Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Vân Cảnh thay quần áo từ trên lầu xuống dưới, hắn mặc một áo sơ mi trắng cùng một quần âu thiết kế thủ công rất tốt, nên khi mặc trên người hắn liền lộ ra một phẩm vị mới.

Hắn làm như không có việc gì đi đến bàn ăn ngồi xuống, Trình Vũ ngồi đối diện lại có chút khẩn trương, giống như mọi lần chỉ cần đối mặt với Lục Vân Cảnh theo bản năng cô lại cảm thấy bất an, cho nên từ khi kết hôn Lục Vân Cảnh thường đi công tác, đi sớm về trễ nên chỉ cần hắn không ở nhà cô đều tận lực không xuất hiện.

Cùng hắn ngồi ăn cơm đối với bọn họ mà nói là vô cùng ít ỏi. Bất quá chuyện này cũng không thể trách cô, bởi vì Lục Vân Cảnh là người rất đáng sợ. Lại nói tiếp Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh từ nhỏ đã nhận thức nhau, bất quá khi đó hai người quả thực là một trên trời một dưới đất. Khi đó thân là Trình đại tiểu thư, kiêu ngạo ưu tú hào quang vạn trượng, đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm, mà khi đó Lục Vân Cảnh bất quá chỉ là con nuôi Lục gia, nói là con nuôi nhưng mọi người đều biết đây là con rơi của Lục lão tiên sinh ở bên ngoài.

Từ khi con rơi vào Lục gia, Lục lão tiên sinh chẳng hề quan tâm, mà Lục Vân Cảnh bởi vì thân phận không thể công khai nên từ nhỏ đã bị đối xử lạnh lùng, bị khi dễ. Cho nên Trình Vũ thấy Lục Vân Cảnh là một thiếu niên trầm mặc lại quái gở, cả người luôn mang theo vết thương. Trong ấn tượng của cô cơ hồ hắn luôn chật vật bất kham, với vị trí trong thế giới của cô, cơ hồ hắn như không tồn tại. Chỉ là tất cả mọi người không ai ngờ được, một kẻ nhận hết bao khinh nhục, nhìn qua thì nhỏ yếu bất lực lại trở thành một người ai nghe tên cũng sợ vỡ mật.

Cuộc đời Lục Vân Cảnh có hai việc làm người khác lau mắt mà nhìn, chuyện thứ nhất chính là bác sĩ thiên tài. Lục Vân Cảnh học đại xong rồi ra nước ngoài học ở một học viện y trứ danh, tốt nghiệp về nước hắn cùng đoàn nghiên cứu ra một loại thuốc mới, giải quyết hữu hiệu các vấn đề khi sử dụng chất kháng sinh quá nhiều, có thể nói loại thuốc này ra đời là sự cống hiến rất lớn cho y học, bởi vậy hắn đạt được rất nhiều giải thưởng y học lớn.

Mà chuyện thứ hai Lục Vân Cảnh làm dùng câu lau mắt mà nhìn đại khái cũng đúng.

Khi mọi người đều cho rằng Lục Vân Cảnh sẽ làm bác sĩ vì y học cống hiến, thì hắn lại thừa dịp tập đoàn của Lục gia lâm vào nguy cơ thì đoạt quyền của Lục gia, trên tay hắn nắm quyền lực của Lục gia hắn liền bắt đầu ở Bắc Thành sát phạt, vì mục đích không từ thủ đoạn, lần lượt thu mua không ít xí nghiệp ở Bắc Thành, ngắn ngủn ba năm tài lực, quyền lực hắn đạt được làm người ta theo không kịp.

Cứ như vậy, Bắc Thành nghênh đón thời đại thuộc về Lục Vân Cảnh, trong khoảng thời gian ngắn, nhân tâm Bắc Thành hoảng sợ, mà phong cách sát phạt của Lục Vân Cảnh cũng khiến hắn thành làm người ai nghe tiếng cũng sợ vỡ mật.

Hiện giờ Lục Vân Cảnh sớm đã không phải là thiếu niên dáng người thấp bé, nhận bao khi dễ, cả người luôn bị thương, chật vật đáng thương nữa, mà hiện giờ hắn cường đại, nguy hiểm, làm người khác nhìn thôi đã thấy sợ hãi.

Bất đồng với Lục Vân Cảnh phượng hoàng niết bàn, khi Trình Vũ gặp hắn là một cảnh thượng hoàn toàn tương phản. Ngày sinh nhật mười tám tuổi cô bị ông nội mình kính trọng trước mặt mọi người tuyên bố nàng không phải con gái của trưởng tử Lục gia, mà chỉ là con nuôi.

Trình đại tiểu thư kiêu kì nguyên lai là đồ giả, trong một đêm thái độ mọi người đối với cô đều thay đổi, những người từng truy phủng cô đều lạnh nhạt với cô, thậm chí mối tình đầu thanh mai trúc mã sớm đã ước định cả đời cũng bỏ cô mà đi. Hưởng thụ đãi ngộ Trình đại tiểu thư mười tám năm lại không còn thuộc về cô, trong một đêm Trình Vũ biến thành cô gái bị cha mẹ vứt bỏ khiến toàn bộ thế giới quan của cô sụp xuống. Đã từng là minh châu trong một đêm ảm đạm thất sắc, mất đi tất cả những thứ từng sở hữu, cô trở nên trầm mặc trốn tránh hết thảy.

Cuối cùng cô bỏ đi nước ngoài, mà những thứ được Trình gia bồi dưỡng cũng bị cô vứt bỏ.

Từ đó cô mơ màng trốn tránh hết thảy, bao gồm cả cha mẹ nuôi nếu có thể thậm chí cô còn nghĩ không bao giờ trở về nơi này, không bao giờ muốn có quan hệ với Trình gia. Nguyên bản ở nước ngoài cô cũng tìm được việc, lại không ngờ nhận được tin cha nuôi qua đời, bất đắc dĩ cô phải về nước, chỉ là cha nuôi ly thế để lại quá nhiều rắc rối, cô không muốn đi cầu Trình gia hỗ trợ, nhưng không có kinh nghiệm cô căn bản không biết phải xử lý những việc này thế nào, đang khi sứt đầu mẻ trán thì Lục Vân Cảnh xuất hiện nhẹ nhàng giúp Trình Vũ giải quyết hết trơn.

Trình Vũ không biết sao Lục Vân Cảnh muốn giúp cô, bọn họ vốn không liên quan gì đến nhau. Bất quá cô cũng không muốn thiếu nhân tình cảu hắn, cho nên cô trực tiếp hỏi hắn, cô nên làm thế nào mới có thể biểu đạt sự cảm kích này.

Trình Vũ nhớ lúc ấy Lục Vân Cảnh chỉ là bâng quơ nói một câu:

Tôi cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người vợ.

Sau đó cô liền gả cho hắn, mà cô cũng biết mục đích Lục Vân Cảnh cưới cô. Khi Lục Vân Cảnh vẫn còn là thiếu niên, hắn đã từng bị mấy nam sinh cùng tuổi trêu chọc. Vòng thượng lưu Bắc Thành cùng tuổi bọn họ có một Dư tiểu thư, Dư tiểu thư này tính cách tương đối đanh đá. Mấy nam sinh đó vì trêu cợt Lục Vân Cảnh, liền trộm dây buộc tóc của Dư tiểu thư nhét vào cặp sách của hắn, Dư tiểu thư phát hiện Lục Vân Cảnh cầm dây cột tóc của mình, hiểu lầm Lục Vân Cảnh yêu thầm cô ta, cô ta cảm giác bị vũ nhục nên nói chuyện khó nghe với Lục Vân Cảnh. Sau đó chuyện này thành chuyện cười trong giới cho nên Trình Vũ cũng biết. Cuối cùng thiếu niên đó hiện giờ quyền thế ngập trời, mà Dư gia thấy Lục Vân Cảnh thế mới cố ý mượn sức, nghĩ lúc trước Lục Vân Cảnh tựa hồ cũng thích Dư tiểu thư, dư gia liền vội vàng tới cầu hôn Lục Vân Cảnh. Lục Vân Cảnh cũng không nói đáp ứng hay không cứ như vậy để Dư gia đợi thật lâu, khi Dư gia cho rằng mình có hi vọng mượn sức Lục Vân Cảnh là lúc Lục Vân Cảnh liền cùng dưỡng nữ Trình gia Trình Vũ kết hôn, như nói cho Dư gia rằng, tôi tình nguyện cưới một dưỡng nữ hai bàn tay trắng của Trình gia cũng sẽ không cưới đại tiểu thư Dư gia. Chuyện này quả thực chính là cái tát vô hình đánh vào Dư gia, có một thời gian rất dài ở Bắc Thành đều giễu cợt họ.

Mà Trình Vũ cũng biết Lục Vân Cảnh sở dĩ cưới cô bất quá là vì muốn đánh vào mặt Dư gia thôi.

Nghĩ tới lời nữ cảnh sát đó nói, Trình Vũ thất thần ăn mì, ánh mắt theo bản năng nhìn Lục Vân Cảnh. Chẳng phải do từ nhỏ bị Lục gia ghét bỏ mà Lục Vân Cảnh vẫn có giáo dưỡng của thế gia. Ăn cơm thong thả ung dung, nhai kỹ nuốt chậm, giơ tay nhấc chân cũng ưu nhã. Mặc dù hiện giờ Lục Vân Cảnh đã không còn là người bị khi dễ nhưng đại đa số thời điểm hắn vẫn trầm mặc, chỉ là hiện tại sự trầm mặc lại khiến người nhìn sợ, dù mặc sơ mi trắng vẫn không thể xua tan.

Lục Vân Cảnh đến tột cùng là vì sao muốn cứu cô? Như lời nữ cảnh sát đó thì bởi vì hắn thích cô?

Ngay sau đó Trình Vũ lắc đầu cũng không phải không tự tin, mà thật sự là cô cùng Lục Vân Cảnh trừ cái danh phu thê thì cũng không có bất luận gì có thể cho hắn yêu thích cô hết.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, chung quy vẫn là hắn đã cứu nàng, thậm chí còn bởi vì cứu nàng mà bị bắt, bị bắn chết, sáng tạo ra thời đại thuộc về mình rồi cứ như vậy chôn vùi hết, nói thật Trình Vũ cũng cảm thấy tiếc hận thay.

Hiện giờ là mười năm trước, cô có thể thay đổi rất nhiều thứ, đương nhiên cô cũng không thể bảo đảm mình sẽ không sinh bệnh tử vong, bất quá cô cũng còn tám năm sống thật tốt, đối với cô mà nói cũng đủ rồi.

Mà Lục Vân Cảnh thì sao?

Nếu lúc này cô lại sinh bệnh, hắn có giống lần trước cứu cô không?

Chôn vùi tiền đồ, đem mệnh mình trả hết?

Tuy rằng hắn đi đến bước này người hận hắn có rất nhiều, thậm chí rất nhiều người hận không thể giết chết hắn, bất quá Trình Vũ cùng hắn lại không oán không thù, thậm chí người này còn giúp cô, từ lúc gả cho hắn hắn cũng cũng không làm gì khiến cô chịu ủy khuất, thậm chí bởi vì thân phận Lục phu nhân mà những người từng bỏ đá xuống giếng cũng không dám tới nhục nhã cô. Cho nên mặc kệ hắn xuất phát vì mục đích gì mà cứu cô, thì cô cũng không muốn nhìn thấy hắn bỏ hết tiền đồ lẫn tánh mạng.

Hiện tại cuộc hôn nhân này cũng vừa mới vừa mới bắt đầu, cho nên kết thúc cũng còn kịp.

Chỉ có hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ này mới không liên lụy hắn.

Suy tư hồi lâu, Trình Vũ mới lấy hết can đảm, ra vẻ đạm nhiên nói:

Cái kia Lục Tiên sinh, tôi có chuyện muốn cùng anh thương lượng một chút.

Hắn dừng động tác uống sữa bò bình tĩnh nhìn cô, hắn khẽ mở môi tựa như không chút để ý:

Chuyện gì?

Trình Vũ điều chỉnh hô hấp mới nói:

Tôi biết lúc trước Lục tiên sinh cùng tôi kết hôn là có mục đích, nếu hiện tại mục đích đạt được thì cũng là thời điểm kết thúc chuyện này.

Cho dù cố khống chế giọng nói Trình Vũ vẫn khẩn trương.

Hắn nhìn về phía nàng ánh mắt tựa hồ ngưng trọng một ít:

Cô muốn nói gì?

Cũng không biết có phải ảo giác hay không mà Trình Vũ cảm thấy khi hắn nói những lời này mơ hồ lộ ra vài phần lạnh băng cùng nguy hiểm.

Tâm Trình Vũ đột nhiên nhảy nhảy, nói thật người này khí tức thật sự cường hãn, dù sống nhiều năm như vậy nhưng khi đối mặt với hắn cô vẫn cảm thấy áp bách như cũ, sợ hết hồn.

Tôi Áp úng trong chốc lát cô mới có đủ dũng khí nói tiếp:

Tôi muốn nói, hôn nhân dù sao cũng là chuyện lâu dài, nếu mục đích của Lục tiên sinh đã đạt được, vậy sao chúng ta không kết thúc đoạn hôn nhân này, nói không chừng tương lai Lục tiên sinh sẽ gặp được người mình thích, chỉ có khi cùng người mình yêu ở bên nhau, hôn nhân mới xem như mỹ mãn.

Trình Vũ nói xong những lời này liền trộm ngó Lục Vân Cảnh, Lục Vân Cảnh hơi thu liễm ánh mắt, nàng không thấy thần sắc chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn âm trầm.

Hắn thong thả ung dung dùng cơm lau miệng, tựa hồ không đem lời cô nói để trong lòng, lau xong rồi đem khăn ăn buông ra, hắn mới nhẹ nhàng nói một câu:

Tôi không ngờ tới, nguyên lai Trình tiểu thư là người qua cầu rút ván.

Trình Vũ ngây ngốc trong chốc lát mới hiểu được lại ý hắn. Lời Lục Vân Cảnh nói cũng không phải không có lý đạo lý, phía trước hắn mới giúp cô xử lý chuyện cha nuôi lưu lại, chỉ chớp mắt sau cô lại đem hắn đá văng ra, xác thật có điểm giống qua cầu rút ván.

Trình Vũ rất áy náy, cúi đầu sau một lúc lâu mới nói:

Xin lỗi.

Lục Vân Cảnh không nói gì, hắn đứng dậy đi ra cửa, Thất tẩu thấy thế, vội vàng cầm áo khoác phủ them cho hắn, tây trang mặc trên người càng làm dáng người hắn thêm đĩnh bạt.

Thất tẩu giúp hắn sửa sang lại cổ áo, hắn hơi hơi

nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ quét trên người cô, hỏi:

Cô muốn ly hôn?

Ngữ khí hắn thực đạm, phảng phất như đơn giản là nói chuyện phiếm, nhưng mà lời này nghe vào trong tai lại làm cô giật mình, không biết thế nào cứ theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát cô mới gật gật đầu: Đúng.

Hắn nghiêng đầu, vẫn ngữ khí cũ:

Ly hôn Đột nhiên từ chóp mũi hắn phát ra một tiếng cười khẽ làm người sởn tóc gáy, ngay sau đó còn khí phách ném tới một câu:

Không có khả năng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh