Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cuộc vui nào thì cũng đến lúc phải kết thúc. Sau ngày sinh nhật của Miyeon ở Busan, hai người ngay sau đó cũng bay về Seoul, mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng công việc của Minnie không thể bỏ bê để Soyeon ôm hết được.

Sau khi quay trở về nhà, Minnie bình thường đã bận nay càng thêm bận. Bởi vì có một số công việc quan trọng, Soyeon lại không thể thay cô giải quyết nên còn tồn đọng lại, phải chờ cô xử lý. Vì thế Minnie sau khi trở về mỗi ngày đều đi sớm về khuya, có khi còn ở lại công ty không thể về.

Bình thường nếu Minnie đi như thế Miyeon ở nhà nhất định rất buồn chán. Nếu ngày cuối tuần Minyeon không đi học ở nhà chơi cùng nàng không nói, nhưng những ngày thường thì chỉ có mình nàng ru rú trong phòng không ai trò chuyện.

Tuy nhiên sau lần hẹn cùng Lisa mà Minnie đã hứa trước đó, Miyeon lại làm quen thêm được người bạn, chính là Park Chaeyoung, vợ của Lisa. Hai người vừa gặp nhau liền rất hợp tính, trò chuyện không ngừng, đến độ đá hai lão công của mình sang một bên không quan tâm tới.

Những ngày Minnie bận rộn không về nhà, Miyeon liền rủ rê Chảyoung ra ngoài đi dạo, mua sắm, trò chuyện cùng nhau. Nếu như ngày đó không còn gì làm, hai người lại dắt nhau đến chỗ Jiyeon, cùng nhau học nấu ăn, cuộc sống vô vị nay lại càng thêm vui vẻ vì có những người bạn này bên cạnh.

Minnie lúc đầu còn lo sợ mình không bên cạnh Miyeon sẽ khiến nàng buồn chán, còn có ý định mang nàng đến công ty làm việc cùng cô, vừa có thể nhìn thấy nàng, lại có thể khiến bản thân an tâm hơn. Nhưng bây giờ nhìn Miyeon hết hẹn Chaeyoung rồi lại hẹn đến Jiyeon, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, Minnie cảm thấy ý định trước đó của mình không cần đến nữa.

Cuộc sống bộn bề cứ thế diễn ra, thấm thoát lại thêm ba tháng nữa trôi qua.

.

.

.

Soyeon bước vào phòng làm việc của Minnie, đặt lên bàn cô tập hồ sơ đứng một bên báo cáo:

"Bởi vì trước đó trưởng phòng Kang bên phòng kế toán nghỉ hưu nên công việc hơi bận rộn một chút, hiện tại đã tuyển được người mới, từ giờ có thể dễ thở hơn rồi."

Minnie bận rộn xử lý sổ sách, chỉ liếc mắt một cái đến hồ sơ trên bàn, mắt không nhìn đến Soyeon mà hỏi:

"Người mới là ai?"

Soyeon lúc này hơi chần chừ, ánh mắt mất tự nhiên đảo tới đảo lui. Minnie đợi một lúc không thấy cô trả lời, liền nhướn mắt lên nhìn.

Bắt gặp ánh mắt khó chịu của Minnie, Soyeon cắn môi thầm than, trước sau gì cũng biết, giấu cũng không được cả đời. Cô thở hắt một hơi, âm lượng có chút nhỏ nói:

"Kim Soeun, du học tại Mỹ, vừa trở về nước."

Ngòi bút chì trên tay Minnie vì lực của cô mà gãy ngang, đôi mắt dao động chứa đầy sự hoang mang và kinh ngạc. Bởi vì cái tên Kim Soeun thoát ra từ miệng Soyeon mà nhịp tim Minnie bất chợt đập mạnh hơn, chính là trong lòng đang run sợ.

Lúc trước vẫn luôn muốn gặp, nhưng chẳng thể nào gặp.

Giờ phút này muốn quên, vì sao lại cứ không buông tha cho cô?

Minnie siết chặt đôi tay, hơi thở nặng nề phát ra. Tại sao cứ phải là lúc này cơ chứ?

Soyeon nhìn thấy biểu hiện của Minnie, phần nào cũng hiểu được cảm xúc của cô hiện giờ. Ngày trước vẫn luôn lưu luyến quá khứ, một mực khắc ghi hình bóng cũ trong tim mình, chờ đợi nhiều năm trời luôn mong người ấy quay trở về.

Ấy vậy mà bây giờ người ấy đã quay trở về, chỉ khác tình thế lúc này đã không còn như trước nữa. Người trong tim không còn là người khi xưa. Nhưng nỗi ám ảnh, vẫn không ngừng đeo bám.

Soyeon nhìn tâm trạng Minnie trong phút chốc liền tệ đi, cũng chỉ có thể nói vài câu an ủi cô:

"Đừng bận tâm nhiều, quan hệ của hai người lúc này chỉ còn là cấp trên cấp dưới thôi, không hơn không kém! Người mà em cần bận tâm lúc này, chính là người vẫn đang ở nhà chờ em."

Khi Soyeon rời khỏi phòng, Minnie cũng không còn tâm trạng để làm việc. Cô ngã người tựa vào phía sau ghế, đôi mắt mang biết bao nhiêu hoài niệm nhìn lên bầu trời cao bên ngoài, ký ức về những ngày xa xưa được dịp quay trở lại.

...

Minnie bắt đầu cuộc sống sinh viên năm nhất của mình ở trường đại học bằng thái độ thờ ơ xa cách nhất. Khi vừa vào giảng đường, có rất nhiều người bởi vì ngoại hình và khí chất của cô mà muốn làm quen, tuy nhiên Minnie một điểm cũng không để mắt.

Cứ nghĩ mình sẽ như thế cho đến khi tốt nghiệp, nhưng vì sự dai dẳng và không bỏ cuộc của Soyeon và Soojin, cô liền có hai người bạn thân ở trong ngôi trường này. Mỗi giờ giải lao đều cùng họ gặp mặt, ăn cơm, trò chuyện. Và còn cả sự phiền phức mà Cho Doyeon mang đến cho cô.

Cuộc sống đôi khi không thể biết trước điều gì, Minnie vẫn cứ nghĩ xung quanh mình chỉ có những người đó rồi thôi.

Cho đến một hôm của năm hai đại học, Minnie trong người không được khỏe lại trốn tiết, chạy ra khuôn viên ở sau trường để nghỉ ngơi. Trong lúc cô đang ngủ, lại có kẻ nào đó vấp phải chân của cô làm bản thân bị té, cũng như khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Minnie vô cùng khó chịu bởi kẻ dám phá giấc ngủ của mình. Cô mở mắt muốn mắng cho kẻ đó một trận, tuy nhiên đôi mắt chỉ vừa nhìn thấy người đang ngồi trên nền đất vẻ mặt đau đớn ôm lấy đầu gối đang chảy máu của mình, Minnie ngay lập tức thất thần quên luôn chuyện mình muốn làm là gì.

Một cô gái có mái tóc đen dài, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt xinh đẹp, vừa ôn nhu vừa sắc sảo, lệ quang trong mắt lấp lánh vì vết thương ở chân, từng cơn gió ở khuôn viên thổi ngang, mang theo mùi hương nhàn nhạt của người con gái đó bay đến cánh mũi của Minnie, làm cho con tim cô vang lên vài nhịp rộn ràng.

Đôi mắt thất thần nhìn cô gái kia, lại chú ý đến vết thương ở đầu gối cô gái đó vẫn còn đang chảy máu, Minnie vội vàng bật dậy đi đến đỡ người kia.

"Không sao chứ?"

Người kia ngẩng mặt lên nhìn Minnie, cũng giống như những người khác bởi vì nhan sắc của cô làm cho đỏ mặt cúi đầu:

"Không... không sao.."

Nhìn biểu hiện e ngại của người kia, Minnie không hiểu vì sao lại phì cười, muốn nói chuyện thêm với người trước mặt.

"Hiện tại không phải là tiết học sao? Cậu vì sao lại xuất hiện ở đây?"

"Tôi là sinh viên mới... tôi không tìm được đường, nên bị lạc..."

Minnie gật gù hiểu ra vấn đề. Sau đó cô đột nhiên quay lưng lại, hướng người kia ra lệnh:

"Lên đi, tôi đưa cậu xuống phòng y tế."

"Hả??"

Người kia vẫn ngồi một chỗ, ngớ người nhìn tấm lưng rộng của Minnie. Tuy nhiên Minnie không lập lại lời nói của mình, chỉ kiên nhẫn ngồi chờ người kia.

Cô gái nhìn Minnie vẫn tư thế khụy gối chờ mình, gương mặt tức khắc đỏ bừng, từng bước ngập ngừng leo lên lưng Minnie.

Sau khi người kia yên vị trên lưng của mình, Minnie liền mỉm cười lập tức đưa người kia hướng đến phòng y tế.

Người con gái kia ở trên lưng Minnie đôi mắt lâu lâu lại quan sát một bên mặt của cô, cánh mũi phập phồng ngửi thấy mùi hương hoa cỏ tươi mát ở trên người cô, có chút xấu hổ quay đi.

"Tôi... tôi tên Kim Soeun. Cậu... tên gì??"

Suốt một đoạn đường, Soeun không biết đã lấy ra bao nhiêu can đảm để có thể mở miệng muốn làm quen với Minnie.

Minnie nghe thấy giọng nói lắp bắp run rẩy như đang sợ của Soeun mà bật cười, sau đó nhẹ nhàng phát ra ba tiếng:

"Kim Minnie."

"Minnie, cảm ơn cậu!"

Giữa hành lang vắng lặng vì đang trong giờ học, Minnie ở bên tai nghe thấy tiếng gió xì xào qua kẽ lá, nghe thấy từng nhịp chân đều đặn của mình, và nghe thấy con tim mình vừa lỗi nhịp.

Và vào lúc ấy cô cũng nhận ra, Minnie ở năm hai đại học, đã đem lòng yêu một người mình chỉ vừa mới gặp.

...

Tan làm, Minnie hôm nay đúng giờ muốn về nhà sớm hơn mọi ngày. Bởi vì hiện tại trong lòng phi thường khó chịu, cô chỉ khi nghĩ đến Miyeon, hay ôm nàng trong lòng, cô mới cảm thấy tâm tình mình được vỗ về.

Bởi vì hiện tại chỉ có nàng mới có thể giúp cô làm dịu đi vết thương trong lòng.

Tuy nhiên, khi Minnie vừa đến trước cổng công ty, người cô không muốn nhìn thấy nhất lúc này lại xuất hiện ngay trước mặt cô.

Soeun trong bộ đồ công sở, vẫn là mái tóc đen dài, vẫn là dáng vẻ ôn nhu mỉm cười, vẫn là gương mặt mà Minnie đã từng rất yêu đứng trước mặt cô.

Nhưng hiện tại, tim cô đã không còn vì gương mặt này mà đập nhanh nữa.

Soeun ở trước cổng công ty, nhìn thấy Minnie xuất hiện liền bày ra vẻ mặt vui mừng, từng bước từng bước đi đến trước mặt cô.

"Minnie, xin chào! Sau này mong chị sẽ giúp đỡ em!"

Minnie nhìn xuống bàn tay của Soeun đang đưa ra trước mặt mình, sau đó chỉ lãnh đạm nói một câu:

"Đó là bổn phận thôi."

Đối với sự xa cách của Minnie, Soeun lúng túng rụt tay lại, nét mặt ngượng ngịu mỉm cười, tuy nhiên vẫn không từ bỏ ý định muốn tiếp cận cô.

"Chị có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn một bữa được không?"

Vẻ mặt Minnie lúc này vẫn một dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã nổi sóng từ lâu. Mặc dù biết bản thân nên giữ khoảng cách với Soeun, nhưng trước kia là cô có lỗi với cô ấy, hiện tại lại xem cô ấy như người dưng không quan tâm tới, trong lòng Minnie vẫn không nỡ.

"Thật ra..."

"Nè, Minnie! Còn đứng đây làm gì? Chúng ta còn có hẹn đó!"

Ngay lúc Minniekhó xử không biết nên làm gì thì Soyeon như phao cứu sinh của cô lúc này đi đến giúp cô giải vây.

Minnie quay sang nhìn Soyeon đang cặp cổ mình, nhướn mày nhìn cái nháy mắt của cô, dường như hiểu ra ý cô ngay lập tức phối hợp.

"À phải! Xin lỗi Soeun, tôi và Soyeon còn có hẹn với đối tác! Xin phép!"

Dứt lời, Minnie ngay lập tức cùng Soyeon quay người đi về phía xe của cô đang đậu, bước đi nhanh hơn mọi ngày giống như chỉ cần chậm một chút sẽ bị Soeun kéo lại.

"Lần này chị cứu em, nên nghĩ xem làm gì mà trả công cho chị đi nha!"

Soyeon cài lại dây an toàn, vẻ mặt xấu xa hướng Minnie đòi phần thưởng.

"Được thôi! Bây giờ em làm tài xế cho chị, chị muốn đi đâu?"

Minnie thoát nạn không ngừng thở phào, cũng may là nhờ Soyeon, cứu cô một mạng.

"Đưa chị đến chỗ Yuqi được rồi, chị có hẹn với em ấy!"

Sau khi xác nhận địa điểm, Minnie nhướn mày lập tức khởi động xe chạy đi.

Soeun vẫn còn bất động ở trước cổng công ty, cô ta nhìn Minnie cùng Soyeon rời đi mà không kịp tiêu hóa vấn đề. Rõ ràng đã có thể hẹn Minnie, nhưng lại bị Soyeon chen chân, Soeun thở hắt một hơi tức giận, giậm chân rời khỏi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro