Chương 012: Mắt nhìn của cô chủ thật tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Phàm nghi hoặc nhìn cô, "Tiểu Tuyết, có phải em bị sốt không?"


Nói rồi Diệp Phàm còn giơ tay ra sờ trán Tô Khinh Tuyết.


Tô Khinh Tuyết vội vàng lùi ra sau, tức giận nói: "Sốt cái gì! Anh đừng có đánh trống lảng! Không phải anh nói mình rất lợi hại à? Anh đền ti vi cho tôi đi!"


Diệp Phàm thở dài, xoay người đi tới ổ điện cạnh ti vi, cầm dây cắm ti vi lên, lắc lắc với Tô Khinh Tuyết, "Người đẹp, ti vi nhà em không cần cắm điện cũng mở được à?"


Đúng lúc này thím Giang đi từ trong bếp ra, thấy cảnh này mà bật cười.


Tô Khinh Tuyết trợn to mắt, một lúc sau lại như không có chuyện gì xảy ra nói: "Vậy cũng không có nghĩa là sửa xong rồi!"


Nói xong cô ấn điều khiển, nhưng phát hiện ti vi lại hoàn hảo bắt đầu phát.


"Ôi chao, được thật này, mấy cái nhiễu nhiễu trước đây đều biến mất rồi, Diệp Phàm giỏi quá," Thím Giang cao hứng khen ngợi.


Tô Khinh Tuyết ngẩn ra một lúc mới vuốt lại mái tóc rối, hậm hực lườm Diệp Phàm, "May mắn thôi, vả lại sửa được cái ti vi có gì mà đắc ý."


Diệp Phàm không biết làm sao, cười nói: "Anh đâu có đắc ý, anh vẫn luôn nói là xem rồi sửa, em đừng vu tội anh."


Tô Khinh Tuyết giả vờ không nghe thấy, đi tới cạnh bàn ăn, thấy mười mấy món ăn bày trên bàn, chớp mắt hỏi: "Thím Giang, sao hôm nay nấu nhiều món thế?"


"Cô chủ đưa bạn trai về nhà, dĩ nhiên tôi phải nấu nhiều chút để ăn mừng rồi." Thím Giang nói như chuyện đương nhiên.


"Có cái gì mà ăn mừng, sớm biết anh ta là người như vậy, cháu đã không cho anh ta chuyển đến đây." Tô Khinh Tuyết nói.


Thím Giang che miệng cười, "Trên đời này không có thuốc hối hận, tôi thấy Diệp Phàm rất không tệ, mắt nhìn của cô chủ tốt lắm."


Diệp Phàm ở bên cạnh dùng sức gật đầu, vẫn là thím Giang hiểu anh.


"Đó là do thím không biết điểm giảo hoạt của anh ta thôi, hơn nữa... nhiều thế này chắc chắn không ăn hết, thật lãng phí," Tô Khinh Tuyết cau mày, "Cứ làm bốn món mặn một món canh như chúng ta trước kia là được rồi, không cần vì anh ta mà phải làm thêm cái gì."


Diệp Phàm cũng không để ý đến cô nữa, xới cơm đưa cho thím Giang, "Thím Giang vất vả rồi."


Thím Giang không kịp ứng phó, ở nhà họ Tô mấy chục năm bà ấy vẫn luôn phục vụ người khác ăn cơm, chưa bao giờ có ai xới cơm cho bà ấy thế này.


Trong mắt bà ấy lộ ra vẻ cảm động, nhận lấy bát cơm, "Thế này... thế này thì ngại lắm."


"Ngại gì chứ? Cháu là bề dưới, xới cơm cho người lớn là chuyện hiển nhiên, chẳng lẽ trước kia Tiểu Tuyết chưa từng xới cơm cho thím à?" Diệp Phàm nói.


Nghe anh hỏi vậy, Tô Khinh Tuyết cũng bỗng nhiên ý thức được vấn đề này, thím Giang chăm sóc cô mười mấy năm, hình như cô chưa từng làm việc đó.


Ngược lại không phải là cô kiêu ngạo, chỉ là thường ngày thím Giang đều chuẩn bị xong xuôi đồ ăn rồi, cô đến ăn là được, cũng không nghĩ đến chuyện này.


"Tiểu Tuyết à, thím Giang mặc dù là người giúp việc nhưng em cũng phải hiếu thuận một chút, hơn nữa thường ngày thím Giang đi siêu thị mua đồ ăn đều phải đi xe buýt, em có nhiều xe như vậy, chở thím Giang đi một chuyến, cùng thím ấy đi dạo siêu thị cũng tốt," Diệp Phàm nói.


Tô Khinh Tuyết càng nghe càng thấy sai, mặc dù trong lòng rất áy náy, nhưng nghĩ đến việc Diệp Phàm đang dạy dỗ mình là cô lại rất không thoải mái.


"Cần anh quản à! Tôi và thím Giang sống với nhau bao nhiêu năm rồi còn cần anh dạy sao? Không phải xới cơm cho thím Giang có một lần à, nói như mình giỏi lắm ấy." Tô Khinh Tuyết không phục nói.


Thím Giang vội vàng khuyên nhủ: "Cô chủ đừng giận, Diệp Phàm cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, tôi ở bên cô chủ từ nhỏ, tôi biết cô chủ là người tốt."


Tô Khinh Tuyết áy náy nói: "Thím Giang, sau này thím muốn đi mua đồ ăn có thể chờ cháu về rồi cùng đi, trước đây cháu không chú ý những chuyện này..."


"Chờ cô chủ tan làm về mới đi chợ thì không kịp mất, không sao, bà già này vẫn còn khỏe lắm." Thím Giang cười xua tay.


"Cháu lo lắng thím Giang bị tên này lừa, anh ta giỏi nhất là giả vờ tử tế, thật ra thì rất xấu, anh ta đang nịnh nọt thím, ý đồ bất chính đấy." Tô Khinh Tuyết vẫn không quên chuyện ban ngày bị Diệp Phàm hôn.


"Tiểu Tuyết, không thể nói bậy được, anh giả vờ lúc nào, lừa lúc nào?" Diệp Phàm nghiêm túc nói.


"Anh chính là đồ lừa đảo." Tô Khinh Tuyết hừ nhẹ.


Nhìn hai người cãi nhau, thím Giang dở khóc dở cười, "Trước kia trong nhà vắng vẻ, hôm nay Diệp Phàm đến sao ngay cả cô chủ cũng kích động như vậy, náo nhiệt quá tôi không quen."


"Cháu... cháu đâu có kích động.." Tô Khinh Tuyết lẩm bẩm, nhưng cũng đuối lý, không biết làm sao cứ thấy Diệp Phàm là cô lại tức giận.


"Được rồi được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, cứ cãi nhau thế này, đồ ăn nguội hết rồi." Thím Giang gọi, ba người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.


Tô Khinh Tuyết hậm hực, dường như bị lời Diệp Phàm nói ảnh hưởng đến, không cho thím Giang xới cơm cho mình mà tự xới rồi im lặng ăn cơm.


Cô ăn cơm rất tinh tế tỉ mỉ, nhai cũng không lộ răng, gắp thức ăn cũng không loạn, vô cùng lịch sự.


Diệp Phàm thì khác, ăn một miếng đã hết nửa bát cơm, thím Giang thấy mà phải khuyên anh ăn từ từ.


Chỉ một lát sau Tô Khinh Tuyết đã phát hiện mười mấy món ăn trên bàn đã trống đến bảy tám đĩa.


"Quỷ chết đói đầu thai", Tô Khinh Tuyết phục thật sự, cô chưa bao giờ thấy ai ăn khỏe thế này.


Diệp Phàm coi như không nghe thấy, thu dọn bát đũa xong, khen ngợi tay nghề của thím Giang rồi móc thuốc lá ra, định hưởng thụ "cuộc sống thần tiên" như mọi khi.


"Không được hút thuốc! Muốn hút thì đi ra ngoài hút!" Tô Khinh Tuyết ghét bỏ.


Diệp Phàm ngượng ngùng cười, nhớ ra đây không phải phòng trọ rẻ tiền mình thuê, đứng dậy đi ra ngoài.


Nhiệt độ nóng bức bên ngoài phả vào mặt, Diệp Phàm cũng không để ý, ngồi xuống bậc thềm ngậm thuốc lá, hưởng thụ.


Không ngờ mới hút được mấy hơi, một chiếc Maybach màu đen đã lao vút đến cửa, một đôi nam nữ xuống xe, chính là vợ chồng Tô Xương Bình, Đồng Tuệ Trân.


Phía sau hai người là tay tài xế, tuy không cao đến mét bảy nhưng dáng người khoẻ mạnh, mặt như đao khắc, trên lông mày có một vết sẹo nhỏ, nhìn vô cùng mạnh mẽ, hiển nhiên không phải là tài xế bình thường.


Thấy Diệp Phàm ở cửa, Xương Bình và Đồng Tuệ Trân đều cau mày bất mãn.


Diệp Phàm híp mắt lại, nhanh chóng vẫy tay với bọn họ, "Bác trai bác gái đến chơi à, sao không đến ăn tối luôn?"


"Sao cậu lại ở đây?" Tô Xương Bình nghiêm túc hỏi.


Diệp Phàm nói: "Tiểu Tuyết bảo cháu dọn đến đây, dù sao chúng cháu cũng là người yêu mà."


"Ông nhìn đi, tôi nói mà, con nhỏ này điên rồi, đưa loại đàn ông này vào nhà, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này còn dám nhìn ai nữa?" Đồng Tuệ Trân tức giận nói.


Đột nhiên cửa mở ra, Tô Khinh Tuyết lạnh lùng đứng đó nói: "Con đưa bạn trai về nhà chứ đâu phải tình nhân, có cái gì đáng xấu hổ?"


"Con nhỏ này! Còn dám cãi lại à! Có ai nói chuyện với ba mẹ như con không?" Đồng Tuệ Trân quát.


Tô Khinh Tuyết không nhường nửa bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đồng Tuệ Trân.


Thấy bầu không khí gươm súng sẵn sàng, thím Giang ở bên trong cũng không quan tâm được đến việc thu dọn bát đũa nữa, chạy ra cửa đón: "Ông bà chủ đến rồi ạ? Mau vào nhà đi, bên ngoài nóng lắm."


"Đúng vậy, bà xã, có chuyện gì vào nhà hãy nói", Vẻ mặt Tô Xương Bình cũng khó coi, "Chúng ta vào nhà nói chuyện với Khinh Tuyết."


Đồng Tuệ Trân lạnh lùng liếc Diệp Phàm, quái gở nói: "Cần phải nói chuyện, nhưng đây là chuyện nội bộ của nhà họ Tô ta, loại người ngoài này không thể có mặt."


"Anh ấy là bạn trai con, là người đàn ông con chuẩn bị kết hôn, không phải người ngoài", Tô Khinh Tuyết phản bác.


Kết hôn? Diệp Phàm suýt nữa sặc khói, cô gái này thật đúng là cái gì cũng dám nói.


Đồng Tuệ Trân trợn mắt: "Cái con này, đúng là cái gì con cũng có thể nói ra được!"


"Con chỉ trần thuật sự thật thôi!" Tô Khinh Tuyết lạnh nhạt nói.


Đồng Tuệ Trân giận đến phát run, mắt đỏ lên như sắp khóc, "Ông thấy chưa! Nó đang xem thường người mẹ nuôi này, không coi tôi ra gì cả!"


Tô Xương Bình cau chặt mày, thở dài nói: "Hai người đừng cãi nhau nữa, Khinh Tuyết à, ba mẹ quan tâm con nên mới vội vàng đến tìm con thế này, có một số việc ban ngày chưa nói rõ, phải nói hết với con. Con cũng không thể để ba mẹ đứng ở cửa nói chuyện chứ?"


"Cô chủ, để ông bà chủ vào nhà đi," Thím Giang cũng khuyên.


Tô Khinh Tuyết nghe thím Giang nói vậy mới quay đầu đi vào nhà.


Diệp Phàm cũng không vội vào ngay, đối với anh mà nói, còn không bằng ở bên ngoài hút mấy điếu thuốc, tránh ngồi cùng càng loạn thêm.


Đồng Tuệ Trân lau khóe mắt, lúc vào nhà còn đưa mắt ra hiệu cho tài xế: "Trương Đông, cậu đợi ở cửa, trông chừng kỹ tên này cho tôi, lúc chúng tôi nói chuyện đừng để cậu ta phá đám!"


"Vâng, bà chủ." Trương Đông hiểu ý, liếc ánh mắt quỷ dị về phía Diệp Phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro