làm cho cậu rỉ ra mật hoa, đem quần lót  bẩn bao lên tiểu côn ŧᏂịŧ, nhắm mắt tuốt lộng. Lục Nhiên lúc nhỏ sống ở Thủ Đô, sau này cha mẹ được điều đến chi nhánh của công ty đang theo làm thì cậu mới qua theo. Lục Nhiên luôn cảm thấy gia đình mình có chút quỷ dị, ba mẹ lại chia phòng ngủ; tuy là cha mẹ 'không hạnh phúc' nhưng cậu chưa từng cảm thấy không hạnh phúc. Ban đầu cậu cũng không để ý lắm chuyện ba mẹ chia phòng, nhưng mà năm mười lăm tuổi lại thấy một người đàn ông đi ra từ trong phòng mẹ, cả người cậu liền ngẫn ngơ.

Hôm đó Lục Nhiên cả đêm quấn lấy ba ba muốn ngủ chung, hỏi chuyện của mẹ và người đàn ông xa lạ kia. Ba ba trầm mặc một chút nhưng rồi cũng không nói gì. Cậu hiểu rõ, là mẹ ngoại tình, mẹ phản bội ba ba, mà ba ba thì cam chịu. Lục Nhiên nghĩ, có lẽ ba ba là vì cậu mới cam chịu bị cắm sừng, duy trì hạnh phúc giả tạo trước mặt cậu. Điều này làm Lục Nhiên trong lòng chua sót, cái mũi cũng lên men, hốc mắt đỏ bừng rơm rớm nước. Mà chuyện còn chưa dừng tại đây, hôm ấy Lục Nhiên đi tiểu đêm, thấy toilet sáng đèn liền biết ba ba cũng ở trong đó, cậu không cố kỵ lắm liền đi vào. Một lần đi vào này, giống như rơi vào vùng cát lún, càng giãy càng lún sâu hơn, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Toilet không lớn, đối diện cửa là bồn rữa mặt, kế bên bồn rữa mặt trong góc trong cùng là bồn tắm đứng, góc bên ngoài là bồn cầu. Lục Nhiên khi ấy còn rất ngây thơ, cậu nghe tiếng hít thở nặng nề của ba ba thì lo lắng vội đẩy cửa toilet chạy vào. Chân Lục Nhiên vừa bước vào, cậu cũng chưa kịp nói gì thì một tia chất lỏng đặc sệt màu trắng đυ.c tạo thành hình parabol bắn lên bụng cậu. Lục Nhiên ngây người, cậu nhìn thấy phân thân tím đen của ba ba đang bán cương dùng tốc độ mắt thường có thể thấy, nhanh chóng đựng thẳng lên, sung huyết, vô cùng dữ tợn.
Lục Nhiên khi ấy ngây ngẫn cả người, tuy là cái gì cũng không biết nhưng thân thể lại vô cùng thành thật, bộ phận sinh dục nữ của cậu hơi rĩ ra chất lỏng. Lục Nhiên mặt đỏ bừng mặt kẹp chặt chân, cậu vậy mà tiểu ra quần...

"Tiểu Nhiên?" Lục Viễn Sơn dáng vẻ ba mươi tuổi, gương mặt đẹp trai góc cạnh của đàn ông thành thục lộ ra dáng vẻ thong dong, không để ý cậu em đang đứng thẳng rỉ nước mà ôm tay nhìn con trai.

"Ách... Con... Con đi vệ sinh." Lục Nhiên gương mặt đỏ hồng mất tự nhiên, vội đi qua kéo ba ba dậy rồi dùng chân lật nắp bồn cầu lên, kéo quần xuống lộ ra côn thịt  phấn hồng vội vàng giải quyết. Giải quyết xong, Lục Nhiên lúng túng rữa tay, cởi luôn quần áo ném vào giỏ đồ bẩn, mở vòi sen xả nước từ cổ xuống qua loa rữa rồi chạy ra ngoài như có mãnh thú sau lưng, cả quá trình Lục Viễn Sơn đều yên lặng đứng nhìn. Nằm trên giường, Lục Nhiên nghe được tiếng rên rĩ áp lực và tiếng thở dốc của ba ba, bộ vị đáng ghét bên dưới cũng bắt đầu rả rít rỉ nước. Lúc này cậu mới kỳ quái mà cảm thấy, thứ nước đang chảy ra này hình như không phải nước tiểu. Lục Viễn Sơn giải quyết thêm một lần xong đi ra thì thấy con trai vẫn còn mở mắt lao láo nhìn trần nhà, y không chút cảm thấy tội lỗi nào, tắt đèn toilet rồi lên giường ôm Lục Nhiên vào lòng.
"Ngủ đi!"Lục Nhiên cứng người, hít hít mấy hơi, hiếm khi ba ba mới cho cậu ngủ chung, cậu xoắn suýt gì chứ!?! Lục Nhiên tự động viên mình, ôm thắt lưng Lục Viễn Sơn ngoan ngoãn nhắm mắt. Đêm đó Lục Nhiên mộng tinh, xem như đánh dấu cột mốc trưởng thành của cậu. Nếu chỉ mộng tinh bình thường cũng liền thôi, trọng điểm là Lục Nhiên lại mơ thấy ba ba dùng đại côn ŧᏂịŧ dữ tợn kia cắm vào phía sau mình, không ngừng đỉnh lộng, còn hôn cậu, hút liếm đầu ѵú của cậu như muốn mút ra sửa.

Đến đây mà hết thì không xấu hỗ như vậy. Là chuyện sinh lý sáng sớm kia kìa. Lục Nhiên bị thứ gì ở hạ thân cọ cọ mình tĩnh lại, lấy tay cầm lấy muốn xem thử thì nghe tiếng hút khí của ba ba, cả người như điện bắn mà bật người dậy.

"Ba..." Giọng Lục Nhiên hơi run lên. Ba ba và cậu vậy mà trần truồng ôm nhau ngủ, hôm qua... Hôm qua... Hình như cậu còn tự xây dựng tâm lý một hồi rồi mới ôm ba ba ngủ. Ầy... Ngại chết!
"Tiểu Nhiên lớn rồi. Đã mộng tinh." Lục Viễn Sơn ôn nhu sủng nịnh cười như người cha hiền nhìn con trai đã trưởng thành. Lục Nhiên nhìn drap giường và chăn ươn ướt dính chất lỏng trắng nhợt nhạt, là cái loại giống như hôm qua mới thấy ba ba bắn ra, lại thấy hạ thân mình cũng căng lên, cả người đỏ như con tôm luộc. Lục Nhiên mặc dù là một song nhi nhưng không hề có tự giác mình là song nhi, cả ngày đều ồn ào muốn ngủ với ba ba không nói, mặc đồ ở nhà cũng vô cùng tùy tiện. Bình thường sẽ mặc qυầи ɭóŧ với áo ba lỗ, đi ngủ có khi sẽ thay ra áo thun T-shirt rộng thùng thình mà không-hề-mặc-quần. Mà lúc này Lục Nhiên chẳng mặc gì cả, đồ bẩn đã cởi ra hôm qua nên thân trên cũng không mảnh vải, da thịt trắng nõn được dưỡng đến oánh nhuận giờ đây đỏ lên, vô cùng đáng yêu.
"Có muốn ba ba giúp không? Lại đây." Lục Viễn Sơn vẫn thản nhiên như vậy, ngồi tựa vào đầu giường, bàn tay phải cầm lên hung khí dữ tợn bắt đầu tuốt lộng. Lục Nhiên đột nhiên nhớ đến một phân cảnh trong giấc mộng tối qua, vô thức bò đến gần. "Cởϊ quần trước. Ngồi lên chân ba." Lục Viễn Sơn dáng vẻ làm việc công mà nói, từng chút hướng dẫn con trai đi vào con đường tội lỗi, dụ dỗ con trai loạn luân."Ưm..." Lục Nhiên bị kɧoáı cảm bất thình lình làm cho cả người run rẩy, cuối đầu nhìn mới thấy côn thịt tím đen dữ tợn của ba ba và côn thịt phấn nộn của mình được đặt chung một chổ, bàn tay to lớn hay bế mình của ba ba đang bao lấy hai căn côn thịt, không ngừng tuốt lộng.

"Thử một chút không?" Lục Viễn Sơn cầm bàn tay nhỏ của con trai đặt lên hai căn côn thịt, bàn tay lớn của mình bao lại bên ngoài, vừa thở dốc vừa khàn khàn ôn nhu dạy bảo "Làm như vậy... Thật giỏi... Phải thật nhẹ nhàng, nếu không sẽ bị thương... Đúng vậy! Bảo bối thật giỏi..."
"Ba ba..." Lục Nhiên hô lên một tiếng cao vút, côn ŧᏂịŧ phấn nộn bắn ra chất lỏng màu trắng nhợt nhạt, bộ phận sinh dục nữ khiến cậu chán ghét cũng co rút trào ra một dòng nước tưới ướt bắp đùi của Lục Viễn Sơn.

"Ngoan... Không việc gì." Lục Viễn Sơn xoa đầu con trai, tay lại tiếp tục tuốt lộng "Lần đầu tiên sẽ như vậy... Không phải chuyện lớn."

"Ưm..." Lục Nhiên cả người vặn vẹo, côn thịt lại dựng đứng trong tay ba ba, cái bộ phận đáng ghét kia lại tiếp tục trào nước, giống như cái van hỏng. Lục Nhiên tay mỏi đến tê dại, nảy giờ đã qua nữa giờ đồng hồ, cậu đã bắn hai lần rồi mà ba ba chưa bắn lần nào, cậu uất ức mở to đôi mắt ngập nước nhìn người trước mặt "Ba ba... Con mỏi." Sau đó là một cột dịch thủy trắng đυ.c bắn lên mặt cậu. Lục Viễn Sơn cũng sửng sốt một chút, muốn lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau cho con trai thì thấy cậu vươn cái lưỡi phấn hồng ra liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở khoé miệng, mặt nhăn lại nhưng vẫn cố chấp ăn hết tinh dịch quanh miệng.
"Con vừa làm gì?" Lục Viễn Sơn khẽ cau mày."Con... Con..." Lục Nhiên hoảng lên mở to đôi mắt ra nhìn, cậu cũng không biết mình vừa làm gì, thứ kia vừa tanh vừa mặn... Lục Nhiên cả người đỏ bừng vội vàng chạy trốn vào toilet, cậu hoàn toàn không biết người phía sau chỉ nhìn hai cái mông căng mẩy của cậu mà một lần nữa cương lên.

"Mày yên phận cho tao." Lục Viễn Sơn chỉ vào mũi cậu em nhà mình, nghiến răng uy hϊếp, sau lại đưa tay lau lau vệt nước ở bắp đùi, côn ŧᏂịŧ lại xưng to xung huyết thêm một chút, đôi mắt thâm trầm nhìn cửa toilet đã đóng lại. Cái mông kia thật tròn thật nẩy... Không... Mày đang làm gì? Lục Viễn Sơn, kia là con trai mày.

Lục Nhiên hoàn toàn không biết việc ba ba mình tự dằn vặt thế nào, cậu chỉ cần nhớ đến lần đó là cả người mềm nhũn, đã ba năm rồi, cậu phát hiện tâm tình của mình dành cho ba ba, nhất thời vô cùng khổ sở bi thương mà lựa chọn né tránh. Ba ba lại một chút phản ứng cũng không có, giống như hoàn toàn không để ý chuyện cậu né tránh vậy. Lục Nhiên khổ tâm quá chừng, thế nhưng vẫn luôn cố gắng làm một người vợ hiền cho ba ba, thay thế mẹ chăm lo cho ba ba.
Lục Viễn Sơn là tinh anh, là Tổng giám đốc của chi nhánh Miền Trung của một tập đoàn lớn nhất cả nước, hôm nay chủ tịch đến khảo sát nên phải tăng ca, bảy giờ tối sẽ về đến nhà. Lục Nhiên vốn đi dã ngoại với bạn học còn ba ngày nữa mới về thì cấp tốc bắt xe chạy về nhà, đi cả đêm chỉ vì muốn nấu cơm cho ba ba, nấu cho ba ba chén canh giải rượu để y về là có thể uống ngay.

Ba giờ chiều, Lục Nhiên giật mình dậy sau giấc ngủ trưa, cậu muốn xuống lầu nấu cơm thì nghe giọng nói của mẹ. Mẹ Lục Nhiên là thuộc cấp của ba cậu, bà là giám đốc điều hành công ty chi nhánh của tập đoàn kia. Lục Viễn Sơn là giám đốc điều hành của mảng nhà hàng khách sạn khu Miền Trung, chuổi nhà hàng khách sạn Roseraie thuộc tập đoàn Victory, cũng là tổng giám đốc chịu trách nhiệm khu vực Miền Trung của tập đoàn Victory; mà Trương Thúy Hoa chỉ là giám đốc điều hành của công ty mỹ phẩm Thái Hoa tại miền Trung.
"Hôm nay còn mang cả tình nhân về?" Trương Thúy Hoa mỉa mai "Không sợ con trai ngoan của anh học hư." Lục Nhiên rón rén ngồi vào góc cầu thang, nghe lén được mẹ nói lại nhớ chuyện cũ mấy năm trước, trái tim lập tức nhói lên.

"Học hư sớm đã học hết từ em." Lục Viễn Sơn cau mày ngồi xuống sofa "Hôm nay có chuyện gì? Chuyện ly hôn nên để Tiểu Nhiên cùng nghe."

Ly hôn?

Ba mẹ muốn ly hôn?

Cũng phải...

Không ly mới là lạ!
"Đương nhiên có chuyện quan trọng." Trương Thúy Hoa ngồi xuống đối diện, người đàn ông theo cô về nhà cũng ngồi bên cạnh. Song nhi Lục Viễn Sơn mang về cũng thản nhiên ngồi bên cạnh y. Trương Thúy Hoa cười nhạo, trong mắt ẩn chứa tức giận, giống như bị lừa dối "Mệt con trai ngoan của anh còn đem em với anh ra so sánh."

"Có chuyện gì nói thẳng?" Lục Viễn Sơn cau mày nói, tay kéo lỏng caravat trên cổ, lại cởi thêm hai cúc áo trên cùng.
Lục Nhiên che mũi. Sao mà gợi cảm quá!!!

"Ly hôn xong em sẽ không nuôi Tiểu Nhiên bên mình." Trương Thúy Hoa nhàn nhạt nói, không phải cô không nuôi mà là không nuôi bên cạnh mình.

"Anh nuôi. Em không cần lo." Lục Viễn Sơn cau mày, cảm giác còn có chuyện lớn hơn phía sau.

"Tiểu Nhiên không phải con anh. Anh vẫn là nghĩ kỉ một chút đi." Trương Thúy Hoa cố giữ bình tĩnh nói, nâng cốc nước trên bàn lên uống một ngụm.

"Vậy thì con ai?" Lục Viễn Sơn không tin nổi. Đứa em gái mưa này của y vậy mà sớm tìm tình nhân rồi? Là của thằng khốn nào?

"... Của bố vợ anh." Trương Thúy Hoa dằn mạnh cốc nước xuống bàn làm mặt kính và cái ly thủy tinh đều vỡ ra, dáng vẻ cô tức giận như vết thương bị chọc vào. Quả thật, mỗi lần nhớ đến đều làm cô có cảm giác viết thương bị chọc ngoáy.

Mọi người: "..."
Lục Nhiên mở to mắt, trong lòng dâng lên kích động khôn cùng. Không có huyết thống. Thật tốt! Lục Nhiên cậu và ba ba không có huyết thống.

"Coi chừng làm hư ảnh." Lục Viễn Sơn ném cho Trương Thúy Hoa hộp khăn giấy, không để ý thủy tinh hỗn độn mà tay trần dỡ chúng ra lấy mấy tấm ảnh dưới lớp thủy tinh lên, cẩn thận dùng khăn tay trong túi lau sạch. Trên ảnh đều là hình của Lục Nhiên, Lục Viễn Sơn nhìn tấm hình Lục Nhiên năm tuổi mặc áo dài cách tân màu đỏ với nụ cười xinh đẹp rạng rỡ đứng bên gốc mai vàng, khoé môi khẽ cong lên, như đang nói với tấm ảnh mà ôn nhu vô cùng "Em không nuôi chẳng lẽ bỏ mặc thằng bé một mình hay sao?"

"Ba ơi!" Lục Nhiên nước mắt nước mũi đầm đìa ào ào chạy xuống cầu thang doạ cho bốn người sợ ngây người. Sao nói đi dã ngoại ba ngày nữa mới về? Đã nghe thấy hết rồi, nhất định là đang rất khổ sở và đau lòng đi.
"Cẩn thận!" Lục Nhiên trượt chân một cái, cả người liền bay xuống, có xu hướng tư thế cạp đất bán răng mà xuống. Lục Viễn Sơn trái tim thắt lại, vội vàng chạy lên tiếp được nhóc con đang bay xuống, cau mày trách mắng "Đi đứng như vậy à? Bị thương phải làm sao đây? Muốn làm ba đau lòng chết phải không."

"Ba ba..." Lục Nhiên khóc nấc vùi trong ngực Lục Viễn Sơn. Lục Nhiên cho dù đã mười tám tuổi nhưng vẫn còn bốn tháng nữa mới tròn tuổi theo dương lịch, dù đã mười tám tuổi nhưng so với chiều cao cân nặng trung bình của các song nhi người Kinh đồng tuổi khác còn thấp bé hơn. Lục Nhiên mảnh khảnh chỉ cao một met sáu mươi hai, khi đứng chung chổ với Lục Viễn Sơn cao một met chín mốt kia, nhìn qua vô cùng 'hài hoà'.

"Ngoan, không khóc." Lục Viễn Sơn thành thạo dỗ dành "Bảo bối không khóc. Bảo bối là bé ngoan, bé ngoan sẽ không khóc."
Lục Nhiên là vui quá mà khóc. Cậu lúc này chỉ chực chờ để tỏ tình với ba ba nữa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro