Duyên Phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp nhau là bởi chữ "duyên",
Mà sao chữ "phận" không yên một bề.
Lòng riêng một nỗi não nề,
Chữ duyên chữ phận chẳng kề chi nhau.
Hẹn thề sao nỡ quên mau,
Tình nồng nghĩa thắm giờ này còn đâu?
Đêm dài lẳng lặng u sầu,
Trời khuya thanh vắng một mầu tương tư.
Trăng kia lúc thực lúc hư,
Mờ mờ, ảo ảo tựa như duyên tình.
Trách trời, trách đất, trách mình,
Sao ôm mãi mối tơ tình làm chi?
Xuân xanh cũng đã lỡ thì,
Một mình độc ẩm nâng ly rượu nồng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thotuviet