Chương 11: Khó kiềm chế cảm xúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ở sau núi." Cũng không quan tâm ánh mắt khó hiểu tìm tòi nghiên cứu của Lưu Vân, Trang Nhã Khinh chạy về phía sau núi.

Đến phía sau núi Trang Nhã Khinh mới bắt đầu hối hận, vừa rồi lại không hỏi ở chỗ nào sau núi, phía sau núi lớn như vậy. Cô làm sao tìm được? Vừa rồi ra ngoài cũng rất vội cũng không mang điện thoại. Bây giờ mà trở về thì rất rầy rà, lỡ như vận khí của cô tốt có thể tìm được ngay thì sao? Sự thật đã chứng minh, vận khí của cô thực sự không tốt. Tìm khoảng một giờ nhưng gặp không phải là nhện độc thì cũng là rắn độc hoặc động vật nhỏ.

Mặc dù Trang Nhã Khinh không sợ nhưng cũng cảm thấy phiền muộn trong lòng, cho nên những con vật này cho rằng Trang Nhã Khinh chẳng qua chỉ là cô bé vô hại cũng chỉ có thể ôm hận đi đầu thai, chỉ hy vọng kiếp sau có thể thông minh hơn một chút. Cuối cùng Trang Nhã Khinh cũng tìm được phần mộ. Thời gian sáu năm không ai dọn dẹp qua chỗ này, hơn nữa lúc trước Phá Thương cũng chỉ chôn rất sơ sài, chỉ dùng bùn đất để chôn, dùng một tảng đá dài khắc tên Trang Nhã Khinh lên mặt trước, sau đó dựng trước phần mộ, cứ như vậy một phần mộ đơn giản đã hoàn thành.

Quả nhiên, thật sự ngắn gọn. Trông khá giống phần mộ của một vị cao nhân nào đấy lúc họ mất đi sau khi quy ẩn giang hồ trong phim võ hiệp. Trong khoảng thời gian vài năm không có ai tới chỗ này, trên mặt mọc đầy cỏ dại. Bây giờ đúng là lúc xuân về hoa nở, ở trên mặt còn có một chút hoa dại nở rất đẹp. Trang Nhã Khinh lắc đầu, bắt đầu làm sạch cỏ dại. Bỗng nhiên, Trang Nhã Khinh nhớ tới một câu chuyện cười. Chuyện kể rằng, có một cô gái đêm khuya mới trở về nhà, đằng sau có một người đàn ông vẫn luôn đi theo cô.

Để về được nhà cô phải đi qua một nghĩa trang, trong lòng cô gái đó có một mưu kế. Vì thế, cô gái này lập tức đến chỗ nghĩa trang đó, sau đó nói một câu, vừa vặn để cho người đàn ông theo dõi cô nghe được. Người đàn ông đó sau khi nghe thấy được câu nói đó, sợ tới mức tè ra quần rồi chạy mất cả dép.

Cô gái kia nói. "Cuối cùng đã về đến nhà rồi."

Nhìn người đàn ông bị mình dọa đi, cô gái cười nói. "Lá gan nhỏ vậy mà cũng dám chơi trò theo dõi?"

Vừa mới chuẩn bị rời đi thì nghe thấy một loạt âm thanh gõ gõ. Cô gái đi theo âm thanh đó, thấy đúng là có một ông lão đang khắc bia mộ, âm thanh kia chính là do ông ta tạo ra. Cô gái hỏi. "Ông à, ông đang làm gì thế?"

Ông lão kia cũng nói một câu đã lập tức dọa cô gái kia đến hôn mê bất tỉnh. Ông lão nói. "Bọn họ khắc sai tên của ta rồi."

Cô nhớ rõ lúc vừa mới thấy câu chuyện cười này, cô cười đến ngàn hoa rơi loạn. Mạnh Thiệu Phong còn hỏi cô cười gì vậy. Không nghĩ tới có một ngày cô lại có thể tự dọn dẹp phần mộ của mình như hôm nay.

*Ngàn hoa rơi loạn: Dùng để miêu tả hình ảnh sống động, ngàn hoa rơi loạn vẫn đẹp

"Cô là ai." Trang Nhã Khinh đang chăm chỉ nhổ cỏ thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh lạnh như băng, không thể phủ nhận, Trang Nhã Khinh bị hù dọa rồi.

Chỉ là Trang Nhã Khinh lập tức phản ứng kịp, âm thanh ở đằng sau kia không phải là của Phá Thương sao, cô vĩnh viễn không thể quên được giọng nói của anh. Trang Nhã Khinh không quay đầu lại, tay vẫn tiếp tục làm việc, vừa tiếp tục sự nghiệp nhổ cỏ vừa nói.

"Thật là, lại có thể nhiều năm như vậy không có người nào chịu nhổ cỏ cho tôi một chút, ngủ ở phía dưới khó chịu muốn chết."

Mặc dù Phá Thương là sát thủ nhưng cũng đều vì thái độ làm người của người khác mà làm. Nếu không thì làm sao Phá Thương còn có một chút lương tâm không để cô phơi thây trên đường lớn như thế, lại còn tự tay mai táng cho cô, cô cũng coi như xong, không so đo với anh nữa, ai bảo anh còn là Đại sư huynh của cô đây.

Phá Thương càng nghe cảm cảm thấy không thích hợp, rốt cuộc người này là ai? Tại sao anh vừa mới trở về lập tức gặp được người quái dị như vậy? Lúc trước anh cũng có chút hối hận khi giết Trang Nhã Khinh, chẳng qua người chết không thể sống lại, anh chỉ có thể mang thi thể Trang Nhã Khinh về đây mai táng. Người phụ nữ thuê anh ta giết người kia, đương nhiên anh sẽ không để cô ta dễ chịu. Bây giờ không biết người phụ nữ kia có từ bệnh viện tâm thần ra ngoài không?

Ban đầu, anh chỉ làm buôn bán lớn bình thường. Lần này cũng là đi nhận buôn bán bên ngoài của một người quen biết, nhưng người kia nói có việc, vừa lúc rảnh rỗi lập tức giúp một tay, không ngờ lại làm cho anh hối hận đến tận bây giờ. Cả đời của Phá Thương đã làm hai chuyện mà anh vô cùng hối hận, một chuyện là đã bái Thanh Phong làm sư phụ, một chuyện là đã giết Trang Nhã Khinh.

"Rốt cuộc cô là ai?" Thấy Trang Nhã Khinh không nói câu nào, Phá Thương lại hỏi.

"Tôi là ai? Tôi là Trang Nhã Khinh. Tôi với anh không oán không hận, anh lại giết tôi cùng với đứa con của tôi, còn muốn chôn tôi ở cái nơi quỷ quái này, nhiều năm rồi không ai đến thăm tôi, cỏ dại cũng đã nhiều như vậy rồi." Trang Nhã Khinh lạnh lùng nói, quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Phá Thương.

Cô biết cô làm như vậy, khi Phá Thương thấy ánh mắt của cô, có lẽ anh sẽ càng tin tưởng cô chính là Trang Nhã Khinh. Không sợ anh tin, chỉ sợ anh không tin.

"Cô thật sự là Trang Nhã Khinh?" Phá Thương lại hỏi.

Thật ra bây giờ anh đã tin cô gái trước mắt này không thể nghi ngờ chính là Trang Nhã Khinh rồi. Nếu không thì làm sao cô gái này có thể biết anh đồng thời giết chết đứa nhỏ của Trang Nhã Khinh chứ? Huống hồ, ánh mắt này thật sự quá giống. Cô gái này có lẽ là bị Trang Nhã Khinh ám ảnh rồi. Phá Thương đoán cũng không sai lắm, thật ra không phải là ám ảnh, mà là mượn xác hoàn hồn thôi.

Trang Nhã Khinh cười lạnh. "Nếu không thì anh nghĩ là ai?"

Ban đầu Trang Nhã Khinh chỉ muốn đùa Phá Thương một chút, không nghĩ tới phản ứng của anh lại có thể mạnh như vậy. Chỉ thấy hốc mắt của Phá Thương đã hơi đỏ lên.

"Anh làm sao thế? Haizz, tôi chưa trách anh mà. Anh phản ứng mạnh như thế làm gì? Chẳng lẽ mỗi lần anh giết người đều cảm thấy áy náy sao? Vậy anh làm sát thủ để làm gì?" Điều Trang Nhã Khinh không chịu được nhất chính là nhìn người khác khóc, người khác vừa khóc cô lập tức mềm lòng rồi.

Cho nên mới nói nước mắt chính là khắc tinh lớn nhất của cô. Không nghĩ tới một tên sát thủ lạnh lùng lại có thể có một mặt đáng yêu như vậy. Bỗng nhiên Trang nhã khinh cảm giác thấy mình giống như đang chơi trò ngày khắc phục thói xấu sợ người khác rơi nước mắt, trở nên có chút thích xem người khác rơi nước mắt rồi, mặc dù căn bản là Phá Thương người ta không có rơi nước mắt.

Đừng cho rằng Phá Thương xuất hiện vẻ mặt như vậy là rất kỳ lạ, cần phải ngẫm lại, thời gian sáu năm, có một buổi tối Phá Thương mơ thấy Trang Nhã Khinh cả người toàn máu ngã trước mặt anh, tự trách cùng áy náy đi theo anh cả ngày. Ngay cả anh cũng không biết nguyên nhân cuối cùng là gì. Bây giờ gặp phải tình cảnh này, thật sự là, thật sự là khó kiềm chế cảm xúc mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro