Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra Vương Nhượng bị một ả yêu nữ bắt, Vương Nhượng kêu la nhưng lại bị trói.

"Yêu nữ kia thả ta ra, ngươi là ai."

Ả ta cười lên nhìn Vương Nhượng.

"Ta là Lộc Nữ Tây Hải."

Vương Nhượng cau mày.

"Lộc Nữ Tây Hải?hừ, nghe danh đã lâu có vô số nam sủng chơi chán rồi thì liền thả xuống Tây Hải cá mập, không người đàn ông nào còn sống sót khi rơi vào tay Lộc Nữ."

"Coi như ngươi cũng hiểu biết nhiều, trong ngươi rất anh tuấn ta thích."

Vương Nhượng đánh đá, ngang ngược, hóng hách nói.

"Thích cái đầu ngươi á, mau thả lão tử ra."

Vương Nhượng nói xong lập tức triệu hồi A Niệu, A Niệu cũng nhận được tín hiệu từ chiếc vòng A Niệu liền được tới chỗ Vương Nhượng. Khi thấy Vương Nhượng cô vui vẻ.

"A Nhượng, tìm thấy ngươi rồi, sao ngươi lại bị trối?"

"Ả ta muốn ta làm nam sủng của ả."

A Niệu xoay đầu nhìn về hướng Lộc Nữ, A Niệu biết được ả ta là Lộc Nữ Tây Hải, A Niệu biết nàng không phải là đối thủ của Lộc Nữ nên đã dùng thuật truyền âm cho Băng Thanh.

Băng Thanh cũng nghe được thuật truyền âm mà theo lời A Niệu nên đã tới được chỗ của họ, Băng Thanh dùng linh lực cởi trói cho Vương Nhượng.

"Ả ta là Lộc Nữ."

Băng Thanh nói, Lộc Nữ liền cười trong nụ cười lại mang rợn đến lạ.

"Ta chỉ lấy nam nhân ấy khôn hồn thì hai ngươi mau đi đi."

A Niệu nhìn ả.

"Dựa vào đâu bọn ta phải đi?ngươi háo sắc có nhiều nam sủng chơi chán lại thả xuống Tây Hải cá mập, hôm nay bọn ta sẽ trừng trị ngươi."

"Ai trừng trị ai thì không thể biết đâu."

A Niệu và Vương Nhượng, Băng Thanh triệu hồi vũ khí cùng nhau tấn công ả ta.

Ả cũng không dễ dàng chịu trận nên cũng đã tấn công lại. Băng Thanh biết được điểm yếu của Lộc Nữ là sợ lửa nên cũng đã dìng thuật truyền âm nói chuyện này cho Vương Nhượng và A Niệu, để họ nắm bắt điểm yếu của Lộc Nữ mà dễ dàng tiêu diệt ả ta.

Vương Nhượng và A Niệu cũng đã dùng thuật truyền âm nói kế hoạch, Băng Thanh tấn công ả Vương Nhượng dùng bùa mà A Niệu tạo ra đưa cho Vương Nhượng.

Vương Nhượng xoay ra ngoài sau lưng ả ta, dùng bùa của A Niệu, dùng lửa đưa lên lá bùa dáng sau lưng ả tấn công ả một chưởng mạnh, khiến ả ta bị thổ huyết kèm theo đó là sức nóng của lửa đốt, lửa đi đến đâu là thiêu ả đến đó, lửa đi khắp người ả rồi ả ta cũng đã bị thiêu rụi.

Những nam nhân phục tùng ả đều ngã xuống, ai náy đều đã tắc thở mà chết chẳng còn một ai sống sót. Một làn khói trắng bao chùm lấy họ đưa họ thoát khỏi sơn động của Lộc Nữ.

"Băng Thanh cảm ơn cô giúp bọn ta."

"A Niệu, cô đừng khách sáo, ta còn có chuyện ta đi trước."

"Ừm."

Băng Thanh bay đi mất, A Niệu và Vương Nhượng cũng quay trở về Hồ Tộc.

Khi quay trở về Vương Nhượng và A Niệu đi bái kiến Hồ Vương, Vương Trụ, phụ vương của Vương Nhượng. Vương Trụ vẻ mặt tức giận, A Niệu và Vương Nhượng không hiểu tại sao ông ấy lại có vẻ tức giận ấy, ông ta mở lời.

"Có phải con đã đi lấy hoa Vận Hành cho người của Ma Giới không?"

Vương Nhượng có chút thắc mắc tại sao phụ vương biết nhưng Vương Nhượng cũng ngây thẳng gật đầu thừa nhận, ông ta lại càng tức tối.

"Con đi lấy hoa Vận Hành của Tiên Tộc lại còn đem cho Ma Giới, người Tiên Tộc biết chuyện nên đã nói với ta, nếu không cận thận càng thêm bất hoà thì hai bên lại có giao tranh, người Tiên Tộc có lẽ giờ họ đang nghĩ rằng chúng ta giao du Ma Tộc mà gần như chiến đấu với Hồ Tộc, Yêu Giới của chúng ta. Con còn giao du với đám người Ma Tộc, thật là không là không phạt con thì con không biết sợ mà, đánh 50 roi"

Ông ta kêu người phạt Vương Nhượng đánh Vương Nhượng bằng roi, rồi bỏ đi, Vương Nhượng quỳ xuống quay ra sau lưng để họ đánh chịu phạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro