Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y/n đi tới quầy tính tiền, quả nhiên giống như cô nghĩ, tiền mấy tháng nay tích góp đã bị tiêu gần hết. Nhưng khi nhìn nụ cười trên mặt NamJoon cô cảm thấy cũng rất đáng giá. Anh không còn gì cả, cô cũng vậy, nhưng cô vẫn có thể cho anh thứ gì đó, dù cho thứ ấy vô cùng bé nhỏ.
Chỉ là, cô cúi đầu, không nghĩ đến sẽ gặp lại Taehyung ở chỗ này, tất nhiên, còn có cô ấy.

Trả tiền xong, cô cầm lấy quần áo, nhưng là NamJoon lại nhanh tay đoạt đi mấy bộ. Nhìn cử chỉ như trẻ con của anh cô chỉ biết cười bất đắc dĩ.  Vô tình quay đầu lại, cô thấy được ánh mắt săm soi của Taehyung, dường như trong đó còn có một ít chỉ trích cùng châm chọc. Chỉ trích cô sao? Lại quay đầu nhìn NamJoon, có lẽ anh đang chỉ trích điều này đi.

Nhưng anh có tư cách gì để chỉ trích, bọn họ đâu còn quan hệ gì.

Đi ra bên ngoài, ngay tại giây phút cánh cửa kia đóng lại, dường như tất cả sức lực của cô biến đi mất, lưu lại, cũng chỉ có một loại kiên trì, kiên trì không muốn ngã xuống ở trước mặt bọn họ.

Nếu không ngã xuống, phải chăng, cô còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm?

“Chị ơi, chị làm sao vậy?” NamJoon nhìn đến khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của cô thì vội vàng lại gần, nhưng trong tay cầm nhiều đồ quá khiến anh nhất thời cảm thấy luống cuống.

‘Không có việc gì.’ Y/n lắc đầu, không tiếng động nói xong, cô cầm bớt đồ từ tay anh, hai người tiếp tục đi về phía trước. Chẳng qua, NamJoon có chút đăm chiêu nhìn bên trong cửa tiệm, ngoài ý muốn vẫn thấy được ánh mắt của nam nhân kia, anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng này, chẳng lẽ bọn họ có quen biết? Nhưng cuối cùng, anh vẫn không hỏi chị về điều này.

Y/n cũng không quay đầu lại, cánh cửa kia đã phân thế giới của bọn họ ra làm hai nửa. Cũng không đúng, thật ra bọn họ vốn đã ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho nên ban đầu dù có ở chung một chỗ thì cuối cùng cũng vẫn phải tách ra, hơn nữa là tách ra vĩnh viễn.

Cô yêu anh, nhưng là, anh không yêu cô. Anh đã tìm được cô gái anh mong ước, như vậy cô cũng nên rời đi. Dù sao, trong hai người cũng nên có một người được hạnh phúc, dù cho người ấy không phải cô.

Cô không trách anh tàn nhẫn, bởi vì, cô phải tàn nhẫn với chính mình.

Mất đi con, cô không trách anh, chỉ trách chính mình không bảo vệ được đứa nhỏ, mất đi giọng nói, cô cũng không trách anh, có lẽ, đó là sự trừng phạt cô phải nhận vì đã cướp đi thời gian hai năm của anh.

Nợ anh, cô đã phải trả bằng những gì quý giá nhất, về sau, bọn họ sẽ không còn bất kì quan hệ gì.

Cuộc sống hiện tại của cô tốt lắm, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đã đủ dùng. Hơn nữa, bây giờ cô còn có một đứa em…

Cô đã có một thân nhân.

Từ thời khắc nhặt được anh, coi anh như người thân, cô đã hứa sẽ bảo hộ anh, chăm sóc tốt cho con người không thể tự gánh vác cuộc sống, không còn nhớ chút gì về quá khứ này.

NamJoon a… cô nhìn về phía trước, trong ánh mắt có đặc biệt kiên định.

Về nhà, Y/n đem đồ đạc vừa mua để trong phòng ngủ, nhắc NamJoon tắm rửa qua một chút.

Lát nữa còn có một việc quan trọng bọn họ phải đi làm.

Hai người chỉ ăn uống nghỉ ngơi một lúc rồi đi bệnh viện ngay. Y/n muốn biết rốt cục NamJoon bị làm sao? Là trời sinh hay vì ngoài ý muốn?

Trong bệnh viện, bác sĩ không ngừng hỏi NamJoon rất nhiều vấn đề.

“Được rồi” Ông gật đầu một cái, khép lại bệnh án, xoay người nhìn về phía Y/n.

“Han tiểu thư, trải qua chẩn đoán sơ bộ tôi cho rằng đầu của anh NamJoon từng bị va chạm rất mạnh, hình thành một khối máu tụ chèn ép đến thần kinh nên mới tạo thành tình trạng như hiện tại. Có lẽ trí lực hiện tại của anh ta chỉ tương đương với một đứa trẻ mười tuổi mà thôi.”

Y/n nhìn NamJoon, môi động một chút, cũng không nói gì. Đầu từng chịu va chạm mạnh đến nỗi mất đi trí nhớ, chắc hẳn khi đó NamJoon rất đau…

NamJoon cũng quay đầu nhìn cô, trông bộ dáng giống như đang giận dỗi. Anh không thích mùi ở nơi này, cả màu sắc ở nơi này nữa, khoanh hai tay trước ngực đứng ở nơi đó, hiển nhiên là có chút tức giận.

Y/n không để ý đến anh, tiếp tục nhìn bệnh án trong tay bác sĩ, không ngừng suy nghĩ về mấy điều vừa rồi.

Cô nhấp miệng một chút, cầm lấy bút trên bàn, sau đó viết ra một câu. Không phải ai cũng giống NamJoon dễ dàng hiểu được cô muốn nói điều gì, cô biết bản thân hiện tại đã không còn như trước kia, cô biết nói, nhưng là, lại không thể nói.

‘Như vậy, xin hỏi bác sĩ có biện pháp nào không?’ Y/n dừng bút, mở to hai mắt nhìn vị bác sĩ trước mặt.

Vị bác sĩ hơi sửng sốt một chút, thế này mới để ý từ đầu tới giờ cô gái này vẫn không nói điều gì, thì ra không phải không muốn nói, mà là không thể nói. Thật đáng tiếc, ánh mắt ông không khỏi lộ ra một chút thương hại, cô gái thì câm, nam nhân thì ngốc, hai người thật đúng là đồng mệnh tương liên đáng thương.
Y/n nhìn đến thương cảm trong mắt ông thì chỉ biết cúi đầu, trong lòng chua sót không ngừng. Thì ra cũng sẽ có người cảm thấy cô đáng thương.

Ly hôn, mất con, mất giọng nói, hiện tại cô còn không đáng thương sao?

Nhưng là, cô ngẩng đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ vẫn trầm mặc đứng ở bên kia. NamJoon, một nam nhân không còn quá khứ, một nam nhân cô nhặt được ở ven đường, so với anh, có lẽ cô vẫn hạnh phúc hơn một chút. Bởi vì dù quá khứ kia là hạnh phúc hay đau thương, nó cũng là một phần nhân sinh trong cuộc đời, cô nhớ được toàn bộ, nhưng là, anh lại quên.

Mỉm cười, giống như vừa có ngọn gió thản nhiên thổi qua, chỉ vương lại mấy tia đau buồn ở trên mặt, chuyện quá khứ với cô đã không còn quan trọng nữa.
‘Bác sĩ’, cô gõ nhẹ lên bàn, lúc này ông mới thu hồi suy nghĩ vừa lệch khỏi quỹ đạo của mình.

Nhẹ nhàng hít một hơi, ông chậm rãi nói:”Chứng bệnh này cũng không phải không có cách, tôi đã kiểm tra não bộ của anh ta, thật ra cũng không cần phẫu thuật, chỉ cần huyết khối tan hết là được. Qua một khoảng thời gian nó sẽ chậm rãi biến mất, nhưng là…” Nói tới đây, ông lại ghé mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ quá đáng kia, thật sự cảm thấy hai người này rất đáng tiếc.

‘Nhưng là’ cái gì, Y/n mở to hai mắt, gắt gao nhìn vị bác sĩ, hai tay nắm chặt vạt áo.

“Nhưng là…” Ông lên tiếng lần nữa, nhìn ra Y/n khẩn trương nên cũng không quanh co lòng vòng: “Tôi cũng không thể cam đoan huyết khối trong đầu anh ta sẽ tan hết, trí nhớ sẽ khôi phục, cũng không biết liệu anh ta có thể trở về bình thường được nữa hay không. Cho nên, ‘một khoảng thời gian’ này cũng không biết sẽ là bao lâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro