Chương 1. Sau này muội lớn lên làm vợ của huynh, huynh đồng ý không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triều Đại Nguyên, huyện Thanh Thủy, thôn Hạnh Hoa.
Đầu tháng tư, đúng lúc hoa hạnh nở rộ, dưới chân núi Đại Long có thôn Hạnh Hoa, phong cảnh nơi đây đẹp như tranh sơn thủy.
Bỗng nhiên có một tiếng hét chói tai, ồn ào xuyên thấu qua màng tai, phá hủy phong cảnh hữu tình hiếm thấy.
“Diệp Nghiêm, ngươi nói thật đi, cái tiểu nha đầu ăn nhiều hơn heo này có phải là con riêng của ngươi không?” Trong một căn phòng đơn giản, Tạ thị mặc váy dài xanh biếc một tay cầm chổi, một tay chỉ thẳng vào người nam nhân đang ngồi ở trên ghế dài, cực kì giận dữ chất vấn.
“Tạ Anh Tử, ngươi náo loạn đủ chưa vậy?” Dù trước giờ tính tình Diệp Nghiêm luôn luôn hiền lành cũng bị Tạ Anh Tử làm tức giận không chịu nổi, “Ngươi muốn ta nói mấy lần mới vừa lòng? Ta nhặt được nha đầu này ở núi Đại Long! Nhặt được! Là nhặt được!”
“Ngươi lừa ai vậy? Diệp Nghiêm, ngươi cho ta ngu ngốc hay sao?” Tạ Anh Tử tức đến đỏ mặt tía tai, “Ta gả cho ngươi đã 25 năm. Mấy năm nay, ta sinh cho ngươi hai trai một gái, ngươi không thấy đủ hay sao? Ngươi nói đi ngươi ghét ta rồi có phải không! Ô ô ô……(elly: tiếng khóc của ẻm)”
Tạ Anh Tử đang đanh đá như cọp cái bỗng nhiên ném cây chổi trong tay xuống đất, hai tay ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu phát huy rõ ràng nhất điểm mạnh của một người đàn bà đanh đá.
Khóc!
Nghe thấy tiếng khóc tê tâm liệt phế của nàng, trong lòng Diệp Nghiêm cũng cảm thấy khó chịu không kém.
(*khóc tê tâm liệt phế: khóc tức tưởi đầy đau khổ)
“Được rồi! Được rồi, ngươi đừng có khóc nữa!” Diệp Nghiêm đi tới bên cạnh nàng, duỗi tay kéo nàng đứng lên khỏi mặt đất, “Anh Tử, Linh Nhi rất đáng thương, ta là thôn trưởng của thôn Hạnh Hoa, nếu cả ta cũng bỏ mặc nha đầu ấy, bé con sẽ phải chết ở núi sâu. Chẳng lẽ ngươi nỡ nhẫn tâm nhìn một đứa trẻ bị sói đói, hổ báo ăn thịt sao?”
Tạ Anh Tử không trả lời chỉ tiếp tục khóc nức nở.
Mà lúc này đứa trẻ hai người đang nhắc đến - Linh Nhi đang ngồi xổm trong sân phơi nắng.
“Linh Nhi, mau đi cho heo ăn! Ta nói ngươi có nghe không?” Người đang kếu lớn tiếng là Diệp Tú Tú con gái Tạ Anh Tử (elly: đúng là mẹ nào con nấy muốn vả 2 mẹ con này quá)
“Ừm” Tiểu Linh Nhi đang ngồi phát ngốc, nghe vậy buồn bã trả lời, sau đó dùng hết sức lực mới nhấc một thùng gỗ đầy cơm heo cao hơn bé đến nửa tấc đi đến sân sau cho heo ăn.
(*tấc: Đơn vị đo lường chiều dài bằng 10cm, nửa tấc bằng 5 cm.)
Thì ra Linh Nhi đã nghe hết tất cả những lời mà vợ chồng Diệp Nghiêm nói lúc nãy. Dù vậy, nàng cảm thấy những lời Tạ Anh Tử nói rất đáng nghi.
Nàng thừa nhận là mình ăn nhiều, nhưng mà nàng làm việc cũng rất nhiều a!
“Ê, ngươi còn đứng im đó làm cái gì? Kêu ngươi đi cho heo ăn, ngươi còn đứng ngẩn ra đó?” Diệp Tú Tú trong tay cầm một nhánh cây liễu, dùng sức đánh vào lưng Linh Nhi.
Đau ——
Bỗng nhiên bị đánh lén, Linh Nhi đau đến nỗi hút vào một hơi, cuối cùng cố gắng hết sức đem thùng gỗ có cơm heo đổ vào máng ăn cho heo ăn.
“Nè, có phải kiếp trước ngươi là một con heo nên kiếp này ngươi mới ăn nhiều như vậy không?”
Không đợi Linh Nhi trả lời, Diệp Tú Tú đá đểu xong liền cười khoái trá, miệng há to lộ cả 10 cái răng.
“Đừng cười.” Linh Nhi nhìn nàng, nhẹ giọng nói.
“Ngươi nghĩ sao vậy, ta mà nghe lời một con heo nói sao? Ha ha ha ha ——”
Tiểu Linh Nhi nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại, sau đó chuẩn bị ôm thùng gỗ rời đi, ngay lúc đó, phía sau bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết xuyên thủng màng tai.
Thì ra Diệp Tú Tú không cẩn thận làm sao mà chân trái đạp trúng chân phải, không đứng vững ngã vào bãi phân heo.
Tiểu Linh Nhi bí mật thở dài, tự nhủ trong lòng, đừng tưởng lúc nào cũng có thể mắng heo, heo cũng biết trả thù a.
Trong nhà, Tạ Anh Tử dần dần bình tĩnh lại khỏi cơn tức giận, nói: “Nhà chúng ta không thể nuôi một đứa bé có lai lịch không rõ ràng, ta không biết, ngươi tìm cách đưa nàng đi đâu thì đi.”
“Nhưng mà……” Diệp Nghiêm thật sự cảm thấy không đành lòng, Linh Nhi quá đáng thương.
“Diệp bá bá,” Linh Nhi bỗng nhiên đi vào nhà, cười tươi với Diệp Nghiêm rồi nói, “Diệp bá bá, thúc có thể đưa con về núi không? Đinh bá bá có một gian nhà tranh ở trong núi, con sống một mình cũng rất tốt mà.”
Đứa bé này chỉ mới năm tuổi nhưng đã hiểu chuyện, ngoan ngoãn và biết chia sẻ như vậy, Diệp Nghiêm càng thấy thương nàng hơn, làm sao đành lòng bỏ nàng trong rừng sâu?
“Trong núi có rất nhiều sài lang hổ báo, con chỉ là một đứa trẻ thôi làm sao sống một mình trong núi được chứ?” Diệp Nghiêm suy nghĩ một lát, trong lòng chợt nghĩ ra một cách.
Khoảng hai giờ sau, toàn bộ thôn Hạnh Hoa với tổng cộng 23 hộ gia đình đều được tập trung ở dưới cây hòa già trước cửa thôn.
“Chắc là mọi người đều biết vào ba ngày trước ta có nhặt được một đứa bé trong núi sâu và đem về thôn. Lúc đầu ta định nhận nàng làm con nuôi nuôi lớn, nhưng Anh Tử nhất quyết không chịu đồng ý. Ta cũng không thể nhìn cảnh nha đầu này sống một mình trên núi khổ sở được. Cho nên hôm nay gọi mọi người đến đây là muốn hỏi mọi người có ai nguyện ý nuôi dưỡng Linh Nhi không?”
Diệp Nghiêm nói xong, mọi người đều im lặng không thấy ai trả lời. Lúc này bỗng có âm thanh vang lên.
“Ta muốn nhận nuôi nàng.” Trong lúc Diệp Nghiêm có chút thất vọng, giọng nói rõ ràng, đáng tin cậy vang lên khiến mọi người đều quay đầu nhìn qua.
Người nói là Diệp Thần một nhà phú hộ trong thôn, Diệp Thần là lớn nhất trong ba huynh đệ nhà họ Diệp.
“Diệp Thần, ngươi thật sự muốn nuôi dưỡng Linh Nhi sao?” Diệp Nghiêm cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng sau đó lại hiểu rõ.
Ba năm trước, Diệp Thần cưới Phùng Xuân Nhi ở Phùng gia trang. Nhưng đã ba năm qua đi mà Phùng Xuân Nhi vẫn chưa có con.
May mà nhà Diệp Thần chỉ có ba huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau, không còn cha mẹ hay người lớn trong nhà, không phải làm dâu nên cuộc sống của Phùng Xuân Nhi trong ba năm qua rất tốt.
“Ừm.” Diệp Thần gật đầu với Diệp Nghiêm, sau đó đi đến bên cạnh Linh Nhi, “Bé con, ta nguyện ý nuôi muội, nhưng không phải để muội làm con gái của ta. Ta muốn nhận nuôi muội đến khi muội lớn thì phải gả cho đệ đệ của ta là Diệp Tuấn, muội có đồng ý không?”
Linh Nhi chăm chú vào hắn, trong mắt tràn đầy câu hỏi.
“Con dâu nuôi từ bé phải không ạ?”
“Ừm, ta muốn muội làm con dâu nuôi từ bé.” Diệp Thần gật gật đầu, “Nếu muội đồng ý, sau này muội không cần lo cơm ăn áo mặc, không những vậy, sau này muội lớn lên, ta sẽ cho muội và đệ đệ của ta cùng nhau đọc sách, thế nào, muội có đồng ý hay không?”
“Muội có thể đi đến nhà huynh để xem đệ đệ của huynh trước được không?” Linh Nhi suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng hỏi.
“Có thể.” Diệp Thần lập tức gật đầu.
Linh Nhi đi đến nhà Diệp Thần, Diệp Nghiêm cũng đi theo làm bạn với nàng.
Đây là một ngôi nhà ngói, tổng cộng có bốn gian nhà ở.
Ba huynh đệ nhà họ Diệp một người một phòng, còn dư một phòng chắc là để đồ dùng trong nhà. Sân chia làm nhiều ô nhỏ, có dựng hàng rào, bên trong nuôi gà vịt.
Khác với nhà người khác, trong sân nhà Diệp gia tràn ngập mùi thảo dược, rất dễ ngửi.
Kẽo kẹt ——
Khi cửa gỗ bị đẩy ra, Linh Nhi thấy một người nửa dựa ở trên giường.
“Tuấn Nhi, trong nhà có khách.”
“Ừm.” Diệp Tuấn ngồi trên giường, lơ đãng nhìn mỗi người một lần sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Linh Nhi thoáng nhăn mày, cuối cùng ngước mắt nhìn về phía Diệp Thần.
“Diệp đại ca, huynh thật sự muốn nuôi dưỡng muội sao? Mỗi buổi muội ăn rất nhiều cơm đó.”
“Ừm,” Diệp Thần cũng không biết tại sao mình lại có nhiều hảo cảm với một đứa trẻ mới gặp mặt lần đầu như vậy, thậm chí đột nhiên muốn giữ nàng trong nhà, nuôi nàng lớn lên.
Tuấn Nhi trời sinh chân bị tật, từ nhỏ đến lớn đều ở trên giường, không thể đi đứng như người bình thường.
Dẫu hắn cùng Diệp Khôn sẽ không ghét bỏ đệ duy nhất của mình, cũng sẽ không bỏ mặt đệ đệ, nhưng bọn họ không thể chiếu cố Tuấn Nhi cả đời, hơn thế nữa bọn họ không thể bỏ mặt Diệp Tuấn cô độc trong suốt quãng đời còn lại.
Linh Nhi gật gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Diệp Tuấn, nở một nụ cười thật tươi với hắn nói, “Sau này muội lớn lên sẽ làm vợ huynh, huynh đồng ý không?”

Đến đây là hết chương rồi các bác ạ. Elly sẽ cố gắng cập nhật chương sớm nhất có thể. Khi được 150 lượt view Elly sẽ bonus thêm chương ạ. Iu iu iu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro