Chương 31: Búp bê 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân lạc đủ loại tâm tư xoay chuyển, vẻ mặt thay đổi thất thường, thật lâu sau không nói gì.

Tư Đồ cũng không nói nói, lẳng lặng chờ đợi những người khác trở về.

Chỉ chốc lát sau, tư nghiên xuất hiện trước mặt , giá trị sinh mệnh chỉ còn lại có 100.

Ngay sau đó, Tiêu Tiêu Mộ Vũ trở lại phòng khách, sinh mệnh giá trị. . . . . . Vân Lạc tập trung nhìn vào, giá trị sinh mệnh vẫn như cũ đầy giá trị? !

Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhận thấy được mọi người tầm mắt đều ngưng tụ ở trên người cậu, nhịn không được nói giải thích, "Không qua được, dẫn theo đạo cụ. Thương tổn đều từ đạo cụ chống đỡ."

Vân lạc lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Đồng thời, trong lòng cô thầm than, không hổ là người kim chủ nhận thức, thoạt nhìn bộ dáng thập phần có tiền. Vì ở phó bản khó khăn sống lâu một chút, cư nhiên tha hồ phá đạo cụ, loại quyết đoán này người bình thường căn bản không thể hiểu.

Tư Đồ chậm rãi mở miệng, "Nếu mọi người quyết định liên thủ, không bằng thẳng thắn một chút. Vừa rồi ở giữa ảo cảnh trả lời vấn đề, đưa ra lựa chọn là cái gì?"

Anh nhìn xung quanh, chậm rãi nói, "Thứ nhất, bạn muốn vuốt ve bộ phận nào nhất của búp bê Khải Đế?"

Tiêu Tiêu Mộ Vũ tự giác đáp lại, "Tóc là đáp án sai, sau khi trả lời giá trị sinh mệnh -100."

Tư nghiên là người thứ hai trả lời, "Tóc, trả lời sai."

"Tôi cũng chọn tóc, bị trừ 100 giá trị sinh mệnh ." Vân Lạc thẳng thắn đáp.

Cuối cùng đến phiên Tư Đồ, anh nói, " tôi thì lựa chọn  "Không muốn chạm vào bất cứ đâu", xem sẽ phát sinh chuyện gì, vì thế cố ý lựa chọn đáp án này, kết quả giá trị sinh mệnh -50."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ đầu đầy hắc tuyến, thầm thì nói, " Hay nói cách khác, đắn đo không chính xác chọn D, tuy rằng không có khả năng một chút không tổn hao gì, nhưng ít nhất có thể bảo đảm bị trừ giá trị sinh mệnh không nhiều."

Lúc giá trị sinh mệnh không nhiều, không biết chính xác đáp án là điều kiện tiên quyết để chọn, chọn D sống qua ảo cảnh cũng là loại không tồi của sách lược ứng đối.

Tư Đồ khen ngợi nhìn lại. Kia bộ dáng kia thật giống như là đang nói, em họ rốt cục có điểm tiến bộ, thật không dễ dàng.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ một chút cũng không cảm thấy vui vẻ. Cậu tỉ mỉ phân tích ra kết quả thế nhưng so với lựa chọn D trừ càng nhiều giá trị sinh mệnh, quả thực là loại trào phúng.

Tư Đồ tiếp tục vấn đề, "Đề tài thứ hai, bạn muốn hôn phần nào nhất của búp bê Khải Đế?"

Như cũ Tiêu Tiêu Mộ Vũ là người đầu tiên trả lời, "Cái trán là đáp án sai, sau khi trả lời giá trị sinh mệnh -50."

Tư Nghiên thuận miệng đáp, "Tôi chọn mu bàn tay."

"Má là đáp án chính xác." Vân lạc nói.

"Tôi cũng chọn mu bàn tay, giá trị sinh mệnh -100." Trên mặt Tư Đồ không thấy nổi giận chút nào, ngược lại khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười yếu ớt, " Đề tài tiếp theo, bạn muốn ôm phần nào nhất của búp bê Khải Đế?"

Bốn người tất cả đều xem qua ảnh chụp, không hẹn mà cùng trả lời, "Ôm sau lưng."

Ba đề tài chấm dứt, Tư Nghiên thập phần khó hiểu, "Vấn đề đã muốn trả lời xong, hiện tại kiểm tra đáp án có ý nghĩa gì?"

Vân Lạc tình ý sâu xa nói, "Xem quá trình hỏi đáp, chúng ta có thể từ đó phát hiện một ít thông tin ẩn dấu."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ hưng trí bừng bừng truy hỏi, "Chẳng hạn như?"

"Chẳng hạn như để chống cự 150 điểm sát thương, bạn tổn thất 15000 tệ cho loại sự tình này, rất nhanh có thể phát hiện." Vân Lạc lướt qua người nào đó liếc mắt một cái.

Một đạo cụ không ràng buộc có thể chống đỡ 50 điểm sát thương, giá cả thị trường 5000 tệ. Chống đỡ 150 điểm sát thương cần ba đạo cụ đồng dạng, cho nên tổng giá trị là 15000 tệ.

Đối với tiền tài, Vân Lạc có khứu giác nhạy cảm không giống bình thường.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, ". . . . . ."

Không nghĩ qua là của cải lộ ra, quả nhiên khó lòng phòng bị.

"Từ giờ trở đi, hai người một tổ, tách ra hành động." Tư Đồ trầm ngâm một lát, phân phối nhân thủ.

"Vân Lạc cùng Tư Nghiên một tổ, tôi cùng Tiêu Tiêu Mộ Vũ một tổ, đều tự tìm kiếm tài liệu ma quỷ."

"Nghe cho rõ, ở trên cái chìa khóa tăng thêm ma pháp trận cần ba vật phẩm, đó là —— trúc bút, cát thủy tinh, nước mực tàu. Tìm được xong ở phòng khách tập hợp, sau đó tiến hành bước tiếp theo."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt mờ mịt, "trúc bút, nước mực tàu tạm thời không đề cập tới, cát thủy tinh cụ thể là cái dạng gì?"

Tư Đồ thản nhiên nói, "anh biết, cậu theo anh đi là đến nơi."

"Anh, thẳng thắn đem bản vẽ ma pháp trận lấy ra nữa, cho mọi người xem liếc mắt một cái được rồi?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ đề nghị, "Trong đầu có cái cơ sở, tìm kiếm cũng thuận lợi."

Tư Đồ nhìn thấy em họ ngốc, thật muốn buông tay mặc kệ. Anh nhấp mím môi, tình ý sâu xa nói, "Ít nói, làm nhiều việc."

"Em đi theo anh đi không sao cả, hai cô nàng làm sao bây giờ?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ cảm thấy làm người không thể quá nhỏ khí.

Vân Lạc không hề gì nói, "Yêu cầu về vật phẩm nhất đinh được dấu đi. Tìm kiếm ra vật phẩm khả nghi, sau đó mang tới phòng khách, không phải được rồi? Có nhận biết hay không cũng không quan trọng."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ khiếp sợ. Lời này nói cho cùng có đạo lý, cậu nhưng lại không có một chữ mà chống đỡ.

Vân Lạc tùy ý mà phất tay, "Thời gian không nhiều, mau mau hành động đi."

Nói xong, cô chú ý Tư Nghiên đuổi kịp.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhìn bóng dáng đi xa, trong lòng vạn phần kính nể "Anh, anh nói không sai, vân lạc quả thực lợi hại."

Phòng khách chỉ còn lại có hai người, Tư Đồ rốt cục có thể yên tâm nói chuyện. Chỉ thấy anh lạnh lùng nói, "Anh nói rồi, cậu có trình độ của cô nàng, tùy tiện liền có thể đem Triệu Kim Minh ngược khóc."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ cấp chính mình kích động cố gắng, "Chờ, sớm hay muộn đuổi kịp cô ấy!"

"Thôi đi, ở trước có mặt mấy người thì cậu hồ đồ, bị hãm hại cũng không biết là chuyện gì xảy ra." Tư Đồ nhăn mày, trách móc trong ngoài mà ghét bỏ.

Gì? Bị hãm hại? Tiêu Tiêu Mộ Vũ vẻ mặt mộng bức. Lúc nào, nơi nào, như thế nào đã bị hãm hại ? !

Tư Đồ sắc mặt ngưng trọng, "Người chơi nữ kêu Tư Nghiên ấy có vấn đề. Thời điểm trả lời, mặc kệ là cậu, là anh, hay là Vân Lạc, đều sẽ nói người chọn đáp án nào, giá trị sinh mệnh bị trừ nhiều ít. Chỉ có Tư Nghiên, cô ta chỉ nói chọn đáp án, không đề cập tới trừ giá trị sinh mệnh."

"Có lẽ là cất giấu bên trong, không chịu nói?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ đoán.

"Không quá giống." Tư Đồ trầm giọng nói, "Dựa theo cách nói của Tư Nghiên, đề tài chọn tóc, giá trị sinh mệnh -100. Đề tài thứ hai chọn mu bàn tay, giá trị sinh mệnh -100. Đề tài thứ ba chọn ôm sau lưng, trả lời chính xác. Như vậy tổng cộng hẳn là trừ đi 200 giá trị sinh mệnh."

"Là như thế này không sai, có chỗ nào không đúng sao?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ ngẩn ngơ hỏi.

Tư Đồ câu môi cười, "Tư Nghiên, người chơi cấp bậc 4, tổng giá trị sinh mệnh 400. Đã từng chịu thương, người đầu tiên ban ngày vừa ở phòng khách bị BOSS công kích. Trước khi tiến vào ảo cảnh, còn thừa 250 giá trị sinh mệnh. Sau khi đi ra, còn sót lại 100 giá trị sinh mệnh."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhất thời tỉnh mộng.

Thẳng thắn nói, cậu căn bản không chú ý phó bản người chơi khác thay đổi. Tư Nghiên còn thừa 100 giá trị sinh mệnh, nói ở ảo cảnh mà trả lời sai hai đề tài, cậu liền tin như vậy, cũng không nghĩ tới hoài nghi.

"Có thể hay không là Tư Nghiên nhớ lầm đáp án?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ đoán.

Tư Đồ hỏi lại, "Mới vừa phát sinh chuyện, cậu sẽ nhớ lầm?"

"Sẽ không. . . . . ." Tiêu Tiêu Mộ Vũ ngượng ngùng nói.

"Người chơi hai bên trong lúc đó đều là quan hệ cạnh tranh, có điều giấu diếm thực bình thường." Tư Đồ không vội không chậm nói xong.

Nhưng mà giây tiếp theo, anh chuyển đề tài "Thế nhưng Tư Nghiên, nếu nói là che dấu manh mối, chẳng thà cô ta căn bản không biết lựa chọn đáp án sẽ trừ ít nhiều giá trị sinh mệnh, cho nên đơn giản không trả lời như nhau."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ bị nói mà cả người sợ hãi, không khỏi rùng mình. Cậu nghĩ đến Tư Nghiên là người chơi thứ sáu an toàn nhất vô hại nhất, bởi vậy cũng không phòng bị. Ai ngờ cho dù là Tư Nghiên, cũng rất có tâm cơ.

Càng nghĩ, Tiêu Tiêu Mộ Vũ càng sợ.

Cậu thậm chí hoài nghi, nếu bây giờ trò chơi bình chọn thứ tự người chơi ngốc bạch ngọt nhất, có thể hay không từ cậu quang vinh lấy được giải thưởng. . . . . .

"Cái chìa khóa ở trong tay Tư Nghiên, muốn chạy trốn khỏi phó bản tránh không khỏi cô nàng." Nói đến này, Tư Đồ hỗn loạn mà nhìn về phía em họ, "Tình huống đã muốn thực khó giải quyết, cậu còn muốn vội vàng cho cô nàng bản vẽ ma pháp trận."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ rơi lệ đầy mặt. Yêu cầu không đề cập tới! Cậu biết sai rồi!

Sau đó cậu máy móc mà nói sang chuyện khác, làm bộ dường như không có việc gì, "Hiện tại làm sao bây giờ?"

"Vân Lạc sẽ đi nói lời khách sáo, mặt khác chờ cô ấy trở lại nói sau." Tư Đồ gấp rút nhíu mi.

"Anh làm sao mà biết được?" Tiêu Tiêu Mộ Vũ buồn bực, "Vân Lạc cũng đã nhìn ra? Khi nào thì?"

Tư Đồ một hồi không nói gì, "Cô ấy không phải nói sao? Xem quá trình hỏi đáp, có thể phát hiện thông tin ẩn dấu." thông tin ẩn dấu còn có thể là cái gì ? Đương nhiên là chỉ Tư Nghiên có điều giấu diếm.

Tiêu Tiêu Mộ Vũ, ". . . . . ."

Lúc ấy rõ ràng đang ở hiện trường, vì cái gì hiện tại xem nội dung vở kịch, cậu cái gì cũng không biết, thật giống như căn bản dường như không ở đây?

Tiêu Tiêu Mộ Vũ ánh mắt dại ra, nhịn không được hoài nghi nhân sinh.

Tư Đồ thuận miệng an ủi, "Yên tâm, tiểu tử Triệu Kim Minh kia trình độ cùng cậu không tốt hơn đâu. Không cần quá lợi hại, có thể thắng người ấy là được."

Tiêu Tiêu Mộ Vũ đỡ trán cười khổ, cảm nhận sâu sắc được cái gì tên là "Con đường phía trước nhấp nhô" .

**

Bên kia, Vân Lạc dẫn người đi gian phòng lầu hai, nhanh chóng tìm kiếm.

Tư Nghiên không hề nhìn bên cạnh, xắn tay áo, hỗ trợ tìm kiếm.

Vân Lạc lặng lẽ đóng cửa phòng, nhẹ giọng nỉ non, "phó bản khó khăn thật sự rất khó. Gợi ý thì ít, còn kèm theo manh mối dẫn dắt sai lầm. Người chơi tựa như ở sương mù phải đi, tìm không thấy phương hướng chính xác ."

"Theo vào trò chơi đến bây giờ, trong đầu hiện ra rất nhiều suy đoán. Nhưng là cuối cùng đều bị phủ định, sẽ không ngoại lệ."

"Bất quá lúc này, tôi tin tưởng chính mình đoán trúng chân tướng. Bởi vì rút ra kết luận sau khi trở lại thôi, tất cả hiện tượng quái dị đều có giải thích hợp lý."

Tư Nghiên không lắm để ý, một lòng một dạ tìm kiếm tài liệu ma quỷ, "Như thế nào cũng được, chạy nhanh ra biệt thự quan trọng hơn. Chờ chúng ta rời đi, hết thảy liền đều đã xong."

"Đối với cô mà nói, quả thật là chạy đi liền đã xong." Vân Lạc khẽ cười một tiếng.

"Chủ nhân không có chết, cô nàng chính là nhận thấy được búp bê có vấn đề, cho nên thu thập hành lý, tính toán rời khỏi biệt thự. Cũng không chờ cô nàng rời đi, liền bị búp bê nhận thấy được."

"Khải Đế không thể chịu đựng được cùng chủ nhân chia lìa, chẳng những đem cửa phòng khách khóa, còn muốn trên khóa có khắc vẽ ma pháp trận. Chủ nhân không thể đào thoát, bị bắt vây ở trong phòng."

"Tuy rằng không biết cụ thể dùng thủ đoạn gì, nhưng thực rõ ràng, chủ nhân đã ngụy trang vô cùng xuất sắc."

"Khải Đế biết chủ nhân sẽ giấu ở trong sáu người, nhưng không phân biệt rõ cụ thể là ai. Cho nên không ngừng quan sát hành vi của sáu người, ( phía trước không tìm được chủ nhân ) bất luận kẻ nào cũng không được rời đi biệt thự, thậm chí đem yêu thích của bản thân làm vấn đề, tiến hành đưa ra câu hỏi —— nếu là chủ nhân, khẳng định có thể ung dung trả lời tất cả vấn đề."

"Chính là không như mong muốn, chủ nhân một lòng nghĩ muốn che dấu hành tung, bởi vậy cố ý trả lời sai lầm, Khải Đế thủy chung không biết ai mới là người cô nàng muốn tìm."

"Tôi nói không sai đi? Chủ nhân của búp bê, biệt thự sở hữu của cô - Tư Nghiên."

Tư Nghiên dừng lại động tác, xoay người, cười bất đắc dĩ, "Đừng náo loạn, nhanh lên tìm đồ vật này nọ đi? Biệt thự gió lạnh một hồi, tôi thật sự là không nghĩ tiếp tục ở lại thêm."

Cô nàng hời hợt mà đem đề tài gỡ bỏ, giống như hoàn toàn nghe không hiểu Vân Lạc đang nói cái gì.

Vân Lạc nhướng mày, "Nếu không may đã đoán sai, tôi đây lần sau nhìn thấy BOSS, đem này chuyện xưa nói cho cô nàng nghe, hẳn là không quan hệ đi?"

Nghe vậy, Tư Nghiên nháy mắt thay đổi sắc mặt.

**

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tiêu Mộ Vũ: Cảm giác chính mình ( chỉ số thông minh ) đã bị xa lánh -_-||

**

Tiêu Tiêu Mộ Vũ: Vì sao đem trọng trách nói lời khách sáo giao cho Vân Lạc?

Tư Đồ ( nói thẳng ): Mang theo cậu, anh có thể tự mình đi?

Tiêu Tiêu Mộ Vũ: QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro