c9,10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Yêu thú phân thân. (2)

- Mình lại biến thành một con yêu thú sao?

- Nga, không, mình có một yêu thú phân thân!

Lâm Tiêu ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu óc ngây ngẩn.

Nếu người thường trong Thương Khung đại lục phát hiện mình trở thành yêu thú, chỉ sợ không cách nào thừa nhận, sớm bị dọa ngất, nhưng sau thoáng kinh ngạc, Lâm Tiêu lại vô cùng trấn định.

Ngay cả việc xuyên qua đều đã phát sinh trên người hắn, có thêm một phân thân yêu thú cũng không đáng là gì.

Lâm Tiêu trừng mắt nhìn Toản Địa Giáp, nhìn cơ thể hữu lực của nó, tình huống hiện tại lại là một ý thức khống chế hai thân thể, hơn nữa ý thức có thể tùy ý qua lại trên hai thân thể, không hề có chút khó khăn nào.

Lâm Tiêu đem ý thức tập trung trên người Toản Địa Giáp, không còn nỗi sợ hãi như ban đầu, ngược lại cảm thấy được thân thể cường đại của yêu thú kia, nâng lên chi trước thật dễ dàng xé rách một vết cắt trên vách đá.

Lâm Tiêu nảy sinh hứng trí, bắt đầu khống chế thân hình Toản Địa Giáp di động, dùng hai chân đi đường cùng tứ chi đi đường là cảm giác hoàn toàn khác hẳn, huống chi Toản Địa Giáp còn một cái đuôi thật dài dùng khống chế cân bằng, ban đầu hắn đi xiêu xiêu vẹo vẹo, không cách nào nhịp nhàng, nhưng sau một lát giằng co hắn dần dần tìm được cảm giác, có thể nhanh chóng qua lại thật nhanh trong phòng.

- Phân thân này có thể làm gì đây?

Thuần thục một lát, Lâm Tiêu không nhịn được nghĩ ngợi, kiếp trước hắn từng xem qua không ít tiểu thuyết, có chút thích ảo tưởng, không nghĩ tới hiện giờ xuyên qua lại gặp phải chuyện lạ này.

- Khống chế Toản Địa Giáp đi ra dã ngoại chém giết yêu thú, sau đó đem thi thể trở về bán kiếm tiền?

Nhưng hắn lập tức bác bỏ ý nghĩ này, đừng nói yêu thú sẽ bán được bao nhiêu tiền, Toản Địa Giáp chỉ là nhất tinh yêu thú, đi ra dã ngoại tràn đầy yêu thú, không nói giết chết yêu thú khác, ngược lại còn bị yêu thú mạnh hơn liệp sát.

- Không liệp sát yêu thú khác, ở dã ngoại nó có năng lực làm gì đây?

Lâm Tiêu vặn óc suy nghĩ, đột nhiên lơ đãng nhìn thấy đồ án Bát Quái Lôi trên tay phải của mình, trong đầu hắn chợt lóe linh quang.

- Đúng vậy, không thể săn thì không săn, ở dã ngoại trừ bỏ yêu thú còn có linh dược khắp nơi, ta hoàn toàn có thể tìm kiếm linh dược.

Tưởng tượng mình khống chế phân thân yêu thú xuyên qua trong núi rừng, đi vào một ít khu vực mà võ giả cường đại cũng không đến được, thu hoạch thật nhiều linh dược cao giai thắng lợi trở về, Lâm Tiêu không khỏi thở ra một hơi thật dài, nước bọt thậm chí sắp chảy xuống.

- Nhưng mình làm sao đem phân thân yêu thú này đi ra ngoài đây?

Ảo tưởng một lát, Lâm Tiêu sực nhớ tới sự thật, liền nhận thức khó khăn ác liệt trước mắt.

Yêu thú trong phòng công tác này đều cần xẻ thịt, thuộc về đồ thú tràng, cho dù hắn không xẻ thịt Toản Địa Giáp, đồ thú tràng cũng đưa cho người khác ra tay.

Vừa nghĩ tới đồ tể sư đem lưỡi dao sắc bén đâm vào người Toản Địa Giáp, Lâm Tiêu cảm thấy dựng đứng tóc gáy.

- Không được, tuyệt đối không thể để cho Toản Địa Giáp chết trong đồ thú tràng!

Hắn nhíu mày suy nghĩ biện pháp.

- Có lẽ mình có thể trực tiếp mang đi ra ngoài.

Lâm Tiêu nghĩ tới một biện pháp trực tiếp, mặc dù có chút phiêu lưu, nhưng có khả năng nhất.

Một lát sau, hắn tìm một túi lớn đem Toản Địa Giáp bỏ vào bên trong, đồng thời cầm theo một ít thịt yêu thú không đáng giá tiền, khiêng túi đi ra khỏi phòng.

- Vương tổng quản.

Lâm Tiêu đi vào văn phòng của tổng quản đồ thú tràng.

- Nga, tiểu Tiêu, nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành xong sao? Chậm hơn trước kia thật không ít đâu!

Một trung niên mập mạp buông quyển sách trong tay cười hỏi.

Công việc của Lâm Tiêu đều do vị Vương tổng quản này phụ trách, vô luận phân phối nhiệm vụ hay gì khác, muốn đem Toản Địa Giáp ra ngoài, nhất định phải trải qua Vương tổng quản đồng ý.

- Vương tổng quản, nhiệm vụ hôm nay khá nhiều, có nghỉ ngơi một chút cho nên chậm thôi.

Lâm Tiêu hội báo.

- Ân.

Vương tổng quản đối với Lâm Tiêu vẫn hết sức hài lòng, hắn công tác trong này hai năm, mỗi ngày cần cù chăm chỉ, nhất định hoàn thành xong nhiệm vụ mới về, chưa từng lười biếng, hơn nữa tốc độ xẻ thịt thật nhanh, bình thường có nhiệm vụ gì nặng nề cũng phân phối cho Lâm Tiêu, mà tiểu tử này chưa bao giờ tỏ ý bất mãn, làm việc tận tâm tận lực như trước.

Ánh mắt Vương tổng quản dừng trên túi lớn khiêng trên vai Lâm Tiêu.

- Vương tổng quản, ta nghĩ muốn mua chút thịt yêu thú trở về, còn có một đầu Toản Địa Giáp, trước kia ta chưa từng xẻ thịt qua, muốn mang về nghiên cứu một chút, ngài xem thế nào?

Lâm Tiêu mở túi đưa cho Vương tổng quản xem qua.

Đại bộ phận thịt yêu thú có thể làm thực vật, người làm trong đồ thú tràng thường xuyên sẽ mang một ít thịt tương đối kém về nhà, đồ thú tràng cũng không truy cứu, nhưng nếu có ai trộm mang theo thịt yêu thú tốt trở về, một khi bị phát hiện sẽ trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.

Dù sao thịt yêu thú vô cùng trân quý, còn sang quý hơn thịt gia cầm dã thú bình thường không ít.

Trong lòng Lâm Tiêu có chút không yên, thịt yêu thú hoàn toàn chỉ là đánh yểm trợ cho Toản Địa Giáp, hắn lo lắng mình chỉ đem Toản Địa Giáp rời đi có vẻ quá mức cao ngất, Vương tổng quản không đồng ý sẽ phiền toái.

Ánh mắt Vương tổng quản nhìn qua, thoáng nhíu mày.

- Lâm Tiêu, không phải ta không cho ngươi mang ra ngoài, chút thịt yêu thú vô dụng cũng không có gì, nhưng Toản Địa Giáp...ngươi cũng biết những yêu thú mang vào đều có bản ghi chép, tuy Toản Địa Giáp không đáng tiền, nhưng dù gì cũng là nhất tinh yêu thú, đến lúc đó tra xét ra ta thật khó giải thích.

Vương tổng quản lắc đầu nói, hiển nhiên là không đồng ý.

- Vương tổng quản, điều này ta cũng biết, ngài xem thế này, ta không chiếm tiện nghi của đồ thú tràng, giá thị trường của Toản Địa Giáp bao nhiêu ta cũng trả giá như vậy, hẳn không trái với chế độ đi?

Lâm Tiêu tiếp tục tranh thủ.

Vương tổng quản ngẩng đầu nhìn hắn.

- Tuy rằng nói như vậy, dù sao vẫn có chút không ổn, như vậy đi, nhìn thấy ngươi muốn lấy Toản Địa Giáp như vậy, ngươi ra hai mươi lượng bạc là có thể mang về, thịt yêu thú kia xem như là cho ngươi.

Hai mươi lượng bạc, đây là giá cả nhất tinh yêu thú bình thường, Toản Địa Giáp vốn không đáng giá này.

- Mắc như vậy sao?

Trên mặt Lâm Tiêu cố ý lộ ra biểu tình rối rắm, nhưng trong lòng kích động, tuy hai mươi lượng thật đắt, nhưng so sánh với sự trọng yếu của Toản Địa Giáp thì không thấm vào đâu.

- Vậy làm phiền Vương tổng quản viết chứng từ, như vậy ta dễ thông qua thủ vệ kiểm tra, nhờ Vương tổng quản trừ vào tiền lương của ta đi!

Lâm Tiêu đau lòng cắn răng nói, hắn cũng không cố ý giả vờ, hai mươi lượng bạc là hai tháng tiền lương của hắn, không phải số lượng nhỏ.

- Được!

Vương tổng quản viết hóa đơn, sau đó đưa cho Lâm Tiêu, giá cả Toản Địa Giáp nhiều nhất là mười lượng, mười lượng còn lại hoàn toàn có thể vào túi riêng của hắn. Trên thực tế hắn có thể nuốt hết hai mươi lượng kia, loại nhất tinh yêu thú này trong đồ thú tràng cũng có chỉ tiêu hao hụt.

Chương 10: Khiêu khích.

Cầm chứng từ, Lâm Tiêu khiêng túi lớn rời khỏi văn phòng, đi ra đồ thú trường, có hóa đơn của Vương tổng quản, thủ vệ trực tiếp cho đi.

Lâm Tiêu khiêng túi lớn đi về hướng đình viện võ giả.

- Sau khi trở về đem Toản Địa Giáp đặt trong phòng mình trước, chờ sau khi tổn thương trên đầu đỡ hơn một chút mới đem ra ngoài.

Lâm Tiêu suy tính chuyện kế tiếp, Toản Địa Giáp là nhất tinh yêu thú, không khả năng che giấu mãi trong nhà của mình, dù trong trong đình viện thường xuyên có chân võ giả ẩn hiện, nếu có cường giả cảm nhận được chân khí yêu thú trong nhà mình sẽ phiền toái.

- Đây không phải Lâm Tiêu sao? Sáng nay mới té xỉu trong huấn luyện quán, không nghĩ tới qua buổi chiều liền vui vẻ, đúng là người ngốc có ngốc phúc ah.

Nhìn thấy sắp về đến nhà, đột nhiên có tiếng đùa cợt truyền tới, vài đạo nhân ảnh ngăn cản ngay trước mặt Lâm Tiêu.

Nghe thanh âm, trong lòng Lâm Tiêu theo bản năng sản sinh cảm giác chán ghét mãnh liệt, hắn biết đây là ấn tượng nguyên chủ còn lưu lại.

- Lâm Tiêu, trong tay ngươi đang cầm vật gì? Nghe nói ngươi làm việc trong đồ thú tràng, không phải là ăn trộm ra đi?

Một thanh âm có chút âm lãnh vang lên, Lâm Tiêu ngẩng đầu, năm thiếu niên đang vây quanh hắn, thiếu niên dẫn đầu cao 1m70, mặc quần áo luyện công màu đen, cơ bắp cuồn cuộn. Bốn người khác hoặc là thân thể cường tráng, hoặc trên mặt có vết đao, vừa nhìn đều biết là nhân vật hung hãn. Mà thiếu niên áo đen chính là một trong số ít đệ tử đạt tới luyện tủy kỳ trong huấn luyện quán - La Hạo.

Trong nhà La Hạo mặc dù không có võ giả, nhưng kinh doanh một tửu lâu cùng vài cửa hàng trong Tân Vệ thành, xem như gia đình giàu có, nếu năm xưa đại ca còn ở đây, loại gia đình giàu có này cũng không xem vào trong mắt, nhưng hôm nay đại ca đã mất, La gia cũng nổi tiếng hơn Lâm gia.

Về bốn gã thiếu niên khác, Lâm Tiêu đều nhận ra, hai người trong đó sáng nay đùa cợt nguyên chủ trong huấn luyện quán.

- Lâm Tiêu, ngươi có nghe được hay không, Hạo ca hoài nghi ngươi lấy trộm đồ vật của đồ thú tràng, còn không nhanh chóng buông xuống để chúng ta xem là cái gì!

Thiếu niên trên mặt có vết sẹo tiến lên một bước trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, thần thái vô cùng hung hăng càn quấy.

Ngoại trừ La Hạo, những người còn lại đều là võ giả luyện cốt kỳ, ở trong những đệ tử đều rất ngang ngược càn rỡ, tính cách nguyên chủ lại yếu đuối, trước kia từng bị bọn hắn khi dễ không biết bao nhiêu lần, tự nhiên không đem hắn để vào trong mắt.

Theo bọn hắn xem ra, tính cách của Lâm Tiêu bị nói như vậy đã sớm hoảng sợ tới mức không biết phải làm sao, đầu óc sẽ trống rỗng, nói không chừng cả chuyện tè ra quần cũng phát sinh.

Đám người vây quanh vung hai đấm, có chút hăng hái nhìn Lâm Tiêu.

- Chó khôn không cản đường, cút ngay cho ta!

Nếu là nguyên chủ, chỉ sợ sẽ vâng vâng dạ dạ như bọn họ suy nghĩ, ngoan ngoãn nghe theo, nhưng biểu hiện lúc này của Lâm Tiêu đã làm bọn hắn thất vọng, Lâm Tiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, trực tiếp quát.

- Cái gì?

- Lâm Tiêu, ngươi nói cái gì?

Mấy người sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng, chờ khi nghĩ lại vẻ mặt giận dữ, quát lên chói tai.

- Ta nói chó khôn không cản đường, như thế nào, chẳng lẽ lỗ tai các ngươi bị điếc, hay là đầu óc tiến phân?

Lần này lời nói của Lâm Tiêu rõ ràng truyền vào trong tai, mọi người đều nghe thật rõ ràng.

- Lâm Tiêu, ngươi phản rồi...

- Quả thực là muốn chết!

Mấy người cơ hồ không tin được vào lỗ tai của mình, vẻ mặt giận dữ, mà thiếu niên có vết sẹo nộ khí trùng thiên, trừng lớn hai mắt bổ ra một quyền, mang theo kình phong phần phật đánh về hướng Lâm Tiêu.

- Vương Vân, nếu ngươi muốn cho cả nhà ngươi đều chết thì cứ việc động thủ đi.

Lâm Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi đao lãnh liệt dừng trên người thiếu niên kia, diễn cảm lạnh lùng, khóe môi mang theo tia cười lạnh, trên mặt không hề có chút kích động, không hề trốn tránh một quyền kia.

- Ngươi nói cái gì?

Bộ dáng bất động như núi của Lâm Tiêu chấn nhiếp đối phương, thiếu niên ngừng tay, đè nén lửa giận trong lòng nói.

- Ta nói cái gì? Hừ, Vương Vân, ta đang cứu ngươi, ta là người nhà võ giả, các ngươi là vật gì? Dám ở trên đường cái ngang nhiên hành hung, chẳng lẽ không biết luật pháp của Võ Linh đế quốc sao? Ấu đả người nhà võ giả, người cầm đầu nặng sẽ bị chém, nhẹ thì vào tù, đến lúc đó chẳng những ngươi mất mạng, ngay cả cha mẹ ngươi cũng phải bị liên lụy, phạt làm khổ dịch, Võ Linh đế quốc dùng võ lập quốc, có thể sống sót đều là nhờ võ giả không sợ hi sinh chiến đấu lập công lao, ngươi thân là con dân đế quốc, không khổ luyện võ công liệp sát yêu thú, lại ở trong này hoành hành ngang ngược, liên lụy cha mẹ, Võ Linh đế quốc làm sao xuất hiện người bất trung bất hiếu như ngươi!

Miệng lưỡi Lâm Tiêu chói lọi sắc bén, tuyên truyền giác ngộ, hùng hổ dọa người, đem thiếu niên nói cho thương tích đầy mình.

Đăng! Đăng! Đăng!

Sắc mặt Vương Vân trắng bệch, liên tục lui mấy bước, sắc mặt khi xanh khi trắng, nhưng đột nhiên trong đầu hắn nhớ tới trước kia mình đánh nhau với người khác, trên mặt bị chém một đao, cha mẹ lo âu, nửa đêm thậm chí còn nghe được mẫu thân nức nở ẩn nhẫn, trong lòng đột nhiên đau đớn.

Giờ phút này Vương Vân cảm giác bị người tát lên mặt, loại cảm giác xấu hổ giận dữ cùng nỗi sỉ nhục còn hơn đau đớn trên thân thể.

- Còn các ngươi, chẳng lẽ cũng muốn làm chó săn sao?

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn ba người còn lại, quát lên chói tai.

Ba người còn lại trong lòng sợ hãi cả kinh, không ngừng thối lui ra sau.

- Nói rất đúng, thiếu niên này là tiểu hài tử nhà ai?

- Tuổi còn trẻ có được khát vọng như thế, giỏi!

Vài người đi đường chung quanh bị tiếng quát của Lâm Tiêu hấp dẫn, đều lên tiếng khen ngợi.

- Lâm Tiêu này đã xảy ra chuyện gì, trong ngày thường hắn không phải vô cùng yếu đuối, đừng nói tranh chấp với người khác, ngay cả nói chuyện còn không dám lớn tiếng sao? Như thế nào hôm nay thay đổi tính khí!

Trong lòng mấy người vừa thẹn vừa giận, cũng không dám tiếp tục ngăn trở Lâm Tiêu.

- Hừ!

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi qua, đồng thời ánh mắt dừng trên người La Hạo cách đó không xa.

- Nguyên lai là hắn!

Nguyên chủ không hiểu nhân tình, nhưng trong lòng Lâm Tiêu lại hiểu rõ ràng minh bạch.

La Hạo là đệ tử luyện tủy kỳ, sức lực hơn 800kg, mặc dù có chút gia thế nhưng còn chưa phải võ giả, mà năm nay hắn đã mười sáu, có vài con đường tương lai, tỷ như gia nhập Võ Điện hoặc là gia nhập quân đội đế quốc, nhưng các thế lực căn cứ tiềm lực thành viên cũng sẽ an bài tới những ngành khác nhau, chủ yếu muốn đạt được bồi dưỡng tốt hơn trong các thế lực lớn, nhất định phải trở thành võ giả trước mười sáu tuổi mới được, ngoài ra phải có huân chương tứ cấp cùng hậu duệ của gia đình võ giả, như vậy mới có điều kiện được bồi dưỡng tốt hơn.

- La gia sao?

Trong mắt Lâm Tiêu chợt lóe lệ mang.

Khó trách hai năm qua nguyên chủ ở trong huấn luyện quán luôn bị nhiều người khi dễ, động một chút bị người khiêu khích, nguyên lai hết thảy là vì La

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro