(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Huệ sợ sệt mấp máy môi nói từng chữ :" Thùng xe cậu ...có...có xác ..."

Chưa kịp nói hết câu anh tài xế đã phá lên cười khinh miệt . Xác ? Xác ruồi xác gián hay xác ve sầu ? Bà già này chắc điên rồi :" Này bà già , tôi lạy bà , tôi van bà tôi phải đi giao đống hàng cho khách chứ không rảnh nghe bà nói nhảm đâu . "

Anh kéo cửa sổ xe lên rồi nhấn ga lái xe đi khỏi . Quái lạ , vừa nãy bà mới thấy có cái xác con Trâm ở thùng xe vậy mà giờ đây lại không thấy nữa , bà nhìn theo chiếc xe chạy trên con đường lên tỉnh dần khuất trong ánh mắt mà không thể tin được những gì mình thấy . Bà quay sang hỏi mấy bà bạn tám chuyện thì được hay , xác con Trâm đã biến mất rồi ...nó biến mất một cách kỳ bí .

Chuyện này được đồn ra khắp làng nhưng chẳng mấy ai tin , họ cho rằng mấy bà này quá rảnh nên ngồi lê bốc phét ra dăm ba chuyện ma quỷ dọa người . Có lẽ chỉ mỗi con Nhàn là tin vì chính cái hôm mà con Trâm mất tích , đêm ấy nó mơ thấy mợ chủ mặc bộ váy trắng tinh khiết , tóc xõa che đi nửa khuôn mặt , Trâm đứng trong làn khói bay mù mịt lúc ẩn lúc hiện .

Con Trâm nó di chuyển trên mặt đất nhanh như bay nhưng thật sự là chân nó không có chạm đất . Nó nói với con Nhàn bằng giọng ai oán thê lương nghe mà nổi da gà :" Nhàn , mày giúp tao tìm con đi ...Nhàn..."

" Mợ Trâm , mợ Trâm , sao mợ lại mất tích vậy sao mợ lại mất tích vậy ?" Nó cố hỏi nhưng Trâm không đáp , cô di chuyển lùi lại về sau và nấc lên thành tiếng :" Tìm con cho tao , Nhàn , tìm con cho tao ..."

Ngay sau lần gặp giấc mơ kỳ lạ ấy nó tin con Trâm không mất tích mà đã chết rồi . Nó chọn ngày đó làm ngày mất và hôm nay đám cưới cậu Khải cũng chính là ngày giỗ tròn 1 năm của Trâm .

Quay trở lại với căn phòng thờ kín lạnh lẽo . Rõ ràng là không có cửa sổ , cửa ra vào thì đóng mà ai nấy đều thấy lạnh buốt sống lưng như kiểu đang đứng giữa một nơi lạnh lẽo âm u đầy ma mị .

Bà Thu bấm bụng suy tính . Con Liên nói đúng thắp hương thì hôm nào thắp chả được giờ mà thắp thì có khi lại hỏng . Từ lúc đón dâu về đến giờ đã gặp bao điềm xấu , có khi giờ mà tiếp tục ở đây thì chắc gặp phải cô hồn mất . " Thôi , mau ra ngoài đi không thắp hương nữa "

Cả bốn người mở cửa ra ngoài tiếp tục hoàn thành đám cưới còn dang dở .

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại đêm tân hôn hôm đó Khải và Liên không thể làm chuyện vợ chồng khi phải thức trắng đêm trằn trọc. Vừa đóng cửa sổ lại quay vào trèo lên giường thì cửa sổ bị gió làm bật ra , đập liên hồi vào bữa vách tường . Khải trấn an vợ rồi ra đóng lại cửa nhưng vừa thò tay ra kéo cánh cửa thì một bài tay lạnh lẽo nắm lấy tay Khải kéo ra ngoài . Lực kéo không mạnh nhưng cũng khiến khải nổi da gà , nó lạnh nhưng không lạnh như đá mà lạnh như là ...như là ...một cái xác đã để lâu ngày trong phòng lạnh để chuẩn bị ướp .

Khải rụt tay lại , anh không đóng cửa nữa mà thay vào đó là kéo rèm kín , che đi những cơn gió lạnh người kia luồn vào. Anh quay lại giường ôm vợ nhưng cả hai lại nghe thấy một âm thanh ai oán như đang đòi nợ với giọng điệu đầy ma mị chứ không hùng hồn như mấy gã giang hồ đòi nợ thuê . Nó gọi tên anh rồi gọi tên cô :" Khải ...con tao đâu ...Khải ...Liên tại mày mà tao mất con ...mày sẽ trả giá ...hahaha"

Cô run sợ ôm chầm lấy anh , anh nghiêm mặt suy nghĩ , giọng nói này nghe rất quen . Quen lắm ! Nhưng không biết có phải là người đó không ? Liệu có phải Trâm . Anh lắc đầu loại bỏ ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình . Sao có thể chứ , hồn xác của Trâm đã bị yểm bùa rồi không thể dọa người như vậy được .

Nhưng suy cho cùng thì đêm đó vợ chồng anh không ngủ được , chăm chăm mắt nhìn ra phía cửa sổ rồi nhìn vào chiếc đèn ngủ lúc bật lúc tắt đôi khi còn lóe lên những tia lửa rẹt rẹt .

Sáng hôm sau hai con gấu trúc ôm nhau đi xuống dưới nhà bếp , ngồi vào bàn ăn uể oải áp mặt xuống tấm kính mắt nhắm lại nhưng vì hôm qua thức trắng nên dù có nhắm tịt thì vẫn không tài nào mà ngủ nổi . Con Nhàn bưng đĩa bánh mì trứng ra đặt lên bàn thì phá lên cười : " Cậu mợ đên qua tập thể dục nhiều quá lên mất ngủ à "

Bà Thu nhăn nhó bước ra từ phòng dí trán con Nhàn rồi nói khéo , bảo nó thôi đừng trêu ghẹo cậu mợ . Nhưng thế cũng tốt , bà gần này tuổi rồi cũng muốn có cháu nội bồng bế .

Đám cưới đã xong mọi thứ lại quay trở về như lúc ban đầu . Liên vẫn đi dạy học ở trên quận còn Khải thì vẫn đến công ty làm việc .

" Cô giáo vừa cưới chồng xong mà sao xuống sắc thế . Được 'chiều' quá à !"

Cô Lan - đồng nghiệp với Liên nói đùa khi nhìn thấy Liên mệt mỏi đặt cặp táp lên bàn rồi thở dài nặng nhọc .

" Trời , em nào có được chồng 'chiều' . Cả đêm còn không ngủ được ý "

" Hahaha thế thì tốt quá còn gì "

" Không phải mà ...Á Á Á Á Á Á Á "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro