Chương 19: Người giàu có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bao giờ đến nhà họ Cố?" Phá Thương hỏi.

"Một khoảng thời gian nữa, chơi đủ đã rồi nói sau." Không phải còn một năm sao, không vội. "Nhị sư huynh, anh có xe gì? Cho em mượn một chiếc."

Hạ Tĩnh Thiên ném một đống chìa khóa qua, Trang Nhã Khinh vững vàng bắt lấy. "Chìa khóa gara, chìa khóa xe cũng ở đây, tự chọn đi."

Trang Nhã Khinh ước lượng sức nặng của đống chìa khóa trong tay, rõ ràng số chìa không phải có thể đếm đủ mười ngón tay.

"Ha ha, bây giờ Nhị sư huynh đúng là người giàu có, em có loại cảm giác được ở bên cạnh những người giàu có rồi."

"Em thích ở bên cạnh bao lâu thì ở bên cạnh bấy lâu."

"Được, đây chính là anh nói nhé, Đại sư huynh, Tiểu sư huynh làm chứng cho em." Vẻ mặt Phá Trần có chút bất thường, Trang Nhã khinh kéo Phá Trần vào gara.

"Tiểu sư huynh, tại sao anh lại không vui rồi?"

"Anh không có không vui." Phá Trần trả lời.

Cậu không có không vui, Nhã Nhã có nhiều người đối tốt với cô như vậy, quan tâm cô bảo vệ cô, cậu rất vui. Có điều trong lòng có phần không thoải mái. Đại sư huynh, Nhị sư huynh đều có thể cho Nhã Nhã tất cả, mà cậu cái gì cũng không có.

"Tiểu sư huynh, anh phải nhớ rõ, cho dù như thế nào anh vẫn là tiểu sư huynh thân thiết nhất của em, không ai có thể thay thế được." Trang Nhã Khinh cũng lờ mờ biết ý nghĩ trong lòng Phá Trần nên trịnh trọng nói ra câu này.

Cô không hy vọng Phá Trần không vui. Phá Trần cười cười, cũng không nói nữa. Mở cửa gara ra, Trang Nhã Khinh bị xe trong gara dọa. Trước kia ở thành phố C cô cũng là người đứng thứ nhất thứ hai, nhưng nhà để xe cũng không đến mức phô trương như vậy, đây là muốn làm triển lãm xe sao?

Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa thành phố hạng hai và thành phố hạng nhất. Bên trong đủ loại kiểu dáng xe xếp thẳng hàng, tất cả đều là dòng xe của nhãn hiệu nổi tiếng, sáng đẹp rực rõ, Trang Nhã Khinh nhìn hoa cả mắt. Đây là chiếc Mercedes-Benz mà trước kia cô đã từng lái, kia là chiếc khi cô ở trường Đại học cha cô đã cho cô. Cuối cùng, Trang Nhã Khinh chọn một chiếc Maserati có kiểu dáng màu đỏ, khoa trương, mốt, cô thích.

Vận số của Trang Nhã Khinh rất tốt, tùy tiện rút ra một chiếc, lại lấy trúng chìa khóa của chiếc xe đó. Mở cửa xe, Trang Nhã Khinh ngồi vào vị trí lái. "Tiểu sư huynh muốn đi ra ngoài hóng gió không?"

"Không cần, em đi một mình đi, chú ý an toàn. Còn nữa, đừng lái quá nhanh, em đó, luôn như thế này, thấy người khác lái nhanh hơn em lại không chịu được, cứ phải so đo với người ta mới chịu được. Dù sao chú ý an toàn là được."

Vẻ mặt Trang Nhã Khinh có chút hoảng hốt, những lời như vậy, trước kia cô cũng thường xuyên nói với Mạnh Thiệu Phong, nhưng mỗi lần Mạnh Thiệu Phong đều không nghe cô.

"Nhã Nhã?"

"Được, em biết rồi, anh yên tâm đi." Chỉ cần có người không muốn đua xe với cô, cô sẽ không chủ động tìm người khác đua xe.

Khởi động xe, Trang Nhã Khinh nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Phá Trần. Sau khi lái xe rời khỏi đó, Trang Nhã Khinh mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, vẻ ngoài của cô bây giờ, dường như không hợp với phong cách của chiếc xe này. Đại sư huynh thật kỳ lạ, tại sao lại chuẩn bị các loại váy công chúa cho cô chứ, rõ ràng cô thích phong cách mạnh mẽ, phong cách quyến rũ, không cần phong cách này.

Nhưng khuôn mặt đáng yêu của cô lại phá hủy mọi thứ. Không biết sau này tuổi lớn hơn một chút có thể thay đổi hay không, ít nhất thì khuôn mặt mập mập giống em bé này cũng phải biến mất. Nói đến khuôn mặt đầy thịt của mình, Trang Nhã Khinh lại buồn bực.

Lúc còn nhỏ luôn bị lão già, sư huynh, sư thúc giày vò, cũng may về sau bọn họ bị cô chơi đùa quá nhiều, cho nên mới thu lại. Nhưng đôi khi dưới tình huống thừa dịp cô không chú ý cầm hai má cô giày vò. Quyết định dừng xe lại, tựa người bên cạnh xe. Trang Nhã Khinh lấy bộ đồ trang điểm mà Lưu Vân đưa cho cô từ trong túi xách ra. Quét qua quét lại trên mặt, khoảng mười phút sau, mặt Trang Nhã Khinh lập tức nhỏ đi rất nhiều, có cảm giác biến thành mặt trái xoan rồi.

Tay đặt trên đầu, Trang Nhã Khinh tự nhiên thả tung mái tóc xuống, trên tay lại có thêm một chiếc vòng màu hồng nhạt. Chỉ tiếc là chiếc váy công chúa này không có chỗ để thay đổi, thật đáng tiếc. Đạp lên chân ga, xe phóng qua ổ gà mà đi. Chiếc xe này là xe thể thao mui trần, tốc độ cũng khá nhanh, gió mạnh mẽ thổi vào mặt Trang Nhã Khinh, mặc dù hơi đau nhưng lại cảm thấy sảng khoái nhiều hơn.

Một chiếc xe thể thao màu trắng bạc vọt lên phía trước, chạy song song với chiếc xe của Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh nhìn thoáng qua, là một người trang điểm đậm, ăn mặc rất giống một cô bé. Tuổi tác cũng không cách cô bao nhiêu. Lúc Trang Nhã Khinh đáng giá đối phương thì lúc đó đối phương cũng đang đánh giá lại cô. Quả nhiên, lúc cô bé ấy nhìn thấy váy công chúa của Trang Nhã Khinh thì cô nghe được rất rõ ràng đối phương khẽ xùy một tiếng. Nguy rồi, giống như bị xem thường rồi.

"So một lần, thấy như thế nào?" Trang Nhã Khinh làm trái lại điều mới nói ra lúc nãy, lần này là cô chủ động đưa ra lời đề nghị.

Không vì chuyện gì khác, bởi vì muốn lấy lại mặt mũi cho mình.

"Ok." Đối phương nói, về sau cảm thấy có thể do cảm thấy gió quá lớn, sợ Trang Nhã Khinh không nghe được, lại đưa ra một dấu tay.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người bắt đầu một cuộc đua gay cấn. Trang Nhã Khinh nhếch miệng, rất thú vị, kỹ thuật của cô bé này cũng không tệ lắm. Xem ra trận đấu này cần một nơi thật sự để đánh giá nghiêm túc. Nhìn qua thực lực ngang nhau, chạy song song với cô bé, liếc mắt một cái, Trang Nhã Khinh nói với đối phương một câu. "Tranh tài, chính thức bắt đầu."

Nói rất nhẹ, nhưng đối phương vẫn nghe được. Làm sao có thể không nghe được đây, Trang Nhã Khinh dùng thêm nội lực vào. Quả nhiên sau khi nói xong, Trang Nhã Khinh đạp mạnh chân ga, đẩy tốc độ xe lên một trăm sáu mươi ki-lô-mét một giờ, vừa rồi chẳng qua là tiểu thí ngưu đao, mới chạy đến một trăm ba mươi ki-lô-mét một giờ thôi. Trong nháy mắt, Trang Nhã Khinh đã vượt qua đối phương.

*Tiểu thí ngưu đao: Phép ẩn dụ cũng người có khả năng nhưng khi bắt đầu làm việc thì đều bắt đầu màu mè.

Đối phương làm sao dễ dàng tự nhận mình thua như vậy được, đạp chân ga, tăng đến một trăm sáu mươi lăm ki-lô-mét trên giờ. Lao vụt lên phía trước, cùng có được khoái cảm vô hạn. Lúc Trang Nhã Khinh đang cảm thấy thoải mái thì bỗng nhiên nghe được tiếng còi cảnh sát ở phía sau, Trang Nhã Khinh cười cười, nói với người kia. "Cảnh sát giao thông đến đó."

"Cảnh sát giao thông đến thì sợ gì?" Cho dù là cục trưởng cục cảnh sát đến đây thì thấy cô cũng không có biện pháp.

Cục trưởng cục cảnh sát thấy cha cô vẫn còn phải khúm núm. "Ha ha, vậy thì tiếp tục, tôi không giống cô."

Trang Nhã Khinh cũng không phải sợ cảnh sát giao thông, không giống ở đây là không có bối cảnh mạnh như đối phương thôi, vừa rồi cô chỉ điều tra tâm lý đối phương thôi. Cô là muốn nhìn gia thế của đối phương thế nào, rất lớn sao, chứ còn gì nữa. Quả nhiên không ngoài dự đoán, bối cảnh gia đình rất lớn...

Cảnh sát giao thông thì sao chứ? Với kỹ thuật lái xe cùi và chiếc xe ghẻ kia của cảnh sát giao thông thì có thể đuổi được các cô hay không cũng là vấn đề lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro