Chap 64 : Cho anh một cơ hội , được không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Ji Yeon gọt xong một quả táo, cẩn thận đặt vào tay Lee Dong Gun. Anh cầm quả táo lên, để dưới mũi ngửi một chút, thơm quá...

"Đưa dao cho tôi được không?" Dong Gun vươn tay ra, mà Ji Yeon gắt gao nắm chặt dao, không hiểu đột nhiên anh muốn nó để làm gì.

"Yên tâm đi, không phải tôi định tự sát đâu." Anh nhẹ nhàng cười, khó được hài hước đùa cô một chút.

Ji Yeon hoang mang chớp nhẹ hai mắt, cẩn thận đặt chuôi dao vào tay anh. Tuy không nỡ từ chối, nhưng cô vẫn rất sợ anh sẽ tự làm mình bị thương. Dù sao, lưỡi dao này cũng rất sắc bén.

Lee Dong Gun có chút ngốc cầm lấy dao, mất đi ánh sáng anh mới biết, thì ra không thấy rõ được mọi vật là một loại tra tấn khủng khiếp đến thế nào. Lần mò đưa lưỡi dao đặt lên trên quả táo, anh chậm rãi dùng sức, rất nhanh, đem nó chia thành hai nửa.

"Cho cô này." Anh vươn tay, đưa một nửa trái táo cho Ji Yeon, ôn tồn nói: "Ăn đi, như vậy mới tốt cho cổ họng."

Ji Yeon ngơ ngác nhìn anh thật lâu, giống như đang suy tư, lại giống như do dự, cuối cùng cô cầm lấy trái táo, viết vào tay anh.

'Cảm ơn.'

...

Park Ji Yeon giúp Dong Gun đẩy xe lăn ra phía sau vườn hoa của bệnh viện, đây là lần đầu tiên kể từ ngày bị thương tới nay anh chịu đi ra ngoài. Cảm nhận được ánh nắng chiếu vào cơ thể, anh theo phản xạ đưa tay lên che mắt, lúc này mới giật mình nhớ ra, bản thân chỉ là một gã mù.

Thời tiết dường như rất đẹp, nhưng là, anh lại không thể nhìn thấy...

"Hôm nay trời đẹp lắm phải không?" Dong Gun đột nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra một chút bi thương nghẹn ngào.

Ji Yeon ngồi trước mặt anh, cảm giác ánh mắt hơi hơi ẩm ướt. Một người nam nhân từng đứng trên đỉnh cao, kiêu ngạo là như vậy, hiện giờ lại phải hỏi người khác, trời đẹp lắm phải không? Đẹp sao? Rất đẹp, nhưng cũng chỉ như mọi ngày bình thường mà thôi. Đáng tiếc, bây giờ cho dù có bình thường đến mấy, anh cũng không có khả năng thấy được.

Kéo tay anh, cô nhẹ nhàng viết: 'Ừ, đẹp lắm, bầu trời rất xanh, mây trắng thực trắng, bởi vì bây giờ là mùa thu, cho nên lá vàng rụng rất nhiều.' Miêu tả xong tất cả cảnh vật, cô còn không quên nhặt lên một chiếc lá khô đặt vào tay anh. Lee Dong Gun thản nhiên mỉm cười, những điều này trước kia anh đều nhìn thấy, nhưng lại chưa bao giờ đi lưu tâm, luôn cảm thấy chúng quá mức bình thường, mỗi mùa đều sẽ nhìn đến, nhưng bây giờ thì...

Ngón tay nhẹ nhàng mân mê chiếc lá, đột nhiên, ánh mắt anh nổi lên một làn hơi nước mơ hồ.

Lá cây, là màu vàng sao...

Anh xoay mặt về hướng cô, giọng nói run rẩy mang theo đau khổ cầu xin: "Có thể nói thêm cho tôi biết bên ngoài trông như thế nào được không? Nói nhiều hơn một chút được không? Tôi muốn biết."

'Lá cây vẫn còn màu xanh, nhưng rất nhanh sẽ chuyển thành úa vàng, bởi vì, mỗi mùa thu đều là như vậy.' Cô thở dài một hơi, chậm rãi viết vào tay anh, chỉ sợ anh không cảm nhận được.

Dong Gun cầm chặt chiếc lá khô trong tay, cẩn thận nhớ kĩ những điều cô vừa viết. Ánh mắt không nhìn thấy, cảm giác lại càng trở nên rõ ràng.

"Nếu anh phải mù thế này cả đời, em có nguyện ý làm đôi mắt của anh không? Liệu có nguyện ý không?" Dong Gun đột nhiên cầm chặt lấy tay Ji Yeon, hỏi dồn dập. Nếu có thể bắt đầu lại một lần nữa, liệu, anh có thể nhận được lời tha thứ?

"Anh nguyện ý làm giọng nói của em, như vậy... em sẽ làm đôi mắt của anh, được chứ?" Dong Gun lại nói thêm một câu, khuôn mặt còn thật sự nghiêm túc 'nhìn' về phía cô.

Ji Yeon gắt gao mím môi, có chút lạnh nhạt viết: 'Lee tiên sinh, tôi không hiểu anh muốn nói điều gì, tôi chỉ là một cô y tá bình thường thôi. Nếu anh muốn đôi mắt, tôi tin có rất nhiều người nguyện ý làm, không nhất định phải là tôi. Hơn nữa, anh cũng không chắc chắn sẽ bị mù cả đời.' Hiện tại anh và cô chỉ là hai người xa lạ mà thôi, tại sao lại có thể tùy tiện đưa ra một yêu cầu như vậy...

"Yeonnie, vì sao em lại không thể tha thứ cho anh, anh biết mình sai rồi..." Tô Triết Thác đột nhiên vươn tay kéo lấy Ji Yeon, cúi đầu chôn vào mái tóc cô, thống khổ nói: "Anh xin lỗi, thực xin lỗi, anh sai rồi! Anh biết mình sai rồi."

"Cho anh một cơ hội, được không? Ngoài em ra, anh đã không còn gì cả..."

Cô có biết hay không, anh phải dùng bao nhiêu tự chủ mới có thể mỗi ngày yên lặng sống trong bóng đêm, nghe tiếng cô hít thở, ngửi mùi bạc hà nhè nhẹ toát ra từ người cô. Anh thật sự rất muốn gọi tên cô thật to, nhưng Bae Suzy nói đúng, ban ngày anh không dám, lại chỉ có trong giấc mơ mới có thể thống khổ kểu lên cái tên làm mình quyến luyến vô cùng.

Anh có thể chấp nhận mù cả đời, chỉ cần được bắt đầu lại một lần nữa.

Anh có thể dùng nửa đời sau của mình để bù đắp lại những thương tổn trước kia cô phải chịu đựng.

Anh sẽ không để cô phải khóc, về sau anh nhất định sẽ yêu thương cô thật nhiều.

Chỉ cần, chỉ cần cho anh một cơ hội thôi, trước kia là lỗi của anh, anh biết mình sai rồi. Nếu đời này anh bù đắp cho cô không đủ, như vậy, hẹn cả kiếp sau nữa có được không?

Ji Yeon ngây người để mặc anh ôm, chỉ có câu kia 'Yeonnie' là còn quanh quẩn bên tai, khiến hai mắt của cô bắt đầu mông lung hơi nước, xem không rõ cảnh vật trước mặt.

'Trời lạnh, chúng ta nên về.' Chậm rãi bỏ tay anh ra, cô đứng lên, xoay xe lăn đẩy về phía phòng bệnh. Anh nhận ra cô, đáng ra điều này cô phải sớm biết mới phải. Một người nam nhân từng ở thương trường hô phong hoán vũ, đâu có khả năng bị lừa lâu như vậy.

"Yeonnie, em có nhớ trước kia không? Chúng mình cũng từng đi như vậy dưới trời thu đầy lá rụng..." Kỉ niệm nhớ tới thì ra vẫn vô cùng rõ ràng, dường như mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Ngày ấy, bọn họ tay trong tay sánh vai đi bên nhau thực hạnh phúc, chỉ là vì sao cảm tình trong sáng ấy lại dần thay đổi.

Vì thời gian, vẫn là vì thứ gì khác?

Anh làm tổn thương lòng cô, tổn thương những người bên cạnh cô, hiện tại, liệu anh còn có tư cách cầu xin cô tha thứ? Thì ra, Lee Dong Gun cũng có ngày phải cầu xin cảm tình của một cô gái.

Bởi vì, anh không phải là thần, anh chỉ là một con người mà thôi. Anh cũng sẽ phạm sai lầm, cũng sẽ đi nhầm hướng.

"Yeonnie, đừng rời xa anh, đừng bỏ mặc anh một mình trong bóng đêm được không, anh xin em..." Lần đầu tiên Lee Dong Gun cảm thấy mình khủng hoảng đến như vậy, anh sợ cô rời đi, không có cô, anh cũng không còn gì cả, anh phải dựa vào niềm tin gì để sống sót?

'Em sẽ không đi. Bởi vì... em đã nhận lời với cha mẹ anh, còn cả anh Nam Hyung nữa, sẽ chăm sóc anh đến ngày anh khỏe lại.' Cô viết xong, lại đứng dậy tiếp tục đẩy xe lăn về phía phòng bệnh. Cô sẽ không đi, bởi vì, cô là một người biết giữ lời hứa, không phải vì anh.

...

Trong phòng bệnh, bác sĩ cẩn thận kiểm tra hai mắt của Lee Dong Gun, còn tất cả mọi người đều đứng ở một bên, hi vọng sẽ được nghe một tin tức tốt. Bác sĩ đã nói, thương tích ở chân của anh thật ra không nặng lắm, chỉ có hai mắt là rất khó điều trị.

"Lee tiên sinh phục hồi cũng khá tốt rồi, nhưng nếu muốn khỏi hoàn toàn thì vẫn phải tiến hành một ca mổ. Tuy xác xuất thành công không cao, nhưng tôi vẫn hi vọng mọi người sẽ đồng ý thử một lần, dù sao, có một tia hi vọng thì vẫn hơn không."

"..."

"Em có đồng ý... cho anh mổ không? Nếu như em không muốn, anh sẽ dùng hai mắt của mình để đổi lấy giọng nói của em, dù sao bây giờ anh cũng đã mù rồi." Im lặng thật lâu, Lee Dong Gun đột nhiên quay sang hỏi Park Ji Yeon, mà câu hỏi này của anh khiến tất cả mọi người ở đây đều không khỏi sững sờ. Nam Hyung nhắm hai mắt lại, thở dài một hơi. Quả nhiên là như vậy, Dong Gun đang cố ép cô ấy, cũng là tự đày đọa chính bản thân mình.

"Ji Yeon..." Ánh mắt Lee phu nhân mang theo thỉnh cầu nhìn cô, muốn nói lại thôi. Tuy bà không biết vì sao Dong Gun lại nói như vậy, nhưng rõ ràng Park Ji Yeon là hy vọng duy nhất của Lee gia lúc này. Bà biết trước kia mình cư xử không đúng, nhưng dù sao cô cũng từng là con dâu của Tô gia hai năm, nay Dong Gun lại biết quay đầu hối hận, cô có thể bỏ qua thù hằn mà giúp đỡ con trai duy nhất của bọn họ được không?

Park Ji Yeon cúi đầu khó hiểu, tại sao ánh mắt của bọn họ lại đều dừng trên người cô như vậy?

Chờ mong, cầu xin, hy vọng?

Bọn họ đều đang ép cô, cô còn có quyền lựa chọn hay sao?

Chậm rãi bước lên trước, cô ngồi xuống trước mặt Lee Dong Gun, cầm lấy bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của anh. Dường như, anh cũng đang rất lo lắng chờ đợi câu trả lời này.

'Mổ được không? Mặc kệ cơ hội có nhỏ tới mức nào, chúng ta vẫn luôn phải hi vọng. Không lẽ, anh muốn sống tiếp những ngày trong bóng tối?' Park Ji Yeon viết xong, đang định đứng lên rời đi, Dong Gun lại nhanh tay hơn giữ cô lại, ánh mắt vô thần lúc này không hiểu sao lại nổi lên một tia giảo hoạt.

Ji Yeon của anh là một cô gái thiện lương lại mềm lòng, mà anh vốn là một thương nhân tài giỏi, tự nhiên sẽ biết lợi dụng điểm nào có lợi ình nhất. Có lẽ anh đang lừa cô, nhưng anh hứa sẽ dùng cả kiếp sau của mình để bồi thường. Cho nên lúc này đây, anh lại thắng.

"Bác sĩ, chuẩn bị tiến hành ca mổ đi, tôi đồng ý."

Ca mổ của Dong Gun đã được ấn định vào năm ngày sau, mà kì lạ là ở chỗ, càng gần ngày mổ, tươi cười trên mặt anh lại càng lớn.

"Yeonnie, nói cho anh biết, vì sao em lại không thể nói chuyện được không?" Trong bóng tối, anh mò mẫm tìm kiếm vị trí của Park Ji Yeon. Anh biết cô nhất định đang đứng ở một góc nào đó, nhưng lại vẫn đang cố ý tránh anh.

Rõ ràng đều đang ở trong cùng một căn phòng, lại giống như cách xa ngàn vạn dặm.

"Yeonnie, nói cho anh biết được không?"

"Có phải, nguyên nhân có liên quan đến anh?" Giọng nói của anh mang theo đau khổ, còn có một chút mỏng manh tuyệt vọng.

'Không phải, là vì em bị dọa sợ mà thôi.' Ji Yeon không muốn nói cho anh biết nguyên nhân thực sự, hiện tại anh đã thành ra như vậy, thôi quên đi, quên đi.

"Thực xin lỗi, nếu lúc trước anh không..." Anh nói xong, lại phát hiện yết hầu của mình khô rát cực kì, phá lệ khó chịu. Thì ra, đều là lỗi của anh. Nếu như anh không ngoại tình, không ly hôn với cô, không đuổi cô ra ngoài, như vậy hiện tại cô sẽ vẫnlà cô gái nhỏ ngoan ngoãn đơn thuần đứng bên cạnh anh.

Nhưng hiện tại tất cả đều đã thay đổi mất rồi, anh thay đổi, cô cũng vậy.

Park Ji Yeon cúi đầu, có chút lạnh nhạt đứng lên, đi ra khỏi phòng bệnh, không muốn biết hiện tại cảm xúc của anh là gì. Hối hận, tự trách, áy náy, thống khổ... hay là thứ gì khác.

Bởi vì, tất cả đều đã trôi qua.

Cô yêu, sẽ yêu thực nhiệt tình, nhưng nếu không thương, cũng quyết không quay đầu nhìn lại.

Mọi người đều nói khi một người đàn ông không còn yêu, họ sẽ trở nên rất tuyệt tình, nhưng cô thấy, phụ nữ cũng là như vậy.

Có lẽ khi không còn yêu, ai cũng như vậy mà thôi.

Nhẹ nhàng hít một hơi, cô nhìn thấy bóng cây xa xa ngoài kia, rốt cục thì cũng bắt đầu trơ trụi. Trong nháy mắt, thì ra lại sắp đến mùa đông. Mùa đông năm nay, dường như sẽ phá lệ lạnh lùng...

...

Tại lâu đài Neuschwantein .

"Lão đại, ngài thích cô gái kia thật sao?" Fred thật sự là không thể nhịn được, tại sao lão đại lại sủng cô ta đến như vậy? Muốn cái gì là cho cái đó, hào phóng đến mức hai mắt cũng không chớp lấy một cái. Tuy lão đại không phải là một người keo kiệt, nhưng cũng chưa từng đối xử với ai đến mức đó a??? Kể cả có là Solar trước kia cũng không được là ngoại lệ.

L thản nhiên nhìn Fred một cái, sau đó khép hờ hai mắt.

"Thích?"

"Có lẽ vậy." Anh cũng không biết chính xác cảm xúc của mình với Im Na Yeon là cái gì, chỉ biết là rất cần, chỉ nhớ là quen thuộc. Có lẽ cô không phải điều anh thực sự muốn, nhưng hiện tại, cứ tiếp tục như vậy cũng không sai.

''L." Im Na Yeon mơ màng tỉnh giấc, thấy nam nhân đang ngồi trên ghế một mình thất thần. Cô bước xuống giường, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.

"L, anh sao vậy? Sao không ngủ?"Im Na Yeon hỏi xong, L cũng không thèm đáp lại một câu. Ánh mắt hướng về phía cô, lại càng giống như xuyên qua cô nhìn về một nơi khác. "L, em yêu anh, thật sự rất rất yêu." Cô ngẩng đầu, nồng nhiệt hôn lên cổ anh, có chút hoang mang thổ lộ.

Ánh mắt L hơi mơ hồ một chút, sau đó, rất nhanh xoay người tránh đi nụ hôn của cô, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng.

"L." Im Na Yeon dùng sức nắm chặt tay, cô biết hiện tại mình không thể nóng vội, thời gian của bọn họ còn rất nhiều. Chỉ là, bề ngoài anh tỏ ra thực thích cô, nhưng mỗi khi đối mặt nhau, anh lại luôn vô thức tránh né điều gì đó.

Anh như vậy, khiến cô cảm thấy bản thân bất lực vô cùng.

"Ngủ đi." L thở dài một hơi, vươn tay ôm cô vào trong lòng mình. Tuy sức nặng này chẳng đáng là bao, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Dường như, cô hẳn là phải nhẹ hơn một chút mới phải. Trong trí nhớ của anh, đó là một cô gái rất nhẹ, thực gầy yếu.

Mỗi khi ôm chặt cô, anh sẽ cảm thấy vừa hạnh phúc, vừa đau lòng.

Hình như, phải là như vậy.

...

[Lược bỏ một đoạn ca mổ của Lee Dong Gun thành công.]

Bác sĩ cẩn thận tháo bỏ từng tầng băng gạc quấn quanh hai mắt của Dong Gun, tất cả mọi người đều nín thở nhìn ông, tuy ông đã cam đoan ca mổ thành công, Dong Gun sẽ lại thấy được mọi thứ, nhưng là, vẫn không thể khiến cho bọn họ bớt hồi hộp.

Lớp băng gạc cuối cùng được tháo bỏ, Lee Dong Gun theo bản năng muốn lấy tay che lại hai mắt. Ánh sáng đột nhiên tới sau bao ngày u ám này cũng không dễ chịu cố gắng run run mí mắt nặng nề, sau đó, dần dần mở ra.

Trước mặt tất cả đều rất mơ hồ, nhưng cũng không còn là hắc ám. Anh nhắm hai mắt lại một lần nữa, sau đó tiếp tục chậm rãi mở ra. Lúc này, cảnh vật đã trở nên rõ ràng hơn nhiều. Trước mặt anh là vị bác sĩ cùng mấy cô y tá, cha mẹ anh, Kim Nam Hyung, cùng với... cô.

Anh thản nhiên cong lên khóe môi, sau đó, gắt gao nhìn thẳng vào cô gái đứng cách đó không xa.

Ji Yeon của anh, cô đã gầy đi thật nhiều...

"Anh có thể thấy được không?" Bác sĩ cẩn thận hỏi thêm một câu, Lee Dong Gun gật đầu nhìn ông, lại nhìn về phía cha mẹ mình: "Cha, mẹ, con đã có thể thấy được mọi người rồi." Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng bên trong lại kích động vô cùng. Anh cảm giác như bản thân vừa được sống lại, tất cả mọi thứ trước mắt, lúc này đây anh sẽ dùng hết sức để bảo vệ, không bao giờ buông tay nữa.

"Tốt lắm, Lee tiên sinh, hai mắt của anh đã khỏi hẳn rồi." Vị bác sĩ hài lòng gật đầu: "Chỉ cần sắp tới anh chú ý giữ gìn, không nhìn vào ánh sáng mạnh là sẽ ổn. Còn hai chân của anh, kiên trì trị liệu thêm một thời gian nữa là cũng có thể đi lại bình thường."

Hai chân sao? Dong Gun cúi đầu, anh vẫn đang ngồi trên xe lăn, nếu đôi chân cũng có thể đứng dậy... Tốt, tốt lắm, anh ngẩng đầu nhìn về phía Ji Yeon, thiếu đi lạnh lùng ngày trước, hiện tại hơn một phần nhu hòa. Nếu có thể đứng dậy, anh sẽ theo đuổi cô đến cùng.

"Lee tiên sinh lúc này nên được nghỉ ngơi yên tĩnh, tránh ồn ào nhiều."

Bác sĩ dặn dò xong, Lee lão gia cùng Lee phu nhân nhìn nhau, sau đó rời khỏi phòng bệnh, bọn họ biết con cần được nghỉ ngơi. Dù sao, vụ tai nạn này cũng đem đến cho con quá nhiều đau khổ, không phải ngày một ngày hai là có thể phục hồi. Nhất là, vết thương trong lòng kia.

"Tôi đi ra ngoài trước." Kim Nam Hyung  cũng biết ý rời đi. Hiện tại vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, những chuyện còn lại, phải tùy xem bản lĩnh của Thác như thế nào.

Ji Yeon nhìn mọi người lần lượt đi ra ngoài, cũng chuẩn bị xoay người rời đi. Nơi này đã không cần cô, ở lại thêm chỉ càng khiến cô khó xử.

"Ji Yeon." Lee Dong Gun đột nhiên mở hai mắt, nhìn bàn tay đã đặt sẵn trên tay vịn của cô mà không khỏi đau lòng. Dù sao anh cũng là bệnh nặng mới khỏi, kể cả cô có chán ghét anh tới mức nào đi chăng nữa, bỏ đi như thế này có phải cũng quá tàn nhẫn hay không?

"Trước khi vào phòng mổ, anh đã tự nói với mình, nếu hai mắt của anh có thể sáng lại, như vậy, anh sẽ dùng cả đời này để níu kéo em trở về. Có lẽ hiện tại với anh, ngoài hận ra em đã không còn gì khác. Nhưng Ji Yeon này, anh vẫn muốn nói cho em, chỉ cần em đồng ý trở lại, muốn anh trả giá điều gì anh cũng sẽ chấp nhận."

Park Ji Yeon thở dài ngồi xuống, cầm lấy tay anh. Bàn tay hữu lực của anh vẫn ấm áp như vậy, nhưng bây giờ nó lại chỉ làm ấm được ngón tay cô, không chạm tới được lòng cô. Quả nhiên với anh, cô đã không còn cảm giác.

'Em không hận anh... Nhưng là, xin hãy tin em thêm lần này, không hận anh, cũng sẽ không lại yêu anh.' Viết xong, cô kiên quyết đứng dậy đi ra ngoài, để lại mình Lee Dong Gun thẫn thờ ở nơi đó, ngón tay dùng sức nắm chặt.

Không hận, cũng không yêu, thật sao?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro