13,14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13: Chiến đấu.

Lâm Tiêu luyện công khắc khổ, quả thật như kẻ điên cuồng, bởi vì cha mẹ đi sớm về trễ nên không hay biết, nhưng Lâm Nhu lại thấy rõ ràng, trong lòng vừa lo lắng lại vừa vui sướng.

Trong đoạn thời gian này, Lâm Tiêu đem ý cảnh của Mãnh Hổ quyền pháp hoàn toàn dung nhập trong thân thể, đồng thời trong lúc tu luyện hắn thử khống chế Toản Địa Giáp làm một ít động tác khó khăn tương đối cao, nhưng trong phòng quá mức nhỏ hẹp, hắn cũng không dám làm ra bao nhiêu động tĩnh.

Rốt cục tới ngày thứ năm, Lâm Tiêu cảm giác được miệng vết thương trên đầu Toản Địa Giáp đã hoàn toàn khép lại, thậm chí một tầng vảy cứng rắn còn mọc đi ra, ngoại trừ màu sắc có chút mới độ cứng cũng không kém gì những nơi khác.

Năng lực khôi phục này làm Lâm Tiêu giật mình, đây là năng lực mà nhất tinh yêu thú không thể nào có được.

- Không thể luôn đặt Toản Địa Giáp trong nhà, hiện tại thương thế đã lành, cũng nên mang đi ra ngoài.

Chạng vạng, Lâm Tiêu đem Toản Địa Giáp cẩn thận đặt vào trong túi, sau đó buộc lại, khiêng lên con yêu thú nặng gần 500kg đi ra khỏi đình viện.

Liên tục tu luyện cường độ cao suốt vài ngày, làm lực lượng thân thể của hắn tăng trưởng với tốc độ cao, khiêng lên 500kg vẫn không hề tốn sức.

Tân Vệ thành hai mặt dựa núi, vì phòng ngừa yêu thú tập kích, khắp bốn phía xây dựng tường thành cao lớn, thời khắc đều có binh lính tuần tra.

Tại Thương Khung đại lục, dã ngoại luôn nguy hiểm, ngoại trừ võ giả đi chấp hành nhiệm vụ, người thường bị cấm ra khỏi thành, mà việc trao đổi cùng đội buôn cần vận chuyển hàng hóa, cũng phải có một số lượng võ giả đi theo hộ vệ.

Nhưng điều này không làm khó được Lâm Tiêu, nửa canh giờ sau hắn đã đi tới ngoại ô thành tây Tân Vệ thành.

Nơi này có một ngọn núi trụi lủi, đem cả tường thành phía tây ngăn thành hai đoạn, bởi vì bên ngoài là vách núi trụi lủi, bởi vậy năm đó khi xây tường thành cũng không hủy bỏ, dùng làm một bộ phận của tường thành.

Sau núi bóng người thưa thớt, bình thường không ai qua đây, buổi tối càng không bóng người, Lâm Tiêu đi tới một nơi bí mật dưới chân núi mở ra miệng túi.

Khi Toản Địa Giáp bò ra khỏi túi, Lâm Tiêu nhất thời cảm thấy trong đầu truyền tới cảm giác thoải mái cùng mát mẻ vô cùng.

- Sảng!

Dọc theo đường đi bị che kín trong túi làm cho hắn nghẹn hỏng người.

Sau núi có chút dốc đứng, với thực lực bây giờ của hắn cũng không thể đi qua, vừa lúc Toản Địa Giáp có thể dùng tứ chi sắc bén bám chặt vách núi xoẹt xoẹt liền bò lên giữa sườn núi.

Tìm một địa phương bí mật ẩn núp xong, Lâm Tiêu chuyển ý thức trở lại bản thể quay về trong nhà.

Về đến nhà nằm lên giường, Lâm Tiêu vội vàng đem ý thức chuyển dời lên thân thể Toản Địa Giáp.

Trong bóng đêm, Toản Địa Giáp thật cẩn thận bò ra, sau đó bắt đầu công việc đào móc.

Vách núi cao hơn trăm thước, nếu trực tiếp nhảy xuống cũng bị rơi thất điên bát đảo, thật dễ dàng bị binh lính đi tuần phát giác, chỉ phải đào một lối đi thông xuống chân núi mới có thể đi thoát mà thần không biết quỷ không hay.

Không thể không nói, móng vuốt Toản Địa Giáp thật sắc bén, vách núi cứng rắn như thân gỗ mục, chỉ một lát đào ra một thông đạo dài hơn mười thước, nếu không phải sợ gây động tĩnh quá lớn sẽ khiến người chú ý, tốc độ đào móc còn nhanh hơn.

Sau nửa canh giờ, dưới chân núi bên ngoài thành tây, một khối đá bỗng nhiên nhúc nhích, bên trong có một thân ảnh lén lút bò ra, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, dùng khối đá che kín cửa động, thừa dịp bóng đêm biến mất trong bụi cỏ.

Khu vực gần Tân Vệ thành là một bình nguyên, nơi này yêu thú không thể sinh tồn, mỗi ngày đều có thật nhiều võ giả Tân Vệ thành lui tới.

Lâm Tiêu chạy nhanh trong bụi cỏ, sắc trời âm trầm, tối đen, nhìn không thấy chút ánh sáng, nhưng bóng tối như vậy cũng không làm Lâm Tiêu thả lỏng cảnh giác đối với cảnh vật chung quanh, ánh mắt linh hoạt không ngừng đảo qua, không cần quay đầu đã có thể chứng kiến được tầm nhìn 360 độ.

Trong lúc bỏ chạy thân hình như giọt nước cuộn tới, cao thấp phập phồng như cuộn sóng.

Chạy băng băng chốc lát, một mảnh núi rừng xum xuê hiện ra trước mắt.

- Núi rừng nguy hiểm, Lâm Tiêu đến đây!

Trong lòng hắn không nhịn được kích động.

Trong Thương Khung đại lục, núi rừng làm cho người ta cảm giác tràn ngập nguy hiểm, trước khi trở thành chân võ giả, rất ít có cơ hội đi vào núi rừng, vì vậy đối với người trên Thương Khung đại lục mà nói, tràn ngập chờ mong được đi vào núi sâu.

- Hô!

Lâm Tiêu xông vào trong núi, cảnh giác quan sát bốn phía, trong núi ẩn chứa nguy hiểm, nhưng cũng tràn đầy bảo tàng.

- Ngao ô!

Lâm Tiêu vừa đi vào núi chưa được bao lâu, đã bị vài đầu Huyết Sài Lang phát hiện.

Huyết Sài Lang là dã thú bình thường, thân cao 1m, dài 1m50, nặng 100kg, bình thường hành động theo quần thể, mà thường thường dã thú không dám khiêu khích yêu thú, nhưng Huyết Sài Lang là kẻ điên, dưới tình huống khuyết thiếu thực vật chúng nó đều dám liều mạng.

Với thực lực nhất tinh của Toản Địa Giáp, kỳ thật hoàn toàn có thể tránh né, nhưng Lâm Tiêu lại muốn xem thực lực của chính mình, hơn nữa trải qua thời gian dài gây sức ép, hắn đã thật đói bụng.

Lúc ban đầu phát hiện Lâm Tiêu, ba đầu Huyết Sài Lang không lập tức ra tay, chỉ vây quanh chờ thêm viện binh.

Dần dần Huyết Sài Lang ngày càng nhiều, ước chừng hơn hai mươi con tiến lên, đầu lĩnh là một con cao hơn 1m50, dài 2m, nặng 300kg, không thua kém Lâm Tiêu bao nhiêu.

- Đều đã tới sao?

Lâm Tiêu cảm giác được máu huyết của mình sôi trào, một loại dục vọng chiến đấu dâng lên, đối mặt hơn hai mươi đầu Huyết Sài Lang, hắn không hề có chút sợ hãi, ngược lại vô cùng hưng phấn.

Đây là bản năng yêu thú, yêu thú cùng dã thú một trên trời một dưới đất, làm sao có chút sợ hãi!

- Ngao ô!

Song phương thoáng giằng co, sau đó như tiếp thu tín hiệu, năm đầu Huyết Sài Lang phía trước bổ nhào qua.

Thân thể cao lớn của Lâm Tiêu bám theo một trận kình phong, trực tiếp tránh né ba đầu công kích hai bên, cái đuôi tráng kiện vung lên như cối xay gió, hung hăng đánh tới một con Huyết Sài Lang.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, con sói rú một tiếng, thân hình bay ngược ra ngoài, đồng thời chi trước của Lâm Tiêu cũng chụp lên đầu một con sói khác, lập tức vỗ vỡ nát đầu của nó, con sói bị đuôi quật trúng lảo đảo lăn tròn, run rẩy không cách nào đứng dậy, thân hình hoàn toàn vặn vẹo, máu tươi tuôn tràn không ngớt, hiển nhiên đã bị vỡ tan nội tạng, khung xương dập nát.

Vừa đối mặt đã có hai con Huyết Sài Lang tử vong, nhưng Lâm Tiêu không chút hao tổn.

- Ngao ô!

Cái chết của đồng bạn làm Huyết Sài Lang nổi điên, dưới một tiếng gào thét phẫn nộ của lang vương, hơn hai mươi Huyết Sài Lang đồng thời phát động công kích mãnh liệt.

- Rống!

- Oành!

- Ngao ô!

- Phanh!

Tiếng đánh liên tiếp vang lên, chỉ cần bị đuôi hay móng vuốt của Lâm Tiêu đánh trúng, không chết cũng tàn phế, trong chớp mắt lại có năm sáu Huyết Sài Lang bị đánh gục, nhưng hơn hai mươi đầu công kích mãnh liệt cũng làm trên người hắn hiện lên từng đạo vết tích.

Chương 14: U Lan thảo.

Trong khoảnh khắc đã có gần mười đầu Huyết Sài Lang bị trọng thương hoặc tử vong, sự cường đại của Lâm Tiêu làm hơn mười đầu lang còn lại đều sợ hãi, trong ánh mắt bắt đầu hốt hoảng.

Rốt cục khi Lâm Tiêu dùng đuôi quất bay lang vương, cả đàn Huyết Sài Lang sợ hãi cực điểm, phát ra tiếng kêu trầm thấp, xoay người bỏ chạy.

- Muốn chạy?

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua lang vương, thân hình vọt tới.

- Sưu!

Lâm Tiêu toàn lực lao nhanh như tia chớp, trong ánh mắt hoảng sợ của lang vương, một trảo đem đầu nó chụp vỡ.

- Hoa hoa...

Trong tiếng thông reo từng trận, Lâm Tiêu đứng trong núi rừng, bắt đầu cắn nuốt chiến lợi phẩm của mình.

- Két băng két băng...

Thanh âm tiếng nhai nuốt vang lên, đã có kinh nghiệm ăn thịt sống, Lâm Tiêu cũng không chút ngần ngại, hơn nữa khẩu vị của nhân loại cùng yêu thú khác nhau hoàn toàn, chỉ cần có đủ lá gan là đã đủ.

Ăn xong cả thân thể lang vương, Lâm Tiêu cảm giác quá no, nhìn gần mười đầu Huyết Sài Lang nằm trong núi sâu, hắn cũng không để ý tới, xoay người rời khỏi nơi đó, đi khuất vào trong đêm tối.

Ở trong núi rừng, mùi máu tươi là nguy hiểm nhất, không bao lâu sẽ hấp dẫn thật nhiều yêu thú, mà dã thú cũng nhiều vô số, hắn cũng không cần lo lắng mình bị đói bụng.

Tầng ngoài núi rừng là địa phương luôn có nhiều võ giả nhân loại ra vào, vì an toàn hắn chạy thẳng vào trong núi sâu, địa phương càng sâu càng dễ tìm linh dược, hơn nữa tránh né tiếp xúc với võ giả nhân loại.

Rốt cục hắn dừng lại trước một triền núi, tìm một địa phương ẩn nấp sau đó đào móc một hố sâu hơn mười thước, đem thân thể mình giấu kín bên trong.

Trong sơn động, Lâm Tiêu cảm giác trên người có vài chỗ ngứa ngáy, đó là địa phương bị thương, tuy đàn Huyết Sài Lang không gây nguy hiểm tính mạng cho hắn, nhưng vẫn làm hắn bị thương, đồng thời hắn có thể tổng kết kinh nghiệm cuộc chiến vừa rồi.

- Cần phải rèn luyện tính linh hoạt của chiếc đuôi!

Nghĩ tới liền làm, Lâm Tiêu không do dự đem hang động đào lớn hơn, sau đó không ngừng dùng đuôi tự đập lên thân thể chính mình.

Một đêm ngắn ngủi cùng buồn chán trôi qua, Lâm Tiêu cứ thế luyện tập suốt cả một buổi tối.

Sáng sớm, một ngày mới lại bắt đầu.

Chung quanh đều là bụi cỏ rậm rạp, mặt đất có chút âm u ẩm ướt, mặt trời chói chang xuyên thấu qua cây cối nhưng chỉ lưu lại chút ánh sáng. Lâm Tiêu nằm trong bụi cỏ, không hề nhúc nhích, ánh mắt không ngừng tuần tra chung quanh, qua một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy, bò đi tới trước, chi trước thoáng tiếp xúc mặt đất, chiếc đuôi nhẹ nhàng vũ động trên không trung, động tác êm ái cùng linh hoạt.

Lâm Tiêu đã du đãng trong khu núi rừng này ngày thứ năm.

Trong năm ngày này, ban ngày hắn ở nhà khắc khổ tu luyện, tới chạng vạng lại đem ý thức chuyển dời lên trên Toản Địa Giáp, ấu đả cùng mãnh thú trong rừng, đồng thời tìm kiếm tung tích linh dược.

Không ngừng chiến đấu, Lâm Tiêu đã ngày càng thành thạo, có cảm giác điều khiển Toản Địa Giáp như chính cánh tay của mình, sau vài lần chém giết, làm trên thân hắn có chút tổn thương, nhưng cũng không nghiêm trọng, hành động không hề trở ngại.

Lúc này thân thể Toản Địa Giáp càng thêm rắn chắc, mạnh mẽ, tứ chi vì đặt biệt huấn luyện càng thêm nhanh nhẹn, đặc biệt cái đuôi khủng bố dị thường. Móng vuốt rèn luyện càng thêm linh hoạt, đã có thể nắm lên đồ vật, lợi trảo bén nhọn thỉnh thoảng hiện lên tia hàn quang, làm người ta không chút nghi ngờ sự sắc bén của nó.

Duy nhất làm Lâm Tiêu không hài lòng chính là tìm kiếm suốt năm ngày cũng không thu hoạch được một gốc linh dược nào.

Nhưng hắn cũng không nản lòng, bên trong rừng rậm những địa phương có linh dược thật dễ dàng bị võ giả nhân loại tìm thấy, mà những địa phương bí mật thì võ giả nhân loại không dám đi vào, nhưng Toản Địa Giáp đều có thể đi tới, chỉ cần chăm chỉ tìm kiếm nhất định sẽ tìm được.

- Hoa hoa...

Lâm Tiêu xuyên qua trong bụi cỏ, đột nhiên nghe được thanh âm tiếng nước chảy truyền tới, xem ra gần đây có một dòng suối.

Hắn có chút khát nước đi tới uống vài hớp nước suối ngọt lành, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng trong nháy mắt hắn chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt chợt nhìn thấy một cửa động chung quanh che phủ dây leo xanh um ở bờ suối đối diện.

Hắn chợt cảm thấy hiếu kỳ.

Trong núi sâu, linh dược bình thường đều bị võ giả tìm được, chỉ có những loại linh dược che giấu ở những địa phương bí mật mới tránh thoát một kiếp, đương nhiên loại địa phương này càng thêm nguy hiểm.

Lâm Tiêu đi qua suối, đẩy ra dây leo rậm rạp, bên trong lộ ra một cửa động cao hơn một thước, trong lòng Lâm Tiêu nhất thời thoáng thả lỏng.

Tuy vậy hắn vẫn cẩn thận bò đi vào, ánh mắt linh hoạt cảnh giác đánh giá bốn phía.

- Hoa hoa...

Thanh âm tiếng nước chảy truyền tới, Lâm Tiêu thật cẩn thận bò đi, bò hơn mười thước trước mắt rộng mở trong sáng, sau cửa động lại có một động thiên khác, cảnh tượng hang động thiên nhiên hiện trước mặt hắn, diện tích khá lớn, lớn cỡ một sân vận động, mà ánh mắt của hắn bị hai gốc cây nằm tận sâu trong hấp dẫn.

Đó là hai gốc linh dược cao chừng ba tấc, toàn thân xanh biếc, mỗi gốc có ba bốn phiến lá, trên phiến lá hiện rõ đường vân huyết sắc lan tràn, có chút xinh đẹp.

- U Lan thảo!

Trái tim Lâm Tiêu nhất thời nhảy lên kịch liệt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

U Lan thảo chính là linh dược nhất giai trọng yếu nhất ban đầu của võ giả.

Một loại là trị liệu nội thương, lưu thông máu huyết. Ban đầu võ giả rèn luyện thân thể, bình thường làm gân mạch nhỏ vỡ tan, trước khi trở thành võ giả thân thể không thu được thiên địa nguyên khí, cho nên nhất định phải dùng linh dược mới có thể khôi phục, đương nhiên an dưỡng lâu ngày cũng có thể lành lại, nhưng đệ tử bình thường làm gì có thời gian an dưỡng, tu luyện còn không đủ thời gian.

Loại còn lại là cố bổn bồi nguyên, tăng cường khí huyết, giúp lực lượng tăng lên, giảm bớt quá trình tu luyện lâu dài cùng khắc khổ.

Mà U Lan thảo có đủ hai loại công hiệu này, chẳng những có thể trong thời gian ngắn tăng lên sức lực cho võ giả, còn có thể trị liệu nội thương, lưu thông máu ứ, trọng yếu hơn chính là đại đa số linh dược không thể trực tiếp sử dụng, nhất định phải luyện chế thành đan dược mới được, mà U Lan thảo là một trong số ít linh dược có thể trực tiếp sử dụng.

- Không nghĩ tới ở đây tìm được hai gốc U Lan thảo, phát tài rồi!

Lâm Tiêu vui mừng, nhưng đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn cảnh giác nhìn khắp bốn phía, cẩn thận bò tới chỗ U Lan thảo.

- Tê tê...

Ngay trong nháy mắt hắn sắp tới gần, một thanh âm thật nhỏ vang lên, một đạo kình phong từ sau đầu hắn cuốn tới như sấm sét, khí thế kinh người.

- Quả nhiên có vấn đề!

Lâm Tiêu vội vàng xoay người, tránh né đối phương tập kích, oanh một tiếng, một thân thể khổng lồ nặng nề đập trúng chỗ đứng của hắn khi nãy, đem mặt đất đập ra một khe hở.

Đó là một đại mãng xà dài sáu bảy thước, toàn thân phủ kín lân giáp, đôi mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào Lâm Tiêu, đầu rắn ngẩng cao, không ngừng phát ra tiếng rít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro