Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Y/n à xin lỗi em, em biết đấy, gần đây Taehyung thật sự rất bận, cho nên chỉ có một mình em. ” Nhìn cô lẻ loi một mình, Jimin thật sự cảm giác được một loại đau lòng cùng tiếc nuối. Cô gái này, thật ra rất đáng thương.

“Không có việc gì đâu, em biết mà.” Y/n gật đầu một cái, cô biết anh bận, cho nên cô cũng có thể đi dạo một mình rất vui vẻ. Nhưng, nhẹ nhàng chớp hai mắt, ảm đạm hiện rõ trong mắt cô, vui vẻ ư? Thật ra, cô cũng rất muốn có người đi bên cạnh.

Chẳng qua, đây chỉ là mong ước của riêng cô mà thôi.

Xoay người, cô cũng không nhìn đến ánh mắt phức tạp của Jimin, trong ánh mắt ấy dường như có cả sự đồng tình lẫn thương cảm.

Nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa kia, Jimin nhẹ nhàng thở dài.”Taehyung a Taehyung, bỏ rơi một người con gái tốt như vậy, có lẽ sẽ có ngày cậu phải hối hận.”

Một cô gái có số phận nhất định bị tổn thương, còn không đáng thương hay sao?

Từ trong bệnh viện đi ra, Y/n ngẩng đầu thấy bầu trời trong xanh lạ thường, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt cô, làm cho cô hơi híp mắt lại, vài cơn gió khẽ thổi qua bên má mang đến một cảm giác mát mẻ thanh lương, cô cúi đầu, từ túi xách lấy ra một tờ giấy, dòng chữ trên giấy ánh vào trong mắt cô, xét nghiệm thấy có thai.

Cô có thai, kết hôn hơn hai năm, cô rốt cục có thai.

Chồng à, nhất định anh sẽ rất vui phải không, đây là kết tinh tình yêu của chúng ta… Cô đặt tay ở trên bụng, rất khó tin nghĩ, nơi này đã có một sinh mệnh bé nhỏ đang trưởng thành. Chỉ mấy tháng nữa thôi, sẽ có một đứa nhỏ xuất hiện trong cuộc sống bọn họ, không biết con sẽ giống cô hay là giống anh.

Chồng, chồng của cô, cô hơi hơi nở nụ cười, hạnh phúc bên môi có thể say lòng người, cô gả cho anh từ lúc còn chưa tốt nghiệp đại học, gả ột chàng trai vừa đẹp vừa giàu có khiến cô tự hào nhiều lắm. Anh là một người cực kì vĩ đại, tuy rằng khi ở trường học là bạch mã hoàng tử của rất nhiều nữ sinh, nhưng là, cuối cùng anh lại chọn cô. Bởi vì anh nói qua, ở bên cô anh thấy được an tâm.

Cho nên, cô kết hôn. Thời gian hai năm tuy tình cảm vợ chồng không quá mãnh liệt, nhưng cũng cực kì ấm áp. Mỗi ngày, cô đều cố gắng làm tốt trách nhiệm của một người vợ, công ty của anh một năm này đã phát triển vượt bậc nên bề bộn nhiều việc, cho nên cô luôn thực săn sóc không đi quấy rầy anh, cho dù anh quên ngày kỷ niệm kết hôn, cô cũng không trách anh. Cho dù anh không quan tâm cô giống như trước kia, cô cũng không trách anh.

Bởi vì cô biết, anh thật sự rất bận, rất bận.

Con à, nếu của ba của con biết con tồn tại, nhất định sẽ rất vui.Tuy rằng bọn họ chưa có kế hoạch sinh con, tuy rằng đứa bé đến có chút ngoài ý muốn, nhưng cô tin rằng anh sẽ rất thích đứa con này.
Từ nay bên cạnh cô không chỉ có mình anh nữa, mà sẽ có thêm một đứa bé của cô và anh.

Đem giấy xét nghiệm cẩn thận bỏ vào trong túi, cô vỗ một chút mặt mình, cười lâu lắm, khuôn mặt của cô cũng sắp bị cứng lại rồi, có lẽ người khác còn nghĩ cô là đứa ngốc đâu. Vẫy tay gọi một chiếc taxi, đến tận lúc ngồi trong xe, môi của cô cũng không ngừng cong lên được, tươi cười trên mặt cô phá lệ ôn nhu. Lái xe từ kính sau nhìn thấy cô gái, cô dường như rất hạnh phúc, khuôn mặt cô cũng dễ nhìn, ánh mắt thật to, bên trong luôn có nhu ba, môi phấn nộn hơi hơi mân, cái mũi tuy rằng không cao lắm, nhưng là rất hợp ngũ quan, làm khuôn mặt cô thêm một phần ôn nhu.

Một người thực thoải mái, nụ cười của cô, cảm giác giống như gió xuân, cuốn hút cả người lái xe, làm cho tâm tình của anh cũng tốt rất nhiều.

Y/n thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, hiện tại về nhà, coi như cho anh một bất ngờ đi, dù sao cô cũng đã nói là hôm nay khả năng về nhà muộn một chút. Cô phát hiện đã hai tháng vẫn không có kinh nguyệt cho nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, không nghĩ tới thật là mang thai, a, ý cười trên khóe môi lại lớn một ít, cô thật sự rất hạnh phúc, mà tất cả hạnh phúc của cô đều là anh cho.

Đặt túi xách ở trong lòng, cô xem phong cảnh bên ngoài xe, một loạt cảnh vật trôi nhanh về phía sau, cho dù cuối cùng chỉ là hình bóng mơ hồ lưu lại trong đầu, nhưng ai có thể nói là nó không xinh đẹp?

Xuống xe, cô đứng ở trước cửa nhà mình, vẫn đứng, vài cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua  khuôn mặt mang theo tươi cười của cô, làm mấy sợi tóc vương vào trên má, có chút lạnh như băng, lại có chút ngứa.

Cô hít một hơi thật sâu, hôm nay là cuối tuần, anh hẳn là ở nhà, không biết đang xem tivi hay là đang nghỉ ngơi đây. Không biết, bất ngờ cô cho anh có đủ lớn hay không. Đi tới, cô mở ra cửa ra, tươi cười trên mặt cứng lại.

Cô nhíu chặt mày, trước thềm cửa trừ một đôi giày da của nam còn có một đôi giày cao gót màu tím. Đôi giày nam cô biết, đó là của anh, nhưng đôi này cao gót kia lại không phải của cô, cô không thích màu sắc đậm như thế này, cô thích đều là những màu rất nhạt. Hơn nữa, cô đang đứng đây, đương nhiên giày cũng là ở trên chân cô, như vậy đây là của ai?

Y/n, mày không được nghĩ linh tinh, không được nghĩ linh tinh, mày nghĩ nhiều quá đấy. Cô nắm chặt vạt áo mình, tự nhủ, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch ra…

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhấc chân đi qua hai đôi giày. Nhưng là, cảnh tượng ở phòng khách lại giống như một tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, sắc mặt cô tái nhợt đứng ở tại chỗ, đồng tử của co rụt một chút, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng chớp động, môi cũng đã không có âm thanh nào, thậm chí ngay cả một câu cũng không thể nói ra, cô cảm giác yết hầu của mình rất đau, ánh mắt cay đến khó có thể mở.

Không cần hoảng hốt, Y/n, nhất định không phải là như vậy, chuyện không phải như mày nghĩ đâu, cô nắm chặt ngón tay, môi thỉnh thoảng run run, lại vẫn là không có một chút âm thanh nào. Máu trên mặt cô như bị rút đi, chỉ còn một mảnh tái nhợt.

Cúi đầu, trong phòng khách đều là quần áo. Có đồ của nam nhân, cũng có đồ của nữ nhân, có màu xanh tây trang, caravat, màu trắng quần áo trong, váy ngắn, áo, thậm chí còn có một bộ nội y màu đen…

Trong mơ hồ, bên tai cô truyền đến những thanh âm giống như thống khổ lại giống như sung sướng, làm cho tay chân cô chậm rãi lạnh như băng. Dường như tất cả bị người khác sức lực đã bị lấy mất, đôi chân cô như bị đóng tại chỗ, một bước cũng không thể đi, thẳng đến cuối cùng cô tìm về một chút sức lực, cô mới lung lay tiến về căn phòng phía trước, giọng nói là truyền ra từ nơi đó.

Càng đến gần, loại thanh âm này càng nặng, làm cho của lỗ tai của cô giống như bị một cây kim đâm vào, cõi lòng đau tan nát.

Nhẹ nhàng xoay tay nắm, cô đẩy cửa ra, mà hiển nhiên người ở bên trong cũng không phát hiện cô đứng bên ngoài, vẫn là chuyên chú làm chuyện của mình, những âm thanh toàn bộ rơi vào trong tai cô, rõ ràng như vậy, toàn bộ xảy ra trước mặt cô. Cô không thể tin được nhìn trong phòng, chiếc giường kia là chiếc giường của cô và anh, bộ chăn gối màu xanh lục kia cô mới đổi lúc sáng, bây giờ nó đã bị xoay cho nhăn nhúm, một góc còn rơi xuống dưới đất.

Mà trên chiếc giường ấy, hiện tại có hai người đang gắt gao giao quấn lấy nhau. Lưng trần rắn chắc của nam nhân dừng ở trong mắt cô, tiếng hít thở ồ ồ của anh không ngừng vang lên, còn có, da thịt trắng nõn lộ ở bên ngoài của cô gái. Hai người ôm lấy nhau, tóc đen của nam nhân hòa với tóc quăn thật dài của cô gái, rời ra rồi lại cuốn vào, đã không thể phân rõ kia là của ai. Tiếng thở dốc của anh giống như dã thú, lúc này cực kỳ gợi cảm, tràn trề sức mạnh. Cô chưa từng thấy anh như vậy, mà cô gái kia còn đang ôm chặt anh, thậm chí còn dùng móng tay cào lên phần lưng màu đồng cổ, để lại những vết hằn thật sâu.

Một chút đau đớn lại càng kích thích, làm cho nam nhân gầm nhẹ một tiếng, động tác càng thêm hung ác.

Bàn tay Y/n đặt ở tay vịn vẫn chưa hề thu hồi, ánh mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm hai thân ảnh giao triền ở trước mặt mình. Người đang liều chết triền miên ở kia, thật sự là người cô kết hôn hai năm sao? Là người cô mỗi ngày gặp, gọi là ‘chồng’ sao? Dùng sức chớp hai mắt, có phải cô nhìn nhầm không? Vì sao người ấy lại xa lạ như vậy?

“Em yêu anh.” Cô gái đột nhiên tiêm tế kêu lên, một giọt lại một giọt mồ hôi từ trên trán nam nhân, rơi xuống ga giường cô mới trải hồi sáng, cũng rơi xuống bộ ngực trắng noãn cao ngất của cô gái.

“Anh cũng yêu em.” Nam nhân đột nhiên ngẩng mặt lên, sườn mặt tuấn mỹ kia vĩnh viễn dừng lại ở trong mắt Y/n, khiến cô đau tê tâm liệt phế.

Anh yêu cô ấy, vậy em thì sao?

“Hô…” Hai người thở dài một hơi, nam nhân lấy tay mơn trớn mái tóc dài bị mồ hôi làm ẩm ướt của cô gái, ngón tay cốt kết rõ ràng mang theo nồng đậm dụ hoặc, động tác lại mềm nhẹ vô cùng, sợi tóc tuy hỗn độn lại cực kỳ cuồng dã. Mà sườn mặt của anh, có một sự gợi cảm không nói nên lời.

Cô gái thoải mái tựa vào trong lòng anh, chớp mắt, thân thể run lên một chút, sau đó là một trận tiếng thét chói tai. Tiếng thét này, dường như là có thể làm hỏng cả nóc nhà.

Nam nhân đột nhiên quay đầu, thấy được cô gái đứng ở trước cửa, trên mặt tái nhợt, hai mắt trống rỗng vô thần.
Đột nhiên một loại cảm giác phản bội cùng khuất nhục khiến thân thể anh buộc chặt lên. Một loại tức giận kì dị, làm cho anh giống như con dã thú ngoan lịch.

“Biến.” Nam nhân môi mỏng khép mở, nói ra lại chỉ có một chữ tuyệt tình như vậy.

Môi Y/n không ngừng giương, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, xa lạ, vì sao lại xa lạ đâu, rõ ràng cô đã gặp khuôn mặt ấy mỗi ngày cơ mà, người kia là chồng cô, đúng rồi, đây không phải chồng cô, không phải người chồng đã từng nói yêu cô.

Cô xoay người, không khí nơi này làm cho cô rất không thoải mái, khó chịu muốn nôn.

Cô giống như mất hồn đi trở về phòng khách, hai thân thể giao quấn gắt gao như vậy, nam nhân ngăm đen, cô gái trắng nõn, thân thể mãnh liệt va chạm thân thể, đối với cô mà nói, giống như một cơn ác mộng không thể tỉnh lại, mỗi khi nhớ tới đều khiến cô  đau đớn như bị dao cắt qua thân thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro