Vô đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô đề 1
#vôđề #dathien_ngontinh

"Kiếp này gặp nhau, liệu có sai lầm?"

Ta ngước mắt lên trời tự hỏi.
Vì chẳng trông thấy gì nên giờ đây, với ta, chỉ có thanh âm là hiện lên rõ mồn một.
Tiếng gió se rít hoà lẫn với âm vang của tiếng tù và.
Tiếng hò hét tứ bề từ các binh sĩ đang ra sức trấn giữ quân phản loạn.
Tiếng lửa bập bùng đang dần đốt cháy cả một cung y.
Và nổi bật hơn là tiếng hô to của vị tướng quân oai dũng đang dẫn dắt đội binh tiến thẳng vào đình.
Mọi thanh âm đua nhau chi chít, gắng len vào màng nhĩ của ta...
Thế mà lại chẳng một ai thay ta trả lời...
Lại càng oái ăm hơn khi chính ta cũng chẳng muốn nghe câu trả lời đó.

"Số mệnh đã an bài, thì không thể làm trái", dù có than thân trách phận cách mấy, cũng không cách nào chống lại được.

Kể từ khoảnh khắc dưới gốc cây liễu, thân ảnh nam nhân thư thái ôn nhã cầm kỳ thi sử đã vô tình rơi vào con ngươi của ta, khiến ta càng không hiểu nổi bản thân tại sao phải ngẩn người.

Cả ta và chàng cứ nhìn nhau thật lâu, tưởng chừng như thời gian đang thoạt ngưng đọng. Tâm đối tâm, mặt đối mặt, chỉ biết nhìn mà chân không rời đi nửa bước. Ngay cả cử chỉ trên khuôn mặt cũng không thành hình, chỉ còn lại cặp mắt cứ gắn chặt vào nhau, như thể muốn dốc hết tâm tình dành cho nhau vậy.
Thế là ta lại được dịp cảm tạ ông trời, vì đã cho ta gặp được quân tử.
Mà có lẽ chính chàng, cũng đã từng suy nghĩ như thế...
Đã từng...
Nhắc đến hai chữ này lại khiến lòng ta quặn thắt...

Duyên phận không thành của ta có lẽ đã được hoạch định ngay khoảnh khắc mà ta được sinh ra dưới thân phận nữ nhi thuộc gia tộc họ Cố.

Trong chế độ phong kiến cùng quan điểm trọng nam khinh nữ, mạng sống của cái thân liễu yếu đào tơ này nào có giá trị gì nếu không chỉ nhằm để đem lại lợi ích cho gia tộc? Chính lối sống chịu hiến mình mà cha ta đã nhồi nhét trong đầu ta lúc còn nhỏ, đã dạy ta phải học cách sống thờ ơ với tình cảm quyến luyến nhất thời.

Những tưởng ta còn phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, để dù có bị gả cho kẻ lưu manh nào đó, cũng đành nhất lòng cam chịu, ấy vậy mà, ước nguyện sâu thẳm trong tim ta lại bị Nguyệt Hạ Lão Nhân nghe thấu. Ta vừa cảm kích khi được ngài se tơ cho bén duyên với chàng, nhưng cũng vừa oán hận khi ngài lại dệt lên cho chúng ta một mối tình trái ngang sóng gió.

Chỉ ít lâu sau, khi gần đến lễ cập kê, cả phủ gia tộc ta lại chất đầy sính lễ hỏi cưới, mà nổi bật hơn cả là sính lễ đến từ nam nhân thư thái ôn nhã ngày đó. Hóa ra chàng là trưởng tử thuộc gia tộc họ Tường,  dưới quyền của gia uy Tường Vũ.  Cha ta, sau khi nghe tin, thì như vớ được phải vàng nên liền thuận theo thành ý, vì ai mà chả muốn được kết thông gia với nhà họ Tường, chẳng những thêm quyền, lại còn thêm chức, thuận tiện thì thâu tóm luôn cả vùng phía Nam rộng lớn màu mỡ; quả đúng là nhất tiễn hạ song điêu (1). Cái gọi là môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa, như thiên mệnh tác hợp, không phải thì còn cái gì để phải?
(1) một mũi tên trúng hai đích

Còn phần ta, trừ sự bàng hoàng lúc thuở đầu, thì giờ lại thấm nhuần niềm hoan lạc khó tả.

Đã gặp nhau một lần, lại lỡ ghi khắc trong tim tới ngàn lần, dẫu biết chỉ là sét đánh ngang qua tựa phù du.

Nên lời cố nhân nói quả chưa bao giờ sai, "người chỉ đẹp khi người còn trong mộng".

Trước kia, ta thầm mến mộ chàng vì ta chỉ biết nhìn chàng từ xa mà không hề dám mơ tưởng tới; giờ có được chàng thì ta lại dần nghiệm thấu ra được.

Ngày động phòng là ngày mà hàng vạn nữ nhi hằng mong chờ mà ao ước tấm thân mình được gửi gắm nương tựa trọn đời với phu quân. Cả ta cũng không hề ngoại lệ.

Khoác trên mình bộ xiêm y rực đỏ, khuôn nhan lại được điểm thêm lớp phấn đẹp đẽ quý phái mà ta đã hết lòng nhờ phụ mẫu tân trang.

Hai gò má nay đỏ hồng, giờ lại thêm chút phần ưng ửng vì trái tim phản chủ, cứ rạo rực đập đánh liên hồi dù đã được kiềm chế.

Ấy vậy mà, cũng trong chính ngày hôm đó, ta lại nhận được một gáo nước không thể lạnh hơn từ chàng.

Thân xác ta, chàng chẳng những không màng chạm đến, mà đến cả tâm ta, cũng bị chàng liếc xéo bằng đôi mắt xem thường khinh bỉ.

Đó đâu phải là ánh mắt trìu mến chàng đã trao ta thuở ban đầu?
Ta tự hỏi liệu mình đã làm gì sai mà để chàng phải phụ ta đến nghiệt tình như vậy.
Câu hỏi đó lại cứ được ta, hết lần này đến lần khác, cứ đào bới rồi lại chôn sâu, chỉ biết đem ra mà tự tâm dò xét sau mỗi lần bị chàng thờ ơ, đối xử lạnh nhạt...

Mà sự lạnh nhạt này có lẽ chỉ mình ta là tường tận, vì trước mặt quân nhân bá tánh, chàng vẫn đối xử với ta hết sức dịu dàng, lại còn cưng chiều khiến cho người người trọng kính, còn tin tưởng chúng ta là một đôi sinh tử, sống chết có nhau.
Nhắc đến đây lại làm ta bật cười lần nữa...
Một đôi sinh tử, sống chết có nhau...nếu được vậy thì quả là phúc cho ta ngàn đời.

Dòng kí ức tuôn trào trong phút chốc của ta lại bị cắt ngang bởi một thanh kiếm tanh lạnh ngắt đang kề sát, có thể không chần chừ mà khứa ngay vào cổ, khiến toàn lông tơ đột nhiên dựng đứng.

"Võ tướng Tường An"

Đáy lòng ta chạnh lại...
Tường An...Tường An...chỉ có cái tên này là đủ khiến lòng ta bồi hồi xúc động...là cái tên mà ta đã gọi không biết bao nhiêu lần trong những cơn say giấc...

Người đang kề gươm sát cổ ta lại đột nhiên hắng giọng mà quát tháo lên rằng:
"Quân tướng Tường An! Hãy nghe cho rõ! Nếu ngươi muốn cứu nương tử thì hãy khôn hồn lui quân mà bái lạy Cố Sĩ Nghi này, ta sẽ thương mà ân tình xá tội, cho ngươi tiếp tục làm đại quan trong triều, để không phải như cha ngươi đã phải bỏ mạng oan uổng!"

Cố Sĩ Nghi...Đúng vậy...trái ngược với Tường An, lại chính cái tên mà ta không muốn nghe nhất.
Dù trời có phạt ta tội bất hiếu, ta cũng không muốn nhắc đến tên của người, dù đã cùng thân mẫu dốc lòng hạ sinh ta, lại có thể nhẫn tâm dùng chính mẫu thân ta và ta làm bàn đạp, hòng thâu tóm triều chính, mà giành lấy giang sơn nước Tề...

Cha ta, Cố Sĩ Nghi, và cha chàng, Tường Vũ vốn là bậc trượng thượng, thay phiên nhau nắm giữ chức quan lớn tại vương triều, được đặt cách sai về làm lãnh tướng quân sự khu vực phía Nam và Bắc tại chốn Loa Thành vốn trọng điểm. Nếu nói không ngoa thì hai người hẳn còn là bạn chí cốt.

Bạn chí cốt? Thật nực cười. Ta còn chẳng biết có loại bạn chí cốt nào lại nhẫn tâm sát hại nhau đến mức phải tru di gia tộc.

Quả đúng là thế. Trong một lần đi chinh chiến với với nước Tần, cả cha ta và cha chàng đều ra trận, ấy vậy mà chỉ có cha ta là lập được chiến công, lại sống sót trở về. Chẳng những chiêu mộ được ân sủng từ hoàng đế, cha ta lại còn được danh bá hư truyền, khiến người người trong giang sơn, ai nấy đều trọng vọng.
Rồi ít lâu sau, lại rộ ra tin, cha chàng là phản quân, đang âm mưu toan tính lật đổ vương đế, may nhờ kế đại trí nhược ngu (2) cha ta lại kịp thời ra tay hạ thủ, khiến hoàng thượng rất ưng lòng mà phong cho y làm tể tướng. Rồi sẵn dịp, y lại tiện tay dung túng, với tiên chỉ nhằm diệt trừ hậu họa, qua chiếu chỉ của hoàng đế, lệnh cho y đến phủ Tường gia mà tru di tam tộc.
  (2) Đại trí nhược ngu: kẻ tài trí giả ngu dốt, người dũng mãnh giả khiếp sợ.

Mới nghe sơ thôi đã thấy lòng dạ xấu xa, tâm can xảo quyệt. Con người này đúng là lòng tham vô đáy, dù có đặt ra bao nhiêu mục đích, đến khi đạt được tất cả vẫn chưa thấy đủ. Cho nên, đối với cha ta, chỉ với chức tể tướng trong triều, thì thật không đủ để hoàn thành dã tâm của lão.
Lão đâu muốn cam kết với nước Tần rồi bán đứng nửa đạo quân chỉ để được chức Tể tướng.

Đúng vậy! Cái lần y hoạch định cho quân nước Tề tháo lui một nửa, để chuẩn bị việc nước Tần công kích trận lớn, thì lại đúng lúc bị cha Tường An là Tường Vũ phát giác, bắt quả tang tại trận.  Thật ra cha của phu quân ta đã biết từ lâu rồi, nay được dịp bắt quả tang là để bồi thêm bằng chứng, hầu lật đổ âm mưu xấu xa của lão. Ai dè lão lại đi trước Tường Vũ một bước, ra tay hạ độc chính người bạn chí cốt của mình, cho thấy dã tâm của lão quả là sâu không thấy đáy, vốn đã bán linh hồn cho quỷ dữ rồi. Mà chính Tường Vũ, trước khi bị hạ thủ, cũng đã căn dặn Tường An về mưu kế của Cố Sĩ Nghi.

Cái ngày mà chàng biết về mưu kế của Cố Sĩ Nghi cũng lại chính là đêm động phòng đó!
Đúng là họa vô đơn chí, cha gây thì con lãnh!

Thế nên, việc ta bị ghẻ lạnh sau khi đã được gả về gia tộc họ Tường, vẫn luôn là ẩn khuất trong tâm tư, mà mãi đến sau này ta mới được tường tận.

Tâm trí của ta lại rối bời, một loạt ký ức cứ theo cơn gió đông phong đang thổi rát vào mặt ta mà thoắt ẩn thoắt hiện.

Lúc này đây, khoảnh khắc được đứng trên tầng cao nhất của sảnh trước cung đình lại khiến ta cảm thấy ô nhục. Vinh dự gì khi ta, vừa bị bắt làm con tin, lại còn phải đứng chung với lão cha già bất trung đã gây nên nghiệp chướng đại họa. Bên tai ta là tiếng inh ỏi từ lão khi ra lệnh cho quân tướng triều đình trấn giữ toán binh sĩ phản loạn đang dần chiếm ưu thế.

Thân thể ta vốn đã rã rời, nay lại chẳng còn tâm mà suy nghĩ cho thấu đáo.

Khóe mắt thật cay mà lại thật đau! Máu lẫn nước cứ thi nhau chảy xuống gương mặt đã đầm đìa máu. Chỉ còn biết quỵ xuống mà nắm chặt lấy thi hài đang dần trở nên lạnh ngắt, đã từng vì ta mà vào sinh ra tử.

Phải, chính người cha tâm chứa quỷ kia đã ra tay hạ sát mẫu thân ta khi người lao mình chống đỡ cho ta lúc nhát gươm không tâm khí kia bổ đến. Y chẳng những không chạnh lòng với hành động của bậc mẫu tử, mà lại còn tiện tay khoét luôn đôi ngươi của ta, chỉ để ra uy với vị tướng lãnh vẫn đang dần thong thả tiến đến, không chút nao núng, do dự nào. 

Câu thị uy mà Cố Sĩ Nghi đã truyền cho Tường An phải tuân lệnh, chàng vẫn chưa hề đáp lại lão dù chỉ một lời.

Có lẽ chính ta cũng ngầm biết được câu trả lời đó.

Chàng đã vì vạn dân, mà nung nấu lửa hận, không quản khó nhọc, lại ngày đêm rèn binh lập tướng, để rồi giờ đây, chàng đang thống lĩnh vạn quân trong tay, hầu ra sức lật đổ bạo quân, đem lại bình an cho muôn dân nơi Tề quốc.

Trước khi bị móc mắt, ta có nhìn thoáng dáng vẻ chàng từ xa, dù oai binh hùng dũng là thế, nhưng trong chàng lại có nỗi cô đơn đến quặn lòng, đâu còn là chàng trong những ngày tháng thuở xưa. Nghĩ đến đây thì lòng ta lại thấy nhói.

Có lẽ đã đến lúc thời thế nên an bài.

Ta đang định luồn tay phải vào tà áo thì đã bị một lưỡi gươm đâm xuyên, đau đến tận lòng.

Cố Sĩ Nghi lại nắm lấy tóc ta mà kéo lên, gươm cứ thế mà kề sát cổ:
"Nể tình ngươi là nhi nữ của ta, ta sẽ cho ngươi được nói đôi lời với vị phu quân mà ngươi vẫn ngày đêm mong chờ nhung nhớ."

Chỉ vừa dứt lời xong thì lão liền xoay người ta lại, tay vẫn nắm lấy tóc mà kéo lên, ra sức dọa nạt ta trước mặt hàng ngàn binh sĩ đang thinh lặng phía dưới.

Đôi lời sao, ta vốn chẳng còn gì để nói, ngoại trừ...

Dùng hết sức bình sinh ngắn ngủi của mình, ta dõng dạc cất tiếng:
"Tường An tướng quân, chàng quả đúng là bậc quân nhân, thay trời hành đạo! Được có duyên và diễm phúc làm nương tử của chàng, đối với ta thật không hề uổng phí, ta nói cho chàng biết Cố Y ta kiếp này chưa từng hối hận! Nguyện cầu cho chàng sớm được lập đế..."

"Câm miệng!"

Chưa kịp thốt hết lời thì lưỡi gươm kia đã nhắm thẳng vào cổ ta mà cứa sâu một đường, làm máu bắn ra, văng lên tung tóe. Gương mặt thanh tú của ta thoáng hiện lên nét cười thật nhẹ, nụ cười dịu dàng, tựa như cả biển hoa Ưu đàm trên trời cùng bung nở.  

Vì quả thật, ta đã tiên liệu trước điều này. Dù chỉ là phận nữ nhi chân mềm tay yếu, nhưng ta đây vẫn được tập tành chút võ công tự vệ, tuy không tránh được nhát gươm chí mạng, nhưng cũng phần nào giúp ta nắm chặt lấy chiếc trâm cài đang giắc ở tay áo phải. Cũng may lão bị ta lừa mà đâm vào tay phải để giờ đây, với cánh tay trái giơ cao, ta dùng hết sức bình sinh mà đâm cây trâm vào cổ lão. Vì sức tàn lực kiệt, nên việc ta đâm chết lão quả là điều không tưởng. Ta chỉ còn biết cắn răng mà nắm chặt lấy cây trâm rồi rút ra, đồng thời ôm chầm lấy cổ lão mà lao đầu xuống dưới, trong ánh mắt kinh hoàng của hàng vạn binh sĩ.

Có phải lúc gần đất xa trời, ta sẽ được nghe mọi điều mà tâm tư ta hằng ao ước, vì giờ đây, bên tai ta chỉ vảng vọng mỗi tiếng: "Cố Y! Cố Y!" lặp lại trong vô thức đến tuyệt vọng.

Ta đã luôn trông chờ tiếng gọi thân thương ấy. Lướt qua sóng gió, ta mỉm cười một cái để xoá sạch ân oán đời này, thật sự thế gian hiếm gặp, chỉ đáng tiếc, chuyện đã xảy ra thì khó lòng bình thản, gặp mà không vui quả khác gì không gặp. Trong khoảnh khắc, mọi ân oán tình thù đều hoá thành tro bụi, ngũ tạng bị thiêu đốt đau đớn mà thấu đến tận xương.

Nắm chặt chiếc trâm cài trong tay, ta dần trút hơi thở cuối cùng của mình trong tiếng gọi vang vọng. Đã đến giờ ta được giải thoát để tiến bước lên cõi Hoàng Tuyền.

Chỉ thật tiếc cho con, cốt nhục của ta, vì ta đã là người mẹ không tốt.  

____________________________________

Lúc mở mắt dậy, điều duy nhất thoắt ẩn thoắt hiện chính là bầu không khí âm u bao trùm lên mọi vật. Phía xa xa ta lại trông thấy hai hàng dài, mỗi người cầm trên tay một chén, rồi cứ thế mà tiến dần đến một lão bà, nhận gì đó, lại uống cạn một hơi mà đi dần về phía hai dòng thác đang chảy xiết, bên tả bên hữu. Có lẽ cụ bà đó chính là Mạnh Bà. Tương truyền ai uống canh Mạnh Bà đều sẽ quên hết mọi sự của kiếp trước mà tiến vào thác hoàn sinh để bắt đầu cuộc luân hồi. Ta lại bất thần khi thấy trong tay đang nắm rất chặt thứ gì đó...chính là chiếc trâm cài.
Thật kì lạ, vốn dĩ ta đã được nghe tương truyền rằng, bảo vật trên cõi gian thì không thể đến được âm phủ.

"Vì tình thương của ngươi dành cho Tường An đã vang vọng đến cõi trời."

Tiếng âm vang vọng ra lại chính là của Diêm Vương, người được mệnh danh là thần vương trấn giữ miền âm phủ. Thấy ta chỉ đứng trơ ra nhìn ngao ngác, Ngài lại thốt lên mà rằng:

"Thấy sao, ngươi vẫn còn nhớ gì chứ?"

A đúng rồi, quả là ta vẫn còn nhớ, nhớ rõ mồn một.

Nhìn chiếc trâm cài trên tay mà lòng ta bồi hồi xao xuyến.

Vốn thận trọng với ta, phu quân Tường An của ta đã ra cấm lệnh, nghiêm ngặt không cho ta được hay biết bất kỳ chuyện gì, dù là việc xảy ra trong cung hay ngoài trấn. Nên ngay cả chuyện cha chàng mất, ta cũng chẳng được tường tận, chỉ biết đêm đó, đại gia tộc họ Tường đột nhiên thắp nhan hương, làm khói bay tỏa khắp trời, phủ kín cả trấn trong màn khói đen xám xịt.

Phần ta, vì bị chàng bắt phải ở trong gian phòng, cấm không được bén mảng đến, nên ta nào dám chống lại, chỉ biết chăm chăm nhìn lên trời mà đột nhiên khóe mắt lại cay cay.

Chẳng biết cái cay là do thần giao cách cảm cho ta biết cha chàng đã lìa trần, hay chỉ đơn giản là do đáy lòng ta se lại khi bị chàng hắt hủi.

Đêm đó chàng lại nổi tính nóng, đập bể khá nhiều thứ trong gian phòng.

Ta chỉ biết lặng thinh nhìn chàng mà trong lòng thấy xót.
Chàng có nỗi khổ nào không thể cho ta biết sao? Còn ta thì mọi điều của chàng ta đều muốn biết.
Đêm đó cũng là đêm đầu tiên chàng chạm vào ta. Giờ ta mới biết, lần đầu đúng là đau thật, đau cả thể chất lẫn tinh thần.

"Cố Y, Cố Y"

Chàng luôn miệng gọi tên ta mà nước mắt cứ lăn dài trên má. Nhìn cảnh này ta vừa vui vừa xót. Liệu ta phải làm gì để xoa dịu nỗi đau của chàng đây?
Thế là từng tầng cấm kỵ suốt hai mươi năm qua chậm rãi mở ra, như thuỷ ngân cuồn cuộn mà chảy ào xuống đất, áo ngoài trắng thuần lả tả dưới ánh nến, trung y đơn bạc che không hết diễm lệ thanh xuân.

Đến sớm mai, bầu trời ảm đạm, mây mù trắng đọng lại thành sương. Chàng đã đi mất, để lại một mình ta trong gian phòng âm u lạnh lẽo. Chỉ còn duy nhất ánh phản chiếu từ chiếc trâm cài trên bàn. 

Ta cầm chiếc trâm trên tay mà ngơ ngác. Chiếc trâm cài được khắc tỉa với tiết tấu khá công phu, lại mang theo vẻ nguy nga đến từ vàng nguyên chất. Chính giữa trâm lại là cánh hoa xuyến chi được cách điệu, hòa lẫn cả màu bạc tinh anh cùng sắc vàng óng ánh. 
Hoa xuyến chi sao? Chàng lại muốn dày vò ta đến bao giờ? Chẳng lẽ chàng không buông tha mà còn bắt ta phải chờ đợi?

Nhớ lại đến đây thì khóe mắt ta đã cay cay từ bao giờ. Chờ đợi sao? Còn gì nữa để ta phải chờ đợi! Chàng bây giờ đã là tướng lãnh quân triều, nắm trong tay giang sơn bá tánh, lại thêm kẻ hầu người hạ. Ta cùng lắm chỉ là loài hoa cúc dại vô tình bước ngang qua cuộc đời chàng, chẳng lẽ lại muốn ta chờ chàng đến hồn bay phách tán?

Nỗi oan ức trong lòng chưa kịp hiểu thấu thì lại có tiếng của Diêm vương vang lên:
"Nếu đã muốn biết thì nể tình ngươi, ta sẽ cho ngươi được nhìn vào gương kiếp trước."

Vừa cất lời, Diêm vương lại ra lệnh cho một phán quan đem vào chiếc gương kiếp trước. Ta chần chừ do dự một hồi thì cũng quyết định nhìn vào.

Đêm, trời không tối hẳn, bởi vì vẫn còn ánh trăng chiếu xuống rải ánh sáng dịu dàng chảy khắp không gian. Cảnh vật xung quanh nhờ vậy mà nửa rõ ràng nửa nhá nhem, giống như tình yêu nơi trần thế, mãi mãi không thể nắm bắt, không kịp giữ lại. Trước mặt ta là thân ảnh của chàng, Tường An, đang ôm lấy thân thể lụi tàn của ta, một tiếng hét giữa không trung vọng xa muôn trượng, như thức tỉnh mọi đau buồn khó khổ âm ỉ trong lòng, quanh quẩn thật lâu giữa biển mây lồng lộng.

Chàng chỉ ôm ta, mà khóc. Hàng nước mắt lăn dài trên khuôn nhan hốc hác của người quân tử, thật khiến ta, dù không muốn cách mấy cũng phải chạnh lòng. Chàng khóc, mà như khóc thay cho biết bao nhiêu năm trời ròng rã, khóc thay cho những năm mà chàng chỉ biết đem cất đi, chôn giấu sâu tận đáy lòng mình. Ánh mắt của chàng giờ chỉ còn dán vào thân hình bất động của ta.
Rồi lại đột nhiên, một mũi tên từ đâu lao đến nhắm thẳng vào ngực chàng. Chàng có thể dễ dàng nhìn thấy, cũng dễ dàng né đi, ấy vậy mà...không, chàng lại không làm gì cả.
Cả người chàng như bất động, chỉ biết ôm lấy ta không rời.
Một mũi tên, rồi lại hai mũi tên, rồi lại ba mũi tên...cứ thế thay phiên nhau, nhắm thẳng vào chàng mà bắn. Đã gần ngót năm mũi tên cắm phập từ lưng cho đến ngực chàng, ấy thế mà, chàng vẫn vậy, chỉ giữ mãi một tư thế mà ôm chầm lấy ta vào ngực.
Ta nhìn chàng thầm trách...
Đồ tướng quân ngốc, nếu đã yêu ta như vậy sao còn nỡ phũ phàng...
Rồi đột nhiên, ta thấy khóe miệng chàng nhoẻn lên, lại thầm cười nhủ rằng:
"Cuối cùng...ta cũng..."

Gương kiếp trước tối sầm lại, kèm theo một tiếng sấm nho nhỏ đánh xẹt qua màn đêm u tối.
Ta còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện thì lại một tiếng hô to từ viên phán quan vọng vào bẩm tấu với Diêm vương:
"Thưa, đã đến rồi ạ"
"Tốt"

Viên phán quan quay sang nhìn ta rồi ngoắc đầu chỉ hướng ra ngoài.
Ta cũng vội vàng đi theo, chỉ kịp bước ra khỏi phủ, lại ngay tức khắc bị một thân hình ôm chầm lấy, ôm chặt đến mức dù đã dưới cõi âm ti vẫn khiến ta cảm thấy nghẹn ngào đến khó thở.

Phu quân Tường An của ta...

Chàng không nói không rằng, chỉ níu chặt, như sợ buông ra là ta lại tan vào sương khói mà mất dạng. Vai ta bỗng chốc lại ấm lên vì hai dòng nước mắt cứ không ngừng chảy xuống. Ta...thật chẳng biết phải làm sao trong tình huống này...vừa muốn ôm chàng lại vừa muốn buông...
Vì nỗi cô đơn ta phải gánh chịu suốt những năm qua, đâu phải muốn là quên được...
Nỗi ấm ức đan xen cùng tình yêu cứ âm ỉ trong tim, khiến ta chỉ biết nấc lên từng nấc...

Đột nhiên chàng lại ôm chầm lấy mặt ta mà nhìn thật sâu vào đôi mắt. Ánh mắt thuở xưa mà chàng đã trao ta, giờ tái hiện như in, hệt như lần đầu gặp gỡ. Sau đó, chàng lại dùng bàn tay thô ráp của mình mà xoa xoa vào mắt ta, rồi lại khẽ run lên mà nói:
"Mắt...mắt của nàng...rồi...rồi...còn cả nhi hài của chúng ta nữa..."

Chàng, trước khi đến cổng đình, vẫn không hề hay biết rằng ta đã bị cha ta khoét mắt. Mãi đến khi ôm ta vào lòng thì chàng mới tường tận. Ngay cả chuyện ta mang trong mình cốt nhục của chàng, chàng cũng chẳng hề hay biết, mãi đến khi xuống tận cõi âm ti này, khi lòng người đã được phơi bày, không chút che dấu, thì chàng mới hiểu thấu được.

Phải, ta đã đổi lấy đứa con của ta chỉ để được chàng nhìn ta bằng ánh nhìn khi xưa ấy.
Thật trớ trêu và nghiệt ngã, lại thật xin lỗi con, vì con đã hạ thế xuống lầm gia cảnh.

Nhưng lại nhờ con mà ta biết rằng, chàng quả thật cũng yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, ý nghĩ muốn cưới ta cũng là thật, nhưng chàng nào có ngờ rằng duyên phận của đôi ta lại oái ăm đến thế.
Sau khi biết mưu tính của cha ta, chàng đã suy toán rất kỹ mọi sự. Việc lạnh nhạt với ta, một phần cũng vì không giấu được nỗi hận dành cho cha ta, một phần lại cốt để Cố Sĩ Nghi không sinh nghi mà cho rằng ta thông đồng với gia tộc họ Tường, để sau này ta còn được hắn thương tình tha thứ khi đến phủ Tường gia mà tìm chàng để tru di gia tộc. Chàng cũng biết lão sẽ bắt ta làm con tin nên đã cho người nhắm sẵn phía lầu cung mà chuẩn bị mũi tên, đợi chàng ra hiệu sẽ nhắm thẳng vào lão. Ấy vậy mà, điều chàng không ngờ nhất lại chính là việc ta sẽ cùng lão nhảy xuống sảnh đường.
Vì vốn dĩ, chính chàng cũng không ngờ, rằng ta cũng yêu chàng sâu đậm, hệt như chàng đã từng yêu ta sâu đậm.

Giờ đây, khoảnh khắc ta gặp chàng dưới cõi âm lại là khoảnh khắc mà Cố Y ta cảm thấy nghẹn ngào hơn hết. 
Ta biết chàng nghĩ gì, và chàng cũng biết ta nghĩ gì.
Chẳng cần phải thốt nên lời, chỉ cần nhìn thẳng vào mắt nhau là đã biết, đã thấy, đã tường tận.
Lại làm ta nhớ đến khúc sáo sầu bi thương:
"Hữu tình toàn tu hữu duyên thì"
Có tình rồi vẫn còn phải đợi duyên...

Ta lại nhìn chàng thật lâu, nhắm mắt suy nghĩ, rồi thở dài ra một tiếng. Hồi sau, ta ngước mắt lên mà bảo chàng rằng:
"Xin chàng hãy theo thiếp."
Rồi liền một mạch nắm lấy tay chàng mà tiến thẳng vào phủ Diêm Vương.
Ta đến trước mặt Diêm Vương, đặt xuống trên bàn cây trâm vẫn luôn nắm chặt trong tay kia mà nói:
"Chiếc trâm cài này, nay thần có giữ cũng chẳng sinh ích, chi bằng xin Diêm Vương thương tình mà ban cho thần điều khác thuận hơn."
"Vậy ngươi muốn điều gì?"
"Xin cho thần kiếp sau lại được kết duyên với chàng."
"Không được, giá cân bằng không đủ."
"Vậy thì chỉ cho thần kiếp sau lại được gặp chàng."
Diêm Vương nhìn ta hồi lâu trầm ngâm, rồi lại bảo:
"Đáng lí ra, giá cân bằng đó vẫn chưa đủ để cho ngươi được gặp lại phu quân của mình. Nhưng ta cũng thương và trân quý tình ngươi đã vì phu quân mà vào sinh ra tử, ta sẽ xem xét. Nói thì nói vậy nhưng khả năng chỉ chuyển từ triệu vạn lần cho đến hai trăm lần. Ngươi sẽ có cơ hội được gặp lại phu quân của mình sau khi đã hết hạn hai trăm thập kỷ. Nhưng để xem, liệu ngươi còn giữ được tình cảm của mình cho đến lúc đó."
Diêm Vương nhìn ta và chàng mà cười, như thể đây chỉ là trò đùa trong mắt cõi tiên vậy.
Ta còn chưa kịp lên tiếng thì chàng đã dõng dạc trả lời:
"Đã gặp nhau một lần, lại lỡ ghi khắc trong tim hàng vạn."
Ta nhìn chàng, khóe môi lại nhoẻn lên cười từ lúc nào không biết.

Sau khi thỏa thuận xong, cả ta và chàng cùng tiến thẳng đến hàng dài những sinh mệnh cũng đang chờ để uống canh Mạnh Bà. Trong lúc chờ, cả hai không hề thốt lên một tiếng, chỉ có bàn tay là nắm lấy nhau thật chặt. Khi đến lượt mình, chàng xoay lại, nhìn thẳng vào mắt ta mà nói:
"Kiếp trước đã để nàng phải theo đuổi, hai trăm thập kỷ của kiếp sau, ta quyết sẽ vì nàng mà bám lấy."
Nói xong, chàng uống một hơi rồi thả mình xuống dòng thác.
Khi bóng chàng đã dần khuất dạng thì xa xa, ta lại trông thấy một tiểu sinh linh, dù chưa thành hình, nhưng lại bay vụt qua ta, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng mà thổi đến tai ta những lời này:
"Thân mẫu ơi, xin người yên tâm, kiếp này dù không được ở cùng người, thì dù có vạn vạn kiếp sau đi nữa, con cũng nguyện vì người mà trở thành ánh linh dẫn đường cho người nhé."
Lúc nghe được những lời này, gương mặt ta đã giàn giụa nước mắt, chỉ biết thầm thốt lên mà rằng:
"Quả kiếp này, được gặp chàng và hài nhi, Cố Y ta thật không phạm sai lầm..."
____________________________________

"Chết thật, mới đầu năm mà lại tới muộn lễ khai giảng..."

Ta phóng thật nhanh trên con đường trải đầy hoa anh đào đó.

Chưa gì mà đã đến cuối cấp rồi, thật hoài niệm làm sao! Phải mau mau tốt nghiệp rồi còn ra ngoài tự lập nữa. Rảnh thì lại tranh thủ kiếm thêm anh bồ! Bố khó tính quá, chẳng chịu cho quen ai cả, dù là bạn đến nhà cũng bị bố đuổi đi! Mà thấy cũng lạ, dù được người ta theo đuổi suốt, sao trong tâm chưa hề một lần rung động, lại như đang có cảm giác chờ đợi ai thế này?
Ta đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên....

RẦM
RẮC
"Ui da, lại đụng phải ai nữa..."
Bị ngã nhào xuống đất, ta chỉ tính nhìn xuống, coi xem tay mình có bị sao không, thì lại vô tình trông thấy bên vệ đường một nhúm hoa xuyến chi mới nở. Loài hoa này cũng chẳng hiếm, vốn chỉ là hoa dại mọc ven đường, lại ít ai để ý tới, thế mà được gán cho cái tên nghe vừa sang, vừa mang ý nghĩa đau thương, xúc động: loài hoa của sự chờ đợi trong cô đơn...

"Cô không sao chứ?"
Một thanh âm trầm trầm mà nhẹ nhàng vang lên, át cả dòng suy nghĩ.
"Tôi không sao, thật xin lỗi anh, vì tôi đã hấp tấp mà đụng phải người anh, úi da, kính của anh..."
Chiếc kính kia đã vỡ tan tành dưới thân ta rồi...

KÍNH COONG...KÍNH COONG...
Chết, chuông lại đổ!

Cuống cuồng thu dọn đồ bị đánh rơi, ta chỉ kịp quay sang nhìn anh, ngước mắt lên mà cuống cuồng tạ lỗi.
"Thật xin lỗi, tôi sẽ đền lại cho anh, xin anh cho biết quý danh và địa chỉ liên lạc được không ạ?"

Một luồng sáng từ bầu trời trong vắt lại chợt lóe lên, soi rọi vào gương mặt rạng ngời đang đứng trước mặt ta ấy. Lúc này đây ta mới được nhìn rõ: một gương mặt khôi ngô, tuấn tú, lại còn thêm nét điển trai, dù trông thư sinh, nho nhã, nhưng lại toát lên khí chất mạnh mẽ của đấng trượng phu, lại thêm bộ vest hệt như giới thượng lưu, trông lại càng lịch lãm. Anh cứ đang liên tục nhìn ta rồi mỉm cười, cảm giác này sao quá đỗi thân thương thế.

"Tôi cũng không cận nặng đến độ ấy, nhưng nếu em muốn, thì tôi sẽ tìm gặp lại em, Cố Y ạ. Em cũng nên đi đi, không lại trễ giờ."

Nói xong, y lại giơ lên chiếc thẻ học sinh của ta mà đặt vào tay.

Ta chỉ đành biết cuối đầu nhận, loắn thuyến chào y một cái rồi xoay người chạy đi, cũng không hề nhận ra, rằng bóng người phía sau lại đang nhìn ta không rời mắt.

Tim ta bỗng dưng đập lên thình thịch liên hồi, rồi bất giác mỉm cười mà nhảy chân sáo.

Đã đến tuổi này mà còn bị sét đánh như thế thì không biết có sao không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro