27,28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 27

VÕ ĐẠO ĐAN TÔN

27: Không gì cản nổi

TrướcTiếp

Nam tử mặc võ bào màu đen này lại là quán chủ Huấn Luyện Quán nơi này, Khương Hồng. Nhân vật có quyền lực lớn nhất, dựa theo quy củ Huấn Luyện Quán, các giáo quan đều xưng hô hắn là quán chủ, mà các học viên thì gọi là tổng giáo quan!

- Chuyện của các học viên cứ để các học viên tự mình giải quyết thôi, chúng ta chỉ cần nhìn xem là được rồi.

Nam tử áo đen đi đến bên cạnh nam tử tóc đỏ, bình tĩnh nói.

- Vâng!

Lô Ba gật gật đầu, thu chân về.

- Lâm Tiêu kia hẳn là đệ đệ Lâm Hiên a?

Thanh âm Khương Hồng lại lần nữa truyền đến:

- Không biết ngươi cho rằng, trong hai người này ai sẽ thắng?

Lô Ba khẽ giật mình, hiển nhiên không biết quán chủ vì sao lại hỏi như thế, cảm nhận được ánh mắt Khương Hồng, Lô Ba hơi trầm tư nói:

- Lưu Lực này và Lâm Tiêu ta đều dạy bảo qua, thực lực Lưu Lực ở Luyện Cốt đỉnh phong, một thân công phu không kém, mà Lâm Tiêu tu luyện tuy rằng dụng công, nhưng một tháng trước chỉ là Luyện Thể đỉnh phong, hôm nay cho dù có tiến bộ, nhưng có lẽ còn không phải đối thủ của Lưu Lực, bất quá điểm này Lâm Tiêu hiển nhiên cũng rõ ràng, nhưng vẫn đáp ứng đổ đấu với đối phương, nói rõ trong lòng của hắn cũng có chút nắm chắc, cho nên hai người trước khi tỷ thí, ta cũng không dám vọng có kết luận, nhưng nếu như phải chọn một người thì..., ta vẫn coi trọng Lưu Lực hơn.

Lô Ba chợt vừa cười nói:

- Không biết quán chủ thấy thế nào?

- Ta? !

Khương Hồng mỉm cười, nhưng lại không nói gì, quay đầu yên lặng nhìn về phía đám người Lâm Tiêu.

- Đệ đệ Lâm Hiên, có lẽ sẽ có chút ít bất đồng a.

Thanh âm mang theo một tia cảm xúc không hiểu truyền vào trong tai Lô Ba, chợt lại quay về bình tĩnh.

- Các ngươi đều tránh ra!

Trước luyện công đại sảnh, Lưu Lực hét lớn một tiếng, đệ tử chung quanh toàn bộ đẩy ra, lưu lại một mảng lớn đất trống cho hai người.

- Hai người các ngươi cũng lui ra đi.

Lâm Tiêu lên tiếng với Vương Kiện và Triệu Phi mặt lộ vẻ lo lắng, hai người liếc nhau, muốn nói gì đó, cuối cùng thầm than một tiếng, nhưng lại bất đắc dĩ nhượng bộ, đổ c đấu một khi đáp ứng thì tuyệt đối không có cơ hội đổi ý, theo hai người thấy, Lâm Tiêu sở dĩ đáp ứng đổ đấu với Lưu Lực hoàn toàn là vì mình, khiến trong lòng bọn hắn đều rất bất an và tâm thần bất định, càng sinh ra một tia xấu hổ.

- Tất cả mọi người làm chứng, đổ đấu giữa Lưu Lực ta với Lâm Tiêu, đã bắt đầu.

Hô!

Đệ tử chung quanh vừa mới thối lui, Lưu Lực đã không thể chờ được hét lớn một tiếng, đưa tay đánh một quyền tới Lâm Tiêu, thi triển rõ ràng là Diều Hâu Quyền Pháp Lý Lạc vừa dùng qua, cũng là một chiêu Ưng Toát Đình Kích ở trong tay Lưu Lực và Lý Lạc lại hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Lưu Lực một chiêu ra tay, không khí chung quanh cổ đãng, trong tiếng gió thình lình truyền đến một hồi Thương Ưng minh khiếu bén nhọn, Lưu Lực phi thân về phía trước, hai mắt ưng dương nhìn thèm thuồng, một đôi móng vuốt sắc bén như ngân câu từ giữa không trung đánh xuống, thế như một đầu chim ưng từ trên không vồ mồi xuống, khí thế lăng lệ ác liệt.

Ánh mắt tất cả đệ tử chung quanh nhìn về phía Lưu Lực lập tức thay đổi, Lưu Lực này tuy rằng ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì, nhưng hắn đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, công phu quả thực không kém, một bộ Diều Hâu Quyền Pháp dĩ nhiên đã xâm nhập cốt tủy hắn.

Lâm Tiêu thân thể khẽ động, cơ bắp phần eo căng cứng, hai chân đột nhiên bắn ra, toàn bộ thân hình bạo lướt về phía trước, mọi người lập tức từ trên người Lâm Tiêu cảm giác được một cổ khí thế cuồng bá, như một đầu Mãnh Hổ đang chụp mồi trên đồng hoang.

- Ác Hổ Phác Dương!

Trong đám người, lập tức có đệ tử nhận ra được. Mãnh Hổ Quyền Pháp, Diều Hâu Quyền Pháp đều là trụ cột quyền pháp, mỗi đệ tử căn cứ thể chất của mình đều có thể lựa chọn tu luyện, chỉ có điều bình thường khi gặp phải chiêu Diều Hâu Quyền Pháp Ưng Toát Đình Kích đều trước tránh lui, sau đó phản kích, tạm lánh sắc bén của nó, không ai ngờ đến, chiêu Ác Hổ Phác Dương rõ ràng có thể dùng trong loại tình huống này.

Một cái là Ưng Toát Đình Kích, như diều hâu trục thỏ từ trên trời giáng xuống, một cái là Ác Hổ Phác Dương, Mãnh Hổ tấn công tới con mồi giữa không trung, biến thành Mãnh Hổ phác Ưng, khí thế lăng lệ ác liệt quét ngang, đây là cây kim so với cọng râu, so đấu chính là khí lực của cả hai, cùng với lĩnh ngộ đối với quyền pháp, cứng đối cứng phần eo, không có nửa điểm mưu lợi gì cả.

- Cái gì?

Lâm Tiêu dùng ra một chiêu Ác Hổ Phác Dương, cả người hóa thân Mãnh Hổ, tốc độ lập tức tăng lên tới lớn nhất, hai đấm đột nhiên đánh tới hai móng của Lưu Lực, trước quyền không khí nổ vang, hai đạo khí lãng bắn thẳng về phía Lưu Lực, khiến hắn không khỏi chấn động.

Lúc trước hắn thi triển Ưng Toát Đình Kích cũng đã sớm nghĩ qua Lâm Tiêu sẽ né tránh thế nào, đã làm xong nắm chắc vạn toàn, lại không nghĩ rằng Lâm Tiêu căn bản không tránh lui, một chiêu Ác Hổ Phác Dương triệt để làm rối loạn tiết tấu của hắn, hai móng đấu với hai đấm vốn đã rơi vào thế xấu, hết lần này tới lần khác Lưu Lực còn đang ở giữa không trung không cách nào mượn lực, chiêu thức cũng không dùng ra toàn bộ, mà Lâm Tiêu lại đến có chuẩn bị, hậu phát chế nhân, khi cả hai va chạm chính là lúc lực lượng hắn mạnh nhất, chỉ sợ một chiêu xuống, dù là Lâm Tiêu chỉ có hơn 600 cân khí lực cũng hoàn toàn có thể phá vỡ một kích toàn lực của Luyện Tủy đỉnh phong như hắn.

- Không tốt!

Ngay khi nắm đấm cuồng bạo của Lâm Tiêu đánh ra, muốn oanh phá hai móng mình, Lưu Lực dù sao cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, một thân thực lực siêu quần, thời khắc nguy cấp biến trảo thành chưởng, vội vàng ngăn cản trước người, một chiêu Sồ Ưng Triển Sí được thi triển ra như thiểm điện.

Phanh!

Quyền chưởng giao kích, Lưu Lực chỉ cảm thấy bị một đầu Mãnh Hổ vồ tới, bàn tay đau đớn muốn nứt, cả người dựa thế rơi xuống, đạp đạp đạp liên tiếp rút lui ba bước, đôi bàn tay càng đang run nhè nhẹ. Hắn là Luyện Cốt đỉnh cao, một thân khí lực đạt đến 800 cân, vô cùng cường hãn, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú dị thường, nhưng Lâm Tiêu chỉ một chiêu đã lập tức khiến hắn rơi vào hạ phong.

- Lực lượng của hắn lớn hơn ta, ta không phải đối thủ!

Lưu Lực trong nội tâm hoảng sợ, đưa ra kết luận này, hắn cơ hồ không thể tin được phán đoán của mình. Lúc này mới bao lâu? Hơn hai mươi ngày, mới không đến một tháng, Lâm Tiêu này sao lại có tiến bộ lớn vậy được?

- Cái gì?

Chẳng những là hắn, rất nhiều đệ tử chung quanh cũng đều cực kỳ giật mình, Lâm Tiêu và Lưu Lực thi triển không phải võ học cao thâm gì, bọn hắn đều thấy hiểu, dựa theo đạo lý mà nói chiêu thức của Lâm Tiêu tuy rằng chiếm được thượng phong, nhưng lấy khí lực Luyện Cốt đỉnh phong của Lưu Lực tăng thêm ứng đối chính xác, có lẽ hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, nhưng kết cục lại hoàn toàn trái lại, như vậy đáp án chỉ có một, đó chính là khí lực Lâm Tiêu cũng không hề kém hơn Lưu Lực.

TrướcTiếp

Báo lỗi

Hiện menudoc truyen

Truyện

Võ Đạo Đan Tôn

Chương 28

VÕ ĐẠO ĐAN TÔN

28: Nguyện đánh bạc nguyện chịu thua (1)

TrướcTiếp

Ý nghĩ này vừa ra, mọi người vốn hoảng sợ, chợt mỗi người đều khiếp sợ lắc đầu.

- Không có khả năng, Lâm Tiêu này một tháng trước mới chỉ là Luyện Thể đỉnh phong, coi như là phục dụng U Lan Thảo, cũng không có khả năng sánh được với Lưu Lực Luyện Cốt đỉnh phong. . .

Rống!

Ngay khi mọi người khiếp sợ, đột nhiên nghe được trong tràng truyền đến một tiếng hổ gầm ầm vang, mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy được Lâm Tiêu trên quảng trường long hành hổ bộ, từng đoàn từng đoàn khí lưu cuốn đi cuồng bạo, tay áo trên người bay phất phới trong kình phong, tựa như một đầu Mãnh Hổ đang xuống núi đánh úp lại, nhe răng gào thét với con mồi.

Hổ Khiếu Sinh Phong!

Phía sau lưng Lâm Tiêu cong đến mức tận cùng, như một thanh đại cung kéo đến tận cùng, dưới chân tung bay, lợi dụng một chiêu Hổ Khiếu Sinh Phong tăng tốc độ lên tới cực hạn, rồi sau đó thân hình xoay chuyển, Mãnh Hổ Quyền Pháp đệ tam thức Mãnh liệt Hổ Khiêu Giản thình lình thi triển ra.

Rống!

Lâm Tiêu cả người như hổ đập ra, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, thân hình lập tức lao nhanh vài trượng, hai đấm xuất kích, đánh vào trong hư không, mảng lớn không khí nổ vang, nhấc lên một hồi gió mạnh trong phạm vi nhỏ, chỗ hai châm giẫm xuống, Đại Lý nham thạch trên quảng trường lại tầng tầng vỡ ra, thật sự rất giống một đầu Mãnh Hổ xuống núi, ở trong khe núi bày ra uy phong lẫm lẫm.

Đặc biệt là chỗ hai tay của hắn, hai móng hiện lên hình hổ trảo vươn ra, không khí trong lòng bàn tay lại có thanh âm khí bạo rầm rầm, thật giống như không khí nổ tung trong tay vậy, hai móng tựa hồ như muốn trảo bạo cả không khí.

Hô!

Hai đấm ẩn chứa kình lực đáng sợ hung hăng đánh tới trước người Lưu Lực, trong không khí tiếng hổ gầm không ngừng quanh quẩn. Diều Hâu đứng ở đỉnh trong thực vật liệm của ăn thịt động vật, cao cao tại thượng, lăng lệ ác liệt uy mãnh, không sợ hãi, nhưng mà lão hổ lại là bách thú chi Vương, Hổ Khiếu một tiếng bách thú khuất phục, ngay cả Diều Hâu sống trên bầu trời cũng không ngoại lệ.

Lần này, không chỉ đệ tử chung quanh đang xem cuộc chiến mà coi như là Lô Ba đang ở trong đình đài xa xa cũng biến sắc, Mãnh Hổ Quyền Pháp Lâm Tiêu thi triển ra đã hoàn toàn dung nhập Mãnh Hổ ý cảnh vào trong quyền pháp, loại lĩnh ngộ và thiên phú đối với võ đạo như thế, coi như là Chuẩn Võ giả bình thường cũng chưa hẳn có được, đã đạt đến cực hạn của Mãnh Hổ Quyền Pháp rồi.

- Lưu Lực này xong rồi!

Lô Ba nhịn không được nhẹ nhàng lắc đầu.

Phanh!

Trên quảng trường, nắm đấm Lâm Tiêu tựa như móng vuốt sắc bén của một đầu Mãnh Hổ, bọc lấy ngàn quân lực, hung hăng đánh lên ngực Lưu Lực, trong tiếng nổ vang, Lưu Lực bị một cổ cự lực không cách nào chống cự đánh trúng, kêu thảm một tiếng, thân hình như diều bị đứt dây bay ra ngoài, bộ mặt chạm đất, trùng trùng điệp điệp ngã xuống trên sàn nham thạch.

PHỐC!

Lần này ngã xuống, Lưu Lực trực tiếp té theo thế chó đớp cứt, trong lỗ mũi bắn ra đại lượng máu tươi, chỉ một thoáng đã khiến hắn máu me đầy mặt.

Khi hắn ngã xuống, túi da thú trong ngực Lưu Lực cũng quăng ra ngoài, rơi vào bên cạnh hắn.

- Không có khả năng!

Lưu Lực kêu rên một tiếng, trong đôi mắt có kinh hãi, máu me đầy mặt hắn giờ phút này bất chấp bò lên, vôi vươn tay chụp lấy túi da thú kia.

- Hừ!

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, tiến lên trước một bước, chân phải hung hăng dẫm lên lưng hắn, lực lượng khổng lồ khiến cho thân hình Lưu Lực gục xuống, trong miệng kêu rên một tiếng, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, túi da thú cách tay phải không xa bị Lâm Tiêu trực tiếp nắm trong tay.

- Nguyện đánh bạc nguyện chịu thua, chẳng lẽ ngươi muốn chơi xấu sao?

Lâm Tiêu cấm láy túi da thú, trong miệng cười lạnh nói.

- Đại ca!

Chứng kiến Lưu Lực bị Lâm Tiêu dẫm nát dưới chân, mặt mũi tràn đầy máu tươi, hai người Lý Lạc và Diêu Kính bạo rống một tiếng, thân hình phút chốc phóng tới Lâm Tiêu, một chiêu Ưng Chí Lang Thực và Linh Xà Xuất Động mãnh liệt mà ra.

Híz-khà zz Hí-zzz!!!

Trong không khí truyền đến tiếng rít gào kịch liệt, đôi tay Diêu Kính hiện lên xà hình, đánh úp về phía ngực bụng Lâm Tiêu, mà hai móng Lý Lạc lại hóa thành ưng trảo, chụp vào đầu Lâm Tiêu. Ở sau lưng hai người bọn họ, hai gã tiểu đệ khác của Lưu Lực cũng kích động, tùy thời chuẩn bị ra tay.

- Hừ, tránh ra cho ta!

Lâm Tiêu giẫm chận tại chỗ lấn thân, không tránh không né, dùng ả một chiêu Bạch Hổ Hàm Thi, trên quảng trường, trong tai mọi người vag lên tiếng hổ gầm Lý Lạc, chỉ nghe "Bang bang" hai tiếng nổ mạnh, hai người Lý Lạc và Diêu Kính phảng phất như bù nhìn bị văng ra ngoài, dùng tốc độ cực nhanh ngã xuống trên quảng trường, trong miệng nhao nhao phun ra một ngụm máu tươi .

Vẻn vẹn chỉ một chiêu, hai gã đệ tử Luyện Cốt hậu kỳ đã bại trận trong tay Lâm Tiêu

- Làm sao có thể!

Hai người Lý Lạc và Diêu Kính gian nan ngồi dậy, ngay cả máu tươi nơi khóe miệng cũng bất chấp lau đi, khiếp sợ cực lớn đã triệt để áp chế đau đớn thân thể.

Ở một bên quan chiến, xa không bằng tự mình trải qua, hai người ban đầu còn cho rằng Lưu Lực bị đánh ngã là vì quá mức chủ quan, thẳng đến khi tự mình ra tay, mới chính thức cảm nhận được thực lực đáng sợ của Lâm Tiêu.

Phải biết rằng, hai người bọn họ đều ở Luyện Cốt hậu kỳ, một người có được hơn 600 cân khí lực, một người có được hơn 700 cân khí lực, hai người liên thủ tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là một cộng một là hai đơn giản như vậy, coi như là Lưu Lực Luyện Cốt đỉnh phong cũng là không dám cùng tranh phong, nhưng hôm nay lại bị Lâm Tiêu một chiêu đánh bại, cái này khiến hai người cơ hồ không dám tin nổi vào hai mắt mình nữa.

Đừng nói là bọn hắn, dù là Lô Ba đứng cách đó không xa cũng cực kỳ khiếp sợ.

- Lâm Tiêu này cũng quá. . .

Lô Ba thần sắc khiếp sợ, nhịn không được lắc đầu:

- Không lâu, ta còn nhớ rõ hắn mới chỉ là Luyện Thể đỉnh phong, sao mới một tháng không gặp, lại tăng lên tới loại trình độ này, tốc độ tu luyện này, không khỏi cũng quá mức kinh người rồi.

Lô Ba tự nhiên nhìn ra, Lâm Tiêu hôm nay đã đạt đến Luyện Cốt đỉnh phong, khí lực không kém gì 800 cân.

- Mấu chốt khiến Lâm Tiêu chiến thắng cũng không phải ở khí lực, mà là ở ý cảnh, thiên phú với chiến đấu!

Trong hai tròng mắt thâm thúy của Khương Hồng cũng đột nhiên tách ra một đoàn tinh mang:

- Trong Huấn Luyện Quán chúng ta, đệ tử tu luyện Mãnh Hổ Quyền Pháp, mà lại đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong không có trên trăm cũng có vài chục, nhưng ở phương diện lý giải đối với Mãnh Hổ Quyền Pháp có thể vượt qua Lâm Tiêu lại căn bản không tìm ra một ai.

Võ đạo tu luyện, thủ trọng ý cảnh, tiếp theo là khí thế, kế tiếp mới là lý giải đối với chiêu thức và sự cường đại của khí lực bản thân. Đệ tử bình thường tu luyện trụ cột quyền pháp, nhiều nhất cũng chỉ dựa vào khí lực để áp bách người khác, mặt khác về mặt chiêu thức rất khó nói ai mạnh ai yếu, đệ tử khí lực cao đối chiến đệ tử khí lực thấp tỷ lệ chiến thắng rất cao, nhưng lý giải của Lâm Tiêu về Mãnh Hổ Quyền Pháp chẳng những dung nhập khí thế vào trong đó, càng khiến ý cảnh như thượng thần, như thế liền có được chiến lực viễn siêu học viên đồng cấp.

TrướcTiếp

Báo lỗi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro