H, H và H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Nhị - Cung Thượng Giác sau khi hoàn thành công vụ ở bên ngoài liền ngay lập tức trở về Cung Môn. Hắn nhận được tình báo của Kim Phục về việc các trưởng lão thúc ép Chấp Nhẫn tuyển chọn tân nương, phục vụ mục đích khai chi tán diệp. Mà Chấp Nhẫn lần này không còn khước từ như mọi lần nữa, sau khi y đáp lại các trưởng lão rằng để y xem xét lại thì sau đó liền đóng cửa bế quan.

Khi Cung Thượng Giác bước chân vào đại điện của Chấp Nhẫn thì cũng đã qua nửa đêm. Ngoại trừ một ngọn nến nhỏ còn thắp sáng và Kim Phục đang đứng canh ở ngoài đại điện ra thì mọi cung nhân đều đã đi nghỉ. Bời vì tân Chấp Nhẫn không quá thích đông người nên điện Chấp Nhẫn vốn rất ít cung nhân và thị nữ. Đa số là chỉ có 1 ma ma, 2 thị nữ tiếp quản việc ăn uống. Còn lại mọi sự vụ đều do Kim Phục lo liệu hết.

Nhìn thấy chủ tử đã lâu không gặp của mình xuất hiện trước cửa đại điện, hắc bào vẫn còn vương sương đêm, Kim Phục biết rằng Cung Thượng Giác hẳn đã phi nước đại bất kể ngày đêm, có lẽ cơn giận không hề nhỏ.

Sau khi cho Kim Phục lui ra ngoài, Cung Thượng Giác đi thẳng vào phòng ngủ của Cung Viễn Chủy. Nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong đang ở trước mặt, cơn giận trong lòng hắn bỗng chốc xẹp đi vài phần. Hắn cúi xuống ngắm nhìn gương mặt ngủ yên xinh đẹp của người nọ, chợt nhận ra rằng đóa hoa quỳnh của hắn giờ trưởng thành thật rồi, nở rộ xinh đẹp khiến người khác không kìm lòng được mà muốn vươn tay đoạt khỏi vòng tay hắn. Nghĩ đến việc Cung Viễn Chủy không khước từ lời thúc giục của trưởng lão về việc tuyển tân nương, Cung Thương Giác cảm thấy ê răng. Hễ nghĩ đến việc Cung Viễn Chủy sẽ bái đường thành thân với một nữ tử nào đó, cùng nàng ta viên phòng rồi có hài tử, lòng đố kị và ghen tị trong hắn bùng lên dữ dội.

Cung Viễn Chủy cảm thấy cơ thể mình nhớp dính vô cùng khó chịu, luôn có một thứ gì đó ướt át lướt trên làn da của y, hai tay bị trói cứng khiến y không thể gạt ra. Y mơ màng mở mắt ra nhưng lại thấy một mảnh tối đen. Thì ra đôi mắt xinh đẹp đã bị một mảnh lụa che lấp đi mất, Cung Viễn Chủy giật mình vùng vẫy nhưng hai bên chân đã bị người nào đó giữ chặt. Vốn đang hoảng loạn sợ kẻ gian làm bậy, nhưng khi ngửi thấy mùi nguyệt quế phảng phất xung quanh, tâm Viễn Chủy liền bình tĩnh lại. Y ngập ngừng kêu lên:

"Ca! Huynh đang làm gì thế?"

Cung Thượng Giác không đáp lời lại, thay vào đó là một nụ hôn sâu. Mùi nguyệt quế thông qua nụ hôn đánh thẳng lên đại não của Cung Viễn Chủy. Y chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tiếp xúc thân mật với ca ca như thế này, vốn chỉ luôn là mộng tưởng sâu thẳm trong lòng y. Bởi vì là lần đầu hôn môi, Viễn Chủy không theo kịp tiết tấu của Cung Thượng Giác. Y vừa cố gắng hít thở qua từng đợt đánh úp của Cung Thượng Giác, vừa cố gắng rướn người lên đáp lại sự mãnh liệt từ ca ca.

Dù môi lưỡi đang bận rộn thì Cung Thượng Giác cũng không để cho hai tay của mình được yên, một tay hắn mơn trớn khắp cơ thể ngọc ngà của mỹ nhân, tay còn lại thì trêu đùa đóa hoa đào trước ngực người nọ, thành công khiến người dưới thân động tình và phát ra tiếng rên rỉ đầy dâm mỹ. Rời khỏi đôi môi bị mình hôn đến sưng tấy, hắn nhìn mỹ nhân bị mình khi dễ nãy giờ, tóc tai tán loạn, y phục lơ đễnh nửa kín nửa hở, mảnh lụa che đi đôi mắt xinh đẹp kia đã nhuốm một mảnh ướt át do nước mắt sinh lý thấm qua. Vì sự trêu ghẹo hai đóa hoa đào mà cả người Cung Viễn Chủy đều ửng hồng nhìn vô cùng câu dẫn.

"Ca, huynh đang giận Viễn Chủy sao?"

Mỹ nhân trước mặt nhẹ giọng nói, hắn cảm nhận rõ được sự hoang mang lo lắng của người nọ. Nhưng Cung Thượng Giác không đáp lời, hắn khi đưa tay khai mở toàn bộ y phục, để Cung Viễn Chủy chân chính khỏa thân trước mặt mình. Mỹ nhân trước mặt chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó lại không dám kêu tiếp, y sợ đêm hôm thanh vắng sẽ kéo người khác tới đây. Bởi vì đôi mắt bị che mất nên mọi giác quan của Viễn Chủy vô cùng nhạy cảm. Vốn đang lo lắng chờ đợi hành động tiếp theo từ ca ca thì hai chân của y bỗng chốc bị nhấc lên. Tiếp lục lạc vang lên giữa không gian im ắng, Viễn Chủy nhận ra hai cổ chân của mình không biết từ bao giờ đã được đeo thêm hai chiếc vòng lục lạc, chỉ cần cử động một chút liền nghe thấy tiếng đing đang phát ra từ hai chiếc vòng đó. Không kịp để Viễn Chủy phân tâm, cảm giác tê dại từ đùi trong xộc thẳng lên não, Cung Thượng Giác đang nhấm nháp vùng da thịt non mềm đó, khiến cho Viễn Chủy không ngừng run lên vì khoái cảm. Ngay khi Viễn Chủy vừa định há miệng rên rỉ thì Cung Thượng Giác đã đút hai ngón tay vào miệng y. Viễn Chủy mê muội đưa đầu lưỡi liếm mút từng ngón tay của ca ca, như thể đang nếm một món ăn đầy mỹ vị vậy. Bỗng Viễn Chủy giật nảy mình, y cong người lên khi phải đón nhận một đợt sóng tình mãnh liệt. Hoa huyệt non mềm đang được chiếc lưỡi ấm nóng mút mát chơi đùa đến mức không ngừng trào ra từng dòng dâm thủy, tiểu Viễn Chủy thì được Cung Thượng Giác tuốt lộng không ngừng nghỉ. Đôi chân trẵng nõn được gác lên vai Cung Thượng Giác không ngừng run lên theo những đợt sóng tình đó, khiến cho lục lạc kêu vang một vùng trời.

"Ca~~.. Dừng lại~~.. A~~..Đệ lạ lắm~a~~..."

Giọng nói non mềm vang lên cùng với những tiếng rên rỉ dâm mỹ, miệng thì kêu Cung Thượng Giác dừng lại nhưng hạ thân thì không ngừng rướn lên mặc người đùa giỡn. Chiếc lưỡi điêu luyện khuấy đảo hoa huyệt non mềm. Khi thì ngậm mút hạt đào nhỏ trước của huyệt, khi thì đẩy lưỡi vào sâu bên trong đóa hoa đang rỉ nước. Cho đến khi Viễn Chủy kêu lên một tiếng thất thanh, hoa huyệt phun trào dòng dâm thủy, ướt một mảnh giường, ướt luôn khuôn mặt của Cung Thượng Giác. Chỉ thấy mỹ nhân vì đạt cao trào mà thân mình xinh đẹp ửng hồng chín rộ, có chút co giật nhẹ do sóng tình quá mãnh liệt.

Cung Thượng Giác ngắm nhìn thành quả của mình một cách thỏa mãn, mỹ nhân động tình quả thực xinh đẹp động lòng người. Hắn cúi xuống sát bên tai Viễn Chủy, cất lời nói đầu tiên trong buổi tối hôm nay.

"Ta nghe nói Chấp Nhẫn muốn tuyển tân nương, vì thế ta tự tiến cử bản thân đến hầu hạ ngài viên phòng. Không biết làm ngài sung sướng như vậy thì có tăng thêm chút cơ hội được chọn làm tân nương của Chấp Nhẫn không?"

Không kịp để Viễn Chủy cất lời, Cung Thượng Giác lại nhấn chìm y vào một nụ hôn sâu khác. Nhưng lần này nụ hôn lại khiến Viễn Chủy hứng tình hơn bao giờ hết. Chợt nhận ra dây trói ở cổ tay đã được cởi ra, Viễn Chủy nhanh chóng vòng tay ôm lấy cổ Cung Thượng Giác và kéo hắn gần hơn, y không dám cởi dải lụa che mắt, y biết ca ca đang phạt mình. Bởi vì vừa đạt cao trào nên Viễn Chủy lại dễ dàng động tình một lần nữa. Cơ thể y run lên khi cảm nhận hoa huyệt bị dị vật xâm nhập. Cung Thượng Giác dùng ngón tay thon dài tiến vào khai mở hoa huyệt đỏ hồng ướt át. Bởi vì vừa đạt cao trào nên dịch thủy đã thấm ướt hoa huyệt xinh đẹp khiến cho việc tiến vào cũng trở nên dễ dàng hơn. Một ngón, hai ngón rồi đến ngón thứ ba, hoa huyệt lần đầu bị khai mở, cảm giác căng trướng thực sự không mấy dễ chịu. Nhất là khi đôi mắt bị che đi, cảm giác lại càng rõ rệt. Đến khi ngón thứ tư tiến vào, Viễn Chủy nức nở giữa nụ hôn của Cung Thượng Giác. Đôi tay run rẩy bấu víu lấy bờ vai rắn chắc của người trước mặt. Cho đến khi một ngón tay đụng phải điểm nhô ra trong hoa huyệt, Cung Viễn Chủy run lên, bật ra tiếng ngân dài thì Cung Thượng Giác biết mình đã tìm đúng chỗ rồi. Hắn ác ý đâm chọc liên tục vào điểm đó. Khiến Viễn Chủy rên rỉ không ngừng, eo hông không tự chủ mà đưa đẩy theo nhịp tay.

"A~~ ca...hỏng mất~~ Viễn Chủy hỏng mất~~... Ca~~ a~~ a"

Đến khi Viễn Chủy tưởng như sắp đạt cao trào thì Cung Thượng Giác đột ngột dừng lại. Hắn rút tay ra khỏi hoa huyệt, cảm nhận rõ hoa huyệt co bóp lại níu kéo từng ngón tay của hắn. Hắn rời khỏi người Viễn Chủy khiến cho y hoảng hốt tóm chặt lấy tay hắn.

"Ca, huynh đi đâu vậy?"

"Chấp Nhẫn có vẻ rất sung sướng nhỉ? Nhưng ta thì lại thống khổ đây. Một mình sung sướng như vậy thật không hay phải không? Chấp Nhẫn đại nhân?"

Cung Thượng Giác vừa nói vừa kéo khuôn mặt của Viễn Chủy đến gần hạ bộ của mình. Cung Viễn Chủy cảm nhận rõ sức nóng tỏa ra từ nơi đó. Y đưa tay đến và cảm nhận phong vị nam nhân của người trước mặt. Cảm nhận được sự to lớn và cương cứng của thứ đó qua đôi bàn tay khiến Cung Viễn Chủy không khỏi thốt lên.

"To quá"

"Như vậy mới có thể hầu hạ Chấp Nhẫn đại nhân dục tiên dục tử chứ. Chấp Nhẫn đại nhân có muốn nếm thử không?"

Viễn Chủy ban đầu còn có chút do dự. Nhưng sau đó lại như si như mê tiến sát đến nơi nóng hổi đó. Mùi vị đàn ông khiến cho tâm của y run lên, ban đầu chỉ là đưa lưỡi liếm nhẹ lên đầu chóp của dương vật. Sau khi nghe thấy tiếng gầm nhẹ của Cung Thượng Giác, Viễn Chủy bỗng chốc có ham muốn mãnh liệt hơn. Y muốn ca ca phát điên vì mình, muốn ca ca đạt cao trào bởi vì mình. Vì thế Viễn Chủy mở miệng ngậm lấy dương vật trước mặt. Nhưng bởi vì kích cỡ quá lớn nên y không thể ngậm hết được toàn bộ. Dù có chút chật vật, nhưng nghĩ đến việc có thể khiến ca ca đạt cao trào, Cung Viễn Chủy bắt đầu động. Y không biết hầu hạ nam nhân như thế nào, chỉ có thể dựa vào việc tưởng tượng như đang liếm mút kẹo hồ lô trước đây Cung Thượng Giác thường mua cho y. Có lẽ vì tốc độ quá chậm chạp, Cung Thượng Giác đưa tay nắm lấy tóc của Viễn Chủy. Sau đó thúc mạnh toàn bộ dương vật vào sâu trong miệng Viễn Chủy, gần như là chạm đến cuống họng của y. Sau đó là từng đợt luận động mạnh mẽ, Viễn Chủy cảm tưởng mình sắp ngưng thở đến nơi. Nhưng khi nghe thấy từng tiếng rên trầm thấp của ca ca, y cố gắng điều chỉnh hô hấp, dừng lực mút khiến ca ca càng tăng thêm khoái cảm. Mãi cho đến khi cơ miệng của Viễn Chủy mỏi nhừ, Cung Thượng Giác mới không kiêng nể bắn vào khoang miệng của y. Nhiều đến nỗi kể cả khi hắn rút ra, vẫn còn vương lại một ít lên mặt của Viễn Chủy.

Nhìn bộ dáng chật vật của Viễn Chủy, tóc tai tán loạn, trên mặt vương dính tinh dịch của mình, đôi môi sưng mọng đỏ rực cùng tinh dịch trào ra từ khóe miệng. Khung cảnh dâm mỹ trước mặt khiến Cung Thượng Giác lại một lần nữa cứng lên. Hắn lau đi những tàn tích trên mặt đệ đệ, sau đó ngồi xuống tựa vào thành giường. Dáng vẻ bệ vệ như vua chúa chờ được hầu hạ.

"Nếu Chấp Nhẫn đại nhân chưa cảm thấy thỏa mãn, vậy thì ngài tự lộng đi. Bản thân ta thiếu xót. Sợ không thể làm vừa lòng ngài."

Cung Thượng Giác nói và kéo Cung Viễn Chủy ngồi lên người mình. Mỹ nhân động tình, ngoan ngoãn làm theo lời ca ca. Bởi vì đôi mắt bị che lấp nên Viễn Chủy chỉ có thể mò mẫm tìm đến tính khi nóng như thép kia. Sau khi hướng đầu dương vật vào cửa miệng của hoa huyệt, Viễn Chủy chật vật hạ hông xuống. Nhưng vì dương vật quá to nên có chút ngắc ngứ. Cung Thượng Giác có chút mất kiên nhẫn liền nâng hông tiến vào. Sự xâm nhập đột ngột từ dị vật khổng lồ chạm thẳng đến điểm nhạy cảm trong hoa huyệt, trực tiếp khiến Viễn Chủy đạt cao trào. Y ngồi sụp xuống, tay ôm chặt lấy Cung Thượng Giác, gục vào người hắn không ngừng run rẩy vì đạt khoái cảm. Không đợi Cung Viễn Chủy hồi thần, ca ca của y bắt đầu luận động, mạnh mẽ đâm vào từng đợt. Khoái cảm nối tiếp khoái cảm, hoa huyệt bởi vì chịu kích thích mạnh mẽ nên dâm thủy không ngừng chảy ra, khiến chăn đệm ướt đẫm một mảng.

"Ca~~a~~ sâu quá~~ a~~ không chịu được~~~ a~~ hỏng mất"

Cung Viễn Chủy bị thao đến mức dục tiên dục tử, thần trí mơ hồ, bên cạnh tiếng nhóp nhép bạch bạch từ những cú va chạm, thì tiếng lục lạc vang lên bên tai khiến cho Cung Viễn Chủy càng thêm mê đắm.

"Chấp Nhẫn đại nhân có thích không? Ta hầu hạ ngài như vậy có đủ thỏa mãn ngài không?"

"Ca~~Viễn Chủy~~ a~~ Viễn Chủy...biết sai rồi~~~ a~~~ sâu quá~~ thật~~~ a ~~~ thật thích~~a~~"

Có lẽ bởi vì cường độ luận động quá mạnh mẽ nên khăn lụa che mắt bị lỏng ra, Viễn Chủy cuối cùng cũng có thể nhìn thấy gương mặt của Cung Thượng Giác. Trong ánh mắt của y, ngoại trừ ý dâm còn có sự si mê không cách nào che giấu. Ánh mắt đó khiến cho Cung Thượng Giác càng thêm ham muốn người trước mặt. Dương vật cũng vì vậy mà lớn hơn một vòng. Hắn điên cuồng hôn lấy đôi môi của người trước mặt, nụ hôn này đầy ắp sự chiếm hữu và điên cuồng. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này Viễn Chủy thú thê, bộ dạng mê đắm trước mặt thuộc về người khác khiến hắn ghen tị đến phát điên. Hạ thân càng thúc mạnh hơn nữa.

"Chấp Nhẫn đại nhân bị ta thao đến dục tiên dục tử như thế này, liệu sau này có tân nương nào thỏa mãn được sự dâm đãng của ngài không? Cái miệng nhỏ phía dưới không ngừng nuốt lấy dương vật của ta như thế kia, nữ nhân nào thỏa mãn được cái miệng nhỏ đó đây?"

"Không~~~ a~~~ Viễn Chủy không có~~ a~~~hỏng mất~~"

Cung Thượng Giác bỗng chốc dừng lại, hắn xoay người Viễn Chủy lại, để y nằm úp sấp xuống gối, nâng hông y lên, để y quỳ úp sấp xuống sau đó lại tiến vào. Ở tư thế này khiến cho dương vật to lớn đi vào mọi ngóc ngách của hoa huyệt, không ngừng đay nghiến lên điểm nhạy cảm. Mắt hắn ngắm nhìn mỹ nhân vì mình mà chìm sâu vào bể dục, bỗng chốc nhìn thấy hậu huyệt hồng hào đang khép vào mở ra. Cung Thượng Giác bỗng nảy sinh một ý nghĩ.

Cung Viễn Chủy sau khi đạt được khoái cảm vô số lần từ những cú thúc không ngừng nghỉ của Cung Thượng Giác. Những tưởng cao trào chỉ đến như vậy thôi. Nhưng đến khi y cảm nhận được rõ sự nhớp dính trên hậu huyệt, sau đó cảm nhận được dị vật tiến vào hậu huyệt thì y mới biết mọi sự vẫn chưa xong.

"Không..ca..tha cho Viễn Chuỷ...sẽ hỏng mất..."

Cung Viễn Chủy hoảng loạn cầu xin Cung Thượng Giác. Y sợ bản thân sẽ không chịu nổi mất. Nhưng ngay khi y định kháng cự thì một đợt sóng khoái cảm đánh úp khiến Cung Viễn Chủy trở tay không kịp. Cung Thượng Giác tiếp tục luận động thao nát hoa huyệt nhưng tay vẫn không ngừng khai mở hậu huyệt non mềm. Khoái cảm xen lẫn cơn đau nhức khiến cho thần trí của Cung Viễn Chủy loạn một vòng. Đến khi Cung Thượng Giác cho vào được 3 ngón tay, hắn liền thay thế bằng dương cụ làm bằng bạch ngọc không biết được lấy từ đâu ra. Cứ vậy, hoa huyệt thì bị dương vật to lớn của Cung Thượng Giác thao lộng mạnh mẽ, hậu huyệt thì bị dượng cụ ra vào không thương tiếc. Nghênh đón cùng lúc hai luồng khoái cảm khiến cho Cung Viễn Chủy trở thành một tiểu dâm mỹ, trong đầu chỉ toàn là thao lộng của ca ca.

"A~~ ca ca thao sướng quá~~ Viễn Chủy sướng quá~~~ a~~ a~~~ thật mạnh~~ thật sướng~~"

Nhìn mỹ nhân bởi vì bị mình thao lộng mà trở nên dâm mỹ, Cung Thượng Giác cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết. Hắn biết từ giờ về sau, Cung Viễn Chủy sẽ hoàn toàn thuộc về hắn. Bởi vì sẽ không một ai có thể khiến cho Cung Viễn Chủy nếm được cảm giác cao trào mạnh mẽ như thế này.

"Cung Viễn Chủy, đệ đừng hòng cưới tân nương. Muốn sinh hài tử đúng không? Vậy thì đệ sinh cho ta. Ta sẽ ngày ngày thao hỏng đệ, khiến đệ sinh hài tử cho ta. Muốn duy trì huyết mạch Cung môn chứ gì? Vậy thì để ta cho đệ duy trì. Đệ sinh hài tử cho ta, để xem ai dám bắt đệ thú tân nương."

Cuộc hoan lạc điên cuồng này kéo dài đến gần sáng. Sáng hôm sau chỉ thấy cung nhân của phủ Chấp Nhẫn tất bật thay chăn đệm mới cho phủ Chấp Nhẫn. Sau đó vài hôm, chỉ nghe đồn rằng các trưởng lão không còn lên tiếng thúc giục việc Chấp Nhẫn tuyển tân nương nữa. Không biết Cung Thượng Giác đã nói gì với các trưởng lão. Chỉ biết ban đầu họ rất giận dữ, nhưng sau cùng lại phải nuốt cơn giận vào trong. Suy cho cùng thì người nắm quyền ngân khố vẫn là người có tiếng nói nhất.

Còn Chấp Nhẫn sau khi báo bệnh nằm trên giường hơn hai ngày thì cuối cùng cũng rời giường. Hai tháng sau toàn Cung môn nhận được tin báo hỷ, hơn nữa còn là song hỷ lâm môn. Cung chủ Giác cung - Cung Thượng Giác cùng Chấp Nhẫn Cung Viễn Chủy cử hành hôn lễ, trong lúc lo tổ chức hôn lễ thì y sư còn khám ra được rằng Chấp Nhẫn đại nhân đã hoài thai 2 tháng rồi. Đến lúc này thì ai cũng hiểu vì sao các trưởng lão không còn thúc giục Chấp Nhẫn đại nhân tuyển tân nương nữa. So với việc tuyển tân nương dễ để lọt gián điệp Vô Phong, hiểm họa khôn lường, thì người của mình khai chi tán diệp vẫn là yên tâm nhất. Nước đi này thật đúng là vẹn cả đôi đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#giacchuy