chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 37

---------

Teuk vẫn giữ nguyên tay lái chỉ khẽ bật cười 

-Đang muốn trêu chọc cái tuổi của anh nữa phải không ?

Nếu là bình thường thì Changmin đã nheo đôi mắt to của mình như nụ cười với anh , cả 2 vẫn thường đùa giỡn trên cái tuổi của anh như thế . Nhưng lần này chỉ là sự im lặng , không khí tự nhiên nặng hơn , anh nhìn qua thì chỉ thấy đôi mắt nhóc mở to đầy nỗi buồn đang nhìn mình 

-Sao thế ?

“ Anh có thể dừng xe lại không … “

-Nhưng … 

“ Coi như em xin anh … “

Anh dừng xe trên con đường vắng , mặt trời loạng choạng mọc từ xa nhuốm màu đỏ bầm . Cửa xe tự nhiên mở ra và nhóc chủ động buông tay anh bước khỏi xe . Teuk ngạc nhiên cũng mở cửa ra ngoài 

-Chuyện gì vậy , có gì không ổn sao ?

“ Phải … “

-Ở đâu ?

“ Bản thân em … “

-Đừng đùa dai chứ , đừng để anh vạch mông ra đánh đòn đấy 

Teuk cố đùa , anh nghĩ Changmin đang cố dọa mình nên hết sức bình thản trước hành động của nhóc 

“ Anh có biết vì sao em đi theo anh không … “

-Thì anh gặp em rồi chúng ta ở cùng nhau … Thế thôi 

“ Không … Là em lợi dụng anh … “

Anh chuyển ánh mắt từ bình thản sang khó hiểu và giờ là trân trối , cố cười để lật tẩy hồn ma vốn rất nghịch ngợm này 

-Đúng là muốn ăn đòn mà , anh sẽ vạch mông đánh cho mấy cái 

Anh vờ xoắn tay áo hùng hổ đi qua kia và mong sẽ thấy ánh mắt nheo nheo bỏ chạy , nhưng nhóc vẫn không nhúc nhích gì , giờ đây hình ảnh bé nhỏ đó bỗng mờ ảo trước mắt anh 

“ Em không phải 1 đứa nhóc … Em là thứ rất ghê tởm … “

-Chuyện gì xảy ra với em vậy 

“ Em sợ chính mình … Em sợ nói cho anh nghe … Em sợ anh phải nhìn em bằng 1 hình dáng khác … Đã bao giờ anh tự hỏi em là gì chưa … “

-Em là gì ? 

Câu hỏi đó , trong suốt thời gian nhóc đi cạnh mình anh chưa bao giờ nghĩ đến , anh chỉ nghĩ đơn giản nhóc là 1 linh hồn đáng thương như chính bản thân mình nên anh mới trân trọng và luôn muốn nhóc ở bên mình . Không cần anh nói vì Changmin biết anh không có sẵn câu trả lời

“ Em không phải 1 linh hồn non nớt … Em không chịu 1 cái chết thảm thương … Em là hồn ma 800 năm và chết vì chính sự ngu ngốc của mình … “

-Gì cơ ?

“ Em tồn tạo cùng thời điểm với YeWook nhưng lại đâm đầu vào chổ chết … Em vất vưởng ngần ấy năm chỉ để thực hiện 1 mục đích duy nhất … Tìm lại Kibum … “

Giờ thì nhóc lại im lặng , có lẽ đã 1 thời gian dài Changmin không muốn nhớ đến cái quá khứ lúc mình còn sống , không muốn nhớ đến cái chết thảm thương của chính mình . Nhóc chôn sâu nó trong lòng với hi vọng sẽ mở ra được cánh cửa mới cho mình dù bản thân chỉ là 1 linh hồn không hơn không kém . Nhưng chính cái nhu nhược và nỗi sợ ấy đã tạo điều kiện cho Kibum vượt khỏi tầm kiểm soát 

-Em nói sao , gì mà 800 năm . Đang muốn lớn hơn anh hả ?

Teuk vẫn không tin đơn giản vì Changmin rất quan trọng với anh , như 1 đứa em ruột thịt mà anh luôn yêu thương . Nhóc biết anh sẽ chẳng tin nổi nên lẳng lặng biến mất … 

-Changmin … Changmin ah . Này định dọa anh thật àh ?

Anh rối lên , khi hình ảnh bé nhỏ đó tan đi cùng làn gió anh đã chần chừ để rồi đưa cánh tay quá muộn , nhưng anh nên biết là chỉ cần linh hồn đó không muốn thì đừng nói đến cái nắm tay mà ngay cả việc nhìn thấy cũng là không thể . Nhóc vẫn ở đó , vẫn đứng cạnh anh nhưng có lẽ anh sẽ không bao giờ thấy được . Giờ thì sao , mọi chuyện trở nên tệ nhất trong suốt 800 qua , khoảng thời gian nhiều người chết nhất với những cái chết bí ẩn , Kibum biến mất mang theo 1 sinh mạng yếu ớt , tai nạn xảy ra cướp đi 1 sinh mạng vô tội khác để bây giờ 1 sinh mạng đang bỏ quên chính mình … Những việc này là tại nhóc , tất cả là lỗi của nhóc … 

“ Mình chẳng có gì để mất … Mình tạo ra nghiệp chướng thì mình phải dẹp bỏ nó … “

Cái quyết định này đâu phải mới nảy ra , nhóc đã nghĩ đến nó từ rất nhiều năm trước nhưng lại thôi , vì tình cảm từ 1 phía luôn là lớn nhất nên nhóc trân trọng Kibum và chọn cách tìm lại chứ không phải tiêu diệt . Tốn bao nhiêu sinh mạng để nhóc nhận ra rằng nếu mình không mạnh tay thì cả 2 sẽ không bao giờ được giải thoát , đơn phương vẫn mãi là đơn phương còn Kibum sẽ biến chất hơn nữa . Changmin nhìn Teuk , dáng anh hốt hoảng chạy quanh con đường vắng mong chộp được bàn tay quen thuộc ngày nào sao mà giống nhóc lúc xưa , cũng chạy quanh thế này khi bị Kibum bỏ lại rồi chỉ với 1 dấu hiệu nhỏ nhóc đã đâm đẩu vào chỗ chết khá là tức tưởi . Anh thì không được như thế , anh là thiên thần mà ; thiên thần sa ngã biết tự đứng dậy , thiên thần tốt bụng đã nắm đôi tay tội lỗi này , thiên thần ấm áp vẫn luôn dõi mắt để chăm sóc từng người . Anh từng nói với nhóc bản thân anh chỉ là 1 kẻ lầm lạc nhưng không phải … anh thật sự là thiên thần duy nhất trên đời này 

“ Anh ah … Hãy giữ sức khỏe … Em không thể kéo anh theo chuyện này được … “

Nhóc nhìn anh lần cuối , trên gương mặt thấp thoáng sự xuất hiện của bờ môi … nhoẻn cười … rồi hoàn toàn tan đi …

Trời sáng hẳn , Sung ngửa dài trên ghế cố chợp mắt 

-Anh nên đi ngủ đi 

-Giờ này mà thích hợp để ngủ sao ?

-Dù sao cũng nên nằm nghỉ hơn là mệt mỏi thế này , biết đâu sẽ tốt hơn

Wook mỉm cười xoa 2 vai cho Sung , cậu vẫn luôn là vậy còn anh thì vùng đứng dậy bỏ lên lầu không nói 1 lời , anh cũng luôn như vậy . Những khi cậu cố đến gần , cố giúp anh thoải mái thì anh đều tìm cách bỏ đi , có hay không lí do chẳng quan trọng vì người như anh nếu muốn sẽ có cả khối lí do . Sung không nói dối mà chỉ nói thẳng , chỉ có người như cậu mới hay nói dối để che chở hay ít nhất là thích nghi với cuộc sống thay đổi mỗi ngày 

“ Cậu cũng nên nghỉ đi … “

Onew xuất hiện bên cạnh 

-Chắc vậy , tôi cũng mệt lắm 

Wook mệt mỏi thấy rõ , quầng thâm dưới mắt sậm hẳn đi và 2 má hóp lại . Vốn bản thân chẳng mập mạp gì mà lại vướng phải chuyện này nên nhìn cậu chẳng khác xác chết là mấy 

Căn nhà lại chìm vào im lặng , những linh hồn cứ lảng vảng quanh quất trong góc nhà , trên hành lang hay bất cứ không gian nào . Chuyện cũng bình thường với nơi mà chỉ có 2 kẻ sống cùng hàng ngàn bộ hài cốt khác 

“ Này … “

Onew giật mình , 1 người đã khuất gần 500 năm giật mình với tiếng gọi của linh hồn khác hay nói chính xác là tiếng gọi phát ra từ tâm trí chứ không phải từ miệng 

“ Cậu tìm ai … “

Có vẻ khá ngớ ngẩn nhưng trường hợp này chỉ có thể hỏi như thế vì đang đối diện với linh hồn xa lạ 

“ Ryeowook … “

“ Tìm Wook làm gì … “

“ Tôi có việc … “

Onew nhìn linh hồn kia , tuy mang dáng dấp bé nhỏ của đứa trẻ nhưng từ đó lại toát ra thứ gì đó khiến người khác nể trọng . Chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng Wook từ trên lầu vọng xuống 

-Changmin , tìm tôi có việc gì không . Teuk đâu ?

“ Tôi muốn ở đây và sẽ không bao giờ trở về nữa … “

-Tại sao ?

“ Chúng ta hành động đi … Càng sớm càng tốt … “

Ở Changmin vừa có quyết định gay gắt , nhóc sẽ không chần chừ mà sẽ mạo hiểm . Dù cho Kibum có trốn ở đâu nhưng giờ đây nó mang theo Donghae thì chuyện lần ra dấu vết cũng chỉ là vấn đề thời gian 

-Quyết định rồi àh ?

“ Tôi không muốn ai phải chết nữa … Chuyện do tôi gây ra tôi sẽ tự mình giải quyết … “

Cùng lúc đó ngoài cổng có tiếng xe , Teuk hối hả từ ngoài chạy vào 

“ Làm ơn nói rằng tôi không ở đây … “

Wook còng chưa kịp gật đầu thì Teuk đã lao đến chộp lấy tay cậu 

-Wook ah Changmin có ở đây không ?

-Dạ … Sao ?

-Changmin ấy , thằng bé có ở đây không ?

-Không … không có 

Lại thêm 1 lời nói dối , anh đứng ngay cửa loay hoay không biết làm thế nào còn nhóc thì đứng cạnh anh . Nhóc muốn đứng thế này mãi nhưng tiếc là không được , bàn tay vô hình khẽ chạm vào tay anh và dĩ nhiên là anh không hề biết 

-Anh đi đây , Changmin dễ đói bụng lắm , không thể để thằng bé ở ngoài được 

-Oh , dạ 

Rồi anh quay lưng chạy thẳng xuống xe , đi mất … 

-Sao lại như thế 

“ Tôi không muốn liên lụy anh ấy … Quá nhiều người chết rồi … “

-Tôi nghĩ anh ấy sẽ không phiền đâu 

“ Nhưng tôi thì áy náy … Hơn nữa tôi không muốn anh ấy thấy hình dáng thật của mình … “

Wook hiểu điều này , có thể người ngoài nhìn vào cậu và thấy cậu là 1 thanh niên 20 tuổi khỏe mạnh nhưng thật ra không phải vậy . Hàng ngày cậu đeo mặt nạ cho cả cơ thể , che giấu tất cả những ai mà cậu gặp về con người thật của mình ; chỉ có về đêm , khi mọi thứ trở nên bất động cậu mới được sống thật với chính mình … cơ thể 800 năm . Và chỉ có Sung mới là người thấy rõ con người thật của cậu , đơn giản vì cậu và anh mang cùng 1 mặt nạ 

-Đến rồi àh ?

Sung không biết xuất hiện từ khi nào từ trên cầu thang , anh nhìn bằng đôi mắt ánh bạc của mình vào Changmin 

-Bắt đầu thôi 

Nói rồi anh quay lưng bỏ đi khiến nhóc khó hiểu 

“ Vậy là sao … “

-Nghĩa là bắt đầu tìm Kibum , ở đây sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu 

Wook đi trước rồi nhóc lần theo , nhưng lại ngạc nhiên khi thấy Onew cũng đi cùng

“ Đi đâu vậy … “

“ Này tôi cũng phải tham gia đấy … Tôi đã làm việc này trước khi cậu đến … “

“ Giờ có tôi là được rồi … “

“ Láo hả … “

Onew tự nhiên hét toáng lên làm Changmin giật mình , nhóc không có ý đẩy Onew ra mà là khuyên nên đi nghỉ khi đã có nhóc giúp YeWook , nhưng không biết nghĩ sao lại hét toáng lên thế này . Wook ngoái đầu nhìn lại rồi thở dài với 2 linh hồn 

-Kẻ 500 năm mà đi cãi với người 800 năm … Sợ thật 

Thời gian trôi thật nhanh , màn đêm nhanh chóng buông xuống . Sungmin cất điện thoại và lần mò xuống nhà , thời điểm này có lẽ không hợp nhưng không hiểu sao tự nhiên cậu lại muốn ra ngoài cùng mẹ , lạ hơn là muốn cả mẹ Kyu đi cùng . Cậu chạy quanh nhà tìm mẹ mong sao bà chưa rời khỏi vì bất cứ lí do nào 

-Mẹ … 

Lấy tay nhấc gọng kính xuống bà nhìn cậu 

-Sao vậy con ?

-Mình ra ngoài nha 

Gần 20 năm qua chưa lần nào cậu ngoan ngoãn thế này , lại chủ động muốn ra ngoài nên khiến bà ngạc nhiên 

-Con muốn mua gì àh ?

-Không , ra ngoài ăn cái gì nha 

Mỉm cười nhẹ bà dẹp hết đống giấy trên bàn , bỏ kính ra và bước đến gần cậu 

-Được rồi , để mẹ đặt chỗ 

-Con hẹn chỗ rồi , mẹ cứ thay quần áo đi … Nhưng mà … 

-Sao thế ?

-Đi cùng mẹ Kyuhyun nha 

Khuôn mặt có hơi chững lại 1 chút , Sungmin cứ nghĩ mẹ mình không thích và cậu lúng túng vì điều đó 

-Nếu để mẹ Kyu ở nhà … 

-Không sao , đông thì vui mà 

Được sự đồng ý từ mẹ , Min chạy như bay sang phòng mẹ Kyu lôi kéo cho bằng được bà . Ban đầu bà có vẻ ngại vì mình chỉ là người ngoài còn đang ở nhờ , xen vào buổi tối của gia đình người khác có lẽ không nên nhưng Min quá dẻo miệng nên chỉ lát sau cậu đã nhận được cái gật đầu từ bà 

Thay quần áo cẩn thận cậu kiên nhẫn ngồi đợi dưới nhà , mẹ cậu xuất hiện nhẹ nhàng nhưng cũng rất sang trọng , bộ công sở đen trắng nghiêm chỉnh cùng mái tóc búi cao gương mặt trang điểm nhẹ … Đơn giản mà quý phái . Mẹ Kyu bước xuống , cũng đơn giản nhưng quá thua kém so với mẹ cậu , chút chạnh lòng làm bà thấy ái ngại và không vui 

-Min ah , tự nhiên cô thấy mệt … Hay là 

Cậu biết đó là lời từ chối , cậu không muốn bỏ ai ở nhà . Trong lúc bà còn chưa kết thúc lời từ chối thì mẹ cậu đã nắm lấy tay mẹ Kyu kéo nhẹ , 1 ánh mắt nhẹ nhàng rồi cả 2 đi khuất lên trên . Min lo lắng không biết mẹ mình định làm gì , cậu đi theo thì nhận được sự cảnh cáo từ mẹ 

-Ở yên đó , chuyện phụ nữ mà con cũng đi theo sao 

Cậu hơi ngớ người , ngoan ngoãn về ghế ngồi . Thấp thoáng cạnh cậu là bóng ai đó 

“ Anh đang lo gì vậy … “

-Không biết mẹ định làm gì ?

“ Mẹ sẽ thay cho cô ấy 1 bộ thật đẹp … “

-Sao em biết ?

“ Anh lúc nào cũng nghĩ xấu về mẹ vậy sao … Mẹ cũng ấm áp như mọi người mẹ thôi và cũng muốn có ai đó để trò chuyện … “

-Vậy mẹ Kyu có vẻ rất hợp 

Mắt Min sáng lên khi nghĩ đến việc mình gần như có 2 người mẹ . Lúc này đây những bận tâm về Kyu trong cậu tan hết đi . Đúng như Sunghee nói , mẹ Kyu đứng cạnh mẹ cậu và cả 2 như cùng 1 tầng lớp , không cần e ngại hay bất cứ rào cản giàu nghèo 

Cậu dùng xe mình , tận tay đưa cả 2 đến nhà hàng mà cậu đã sắp đặt . Bàn cho 5 người ngoài ban công tầng 2 . Cậu đặt chỗ cho 5 người vì đó là 2 gia đình mà cậu có , để 2 người mẹ ngồi đối diện và 2 ghế trống cạnh mình , giờ đã có Sunghee cậu mong Kyu cũng sẽ đến và ngồi vào chỗ trống này 

Bữa tối rất vui và dường như cậu bị đẩy ra ngoài về những câu chuyện của 2 bà mẹ , nhưng bản thân cậu cũng vui vì Sunghee đang chống cằm lắng nghe từng từ 1 của câu chuyện . Nhìn lơ đãng ra ngoài trời đêm , nhiều sao quá , có ngôi sao nào mang tên Kyuhyun không … 

Nhưng hình ảnh 1 tảng đá to chợt hiện ra làm cậu giật mình , Min ngạc nhiên nhìn xuống bàn thì mọi chuyện lại đang xoay theo vòng tròn của nó . Tảng đá đó là sao … Cậu tiếp tục nhìn lên bầu trời vì không phải tự nhiên mà nó xuất hiện trước mắt cậu . Không khó để hình ảnh đó xẹt lại trong mắt cậu , tảng đá thật to chìm vào màn đêm u tối , nhưng hình như đó không phải tất cả , có dáng ai đó đứng giữa tảng đá … không lơ lửng chứ không phải đứng . Min lại cúi xuống cố định thần , hình ảnh đó làm cậu đau đầu và cố nhìn lên ; có vết máu , người đó chết trên tảng đá sao , không phải 1 vết máu nhỏ mà cả 1 vũng máu hằn lên tảng đá … Ai thế , ai mà chết dính trên tảng đá . Giờ thì đau thật rồi , cậu chống mạnh tay xuống bàn làm mẹ cậu và mẹ Kyu giật mình 

-Min ah , con sao vậy 

-Cháu mệt rồi àh ?

Nhưng cậu có nghe được đâu , tai ù hẳn đi . Cậu cố ngẩng đầu lên để nhìn đó là ai , linh tính của riêng cậu không yên tâm với hình ảnh đó … trên tảng đá vương đầy máu , người đó như bị dán dính lên và không có hung khí nào , gương mặt đó gần hơn , quen thuộc đến đau lòng … Kyuhyun sao ?

Lúc này cậu ngỡ ngàng , đau , cố đứng lên rồi đã phịch xuống . Trong lúc lờ mờ cậu thấy Sunghee ngồi cạnh cậu , với đôi mắt mở to như nhìn thấy gì đó … nhưng chỉ đến đó rồi cậu không biết gì nữa … 

Sự việc gây xôn xao cả nhà hàng , mẹ cậu gọi cấp cứu đến đưa cậu đi . Ngay dưới đường lại là Teuk , anh đi cả ngày hôm nay mong tìm thấy Changmin , đám đông đó không khiến anh bận tâm nên anh cứ lách qua mà đi thẳng . Sunghee thấy anh , cậu cố gọi nhưng thiếu mất Changmin thì anh chỉ như 1 người bình thường , không thấy không nghe không biết bất cứ dấu hiệu nào của những linh hồn . Cứ thế anh đi thẳng rồi mất hút trong dòng người 

Anh lo cho nhóc , trước đây có bao giờ cả 2 không đi cùng nhau và đó như 1 thói quen cho việc anh không phải nhìn đường vì nhóc luôn nhìn giúp anh . Thói quen đó hằn sâu vào khiến anh băng ngang đường như 1 kẻ muốn tự sát … 1 chiếc xe đỏ đụng phải anh 

Đám đông không mấy quan tâm nhưng người trên xe thì lo lắng chạy xuống 

-Xin lỗi , anh không sao chứ 

-Tôi không sao 

-Oh … Anh 

Giọng nói có phần quen thuộc cùng câu nói bỏ ngỏ kéo anh ngẩng lên nhìn người đối diện 

-Junsu … 

Người mang cái tên này nhắc anh nhớ lúc mình còn non trẻ , lúc còn coi thường người khác và thích hành hạ ai đó mỗi khi anh muốn . Lúc đó anh là người quản lý những con hẻm nhỏ của Seoul , nhất nhất đều phải qua anh thì mới mong sống yên . Cậu là tay phải của anh , vừa là 1 đứa em ngoan vừa là kẻ nhanh trí trong mọi việc . Park Jungsoo và Kim Junsu là cặp đôi hoàn hảo trong bóng đêm . Nhưng sau tai nạn chết người năm đó anh bỏ đi mà không lời tạm biệt hoặc ít nhất là chút thông tin để liên lạc , cậu hụt hẫng ngày ngày đi khắp nơi mong tìm ra anh . Thời gian đó Jung Yunho và Kim Jaejoong đã chia nhau nắm quyền tất cả , dùng danh nghĩa thay anh quản lý tốt mọi việc và tên tuổi anh chìm vào quên lãng . Đó là với người khác còn cậu thì không chịu dưới bất cứ ai ngoài anh , cậu bỏ ngang mọi thứ và Kim Junsu cũng chỉ là quá khứ 

Số phận đúng là biết cách chơi đùa , cậu rút khỏi mọi thứ và chỉ tìm cách gặp lại anh . Cậu bỏ cuộc sau 2 năm thì nay lại đụng phải anh , còn anh xuất hiện trước mặt cậu sau 3 năm biến mất 

-Lúc nào anh xuất hiện cũng đều đặc biệt cả 

-Anh mà … 

-Phải , tử thần mà 

Cậu đỡ anh dậy đưa vào xe và phóng về nhà 

-Đưa anh đi đâu vậy ?

-Nhà em , biến đi như vậy thì đêm nay em không tha đâu 

Dừng xe trước khoảng sân rộng lấp ló ngôi nhà phía sau cậu mở cửa xe cho anh , hành động quen thuộc của 3 năm trước . Ngôi nhà cũng không to lắm , gọn gàng nằm giữa khoảng sân xanh nhẹ nhàng , sỏi lát dọc đường đi cùng hồ nước ven tường . Đèn trong nhà vọng ra sáng khoảng sân trước cửa 

-Em sống cùng bố mẹ àh ?

-Ah … không 

Cậu bẽn lẽn cười với anh , chắc chắn có gì đó khiến cậu ngại thế này . Cửa nhà được cậu mở rất nhẹ như sợ đánh thức ai đó 

-Anh vào đi 

Anh cố tình bước chân thật mạnh và dựa vào vẻ mặt của cậu anh biết người trong nhà không hề đơn giản 

-Jun về rồi àh ?

1 người nào đó mặc đồ ngủ từ trên lầu bước xuống , ngay lập tức cậu lúng túng trước mặt anh 

-Biết ngay mà . Ai vậy ?

-Y tá riêng của em 

-Em làm gì mà cần có y tá 

-Thì … em có tiếng vụng về mà 

-Có thật là y tá không ?

Anh đưa đôi mắt tinh quái nhìn cậu 

-Chun ah , cứu người này 

Người kia vừa nghe như vậy vội chạy lên lầu rồi trở xuống với hộp bông băng trắng . Cậu ta cẩn thận coi vết xước trên tay Teuk và bắt đầu công việc . Anh quan sát vẻ mặt Junsu , cậu ngồi rất gần và đôi mắt không mấy quan tâm xem anh thế nào mà chỉ chăm chăm nhìn “ y tá “

-Cậu là y tá riêng àh ?

-Ah , vâng 

Nhưng anh thì không tin như vậy và biết chắc mình đúng 

-Uống chút gì nha anh 

-Anh bỏ lâu rồi 

-Anh cả của em sao vậy 

Junsu vừa lấy rượu vừa cười cười như trêu chọc , buộc lòng anh phải uống . Cậu quay sang nói gì đó rồi người kia đi khuất lên trên . Đêm đó anh uống rất nhiều , cứ hết chai này đến chai khác , dù có bỏ nhưng coi ra anh vẫn khá tốt trong khoảng này 

-Khuya rồi , lên ngủ đi 

-Sao vậy anh , 3 năm rồi em mới gặp lại anh mà 

-Lên trên đi , bỏ người ta ngủ 1 mình hả 

Cậu tròn mắt nhìn anh rồi xoa đầu cười , anh hiểu đứa em này , rất tình cảm và thật thà 

-Yoochun cũng tốt lắm anh àh 

-Uhm 

Anh tắt đèn và để mình chìm vào đêm tối , lầu rồi anh mới có lại cái cảm giác khi 1 mình trong màn đêm , trước đây lúc nào Changmin cũng nghịch ngợm bên cạnh . Anh đưa bàn tay mình lên và siết chặt nó … phải chi nhóc ở đây để bàn tay này không trống trải thế này …

---------

Chap 38

---------

Anh thức dậy khi trời vừa hừng sáng , có lẽ đây cũng là thói quen mỗi ngày vì đây là lúc Changmin kéo anh dậy đi kiếm đồ ăn . Ngồi 1 lúc cho tỉnh táo hẳn , Teuk định lên chào Junsu nhưng nghĩ lại biết đâu không đúng lúc nên anh để lại mảnh giấy nhỏ rồi nhẹ nhàng ra cửa . Đi đâu nhỉ , thời gian này mỗi ngày anh sẽ bận rộn chuẩn bị đến trường nhưng hôm nay thì không , tự nhiên anh không muốn đến đó nữa , cũng không muốn đến công ty xem mọi việc thế nào . Đột nhiên anh quay đầu xe lại , im lặng giây lát rồi nhấn ga chạy đi 

Tại nhà YeWook , sau cả đêm nhốt mình trong căn phòng vừa tối vừa đầy bụi để tìm ra cách thích hợp cho tình huống hiện tại , Wook mệt mỏi đặt chân xuống nhà 

“ Mệt rồi àh … “

-Không , cũng quen rồi , ngày nào mà không bận tâm những chuyện này mới là thất thường 

“ Xem ra chúng ta cũng có nhiều điểm chung nhỉ … “

-Chưa hẳn đâu , chúng tôi truy đuổi Kibum nhưng xem ra cậu bao che cho nó 

“ Chỉ vì trước đây tôi quá mù quáng thôi … Bản thân không thể dứt ra những hoài niệm của quá khứ nên mới như vậy … “

-Hơn nữa tôi thấy cậu không đơn thuần là biết Kibum mà có vẻ cậu rất hiểu nó , còn chúng tôi chỉ nắm những điểm cơ bản 

“ Vậy tại sao 2 người truy bắt nó … “

-Đâu chỉ 2 chúng tôi , có cả ngàn linh hồn đấy chứ , tất cả nạn nhân của nó đều ở đây và chờ đến ngày nó biến mất khỏi thế giới này 

“ Nếu vậy cậu đâu phải nạn nhân của Kibum … Không thù oán thì sao lại truy đuổi ráo riết như vậy … “

-Tôi suýt là nạn nhân của nó , nhờ may mắn mà thoát được nhưng cả gia đình gần 20 người của tôi chẳng còn ai sống sót 

“ Yesung cũng vậy sao … “

-Khủng khiếp hơn nhiều , anh ấy vốn đã là nạn nhân , vốn đã chết nhưng vì mang trong mình dòng máu đặc biệt nên mới có khả năng sống lại . Chính Yesung đã cứu tôi 

“ Nên cậu trao cả trái tim cho cậu ta àh … “

Wook giật mình nhìn Changmin sau câu nói đó , cậu lấm lét nhìn lên cầu thang rồi quay nhìn xung quanh 

-Sao … sao lại nói như vậy 

“ Tôi nghe mọi người ở đây nói đó chứ … Cậu ta vẫn chưa biết sao … “

-Có lẽ vậy , người như Sung không lơ là trong công việc nên mấy chuyện đó anh ấy ít khi để mắt đến 

“ Cũng đâu có nghĩa là phớt lờ cậu … “

-Còn cậu thì sao , giữa cậu và Kibum có quan hệ gì ?

Câu hỏi của Wook tưởng như đơn giản mà lại xoáy sâu vào nỗi đau trong Changmin , nó kéo nhóc về quãng thời gian còn đặt được bước chân trên mặt đất . 800 năm trước nhóc và Kibum vốn là bạn thân từ nhỏ , chơi chung học chung nên dần cái cảm giác bạn được thay thế bằng thứ tình cảm khác . Nhưng nhóc không nói , nhóc muốn Kibum tự đoán ra mà cái sự thật đau lòng là Kibum chưa bao giờ có cảm giác khác lạ đó . Cả 2 đều học rất tốt , tự hứa với nhau sẽ luôn cố gắng để trở thành thầy thuốc giỏi trong vùng . Đáp trả lại sự cố gắng đó là thành quả tốt đẹp của cả 2 nhưng Kibum chưa bao giờ hài lòng , cậu tìm cách học nhiều hơn , tiếp cận mọi nguồn kiến thức có thể và tự nghĩ ra những liệu pháp y học … Không ngờ đó chính là bàn đạp cho sự tàn độc của cậu 

Nhóc nhớ khoảng thời gian đó khi Kibum luôn phớt lờ mình , dù làm mọi điều nhưng nụ cười ngày xưa của Bum không trở lại bên nhóc . Lúc đó cậu đã tìm ra những liệu pháp của riêng mình , cậu gạt Changmin qua 1 bên , tự lùng bắt các động vật nhỏ để thí nghiệm nó . Sự tàn độc ngày càng biểu hiện rõ khi cậu mổ sống những con vật nhỏ , bắt chúng chịu đau đớn đến chết , mang đôi tay rướm máu đi lùng bắt những con mới . Cậu tiêm thuốc vô tội vạ vào chúng để chúng tàn sát lẫn nhau và cậu lấy đó làm trò vui . Sau những tháng ngày chơi đùa trên những con vật nhỏ , Kibum chợt nghĩ ra kế hoạch đầy tội lỗi của mình ; cậu sẽ tạo ra dịch bệnh rồi chính cậu đưa cho người dân thuốc giải , khi đó họ sẽ tôn cậu làm thánh , cậu sẽ làm chủ cả cái thế giới yếu hèn này 

Nhưng chỉ thử nghiệm trên động vật là điều không thể , cậu bắt cóc những đứa trẻ , tiêm thuốc vào chúng rồi nhìn chúng giãy giụa chết dần khi thuốc giải không át được liều thuốc độc . Khi Changmin phát hiện ra cũng là lúc cậu quá dấn thân vào sự tàn sát vô hình này , nhưng thay vì can ngăn Changmin lại làm 1 việc hết sức điên rồ , nhóc giúp tay cho Kibum , nhóc bắt những đứa trẻ tội nghiệp về trói sẵn để chờ liều thuốc độc từ cậu … chỉ vì mối tình đơn phương mà nhóc bất chấp bàn tay đầy tội lỗi của mình dấy máu trẻ con . Những đứa trẻ mất tích dần , xác chúng tự thối rữa nhanh chóng dưới những gốc cây hiu quạnh giữa rừng sâu , chẳng ai nghi ngờ 2 vị thầy thuốc đáng kính . Qua rồi cái lúc lấy trẻ con làm vật thí nghiệm , cả 2 bắt đầu nhắm đến thanh niên trẻ tuổi ; ban đầu là bạn rồi đến những người xấu số không quen biết . Cứ thế họ rơi vào bẫy , nhóc tiêm thuốc mê rồi Kibum tiêm thuốc độc … họ vẫn cứ chết , xác chất đầy căn phòng ẩm thấp đến mức cậu vác xác đi vứt không kịp . Rồi sao , Kibum chẳng những không dừng lại mà cậu ngày càng dấn sâu vào tội ác của mình ; khi sự nghi ngờ bị đẩy lên mức cao nhất cậu đã dùng người thân , cha mẹ của mình để che mắt thiên hạ . Changmin đã ngăn cản nhưng chỉ với 1 ánh mắt , 1 cái nắm tay , 1 cái ôm cùng nhiều lời hứa hẹn về sau nhóc lại nhắm mắt làm theo Kibum 

Khi dư luận dịu xuống cũng là lúc tội lỗi trong Changmin thức dậy , những đêm thức trắng với hình ảnh xác người chết không toàn thây chất đầy nhà Kibum , mùi xác chết cùng mùi máu lâu ngày luôn phản phất quanh nhóc mà không bao giờ gột rửa hết . Nhóc quyết định đi ngăn Kibum lại , và 1 cái hẹn dưới gốc cây năm xưa , lúc đó Kibum xuất hiện nhóc với nụ cười ngày ấy , trong ngây dại nhóc chạy ào đến tự cho rằng đây là điểm kết và cũng là nơi bắt đầu của cả 2 … Nhưng nhóc lầm rồi , ngay khi vừa lọt vào tầm tay cậu đã tiêm ngay mũi thuốc mê cho nhóc , đến khi biết mình quay đầu không kịp thì trước mặt nhóc chỉ còn ánh mắt tàn độc của cậu 

Tỉnh lại trong căn hầm đầy xác người , Changmin đau đớn nhận ra cha mẹ mình đang nhận lấy cái chết từ Kibum , mũi thuốc đen được tiêm vào người họ và máu trào ra từ khắp nơi trên cơ thể . Nhóc thấy chứ , hình ảnh mỗi ngày mà nhưng sao giờ đây nhóc mới cảm nhận được nỗi đau của họ ; cái nỗi đau về thể xác khi chính mắt mình nhìn những bộ phận trên cơ thể rơi xuống đất rồi nhanh chóng đổi màu như những thớ thịt hỏng , khi màn mắt chỉ còn là màu của máu và khi da bụng rách ra để lộ nội tạng . Hỗn hợp đen đó khiến cơ thể dù đang sống khỏe mạnh cũng thối rữa 1 cách nhanh chóng như xác chết 1 tuần . Nhóc bị trói đối diện với người thân của mình , nhìn họ chết trong đau đớn mà chẳng làm được gì , thậm chí đau đớn hơn khi biết mũi tiêm tiếp theo dành cho mình . Nhóc không van xin vì biết Kibum ngày xưa mà nhóc biết đã biến chất cùng đống xác chết kia , nhóc cũng không cầu xin được sống vì hiểu rằng cậu sẽ không dừng lại . Nhưng nhóc biết mình nên làm gì , giả vờ đau đớn tột độ khi mũi kim vừa ghim vào người mình nhóc vùng lên đè vào người Kibum , đầu kim chệch hướng đâm thẳng vào tay cậu . Cảm giác khi cái chết đen đó đang thấm vào người mình , nhìn cánh tay đang rã ra Kibum mới xô nhóc ra , dĩ nhiên không ai được sống trong căn phòng này thì Changmin cũng không thoát khỏi cái chết . Kibum dùng chút sức còn lại đổ cả lọ thuốc trên bàn vào miệng Changmin trước khi cả 2 tay rơi tuột xuống đất thành những thớ thịt đen , cả cổ họng đau như bị xé từ bên trong cùng những giọt thuốc đẩy phần da ở cổ mà trào ra ngoài . Thứ thuốc đó chảy đầy người Changmin , nhóc ngã lên người Kibum và để thứ thuốc do chính cậu tạo ra cướp đi vĩnh viễn đôi mắt của cậu , như nó đã cướp đi bờ môi của nhóc 

Khi mọi người tìm ra căn phòng tội lỗi này cũng là lúc tất cả chỉ còn là những mảnh vụn của da thịt hay những đốt xương nhỏ , vương vãi đầy căn phòng là mùi máu tanh hôi cùng chất nhầy nhụa từ nội tạng của người xấu số . Họ nhận ra cả 2 , an táng cùng nhau vì họ nghĩ cả 2 thầy thuốc này đều là nạn nhân của kẻ sát nhân ; mãi về sau không ai tóm được tên giết người đó và sự thật được chôn sâu dưới nấm mồ … sự thật mà chỉ có những linh hồn mới biết 

Changmin trầm ngâm im lặng hồi lâu khiến Wook khó hiểu 

-Sao thế , nếu không tiện nói thì thôi 

“ Tôi sẽ nói … Nhưng để khi khác được không … “

Thình lình ngoài cửa có tiếng xe , bước chân vội vã đẩy nhanh cánh cổng rỉ sét vào nhà 

-Ryeowook ah , anh có chuyện muốn nói 

Teuk không biết gặp chuyện gì mà vội vã chạy đến , anh nhìn Wook bằng ánh mắt chân thật nhất có thể 

-Sao vậy anh ?

-Chuyện này … anh muốn giúp mọi người bắt Kibum 

Anh nói rất quyết đoán , dường như sau khi Changmin đi mất anh đã quyết định ngay chuyện này 

-Anh chắc chứ ?

Wook nhìn anh dò xét , cậu muốn nắm rõ rồi mới định đoạt . Nhưng cậu vấp phải sự phản đối của Changmin 

“ Không thể … Đừng lôi thêm ai vào … “

-Chắc , anh đã suy nghĩ kĩ rồi 

“ Nhất định không được … Anh ấy chỉ là người ngoài không bao giờ đủ khả năng đối diện với kẻ nguy hiểm như Kibum … “

-Sao anh lại quyết định như vậy , anh biết rõ Kibum thế nào mà 

-Phải , nó nguy hiểm nhưng anh vẫn muốn giúp … vì Changmin đã bỏ đi 

-Anh chỉ muốn gặp lại Changmin thôi sao ?

-Không phải … anh muốn giúp thật mà 

-Mục đích của anh là để tìm lại linh hồn đó àh … Chúng tôi là gì mà để anh lợi dụng ?

-Không , vì Changmin đã bỏ đi , anh chỉ sợ thằng bé làm việc dại dột 1 mình . Đó là 1 lình hồn bé bỏng anh không muốn có bất cứ gì nguy hại cho Changmin 

Đến lúc này Wook chuyển ánh mắt sang Changmin , nhóc nhìn anh ; ngay trong sâu thẳm nhóc biết anh yêu thương nhóc thế nào nhưng đã là 2 cõi cách biệt thì đừng mong có ngày gặp lại . Wook chần chừ 

-Nếu vậy … 

-Anh sẽ làm hết sức mình 

-Không được 

Giọng Yesung dứt khoát từ trên cầu thang , anh nhìn Teuk bằng đôi mắt bạc rồi chậm rãi đi xuống 

-Sao lại không , anh rất muốn giúp mà 

-Anh chỉ làm vướng thêm thôi 

-Anh đã từng tiếp xúc với Kibum , anh biết nó thế nào , và dù sao nó cũng rất nể anh 

-Nực cười , anh nghĩ thời điểm này mà nó còn nể được anh sao 

-Nhưng … 

-Nhiều lời , tôi không để 1 kẻ tầm thường như anh cản trở kế hoạch này đâu 

Sung vừa nói vừa lấn tới làm Teuk lùi ra sau , cùng lúc đó những linh hồn trong nhà theo ý Sung mà nổi lên trong mắt Teuk . Anh đã hoảng sợ , lùi thêm vài bước ra ngoài thì cánh cửa tự đóng sập vào , nếu như không nhanh chân nhảy ra thì chắc anh cũng bị kẹp giữa cánh cửa rồi . 1 luồng gió mạnh đẩy thêm anh ra đến tận cổng khiến anh té nhào , điện thoại rơi ra ngoài lăn long lóc trên đường rồi vang lên , hiện tên Eunhyuk

“ Anh ơi Sungmin có chuyện rồi … “

-Sao , chuyện gì ?

“ Em không biết … Suốt từ đêm qua cậu ấy không tỉnh lại … “

-Anh đến ngay 

Teuk vội đứng dậy , ngước nhìn vào trong nhà nhưng cửa kính lại bị phủ lớp bụi quá dày nên anh chẳng nhìn được gì . Cũng không có nhiều thời gian , anh phóng ngay đến chỗ Sungmin 

Trong nhà Wook vén lớp bụi nhìn ra theo bóng Teuk vừa đi khuất 

-Anh có cần nặng lời như vậy không ?

-Không phải em muốn đuổi anh ta về sao 

-Nhưng nói như vậy thì … 

-Anh cũng chẳng diễn kịch gì , kẻ trần như anh ta làm sao nhìn thấy để đối đầu với Kibum và giúp 

Nói rồi Sung quay lưng lên lầu , Changmin nhìn theo có vẻ không vui vì nhóc chỉ muốn Wook từ chối nhẹ nhàng chứ không cần ai mắng thẳng vào mặt Teuk như thế 

-Đừng có ác ý , mỗi khi gần Kibum thế này anh ấy hay căng thẳng lắm 

“ Uhm … Không sao … “

-Coi bộ anh Teuk rất coi trọng cậu … 

“ Tôi biết … Anh ấy là gia đình thứ 2 của tôi … Vì tôi đã nhìn gia đình mình chết dưới tay Kibum nên tôi không muốn nhìn anh ấy chết như họ … “

Teuk chạy đến bệnh viện theo chỉ dẫn của Eunhyuk , vừa đến cổng đã thấy cậu đợi sẵn 

-Em vừa đến àh ?

-Không … em đợi anh 

Dừng tạm xe vào 1 góc cả 2 chạy lên phòng Sungmin . Từ sau cái đêm biết xung quanh mình lúc nào cũng toàn linh hồn thì Eunhyuk bắt đầu cẩn thận hơn . Cậu không quá nhát gan như Kyuhyun mà cũng không quá dũng cảm như Sungmin , không hét toáng như Kyu mà cũng không im lặng như Min … cậu nằm giữa và vẫn đang thuyết phục mình tin vào cái chuyện này . Dù thân thiện được với Min nhưng khó mà thân thiện với “ cậu em “ của Min , nhưng cậu vẫn chưa biết hết , Teuk tránh nói nhiều về Kibum mà anh chỉ qua loa về cái linh hồn đáng sợ đó , và cậu cũng chỉ biết Hae giờ đang ở đâu đó cùng Kibum chứ không phải theo sự thật là Hae đang bị giam giữ

Phòng 137 , Teuk mở cửa vào thì thấy mẹ cậu và mẹ Kyu đang mệt mỏi ngồi 2 bên giường , Min vẫn đang nhắm nghiền mắt 

-Cháu chào 2 cô 

-Teuk ah 

Mẹ Kyu nhận ngay ra anh , bà đứng dậy nhận ra Eunhyuk đang sau lưng anh 

-Eunhyuk nữa àh , vào đây đi 

Cậu vẫn còn ngại “ cậu em “ của Min , đảo mắt nhìn quanh không thấy gì nên mới thong thả vào trong , nhưng thật ra chỉ có cậu là không thấy chứ Sunghee vẫn đang ngồi cạnh anh mình 

-Sao lại thế này ạh ?

-Cô không biết , tối qua đang vui vẻ thì thằng bé tự nhiên lăn ra ngất xỉu 

-Đến tận bây giờ ạh 

-Uhm , bác sĩ bảo cơ thể rất bình thường chỉ là đang ngủ 

Không còn Changmin bên cạnh thì Teuk cũng như Hyuk và bao người bình thường khác , anh khó có thể nhận ra sự khác biệt hay bất cứ lời nói nào từ Sunghee 

-2 cô cũng mệt rồi , cứ về nghỉ đi cháu sẽ trông Sungmin 

-Được không ?

-Được chứ … 2 cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi chiều nay sẽ thấy Sungmin tỉnh lại 

Anh cười an ủi 2 bà mẹ , có lẽ cũng mệt vì cả đêm không được nằm nghỉ nên họ cũng đứng lên ra về 

-Sao anh biết chiều nay Min sẽ tỉnh lại 

-Anh chỉ an ủi thôi 

Eunhyuk gật gù hiểu ra sự việc trong khi Sunghee nhìn cậu chán nản . Teuk đi quanh phòng , anh cố tìm Sunghee mà không biết cậu đang hiện diện cạnh anh . Đột nhiên Min mở to mắt làm Hyuk giật mình té ghế , cậu ngồi bật dậy nhìn quanh 

-Ah , tỉnh lại rồi 

Teuk vừa nghe tiếng vội quay lại , anh thấy Min ngoái đầu nhìn quanh hết sức ngạc nhiên rồi còn nhìn tay mình , sờ soạng khắp người 

-Em đang ở bệnh viện đừng lo 

-Tỉnh là tốt rồi 

Hyuk xoa xoa lưng cho Min còn anh kéo ghế đến ngồi cạnh 

-Mẹ em vừa về , chiều nay anh đưa về . Giờ thì kể lại anh nghe tối qua có chuyện gì vậy , sao lại đau đầu rồi bất tỉnh 

-Phải phải , bệnh cũ tái phát hay sao 

-Sao cứ nhìn mãi thế , kể anh nghe nào 

Min giờ mới thôi nhìn lung tung , cậu mở to mắt nhìn anh và Hyuk

-Anh … Em là Sunghee … 

P:S:Hầy da~Bạn Bun đã chăm chỉ up loạt thế này mờ chẳng ai com thì đúng là máu lạnh .Chắc fic này các bạn đã đọc bên trang chính hết rồi nên chả thèm ngó ngàng tới phải ko ?.Thôi vậy,aida~,thề độc luôn,không đủ 3 com là ko re-post nữa.Có ai mà đêm hôm lọ mọ chong mắt lên post fic như mình ko  

Sign đi nượm :">

My wordpress | My blog

0

 MultiQuote

 Reply

#23   hyuk.gugu 

SU

Posts: 66

Reputation: 0

Joined: 15-August 10

Users Awards

Posted 02 October 2011 - 09:06 PM

chuyện thay đổi 360 độ, mình cứ tưởng cái ng' nằm xuống đó lại là Hyuk chứ !

Sói à ..tôi chỉ đùa thôi, kiu anh buông tay Hyuk và nắm lấy Min cơ mừ, đâu phải là ra đi vĩnh viễn thế kia đâu. Ngày hnay tôi đọc 2 fic r mà fic nào anh cũng ra đi thế này và để lại 1 tình yêu dang dở kia. Buồn thật, tôi sẽ chờ xem có đc gặp lại KyuMin ko !

Min Béo ^_^ hết mún bắn Khỉ của tôi r nhỉ ?? Nhìn anh dễ gần ,hoà đồng hơn như vậy có phải tốt ko ? ..chậc phát hiện đc mình còn có 1 đứa e song sinh và hiện tại đang ẩn trú trong người cũng thật sốc, nhg mà r anh cũng sẽ vượt qua đc thôi đúng ko ? 

-----

sau khi nghe cái câu thề độc của au thì mình hết biết com gì lun r T_T nói lảm nhảm đc vài câu thôi

bùn lắm chứ au ..dùng tay đánh vài câu cảm nhận và cám ơn thôi cũng khó thật

fic ngày càng hay mà mình lại sắp hết cơ hội đọc .. ko mún đâu ~~~ 

đây là cái com thứ nhất..HY VỌNG MÌNH SẼ THẤY CÁI T2 VÀ T3 !!!!

thanks au nhé  * nếu có tâm trạng lại mìnhsẽ edit nội dung và com típ cho fic  * 

This post has been edited by hyuk.gugu: 04 October 2011 - 11:03 AM

lại đây ~~ Tỉ cho " kẹo " này !

0

 MultiQuote

 Reply

#24   CáCún 

S

Posts: 25

Reputation: 1

Joined: 22-June 10

Posted 03 October 2011 - 07:33 PM

au ưi fic hay qá đi à ToT

mình mong chờ đến chap ms qá 

ôi cái lời thề của au kìa ... mong là sẽ có vô số cmt nữa để au típ tục post típ 

mình lun cổ vũ cho au 

au ưi cố lên 

sr au vì từ trước đến nay toàn đọc chùa nha  :"> 

cmt nhảm qá :"> 

iêu au lém  

0

 MultiQuote

 Reply

#25   stupidKiD_luvSJ 

SUPER

Posts: 389

Reputation: 1

Joined: 16-March 10

Posted 04 October 2011 - 01:35 PM

Rốt cuộc thì cái bản tính lương thiện trong người bạn Bun nó vẫn cứ trỗi dậy

2 com thì up 2 chap.Không chơi series chap nữa.Rds bơ mình,ko tôn trọng mình.Thì cớ gì mình phải tôn trọng rds chứ .Tình hình là bạn Au bên í đã up chap mới nhé,và....dễ thương vô cùng.Uhm,cũng sắp phải đi đến hồi kết rồi.Nên mình sẽ up chậm lại cho bạn Au đi kịp tiến độ.1 lần up 1 chap thôi nhé 

--------------

Chap 39

--------------

Teuk ngỡ ngàng sau câu nói đó , anh đã nghĩ Min đang đùa nhưng khi nhìn gương mặt mướt mồ hôi trộn lẫn sự kinh ngạc đó thì anh đã tin là 1 đứa trẻ chết 20 năm trước đang ngồi trước mặt mình 

-Cậu thích đùa từ khi nào vậy ?

Eunhyuk khều vai Sunghee cười cười , hầu như chỉ có cậu là cười nỗi trong cảnh này 

-Thế này là sao ?

Teuk cố giữ cho mình thật tỉnh táo , anh không biết lí do nào mà trở thành thế này nhưng trong đầu anh chợt nghĩ đến Kibum 

-Em không biết … Rõ ràng em vừa ngồi đây rồi tự nhiên … 

-Thế nào ?

-Cái xác này hút lấy em , khi mở mắt thì đã ra thế này 

Trong khi Teuk cố lí giải chuyện này thì Hyuk xanh mặt , vậy ra cậu đang ngồi cùng cái linh hồn đáng sợ sau lưng Min sao . Đủ nguyên nhân để ngã lăn ra xỉu rồi … 

RẦM … 

Sunghee lẫn Teuk đều chẳng biết có vấn đề gì với Eunhyuk , cậu đang ngồi trên ghế mà ngã xuống đất nằm dài rồi bất động . Teuk lo lắng kéo cậu dậy nhưng không có tác dụng 

-Biết ngay mà 

-Biết cái gì ?

-Cậu ấy sợ em thôi 

-Sợ ?

-Sợ lâu lắm rồi … Cũng phải 1 linh hồn trước giờ chỉ biết lơ lửng cạnh anh mình mà giờ lại được cảm nhận sự sống bằng chính các giác quan thì … Nói sao nhỉ 

-Bất ngờ … hay hạnh phúc ?

-Em nghĩ là hạnh phúc , nhưng em sẽ không để lâu đâu … Nếu vậy anh trai em sẽ ra sao 

Cậu trầm xuống , đã là 1 người chết thì ai cũng muốn mình có thể sống lại , nhưng trong trường hợp này cậu không thể vì ích kỉ của bản thân mà cướp lấy cuộc sống của bất kì ai … huống chi đó lại là anh song sinh của cậu 

Teuk đưa cậu cùng Hyuk ra xe , bản thân Min vốn chẳng bệnh tật gì nên chỉ cần kiểm tra sơ qua là bác sĩ cho cậu xuất viện . Xe đang bon bon chạy thì Hyuk giật mình ngồi dậy và điều làm cậu sợ nhất là Min – Hee đang ngồi trước mặt cậu 

-Tỉnh rồi àh , em thấy sao rồi 

-Em … ổn … 

-Vẫn còn xanh lắm , để anh đưa về 

-Khỏi … khỏi … Cho em … xuống … 

Không chờ cho anh dừng xe lại cậu đã mở cửa nhảy xuống rồi chạy mất . Teuk chỉ kịp nhìn theo mà thở dài 

-Giờ sao đây ?

-Em không biết 

-Em không thể tìm ra anh mình sao ?

-Dĩ nhiên không , khi còn là linh hồn và bây giờ khác nhau hoàn toàn 

-Nhưng em vốn dĩ là linh hồn mà 

-Ánh nhìn từ 2 cõi luôn khác nhau , em có thể nhìn thấy người sống trộn lẫn với người chết nhưng giờ thì không thể 

-Rắc rối quá 

-Mắt người chỉ nhìn được những thứ cố định thôi , có những thứ mắt không nhìn được 

-Ý em là theo bước sóng àh , vì mắt người chỉ nhìn được những ánh sáng có bước sóng dài 

-Đại khái là vậy … Giống như 1 cây đàn Piano có 88 phím , thì mắt người chỉ nhìn được duy nhất 1 phím và nó là thế giới của con người . 87 phím còn lại là thế giới vô hình , dù tồn tại trước mắt cũng rất ít người thấy được nó 

-Thế giới vô hình rộng lớn thế sao ?

-20 năm rồi mà em vẫn không nhìn hết 87 phím của thế giới vô hình … Nhưng … 

-Nhưng sao ?

-Chắc chắn Changmin đã nhìn thấy hết 

Vừa nghe nhắc đến tên Changmin khiến Teuk hẫng đi 1 chút , anh chợt nhớ là mình đang tìm nhóc chứ không có thời gian rãnh ngồi đây

-Sao em biết ?

-Em dựa vào 2 phần … Thứ 1 ở Changmin có mùi rất lạ 

-Mùi ?

-Cũng như con người thôi mỗi linh hồn có 1 mùi khác nhau , mùi của Changmin rất nặng chứng tỏ cậu ấy không phải 1 hồn ma đơn giản , vừa nguy hiểm vừa lâu năm 

Teuk nhớ lại lúc Changmin bỏ anh mà đi , nhóc đã nói xin lỗi vì lợi dụng anh nhưng nhóc không nói lợi dụng về việc gì nên càng khiến anh khó hiểu 

-Còn điều thứ 2 ?

-Cậu ấy đột nhiên biến mất , đó được coi là điều bất thường . Vì khi 1 linh hồn đi theo ai đó nếu không để báo thù thì là trả ơn , trường hợp của em là do cùng huyết thống … còn Changmin thì sao 

Cậu đột nhiên hỏi lại anh , anh có bao giờ thắc mắc chuyện đó đâu . Câu hỏi này vào cái ngày đó nhóc cũng đã hỏi anh , rằng anh có bận tâm cái lí do mà nhóc theo anh hay không . Anh không trả lời vì anh chỉ thấy nhóc đáng thương 

-Có linh hồn nào lợi dụng người sống không ?

-Cũng có nhưng ít lắm , có vay có trả mà . Nếu đã chết mà còn lợi dụng thì rất khó để chuyển kiếp . Cũng có nhiều người tự nguyện để linh hồn theo mình , đa phần đều có quan hệ ruột thịt nên mới làm vậy 

-Nhiều người nắm bắt được thế giới vô hình lắm àh ?

-Không hẳn đâu , rất ít người thấy được những linh hồn 

Nếu như lời Sunghee thì anh không phải người duy nhất có thể thấy Changmin . Anh nhớ lúc mới thấy nhóc ngay góc phòng , nhóc đã nói mình chết từ lâu nhưng sao lại chờ để đi theo anh . Giờ thì những câu hỏi xoay quanh Changmin mới mở ra trong đầu Teuk , anh không có câu trả lời nhưng rất muốn biết chúng , nhóc đã lợi dụng gì ở anh 

-Anh sao thế ?

-Không , anh nghĩ em nên về nhà 

-Sao được , trong khi anh em … 

-Không lẽ em không muốn nói chuyện trực tiếp với mẹ àh , được nhìn mẹ qua chính đôi mắt của mình , làm mọi thứ mà không cần nhờ ai 

Anh đụng vào nỗi lòng của Sunghee . Cũng phải , 20 năm qua cậu chỉ lặng lẽ đứng sau tất cả , đau lòng nhìn cảnh mẹ và anh trai ngày càng xa cách , nhìn ngôi nhà to lớn chỉ có mình Sungmin thui thủi ra vào im lặng như cái bóng . Cậu cũng muốn đi cùng mẹ , nói chuyện , ngồi cùng 1 bàn hay chỉ đơn giản được bà đưa tay xoa đầu 

Không cần lời đồng ý từ cậu , anh tự lái xe đưa cậu về . Vì sâu thẳm trong anh cũng có những ước mơ đó , buồn cười kiểu như muốn thấy mặt ba mẹ 1 lần , tuy là kẻ sống nhưng xem ra anh còn đáng thương hơn cả linh hồn như Sunghee 

-Vào đi , nhớ thay anh mình làm mẹ vui đấy 

Teuk dặn dò cậu cẩn thận rồi đi . Đứng trước cánh cổng lớn của nhà mình , lần đầu tiên cậu có cảm giác nó gần và lớn thế này , hơn nữa nó cũng không lơ lửng theo cậu . Đẩy nhẹ cánh cửa vào , Sunghee gặp những cảnh vật quen thuộc nhưng hôm nay nó đặc biệt theo đôi mắt của cậu 

-Min ah … 

Mãi nhìn xung quanh cậu chẳng thấy mẹ mình , bà đang lo lắng đứng ngóng ra cửa thì thấy cậu thơ thẩn đi vào . Cậu nhìn bà không phải vì cái tên bà gọi mà vì cậu giật mình , cậu nghe được giọng mẹ rõ nhất trong suốt 20 năm qua . Như 1 đứa trẻ cậu chạy đến ôm lấy bà 

-Mẹ … 

Hơi ngỡ ngàng với hành động này nhưng bà cũng ôm cậu lại . Linh hồn em trong thân xác anh , có thể nói khoảnh khắc này gia đình cậu đoàn tụ được chút nào 

-Con sao rồi 

-Con … khỏe ạh 

Cậu như muốn khóc khi đứng trước mẹ mình , cảm giác bàn tay mẹ chạm vào mặt mình giờ không còn là mơ nữa . Lẽ ra không nên nhưng sao cậu lại muốn khóc vào lúc này , mẹ cậu đang khóc đấy , bà lo cho Sungmin nếu lần này có mất mát thì bà sẽ là người trắng tay , bà đã mất cậu rồi nên không cho phép mình mất cả Sungmin 

Cả ngày hôm đó cậu cứ tò tò theo mẹ mình như đứa trẻ nhỏ , như nỗi sợ mẹ sẽ đi đâu mất khỏi tầm mắt cậu . Bà cứ cười mãi , trong mắt bà chưa bao giờ Min ngoan ngoãn thế này , đi suốt với mẹ … 

………….

Cách 1 nơi rất xa , Donghae mở mắt ngồi dậy khi trời đã xế chiều . Từ sau cái chết của Kyuhyun thì Kibum đã lôi tuột anh đến , anh cứ nghĩ nhóc sẽ hối hận lắm nhưng hơn 1 tháng nay chưa có biểu hiện nào của Kibum như anh mong muốn . Ngày nào cũng vậy , thức ăn cứ chất đầy căn nhà nhỏ này , anh cứ ăn rồi ngồi đó , ngồi chán thì ngủ , ngủ dậy lại ăn rồi ngồi . Cuộc sống bỗng chốc chán nản đến chết , Kibum thì cứ nắm chặt tay anh đến đau nhói ; mỗi khi chợt nghĩ về bất cứ đâu hay bất kì ai nhóc đều lên tiếng với anh . Nhóc kiểm soát tất cả , Hae trở thành tù nhân bị nhóc giam giữ 

Lạ là hôm nay không thấy nhóc đâu , anh đứng dậy đi quanh nhà cho khỏe người . Hae chẳng biết đây là đâu , điều duy nhất anh có thể thấy là 1 cánh cửa gỗ và khung cửa sổ nhỏ xíu có thể rõ mặt trời lặng thế nào . Có thể đây là ngọn đồi hay nơi nào đó khá cao mới có cảnh thoáng đãng thế này , nhưng nhóc tìm đâu ra nơi thế này , yên tĩnh như 1 thế giới khác . Ngôi nhà trông rất bẩn , tường loang lổ vết gì đó mà anh chẳng biết , chỉ thấy nó vươn rất nhiều và hầu như ngóc ngách nào cũng có cái màu sắc khó hiểu đó ; sàn nhà thì không đến nỗi bẩn nhưng anh luôn có cảm giác nó nhớp nháp như đang dẫm vào chất nhầy 

Mở cánh cửa ra ngoài thì khung cảnh trái ngược hẳn với trong nhà , mặt trời lặng phủ 1 màu lên tất cả mọi vật . Hae có thể thấy cách đó không xa có gốc cây to , giờ tự nhiên anh lại nghĩ đến Eunhyuk , kiểu người như cậu mà được đến đây chắc sẽ không đứng yên mất , anh tưởng tượng ra gương mặt của cậu lúc chạy quanh đây chơi đùa rồi tự cười với cảnh tượng trong suy nghĩ đó 

Nhưng nó không kéo dài lâu , Kibum từ đâu xuất hiện tiến sát đến bên anh 

“ Anh đang nghĩ gì vậy … “

Hae thoáng giật mình , anh cố lấy lại bình tĩnh 

-Không có gì 

“ Đến tận bây giờ mà anh vẫn chưa hiểu sao … Chỉ cần là suy nghĩ của anh em có thể kiểm soát hết … “

-Vậy em còn hỏi làm gì ?

“ Chỉ là muốn nghe chính anh thú nhận thôi … “

-Đến tận bây giờ mà em còn như thế sao ?

“ Đừng nóng lòng … Không lâu nữa đâu … “

-Em có ý gì vậy ?

“ Những kẻ ngáng đường vướng víu sẽ biến mất hết … Kể cả hắn … “

Anh biết nhóc đang ám chỉ đến Eunhyuk , nhưng những kẻ ngáng đường còn lại là ai 

-Em lại định làm gì nữa ?

“ Anh lo sao … Cứ lo đi … Cứ nghĩ đến hắn đi … Cơ hội đó không còn lâu đâu … “

Kibum chỉ tay về phía trái ngôi nhà , khuất sau cảnh vật này là 1 tảng đá to … 

-Ý gì đây ?

“ Anh nhìn kĩ tảng đá đó đi … “

Hae đưa mắt nhìn kĩ hơn và chính anh còn phải giật mình 

-Thế này là sao … Sao lại … 

“ Không còn lâu nữa đâu … Chúng ta sẽ có thể sống bên nhau … Em đã có 1 nửa rồi và nửa kia đang trên đường đến đây … “

-Nửa nào ?

“ Rồi anh sẽ biết … Đừng nóng … “

Với gương mặt khiếm khuyết nửa trên của mình , nhóc ngẩng lên nhìn anh rồi mỉm cười . Nụ cười đó khiến Hae thấy ghê tởm , anh cố giật tay mình ra khỏi bàn tay dơ bẩn của nhóc nhưng vô vọng rồi . Anh không biết giờ đây Kibum có phần nào rất quan trọng với anh … 

…………….

Changmin thẫn thờ ngồi ngay cửa , những linh hồn kia đứng từ khắp mọi nơi nhìn vào nhóc nhưng nhóc chẳng muốn bận tâm . Nhóc nhớ anh , người anh trai của mình , người mà nhóc đã nhẫn tâm kéo vào trò chơi này rồi bỏ anh lại giữa đường 

“ Có gì muốn nói không … “

Onew từ sau xuất hiện tiến đến ngồi cạnh , nói là ngồi chứ thật ra cả 2 chẳng ai còn khả năng chạm đất 

“ Không … “

“ Đang nhớ đến ai đúng không … “

“ Không có … “

“ Đừng chối … Trước đây tôi cũng vậy … Mỗi khi nhớ người thân là ra ngồi thế này … “

Nhóc quay nhìn Onew 

“ Cậu cũng là nạn nhân của Kibum sao … “

Nhóc hỏi vậy vì những nạn nhân đã chết dưới tay Kibum rất nhiều đến mức không nhớ nỗi , nếu như linh hồn đang ngồi với nhóc cũng là nạn nhân thì nhóc sẽ dập đầu tạ lỗi … dù lời xin lỗi đó giờ đây chẳng khác nào thứ xa xỉ

“ Không … Tôi là người sống sót … “

“ Sống sót giữa những xác chết sao … “

“ Không … Gia đình tôi bị giết chỉ trong cái chớp mắt … Chỉ là cái bóng nhỏ nhưng Kibum đã không rũ lòng thương bất cứ ai … “

“ Cậu thoát được cũng là rất giỏi rồi … “

“ Lẽ ra tôi không thoát khỏi … Nhưng may mắn là YeWook xuất hiện ngay lúc đó … Tôi thấy cái bóng nhỏ đó xẹt ngang qua rồi biến mất … Từ đó tôi đi cùng họ đến tận lúc chết … “

“ Sao lại chết … “

“ Nực cười là tôi lại chết dưới tay Kibum … Cũng chỉ do tôi quá nóng tính … Tôi muốn nhanh chóng chết nó để báo thù nhưng kết quả kẻ chết lại là tôi … “

“ Không ai thoát khỏi tay nó nhỉ … “

“ Còn cậu … “

“ Tôi … Ah chỉ là nạn nhân dưới thuốc độc của nó thôi … “

“ Không … Ý tôi là cái người cậu đang nhớ đến ấy … “

“ Ah người đó … Đó là 1 người hết sức bình thường thôi … Nhưng anh ấy bị hại … Tôi không biết mình đúng hay sai khi kéo anh ấy ra khỏi cái chết năm đó … “

“ Tốt chứ … Ít ra cũng cứu được mạng người … “

“ Nhưng tôi lại lôi anh ấy vào 1 trò chơi chết người khác … Để phải bỏ anh ấy lại giữa đường vì lo sợ cái chết sẽ đến … “

“ Khó nói quá … Dừng lại như vậy cũng tốt … “

“ Tôi chỉ lợi dụng anh ấy … Tôi biết Kibum đã đi theo ai đó … Tôi biết anh ấy là người quan trọng thế nào và quan hệ ra sao … Tôi nắm được những điều cơ bản đó và tôi lợi dụng … “

Onew không biết nói gì hơn , tâm sự của Changmin có vẻ quá thiên về phần tự trách bản thân 

“ Cám ơn … Làm ơn để tôi 1 mình … “

Lại là nỗi đau khiến người khác dày vò , Onew từ từ biến mất để khoảng không cho Changmin . Khi xưa nhóc đứng trên cung đường đó chỉ là vô tình , rồi nhóc chứng kiến tai nạn , nhóc nghe người đó kêu cứu hết sức yếu ớt trong chiếc xe đang bốc cháy . Nhóc đã muốn bỏ đi vì ai cũng có số kiếp nhưng khi nghe lời thì thầm về cái ước mơ được có cha mẹ đó , không hiểu sao nhóc đã quay lại kéo người đó ra . Chỉ vậy thôi , nhóc để người đó lên bên đường và biến mất , không ngờ là sau đó vài ngày nhóc lại phải tìm người đó chỉ vì đó là cầu nối tốt với Kibum . Kế hoạch lợi dụng được bắt đầu nhưng tất cả toan tính ban đầu dần được thay bằng những tình cảm thật sự … Chỉ tiếc là cái tình cảm đó là nguyên nhân chính dẫn nhóc đến cái chết nên nhóc không muốn có thêm bất kì cái chết nào thiêng về tình cảm … 

Leeteuk anh rất đặc biệt … bản thân anh đã là thiên thần mà … vậy nên anh đừng dấy bẩn chính mình chỉ vì 1 hồn ma tội lỗi này … 

……………..

Trở về nhà Sungmin , cả ngày nay Sunghee ngoan ngoãn đóng tốt vai trò của người con nhưng cậu có vẻ hơi quá trẻ con trước mặt mẹ mình . Cậu nũng nịu rồi làm đủ mọi biểu cảm để mẹ cười , nó khiến cậu thấy nhẹ nhõm 

-Sungmin ah … 

-Dạ 

-Phải chi có em con ở đây thì hay biết mấy 

Cậu khựng lại nhìn mẹ mình trong khi bà vẫn tiếp tục nói về người con đã mất 

“ Mẹ … Con đang ở trước mặt mẹ đây mà … “

Cậu ứa nước mắt , phải chi số phận không quá khắt nghiệt với cậu thì đã không có cảnh này 

-Con sao vậy ?

Mẹ cậu phát hoảng khi thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu nhìn bà 

-Không có gì … mình ăn cái gì đi mẹ 

Cậu kéo điện thoại qua đưa cho mẹ , vui vẻ tựa đầu vào chân trong lúc bà bấm máy . Đột nhiên cậu thấy mình nhẹ hẫng đi , cả cơ thể đang chuyển động 1 cách kì lạ . Cậu mất thăng bằng ngã ra sau đập đầu xuống đất , cơ thể co giật dữ dội , mắt trợn trắng … Nhưng đó chỉ là cái thể xác , linh hồn của cậu thì khác , nó đang tách dần ra khỏi xác Sungmin , cậu có cảm giác như ai đó lôi cậu ra khỏi bộ da bên ngoài này . Rồi chỉ trong phút chốc cơ thể đó ngừng lại duỗi thẳng tay chân , còn cậu trở về với bản chất linh hồn của mình . Ngồi cạnh xác Min giờ cứng đơ và lạnh ngắc cậu thật sự thấy sợ , cậu sợ cái nghiệt ngã của mình sẽ xảy ra với anh mình , cậu sợ cảnh mẹ đứng khóc bên quan tài rồi sẽ sống cuộc đời lẻ loi đến tận lúc nhắm mắt 

“ Anh … Dậy đi … Làm ơn đi mà … Dậy đi … “

Cậu cố sức lay anh mình nhưng chỉ vô vọng vì giờ đây cậu vô hình trong mắt mẹ mình . Bà gọi ngay cấp cứu đưa xác Min đi , các bác sĩ trong bệnh viện phát hoảng khi bệnh nhân vừa xuất viện sáng nay trở nặng , họ làm đủ thứ các xét nghiệm , coi lại hết các hồ sơ nhưng lát sau lại đẩy ra cái xác nằm yên phủ vải trắng với kết luận … tắt thở …

-----------

Chap 40

-----------

Sau khi nhận được kết quả từ bệnh viện mẹ Min đã ngất ngay tại chỗ , rất may là có mẹ Kyu và lão quản gia đi cùng nên vẫn còn có người xoay sở . Trong tận lòng mình mẹ Kyu cũng thấy tan nát , bà đã từng đứng nhìn người ta chôn con mình 1 cách bất lực , rồi giờ đứa trẻ mà bà coi là có thể lấp chỗ trống của Kyu cũng ra đi trước mặt bà … 

Bà ôm mẹ Min trong tay mà nhìn người ta đẩy xác cậu đi , tại sao những người mà bà yêu thương đều bỏ bà mà đi thế này . Sunghee đứng gần đó cũng vô vọng , cậu nhìn mẹ mình rồi gục xuống khóc , có nên gọi là khóc không khi cậu không tồn tại ở cái thế giới này , cậu không có nước mắt để diễn tả nỗi đau của mình . Nhưng cậu sẽ biểu hiện nó qua hành động , không cần biết lý do hay nguồn gốc , cậu chắc chắn việc này có liên quan đến Kibum ; vì từ khi Sungmin nhận ra cậu thì đã không còn cảnh đau đớn tột cùng mỗi khi có chuyện xảy ra với Min . Vậy mà đêm trước nó lại xảy ra ngay trước mắt cậu dù nó chẳng liên quan gì , 1 tảng đá lớn cùng dáng dấp mờ ảo của ai đó thì liên quan gì đến anh cậu . Chẳng hồn ma nào có thể làm điều đó nên Sunghee càng khẳng định đứng sau tất cả chỉ có Kibum , đầu tiên là Kyuhyun rồi đến Sungmin … ai sẽ là người tiếp theo 

“ Eunhyuk … Không phải mục đích cuối cùng là Eunhyuk sao … “

Khoảng thời gian lúc Sungmin bước vào Sapphire cũng là lúc cậu biết Donghae , cậu thấy Kibum nhưng cậu chưa bao giờ để nó bắt được mình , dựa vào lợi thế sinh đôi nên có thể nói cậu vô hình trong mắt nó vì không thể phân biệt đâu là người đâu là linh hồn . Không thấy được nghĩa là không thể đối phó , đó là nguyên lý muôn thuở , cậu gạt được tất cả những thứ nguy hiểm khác thì Kibum cũng vậy . Giờ thì khác rồi , nó vượt khỏi mọi tầm hiểu biết của cậu và nó cũng đã làm quá nhiều chuyện kinh khủng 

“ Không thể làm 1 mình … Điều tệ hại nhất là hấp tấp … “

YeWook hiện lên trong Sunghee , nếu cần giúp đỡ thì đó là 2 người cậu có thể tin cậy bởi họ có gì đó rất đáng sợ . Nhưng việc tìm Eunhyuk mới là ưu tiên hàng đầu , cậu không muốn thấy bất kì cái xác bất động nào nữa . Sunghee bật dậy , cậu nhìn người ta cố gắng vực mẹ mình tỉnh lại , chỉ là đang trải qua cú sốc lớn nên nhất thời bà không mở nổi mắt ; mẹ Kyu ở cùng bà trong khi lão quản gia lo việc Sungmin 

“ Con sẽ về … Con đi 1 chút thôi … Mẹ đừng lo … Con sẽ ở đây mà … “

Cậu vụt ra ngoài như cơn gió , len lỏi qua những con người khốn khổ ở bệnh viện – nơi mà không biết nên khóc hay nên cười khi đến . Khi cậu vừa đi khỏi thì ngay ngã rẽ bên kia đường Eunhyuk lại hối hả chạy đến , vừa nhận được tin từ mẹ Kyu về chuyện của Sungmin là cậu bỏ ngay việc đang làm chạy đến . Cuộc sống của cậu trước đây đâu có thế này , bình yên và đều đặn từ học đến làm việc , chẳng sợ buồn vì Kyu lúc nào cũng gần bên . Từ khi cả 2 tách ra học riêng thì đủ thứ đổ ập đến 

“ Biết vậy hồi trước cứ học ở Ocean cho rồi … Vậy thì đã không rối thế này … “

Cậu chạy ào vào phòng cấp cứu và bị cô y tá ngăn lại 

-Khoan đã , cậu không được vào đây 

-Xin lỗi nhưng người thân của tôi đang trong đó 

-Đây là nơi vô khuẩn , chỉ có bác sĩ mới được vào . Hơn nữa bệnh nhân cũng không nằm ở đây lâu đâu , cậu vui lòng tìm nơi khác 

-Tìm ở đâu đây 

-Người thân của cậu tên gì ?

-Ah … Lee Sungmin 

-Sao , cái cậu mới xuất viện sáng nay àh … Cậu ấy vừa được chuyển vào … 

-Thế nào rồi chị , cậu ấy đang ở đâu ?

-Nhà xác 

Cô y tá có vẻ vô tư khi đề cập đến cái nơi lạnh lẽo đó còn Hyuk thì không tin vào tai mình , cậu nhìn trân trối rồi đưa tay ngoáy tai 

-Xin lỗi , chắc chị nhầm … 

-Không , cậu ấy vừa được đưa vào nhưng tình trạng tệ lắm . Tim ngừng đập hoàn toàn và tệ nhất là chết não … không cứu nỗi đâu 

Cô y tá có vẻ rất thông cảm , cả ngày ở đây không biết bao nhiêu phận người ra đi . Được cứu sống thì nhiều mà ra đi mãi mãi còn nhiều hơn , công việc tuy phải rất cứng rắn nhưng vẫn có những số kiếp buộc người ta phải thương cảm . Eunhyuk thất thần , cậu không tin nổi mới hôm qua còn đến nhà Min , vừa sáng này vẫn còn thấy Min đi lại khỏe mạnh dù bên trong là Sunghee … vậy mà giờ đã chết rồi sao , chóng vánh vậy sao 

-Eunhyuk … 

Mẹ Kyu với đôi mắt ướt đẫm đến gần cậu 

-Sungmin sao rồi cô ?

-Min … chết rồi … 

-Sao lại như vậy ?

-Cô không biết , thấy 2 mẹ con vui vẻ với nhau nên cô không muốn làm phiền , vừa đi khỏi không bao lâu thì nghe tiếng mẹ Min hét lên … chạy xuống thì đã thấy thằng bé nằm cứng cả người 

Bà gục vào người cậu , chuyện bất ngờ đến nghẹt thở … 

Sunghee chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà YeWook , cậu theo mùi mà đến . Điều khiến cậu thấy lạ là nơi này có rất nhiều mùi , thậm chí nhiều hơn cả những nghĩa trang và nó có nhiều vẻ nặng nhẹ khác nhau ; chứng tỏ các linh hồn tồn tại ở đây có cái chết rải rác ra từng thời điểm của thời gian . Cậu đi xuyên qua cánh cổng thì những đốm sáng nhỏ từ đám cỏ dại nổi lên như đom đóm , mùi xen kẽ lẫn nhau 

“ Những cái chết nhanh chóng … Đau đớn … “

Nhưng cậu không đi xa được , còn chưa tiến sát vào cửa thì đã có 1 sức mạnh nào đó cản cậu lại , cái khiến cậu dừng bước là sự lo ngại của linh hồn đang hiện dần ra trước mặt mình 

“ Dừng lại … “

“ Tôi muốn gặp họ … “

“ Ai … “

“ Những người làm chủ nơi này … Điều khiển những linh hồn này … “

“ Ở đây chẳng ai là chủ … “

Sunghee biết rõ mình không đủ khả năng đối đầu với linh hồn đang chắn trước cửa , cậu chuyển sang hạ giọng 

“ Tôi có chuyện muốn gặp họ … “

-Chuyện gì đó ?

Cánh cửa mở hờ , 1 thân người nhỏ nhắn lách qua ánh lên giữa gương mặt đôi mắt đỏ 

-Sunghee … Cậu làm gì ở đây ?

“ Sunghee đó àh … Hồn ma song sinh … “

-Onew , cậu vào nhà đi 

Onew dần dần mờ đi rồi biến khỏi khoảng không đó , trước khi mất hẳn Sunghee vẫn thấy được ánh mắt Onew nhìn mình 

-Sao lại đến đây ?

“ Tôi … Anh tôi chết rồi … “

Lời nói có vẻ nhẹ tênh mà đủ khiến Wook bàng hoàng 

-Sao , cái gì … Sao lại như vậy , tai nạn àh ?

“ Không … Tự nhiên tắt thở mà chết … “

-Bệnh sao ?

“ Anh tôi trước giờ chưa từng bệnh … Cái chết này chắc chắn có liên quan đến Kibum … “

-Sao cậu có thể chắc chắn như vậy 

“ Thật ra anh Sungmin đã chết gần 2 ngày … Đêm qua sau khi xảy ra sự cố anh ấy bất tỉnh đến tận sáng nay thì tôi bị hút vào xác anh ấy … Mới nãy thì bị đẩy ra rồi anh ấy chết … “

-Chỉ như vậy mà đổ hết cho Kibum sao , theo tôi biết nó không phải loại hèn hạ như vậy đâu 

“ Vậy còn chuyện tảng đá … “

-Tảng đá nào ?

“ Tôi không biết … Trước khi anh Sungmin ngất đi cả 2 chúng tôi đã cùng thấy 1 tảng đá rất to … Cái lạ là trên đó lại treo 1 thân người … “

-Thân người đó là ai 

“ Tôi không thấy được … Nhưng anh tôi lại gọi tên Kyuhyun … “

Tập hợp tất cả những gì Sunghee nói thì ngay cả Wook cũng nghiêng sự nghi ngờ về Kibum . Nhưng nó làm vậy để làm gì

-Giờ cậu cần gì ?

“ Tôi muốn giúp … Có phải cậu đang muốn bắt Kibum không … “

-Phải … 

“ Không cần … “

Thường thì những lời từ chối kiểu thẳng thừng này luôn phát ra từ Yesung nhưng ngạc nhiên là hôm nay Changmin lại là người nói nó . Nhóc xuyên qua cánh cửa đứng cạnh Wook đưa đôi mắt nhìn Sunghee , dĩ nhiên phải có lý do nhóc mới nói vậy nên Wook im lặng chờ xem lý do đó thế nào 

“ Sao lại không … “

“ Mau về đi … “

“ Tôi sẽ không đi cho đến khi nào anh tôi được đền mạng … “

“ Đã bảo về đi … Có người đợi cậu đấy … “

“ Ai … Đợi tôi … “

“ Quay về đi … Anh cậu đang đợi đấy … “

Lần này thì Wook nhìn nhóc hết sức khó hiểu , độ khó hiểu vượt hẳn vừa rồi , muốn an ủi cũng được nhưng sao lại lấy người đã khuất ra đùa giỡn như vậy 

-Changmin ah … 

“ Đã nói về nhanh đi … Không nghe lời thì đừng có hối hận … “

Nhóc rất kiên quyết , thứ nhất là không cho Sunghee vào và thứ 2 là bảo Sunghee quay về . Ban đầu còn lưỡng lự nhưng sao cái ánh mắt đó bắt Sunghee phải nghe theo , nó như mệnh lệnh khiến cậu thấy ái ngại ; cậu quay đầu đi thật chậm ra cửa rồi như có sức hút nào đó kéo cậu đi mất trước con mắt ngỡ ngàng của Wook 

-Thật ra là có chuyện gì vậy ?

“ Là Kibum … “

-Sao , nó kéo Sunghee đi rồi àh ?

Wook gấp rút chạy theo nhưng Changmin kịp giữ lại 

“ Không … Sunghee đang về với anh mình … Đó là lực hút của sự gắn bó giữa 1 thể xác và 1 linh hồn … “

-Còn Kibum ?

“ Kibum … Chính nó hút linh hồn Sungmin ra khỏi xác … Rồi trong lúc cái xác rỗng đó gần 1 linh hồn thì nó xảy ra tương tác … Xác hút hồn là chuyện thường … “

-Nói vậy tại sao xác Sungmin đột nhiên lại đẩy hồn Sunghee ra 

“ Khi linh hồn của cái xác quay về thì nó đào thải những thứ không thuộc về nó … “

-Vậy là … 

“ Sungmin đang quay về … “

Không cần nói nhiều Wook cũng biết việc này có bàn tay Changmin , dễ dàng gì linh hồn mà Kibum đã kéo ra được khỏi thể xác lại để vuột mất nếu không có can thiệp . Changmin đã cảm nhận thấy chút dấu hiệu của Kibum lúc nó kéo hồn Sungmin đi , nhóc không thể đứng yên nhìn như 800 qua được . Nhóc đã dùng mọi cách trong khả năng của mình kéo Sungmin lại , có lẽ khoảng cách đó khá xa nên Kibum khó giữ được Min , Changmin có nhiều khả năng hơn trong việc níu giữ Min . Và trong lúc đó nhóc cũng đã lờ mờ đoán được chỗ nó đang trốn , cái nơi đầy quá khứ khủng khiếp ấy 

Cách đó không xa , Teuk đang loay hoay kiểm chuyến hàng cuối cùng nhập về thì anh nhận được điện thoại của Eunhyuk . Chân anh run hẳn lên khi nghe cái chết bất ngờ của Min , anh đã không tin , đã muốn cười vì nghĩ cả 2 đang đùa nhưng cái cách nghẹn giọng của Hyuk cùng tiếng nấc của phụ nữ mà anh đoán là mẹ Min vang bên kia buộc anh phải tin . Anh bỏ dở chuyến hàng mà chạy đến ngay bệnh viện … 

Nhưng lại có chuyện không ai ngờ , cái xác lạnh cứng tưởng chừng chỉ còn là vật vô tri đột nhiên cử động . Cái lạnh từ nhà xác phả liên tục vào cơ thể chỉ với mảnh vải trắng che từ đầu đến chân khiến Min bật dậy . Cậu co ro giữa những từ thi cũng trùm kín khăn trắng , thường thì đã vào nhà xác thì xác chết chắc chắn sẽ sạch sẽ hơn khi vừa vào bệnh viện , nhưng thử tưởng tượng việc không mảnh vải che thân mà ngồi giữa những mái đầu nhấp nhô được phủ kín khăn trắng toát thì dù gan dạ thế nào cậu cũng chẳng muốn nán lại chút nào . Đưa chân xuống đất cậu mới nhận ra mảnh giấy đeo ở chân , nó ghi rõ ngày giờ cậu chết và lý do 

-Hôm qua … gì mà tự tắt thở … 

Vứt mảnh giấy đi cậu nhìn ngơ ngác tìm cái bóng thấp thoáng , cậu tìm Sunghee mà chẳng thấy đâu 

“ Chắc đang ở chỗ mẹ … Mình ngồi dậy thế này có ai sợ không nhỉ … “

Cậu kéo theo cái khăn quấn quanh người rồi rón rén đi ra . Không khí ở ngoài đúng là khác hẳn , mát mẻ chứ không lạnh lẽo như trong nhà xác . Bệnh viện giờ cũng vắng , tiếng máy chạy ro ro trong đêm cùng hành lang vắng ngắt , Min đỡ mệt hơn tiến ra đi thẳng người lon ton tìm bộ quần áo mặc tạm rồi mới về . Tiếc là trời không giúp cậu , đang đi đàng hoàng thì có ca cấp cứu lao vào cửa và mọi người trong ca trực đụng mặt cậu . Cái khiến người ta ngạc nhiên không phải là cơ thể không mảnh vải của cậu mà vì cậu là ca chết kì lạ nhất trong ngày , hơn nữa cái khăn cậu đang quấn lại là đặc biệt của riêng nhà xác . Từ bác sĩ đến y tá ngỡ ngàng , có người hét lên lỡ tay làm rơi bệnh nhân trên cáng xuống ; cậu cũng hoảng quá quấn chặt cái khăn cắm đầu chạy ra ngoài 

Leeteuk đang trong tâm trạng không tốt sau cuộc gọi của Eunhyuk , vậy mà khi vừa đặt chân vào bệnh viện anh lại thấy cảnh … Sungmin quấn khăn chạy lung tung trong khuôn viên cùng cả đám y tá lẫn bác sĩ nháo nhào cả lên … 

-Gì thế này … 

To những ai đã đang và sẽ đọc chùa :Không cần phải miễn cưỡng như vậy đâu.Đọc bên web chính cũng đã hay lắm rồi mà.Mình ghét độc thoại một mình,và mình ghét việc bỏ công ra up chap chỉ để nhận lại những chap tiếp theo mình sẽ up. 

Sign đi nượm :">

My wordpress | My blog

0

 MultiQuote

 Reply

#26   stupidKiD_luvSJ 

SUPER

Posts: 389

Reputation: 1

Joined: 16-March 10

Posted 10 October 2011 - 10:28 PM

----------------

Chap 41

----------------

Teuk thấy sốc với cảnh này , còn những điều Eunhyuk nói là thế nào . Chết rồi mà sao lại quấn khăn chạy chơi rượt bắt với cả bệnh viện . Anh lắc đầu lấy tay che mặt hít hơi dài rồi mở mắt ra với hi vọng mọi chuyện chỉ là do hoa mắt , nhưng Min vừa mới chạy ngang qua khiến anh chẳng thể đứng yên , anh vội chạy theo Min 

Phần Min , từ cõi chết trở về chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với mình thì lại phải ôm khăn chạy khỏi chỗ này . Cậu không để ý thấy Teuk cũng đuổi theo sau mình vì nếu bắt được có lẽ người ta sẽ xẻ cả người cậu ra để xem cậu khác người chỗ nào đến mức ngồi dậy giữa nhà xác . Loay hoay không biết đường thoát , cậu chạy men theo dãy hành lang dẫn ra ngã rẽ nhưng xui xẻo thế nào mà lại vướng cái khăn ngay chỗ chậu cây , phút chốc nó tụt khỏi tay cậu và nằm lại đó để cậu trần từ trên xuống dưới 

Lúc này đúng là bạo loạn trong bệnh viện , y tá che mặt la hét , bác sĩ thì cố đuổi theo tóm cậu lại , Teuk chết đứng không biết xử lí thế nào . Đường cùng rồi Min lấy tay che chỗ cần che chạy thẳng về phía trước . Cùng lúc ồn ào bên ngoài là Eunhyuk đang mò mẫm đi tới , cậu định ra đón Teuk rồi sẽ có thời gian trấn tĩnh và nói rõ mọi chuyện 

-Lần này mình phải hết sức bình tĩnh thì mới nói rõ được , tỏ ra cái dũng khí của mình … 

Cậu vừa đi vừa gật đầu , mắt nhắm mắt mở bước chân ra ngoài thì bị ai đó đâm vào mình rồi té nhào ra . Đau đấy vì người kia đụng cậu khi đang chạy mà , mông ê ẩm Hyuk lờ mờ mở mắt ngẩng đầu nhìn kẻ đang đè lên mình 

-Ah … Ah … Ah … Min … 

Bao nhiêu quyết tâm dũng cảm lúc nãy bay đi mất , giờ kẻ đã chết đang nằm đè lên người cậu , tay chân nhúc nhích , mắt nhìn cậu thậm chí còn vươn 2 cánh tay gần như tóm lấy mặt cậu . Quá sức chịu đựng … Hyuk xỉu 

Nhưng thật ra Min cũng đang đau vì Hyuk đang đè lên tay cậu , ngẩng lên để định hình người mình vừa đụng trúng là ai rồi phát hiện ra Hyuk thì đưa tay lên phía trước cốt ý tìm điểm tựa để đứng dậy . Không ngờ chỉ có vậy mà Hyuk lại lăn ra xỉu 

Lại thêm tình huống khó xử , 2 đứa em đang nằm dài trước mặt Teuk , 1 đứa quần áo đầy đủ thì nằm dưới ngất xỉu đứa còn lại trần như nhộng thì nằm trên cựa quậy . Cảnh này rất dễ gây hiểu lầm , người ta sẽ nghĩ sao nếu thấy nó đây . Anh không suy nghĩ nhiều mà tóm cái khăn vướng lúc nãy trùm lên người Min , cuốn quanh người cậu cẩn thận anh quay sang xem Hyuk thế nào , không biết cậu đang ngủ hay ngất xỉu mà anh nghe có tiếng ngáy 

Chuyện lan đi nhanh chóng trong bệnh viện nhưng không ai biết nhân vật chính là ai , kinh nghiệm bản thân từ lần mình sống lại Teuk nhanh tay lót đường cho tất cả những ai biết chuyện , mua lại các đoạn phim quay chớp nhoáng từ những kẻ cơ hội . Tốn không ít nhưng cái quan trọng là bưng bít được chuyện . 2 bà mẹ thì ban đầu còn nghi ngờ sợ hãi , đến lúc thấy Min quần áo đầy đủ nằm yên trên giường cho bác sĩ khám thì mừng đến phát khóc ; Hyuk nằm phòng bên cạnh do cú sốc không mấy nặng nên chỉ cần ngủ dậy là tốt ; Sunghee thì chắc đã trở về bên anh mình … chỉ còn mình Teuk . Thật ra anh không biết mình đang làm gì , anh gấp rút nhập cả kiện hàng to về nhưng lại không xác định được mình sẽ giải quyết như thế nào , anh muốn tìm Changmin mà bản thân không thể làm được việc đó , nó đòi hỏi anh phải có gì đó hơn người về khoản tâm linh 

Đêm đó anh cố tình chạy ngang qua nhà YeWook , dừng xe 1 lúc trước khoảng sân mọc đầy cỏ dại Teuk đã muốn đẩy cánh cửa đó mà vào trong nhưng những chấm trắm mơ hồ trước cửa làm anh thấy ái ngại . Không hiểu sao anh có cảm giác Changmin đang hiện hữu ở đây , chỉ là cảm giác thôi , anh muốn kiểm chứng nó mà cuối cùng bị đẩy đi không thương tiếc . Cách duy nhất để chính mình nhìn thấy thế giới vô hình này là hoàn thành nó 

-Chuyện gì vậy … 

“ Anh … Lô hàng đã nhập hết về rồi … “

-Tốt lắm , đưa hết về công ty cho tôi 

“ Vâng … Nhưng sao lại nhập nhiều thế này … Lại chẳng có thứ nào liên quan đến nhau … “

-Việc riêng của tôi 

“ Vâng … “

-Ah , Kangin còn ở đó không ?

“ Còn ạh … Trưởng phòng đang kiểm lại trước khi xe đến … “

-Bảo cậu ấy đi thẳng đến nhà tôi luôn , có cậu ấy đi cùng thì tôi yên tâm hơn 

“ Vâng … “

Anh cúp máy , kiện hàng quan trọng để tạo nên nó đủ hoàn hảo cho chuyện này coi như đã an toàn , chỉ cần đợi về đến nhà nữa . Nhìn vào khoảng sân tối sáng lập lờ đó lần nữa , cảm giác về Changmin vẫn không mất đi và nó khiến anh cồn cào , nếu xong được nó trong tối nay ngay sáng mai anh sẽ mang đến tìm Changmin . Teuk nhấn ga nhẹ nhàng đi khỏi , những đốm trắng lúc nãy vừa tụ ngay cửa chỗ anh giờ tản ra bay đi mất . Từ trong nhà qua ô cửa sổ đầy bụi đôi mắt đỏ như 2 điểm sáng duy nhất ngóng nhìn theo làn khói vừa tan 

-Đi rồi 

“ Có vẻ anh ấy biết tôi ở đây … “

-2 người gắn bó như thế thì không cần nhìn thấy anh ấy cũng đủ cảm nhận được 

Changmin im lặng , nhóc nhìn thấy anh từ khi anh vừa đến , đôi mắt ngày xưa đã từng nhìn nhóc giờ vô vọng giữa không trung tìm kiếm thứ không hiện hữu . Nhóc muốn anh trở về cuộc sống của người bình thường vì bản thân anh đã quá đặc biệt , anh không cần đặc biệt hơn nữa . Quan trọng hơn nhóc muốn anh tránh xa việc này ra , anh là người đầu tiên nắm tay , cho nhóc nhớ lại cảm giác sống trong gia đình là thế nào . Anh quá đặc biệt với nhóc , tránh cho anh cái chết này là cách duy nhất Changmin có thể đáp lại tất cả tình cảm của anh 

“ Ah … Yesung đâu … “

-Trên đó 

Wook hướng đôi mắt buồn lên cầu thang đen huyền bí , cuối dãy hành lang này là căn phòng Sung đang giam mình trong đó cùng 12 linh hồn . Lần này thật sự rất gần Kibum nên anh chắc chắn sẽ không để bất trắc gì xảy ra , cũng gần 1 ngày rồi , gần đủ 24 tiếng trong căn phòng đầy bụi đó . Wook thường không tham gia vào việc này vì cậu tin Sung tuyệt đối , dần trở thành thói quen vì anh biết khi có cậu ở đó sẽ rất khó tập trung . Kế hoạch này Siwon không được biết , Sung đang có ý định xóa tên Won trong kế hoạch , tránh được 1 sinh mạng vô tội trong việc này và thường thì lính mới không có quyền ngồi chung ở nơi quan trọng 

Wook chỉ thở dài , cậu đang định rời đi thì nghe có tiếng bước chân trên cầu thang . Sung xuất hiện với bộ dạng mệt mỏi đầu tóc bết dính phủ đầy bụi , dáng đi loạng choạng 

-Mọi việc đến đâu rồi ?

Anh cất tiếng hỏi khi vừa thấy Wook , bản tính của Sung là không bao giờ quên mình là ai và đang ở đâu , dù mệt mỏi nhưng những việc quan trọng anh đều không bỏ sót

“ Vẫn ở đó … Nó có vẻ yên tĩnh … “

-Không di chuyển sao , khác quá so với Kibum 

“ Hay sinh mạng kia đang xảy ra chuyện gì khiến nó khó di động … “

-Có lẽ nó đang đánh lạc hướng mình 

Wook thấy trong điều không bình thường này có kế hoạch 

“ Đánh lạc hướng thế nào … “

-Nó ở yên 1 chỗ không phải quá dễ dàng hay sao , nó muốn mình đến đó àh

“ Cũng có thể lắm … Suốt bao năm trốn tránh thì nay nó lại công khai … “

-Càng tốt , kết thúc nhanh gọn 

Sung thở hắt sau câu nói đó , cổ họng anh đang khô cứng lại sau 1 ngày im lặng không nói không mở mắt . Cuộc nói chuyện với những linh hồn thường như vậy , chỉ có âm thầm và âm thầm . Anh tiến gần đến bếp trong khi Wook chạy vội theo , cậu sợ anh sẽ ngã do kiệt sức . Changmin đưa đôi mắt nhìn ra ngoài 

“ Chỉ mai nữa thôi … Kết thúc đi … Mai là nhật thực rồi … “

Đêm đó Teuk thức suốt để hoàn thành cái mà anh đang dang dở , Kangin ở cạnh anh suốt đêm phụ việc . Cái đầu thông minh cùng cơ thể khỏe mạnh thì quả là lí tưởng cho 1 phụ tá , thêm sự nhanh nhạy và trung thành khiến Teuk cảm thấy việc này không thể thiếu Kangin … có điều anh không nhận định rõ , công việc hay chính anh không thể thiếu 

Mãi đến tận chiều hôm sau Teuk mới có thời gian ghé qua nhà Sungmin , anh đến thăm xem tình hình của cậu thế nào và muốn hỏi trong khoảng thời gian đó linh hồn cậu đã đi đâu . Cửa không khóa , anh thong thả đi giữa dàn hoa giấy để thư giãn chính mình . Bước chân vào nhà thì anh phát hiện ra Eunhyuk đang ngồi dưới đất cạnh ghế 

-Eunhyuk , sao không lên ghế mà ngồi dưới này 

-Dạ … Anh mới đến 

-Ngồi đây không sợ muỗi cắn sao 

-Muỗi cắn … thì gãi ạh 

Câu trả lời khiến anh suy nghĩ nhiều về cậu , có chắc là cậu qua được kì sát hạch của Sapphire không hay do may mắn 

-Sao lại ở đây , hôm nay không ở nhà với mẹ àh ?

-Mẹ Min kéo mẹ Kyu đi đâu đó rồi , ăn mừng việc Min sống lại khỏe mạnh . Mẹ Kyu kéo luôn mẹ em đi rồi nên em đến xem Min thế nào 

-Sao trông em buồn vậy ?

-Anh ah … em có cảm giác dường như mọi người quên Kyuhyun rồi 

-Sao lại nói như vậy 

-Thật đấy , ban đầu là chết , sau đó mất xác rồi gần 1 tháng qua chẳng ai nói gì đến việc tìm kiếm … kể cả anh 

Teuk hơi nhói lòng vì câu nói đó , chẳng khác nào nói anh vô tâm 

-Không phải anh quên , chỉ là chưa có cách tìm được mà thôi 

-Em thấy Sungmin cũng vậy , dạo này cậu ấy có vẻ vui trở lại … Mọi người quên Kyuhyun rồi 

-Ai nói vậy 

Min từ đằng sau đi tới nhìn Hyuk , cậu ăn mặc chỉnh tề có vẻ sắp đi đâu xa 

-Em đi đâu vậy , sao không nằm nghỉ 

-Em chẳng bị gì để phải nằm nghỉ . Em đi tìm Kyu

-Chúng ta thì tìm được gì 

-Anh thì không nhưng em có Sunghee . Xin lỗi anh Teuk ah nhưng em phải tìm cho được , em có cảm giác Kyu chưa chết

-Chỉ là cảm giác của em thôi , người đã chết không thể tự nhiên sống lại được 

-Vậy em thì sao , không phải em cũng sống lại àh 

Teuk thấy ngượng miệng khi nói ra điều đó , anh cũng là người chết sống lại mà . Biết đâu Kyu cũng được linh hồn nào đó kéo dậy như anh , nhưng nếu vậy thì không bị lợi dụng cũng bị lấy mất xác 

-Trong khoảng thời gian đó … em có thấy gì không ?

-Không , em gần như không biết mình chết . Tất cả như 1 giấc ngủ 

-Không cảm giác được gì sao 

-Lạnh … Chỉ thế thôi , cảm giác lạnh đến lúc em sống lại giữa nhà xác 

Teuk im lặng , anh chẳng biết được gì về cái thế giới vô hình đang diễn ra xung quanh mình . Min không tốn nhiều thời gian nữa , cậu lách người đi qua anh 

-Khoan , không đợi YeWook àh

-Em không mấy tin tưởng vào 2 người đó , có vẻ họ không muốn giúp 

-Thì … Em định thế nào 

-Có Sunghee em sẽ cố tìm trong những gì mình biết 

-Đợi đã , hay ghé qua nhà YeWook xem sao đã rồi đi 

-Nhưng … 

-Nhanh lắm mà , biết đâu họ cũng đang tìm mình 

Teuk kéo Min đi , anh muốn thử vận may lần cuối trước khi dùng nó . Họ nhanh chóng đến nhà YeWook nhưng vẫn là cánh cửa đóng , bãi cỏ đầy hoang dại đó 

-Anh chờ đợi gì , đến cửa cũng không thèm mở mà 

-Khoan … 

Teuk cố ngóng mắt nhìn , chỉ tiếc là đôi mắt bình thường của anh chẳng thấy gì ngoài ngôi nhà mục nát . Min đang khoanh tay tỏ ra bực mình thì mắt cậu giãn ra , Sunghee nói gì đó với cậu 

-Sao , đi hết rồi àh 

-Ai đi hết 

-Sunghee nói trong nhà chẳng có ai , chỉ có những linh hồn đang rệu rã mà thôi 

Giờ thì cậu thật sự rất bực 

-Mình chẳng cần giúp đâu , nếu anh ngại em sẽ đi 1 mình 

Teuk thở dài nhìn thằng em nóng tính đang ngồi cạnh , anh biết tìm Kyu rất quan trọng nhưng Min vẫn chưa đủ ý thức về Kibum , cậu không biết nó nguy hiểm thế nào 

-Đành vậy 

Teuk lôi ra trong túi cái Ipad nhỏ , ngón tay anh trượt nhẹ nhàng trên nó vài đường rồi hiện ra những đường kẻ ngoằng nghoèo 

-Anh đang làm gì vậy ?

Hyuk ngạc nhiên nhìn vào màn hình nhỏ đó trong khi Min hiểu ngay 

-Bản đồ , giờ này anh lấy bản đồ làm gì 

-Đừng nóng , anh biết họ đi đâu . Lần trước khi đến anh đã cài chip vào người Ryeowook và Yesung rồi , chip định vị toàn cầu nên chỉ cần họ không ra khỏi trái đất là được 

Anh nhìn 1 lượt , phóng to thu nhỏ với tộc độ cực nhanh , Min cũng là chuyên gia trong công nghệ nên cả 2 cùng xem chỉ có Hyuk mãi vẫn chưa nhìn ra đó là tấm bản đồ 

-Họ đi xa quá rồi 

-Xa nhưng nếu nhanh chân có thể đuổi kịp 

-Với loại xe này sao , khó mà bắt kịp trong vòng nửa ngày 

-Xe này thì không nhưng anh biết loại có thể đi trong vòng 3h 

Teuk mỉm cười nhìn ra xa , trong đầu anh đang hiện lên cái tên đó , muốn tìm được loại xe anh cần thì phải đi vài nơi . Không giải thích nhiều anh cho xe đi như bay , lao vào đường phố Seoul mà vẫn không giảm tốc độ , cuối cùng dừng lại trước ngôi biệt thự nhỏ có khoảng sân rộng 

-Junsu … Junsu ah … 

Người có mái tóc nâu chải ngược chạy vội ra mở cửa , cửa vừa hé ra thì thấy ngay gương mặt với hàm răng được khoe hết kèm nụ cười 

-Anh , lần trước đi sao không gọi em 

-Anh thấy không tiện 

-Hôm nay đến thăm àh , nhất định phải uống với em đó 

-Anh có việc muốn nhờ 

-Việc gì , khó đến đâu em cũng làm 

-Thế này … em còn liên lạc với … 

Junsu nghe xong mặt tối sầm xuống 

-Có việc gì không anh , nếu không quan trọng thì em nghĩ không nên gặp 

-Họ giữ đồ của anh , anh chỉ muốn lien lạc để lấy lại thôi 

-Đồ gì ?

-Cái đó … cái anh quý nhất 

Junsu giờ hiểu ra , đúng là với Teuk thứ đó còn hơn cả bảo vật . Cậu gật đầu ngay

-Cũng dễ , em sẽ tìm ngay 

Teuk cười đắc thắng , anh quay ra xe đưa Min Hyuk vào nhà . Yoochun tiếp cả 3 rất chu đáo đúng như lời Junsu nói . Đến gần tối Junsu mới về đến cùng kết quả 

-Em đã tìm ra nhưng anh khoan xuất hiện 

-Sao vậy ?

-Lâu không gặp mà , nếu thấy anh chắc sẽ bất ngờ lắm . Em nghĩ anh nên chuẩn bị 

Cậu cười bí hiểm , anh thích nụ cười đó của cậu nhìn rất đểu mà lại cay độc , mỗi khi cậu cười thế này anh biết sắp có trò vui . Đến đúng nửa đêm , ngôi biệt thự trùm toàn màu đỏ cách đó không xa nhưng kín đáo , tất cả đang chìm vào màn đêm yên tĩnh thì đột nhiên điện thoại của chủ nhân vang lên inh ỏi 

-Jae … Jae ah … điện thoại 

Người con trai dùng tay khều người bên cạnh rồi rúc xuống tấm chăn nhung , người kia có hơi nhăn nhó nhấc điện thoại 

-Alo … 

“ …… “

-Alo … 

“ Ta đã về … “

Đầu máy bên kia tắt ngúm , im lặng đến đáng sợ . Nếu như nói đây chỉ là trò đùa thi chẳng thể dọa nổi Kim Jaejoong – chủ nhân thế giới ngầm tại Seoul này , nhưng nó lại khiến cậu tỉnh táo hẳn . Cái giọng nói ấy … ám ảnh quá 

-Yun … Yun ah … 

-Gì … vậy …

-Dậy đi 

-Chuyện gì … mai nói đi … 

-Nhanh lên , có chuyện rồi 

Người con trai tung chăn ngồi dậy gãi đầu 

-Mấy đứa kia bị tóm àh ?

-Không … nhớ Park Jungsoo không 

-Hả , sao lại nhắc đến người đã chết 

-Hắn chết rồi đúng không ?

-Em mơ ngủ àh , cách đây 3 năm chúng ta đã gài biết bao nhiêu thuốc nổ vào xe em không nhớ sao , kết quả là bó đuốc cực đẹp đấy … ai mà sống nổi 

Yunho vừa cưới vừa nựng nhẹ Jaejoong rồi nằm xuống ngủ 

-Khoan , dậy đi 

-Sao nữa , Park Jungsoo chết rồi , chết 3 năm rồi 

-Nhưng … vừa nãy 

-Ai gọi đó ?

-Là giọng nói đó 

Yunho còn đang thắc mắc thì điện thoại lại reo lên , Jaejoong sợ hãi vứt nó xuống giường trán đổ đầy mồ hôi , Yun nhấc máy 

-Alo … 

“ …… “

-Ai đấy ?

“ Ta đã về … “

Rồi lại tắt ngúm , lúc này thì nỗi sợ dâng lên trong cả 2 . Chính Yunho cũng không thể nhầm lẫn cái giọng nói đó 

-Tính sao , tính sao đây 

-Bình tĩnh nào , kẻ nào dám đùa giỡn vào giờ này 

Vừa dứt lời thì dưới nhà phát ra tiếng động , cả 2 run rẩy nhìn nhau . Yunho bước xuống trước còn Jaejoong theo sát phía sau , chậm rãi như trộm trong chính ngôi nhà của mình . Phòng khác tối và vắng , tấm ảnh chụp cả 2 trên bàn rơi xuống vỡ nát mặt kính 

-Chỉ là gió lớn thôi 

-Uhm … chắc không có gì đâu 

Họ tự trấn an nhau nhưng từ phía ghế lại phát ra tiếng nói 

-Ảnh … của … anh … đâu … 

Đúng là giọng nói năm nào , vừa nãy 2 lần trên điện thoại . Jaejoobg run lẩy bẩy đánh rơi khung ảnh còn Yunho thì không tin vào mắt mình , dáng ngồi đó đang ẩn hiện trên ghế 

-Anh … đang … hỏi … 

Jaejoong bỗng quỳ rạp xuống 

-Anh … em xin lỗi … năm xưa …

-Tại … sao … 

-Chỉ vì em ham tiền , ham quyền nên mới … 

-Giết … anh … 

-Em … Xin lỗi … 

-Trả … mạng … cho … anh … 

-Em … em sẽ thường xuyên chăm mộ cho anh … em hứa mà 

-Trả … lại … đây …

-Em xin anh , đừng mà 

-Anh trước đây bọn em cũng từng giúp anh rất nhiều , anh không thể bỏ qua sao …

-Mạng … của … anh … 

-Bọn em sẽ … sẽ làm mọi thứ anh muốn 

Đến lúc này thì Teuk đứng hẳn dậy , bước đến chỗ 2 kẻ đang run rẩy quỳ lạy kia 

-Vậy đưa nói ra cho anh 

-Không … em không thể chết 

-Anh có đòi mạng đâu , cái kia kìa 

Giờ thì giọng nói gần lắm , trong và rõ ; Yunho ngước lên nhìn và té ngửa ra sau 

-Anh … 

-Anh đây , người đấy … Đưa anh đến đó nào 

-Đâu cơ ?

-Anh biết 2 đứa đang giữ nó , bảo vật của anh 

Biết chẳng thể giấu được nữa cả 2 đành đứng dậy đưa Teuk đến chỗ đó . Gara sáng hẳn giữa đêm khuya , trong góc là chiếc xe đang được phủ kín 

-Sao lại thế này ?

-Anh bình tĩnh … bọn em vẫn luôn bảo trì nó tốt 

Teuk không nói không rằng tiến đến kéo tấm bạt xuống , lộ ra bên dưới là siêu xe chưa có ai được chiêm ngưỡng . Chiếc xe dành riêng cho kẻ thống trị như anh , tất cả đều là nhất 

-Đúng là nó 

Anh cười mỉm rồi khởi động máy thử , xem ra vẫn còn rất tốt . Anh đóng của xe ngoái nhìn ra 

-Chuyện xưa anh sẽ tính sau , giờ ra mở cổng cho anh 

Xe bon bon chạy ra sân , Eunhyuk lẫn Sungmin được 1 phen tròn mắt với những góc cạnh của xe , hoàn hảo đến ngạc nhiên . Junsu thì vui mừng hớn hở 

-Anh nếu cần giúp em sẽ đi 

-Không , em nên ở nhà thì hơn 

-Anh biết em không thể tách khỏi anh khi có chuyện mà 

Cậu cười nháy mắt , Teuk đủ hiểu đứa em này . Trong khi đó Min mở cửa xe bên chỗ anh 

-Em sẽ lái 

-Nhóc , cái này để anh … Em không dùng được nó đâu 

-Nhưng … 

-Để anh mở tầm mắt cho em 

Anh trả lời chắc nịch làm Min khó mà lay chuyển , cậu chuyển sang ngồi cạnh anh , Hyuk phía sau sờ soạng đủ thứ chỗ , chiếc xe đẹp nhất mà cậu từng thấy mà . Anh nhấn ga cho xe chạy , Junsu theo sau ; tốc độ phải nói là tuyệt đối đến cả Min cũng phải sợ , Junsu cũng không thua gì bám sát phía sau . Đơn giản là họ quá hiểu đừng đi nước bước của nhau 

Cái nơi ấy hiện ra trong mắt Changmin , tất cả kí ức ùa về , vui có buồn có . Chỉ còn 1 khoảng nữa là đến ngôi nhà đó , trong lòng nhóc bồn chồn như khoảng thời gian xưa chờ Kibum cùng đi học

-Cậu lo àh 

“ Không … Chỉ hơi nhói lòng thôi … “

-Nếu xong đêm nay tất cả chúng ta sẽ thế nào nhỉ 

“ Trở về với guồng quay của số phận … “

Wook nhìn lên bầu trời thở dài , hôm nay sẽ có nhật thực , là ngày kết thúc hay lại bắt đầu chuỗi tuần hoàn mới trong chuyện này . Sung đi trước , anh chuẩn bị tinh thần rất cao vì anh cảm nhận được nó thật sự rất gần 

Không cần mọi người đi xa , vừa đặt chân lên ngọn đồi thì gió từ đâu thổi mạnh đến , mang hết đám khói vướng bận kia và để lộ ngôi nhà … bên cạnh là tảng đá to 

“ Đến rồi àh … “

Âm thanh cũng thân quen , nhưng chưa bao giờ gần gũi . Changmin cần phải giữ vững lòng mình trong thời điểm này 

-Nhớ nhau quá nhỉ 

“ Ôi tôi nhớ các người lắm … Những con người khốn khổ … “

-Nhiều lời quá , nhanh đi 

Sung có vẻ nóng , anh chuẩn bị quá nhiều cho lần này 

“ Khoan khoan … Đông đủ đã … Dọn cho gọn … “

Câu nói bỏ lửng khiến ai cũng ngạc nhiên , nhưng nó nhanh chóng được giải đáp bằng tiếng động cơ xe vang từ xa , tiếng bánh xe nghiền nát mặt đất khi nó dừng lại . Changmin quay lại nhìn , nhóc thấy Teuk , anh đến tận đây để tìm nhóc sao , anh đâm đầu vào chỗ chết bất chấp như vậy sao 

Min loạng choạng xuống xe , tốc độ nhanh quá khiến cậu khó thở suốt đường đi nhưng hình ảnh tảng đá đó đập ngay vào mắt kéo cậu về thực tại . Cậu vùng chạy lên mà không biết phía sau là gì 

-Đừng … 

Wook giữ cậu lại 

-Bỏ ra , tôi phải tìm Kyuhyun … 

“ Hahahaha … Đến đủ rồi đấy … Dư vài người nhưng không sao … “

-Kyuhyun đâu 

“ Nôn nóng thế àh … Đợi chút nào … “

Min chỉ mong tìm thấy xác Kyu để mang về , dù miệng nói không tin rằng Kyu đã chết nhưng bản thân cậu vẫn âm thầm chấp nhận thực tại . Còn giờ thì sao , khi mà tất cả gần như đã yên tĩnh thì trong lòng cậu lại dậy sóng … làn khói đó là thế nào … tảng đá đó là sao … và còn thân người đang di chuyển ra khỏi tảng đá , đang lách luồng khói là ai … 

Quen thuộc lắm mà … 

-Kyuhyun … 

----------

Chap 42

----------

Cái bóng xiêu vẹo đó bước ra lập lờ khỏi đám khói , những bước chân khập khiễng như trẻ tập đi nhưng cái gương mặt đó sao có thể quên được . Sungmin hẫng đi 1 nhịp , cậu thấy khó thở như có ai đang cướp dần chút không khí ở nơi u ám này , đâu chỉ có cậu mà tất cả những người có mặt tại đây cũng thấy không tin nổi … Kyuhyun với gương mặt cố định cùng cái nhìn vô hồn về phía mọi người , cậu đang dần lộ diện 

Nước mắt chợt rơi vội ra khỏi mắt Min , cậu nên vui hay buồn đây khi Kyu xuất hiện trước mắt mình nhưng với bộ dạng này , bộ dạng của cái xác không hồn bị vực dậy . Sau gần 2 tháng thì Kyu cũng thay đổi nhiều , chẳng còn cái gương mặt hay cười mà cậu biết nữa , thay vào đó là các vết loét do tử thi phân rã ngay trên mặt , tay chân nơi thì tróc da nơi thì lộ những mảng thịt xám thậm chí thấy cả xương . Lẽ ra lúc này Kyu phải được yên nghỉ mới đúng , chứ không phải lang thang trong tay người khác như con rối thế này 

Chỉ cần nhìn sơ qua biểu hiện của Min và nét mặt của mọi người , Kibum đã biết mình đánh đòn tâm lý rất trúng đích . Còn gì tuyệt hơn khi cho họ đoàn tụ nhưng theo cách khác , nó chẳng nhân từ mà tốn công kéo Kyu dậy , từ lúc còn sống đến tận bây giờ cái định nghĩa giúp người chưa bao giờ có trong nó mà 

Có điều Bum biết là Yesung không bao giờ rung động trước những cảnh này , Sung là ai chứ - kẻ đã thoát khỏi cái chết ngay trước mắt mà nó chẳng thể làm gì , ngay cả lúc mọi người phân tán tâm lý thế này Sung vẫn không rời mắt khỏi nó . Không khó để anh tìm ra Kibum dù nó trốn cỡ nào , khi lọt được vào tầm ngắm thì nó chẳng chạy thoát khỏi ánh bạc quyền lực từ mắt anh 

Kyu đứng yên cách mọi người 1 khoảng , mắt mở to như ai đó căng ra , cậu không nhào đến như trong phim mà chỉ lặng lẽ đứng đó . Đây là điều mà Bum đang nhắm đến , nó sẽ để Kyu kéo Min đến thì Teuk chắc chắn không đứng yên ; mà với kẻ lụy tình như Min thì cái bóng đen lấp ló phía sau kia cũng chẳng cản nổi . Giết được 2 kẻ vướng víu đó sẽ làm tâm lý Wook vốn yếu càng lung lay hơn , thiếu kẻ đồng hành Sung khó mà xoay trở được với cái bẫy mà nó đặt sẵn . Khoảng thời gian không đối đầu cũng đã lâu , đủ cho cả 3 nâng cao chính mình mà nhất là với nó , tính toán nhiều hơn vì giờ nó đã có Hae . Kibum xếp sẵn chỗ này , tự ngồi yên để Sung dò ra và nó đang háo hức chờ kế hoạch này thành công

Chỉ có điều … có lẽ nó phải hụt hẫng lần nữa bởi Sung không đơn giản là đến , anh cũng đã tính toán nhiều . Bao lần mệt khỏi khiến anh muốn bỏ cuộc , cuối cùng không nỡ nhìn những linh hồn kia vất vưởng nên đành gượng dậy . Anh tỏ ra cố sức để thu hút sự chú ý từ Kibum và anh đã thành công khi nó chẳng nhận ra 1 điều – rằng Onew , linh hồn đầy quyền lực không có mặt tại đây . Sung đã khéo léo ra lệnh Onew lẩn đi , anh biết mình chẳng còn đủ sức để đối đầu với Kibum , lần này nhất định cần giúp sức rất nhiều nên sắp xếp để Onew tấn công khi tất cả yếu sức . Lần này anh cũng chẳng cần Siwon , Sung cố gạt con người đáng thương vướng phải cái oan nghiệt này ra , tránh được 1 mạng người . Thời gian anh căn dặn Onew là vào đúng nửa đêm , ngay khi nhật thực xảy ra thì đồng loạt đến cùng những linh hồn kia , khoảnh khắc trời đất lẫn lộn đó là lúc cánh cửa mở … có thể tất cả sẽ bị hút vào nhưng đó chính là cách để kết thúc 

Thời gian không còn nhiều , Sung nhìn sang Wook ra hiệu thì nhận ra ánh mắt cậu đang ngạc nhiên nhìn đi chỗ khác . Min lao người về phía Kyu và ngay sau là Teuk cố đuổi theo , quá hợp với kế hoạch của Kibum . Trong Min hiện giờ chỉ còn mỗi Sunghee là đủ tỉnh táo , cậu cố kéo anh mình lại 

“ Đừng mà … “

-Buông ra … Kyu ah …

Min hét lên , vùng vẫy dù chẳng ai đụng đến cậu . Đột ngột Kyu giơ cánh tay cầm súng lên bắn 1 phát trượt ngang qua mặt Min …

Cậu dừng lại ngay té ngã xuống đất , thế này là sao … 

-Tại sao lại … có súng 

“ Là do Kibum xếp đặt … Anh không nhận ra sao … “

Nó cười thích thú , đùa vui chút thôi , nó cố tình để Kyu bắn trượt cho vui để mở màn ấn tượng . Giờ thì Changmin lẫn Sunghee đã hiểu ý định của nó 

-Xếp đặt gì ?

Min nằm dài cả người lấm lem thở dốc , tay trái của cậu đập mạnh xuống đất lúc ngã nên giờ đau điếng . Kibum không muốn bỏ lỡ cơ hội giải thích , tiếng nó vọng xa từ sau tảng đá 

“ Ta có xác … Và cần hồn … Lee Sungmin ngươi không nhớ quang cảnh này àh … “

Sau khi Kyu chết vài ngày Kibum đã âm thầm đến vực xác Kyu dậy , với tham vọng dùng chính cái xác này chống lại mọi người nhưng dẫu sao thì người cũng đã chết , ngoài cái xác thì nó chẳng thể làm gì . Buộc lòng phải tìm linh hồn nào đó gán vào , nhưng nó lại không dùng cái nào trong vô số linh hồn mà nó tóm được mà nhắm vào Sungmin , triệt tiêu được 1 kẻ ngông cuồng như Min thì bắt buộc cái hồn kì lạ theo sau sẽ tự nhập vào xác . Linh hồn khi vừa vào xác thì cần thời gian để thích nghi , nếu đó chỉ là linh hồn đeo bám thì không bao giờ điều khiển được thể xác , đồng nghĩa với việc vừa giúp ích cho nó vừa hạ được 1 người . Có điều nó không nghĩ rằng linh hồn kia là em song sinh của Min … và đến tận bây giờ nó vẫn không biết 

Changmin sau hồi im lặng dài để trấn tĩnh chính mình cuối cùng cũng quyết định xong , nhóc biết Kyu chỉ là cái xác không còn Kibum thì độc lập , Hae lại không có ở đây càng rõ ràng quyết định của nó là giết Eunhyuk . Thay vì trở về bên Teuk để giúp anh thoát khỏi cái chết thì nhóc đi thẳng đến chỗ Bum , nhóc muốn giải quyết 1-1 … chỉ 2 kẻ liên quan đến nhau . Nhóc tiến đến sát tảng đá , ngang qua Teuk và như đã gắn kết với nhau trong khoảng thời gian nào đó anh tự cảm nhận được cảm giác thân quen , dĩ nhiên là chỉ trong khoảnh khắc nào đó cũng đủ khiến Teuk thấy ấm lòng , anh biết Changmin đang ở đây 

“ Lâu không gặp … “

“ Changminnie … Qua với Bum nào … “

Trên gương mặt vô hình khuyết mất đôi mắt đó nở 1 nụ cười , nhưng Changmin đã thôi không ngây ngô nữa . Nhóc nhìn với đôi mắt sắc 

“ Xưa rồi … Dẹp đi … “

Gió thổi lớn đột ngột kèm giọng cười mà ai cũng nghe thấy , Bum vụt biến mất trước mắt Changmin nhưng nhóc biết nó sẽ không đi đâu trừ khi giết hết những người ở đây . Đầu tiên là cảm giác gần gũi , sau đó đến khoảng không im lặng và giờ là giọng cười không biết từ đâu vọng về khiến Teuk thấy mình hoang mang , anh chẳng nắm được tình thế hiện giờ ra sao . YeWook thì cứ như tượng nhìn về phía tảng đá lớn kia , Sungmin đang nhăn nhó ngồi dậy vì cánh tay đau , thêm YooSu lơ ngơ không biết mình đang ở đâu . Rối quá , Teuk đành để Min nằm đó chạy về xe lấy mấy món đồ mà anh dày công làm ra ; không biết linh tính mách bảo thế nào tối qua anh đã cố làm 3 cái vừa đủ . Đưa vội 2 cái cho YooSu anh chạy ngay đến chỗ Min 

-Anh ah , đưa em làm gì vậy ?

Junsu cầm cái kính khó hiểu , anh trả lời mà không kịp quay lại nhìn cậu

-Đeo vào , nhanh lên … Cả Yoochun nữa

Tuy còn chưa hiểu Teuk có ngụ ý gì nhưng Junsu lại rất nghe lời anh , cậu đeo vào và chỉ trong cái chớp mắt tháo ngay nó xuống , bắt đầu đổ mồ hôi . Yoochun lo lắng nắm tay Su thật chặt , có cảm giác gì không , cái cảm giác mà lần đầu tiên nhìn những linh hồn vây quanh mình kín đến mức giống địa ngục . Cặp kính mà Teuk đưa đâu phải loại thường , nó ngốn của anh biết bao nhiêu thời gian , tiền bạc và công sức . Chỉ dựa vào cuộc nói chuyện ngắn với Sunghee mà anh tạo ra được đôi mắt nhân tạo nhìn vào thế giới vô hình này , dựa vào những suy nghĩ từ bộ óc thiên tài của mình . Khi tạo ra mắt nhân tạo này khả năng nó gây nguy hiểm là rất lớn vì nó dễ vỡ , chỉ cần chấn động nhẹ cũng đủ khiến cấu trúc gãy nát thậm chí đâm thẳng vào mắt … nhưng Changmin là động lực lớn nhất để anh hoàn thành nó , anh muốn thấy nhóc lần nữa bằng chính đôi mắt mình 

Teuk chạy đến đỡ Min ngồi dậy , cậu không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh cầm kính quay lại 

-Giờ này mà anh đeo kính sao ?

-Đừng coi thường , có thể anh thua em về đôi mắt nhưng về công nghệ thì không

Anh hớn hở đeo nó vào , chắc chắn phải thấy được Changmin . Nhưng vẻ vui mừng đó nhanh chóng được thay bằng sự ngạc nhiên , anh thấy Changmin rồi … có gì đó không đúng , Changmin đây sao . Trước mắt anh không còn là cậu nhóc nhỏ ngày nào nắm tay mình nữa , không còn dáng dấp thấp bé hay đi cạnh anh mà thay vào là thứ gì đó anh không thể giải thích . Teuk tháo kính ra nhìn xuống đất , cố nhắm chặt mắt rồi đeo ngược vào , dường như anh không nhầm và chính xác là Changmin đã trở về hình dáng thật sự của mình … hồn ma rệu rã 800 năm với hình hài hệt như khi nhóc chết , thảm khốc đến mức không thể gọi đó là cơ thể người

Quá hụt hẫng , đây không phải hình ảnh mà mấy ngày trước anh muốn thấy . Và ngạc nhiên hơn khi đối diện Changmin lại có thêm 1 khối mà anh không biết nó là gì , có thể là Kibum vì nó chẳng khác nhóc là mấy . Anh nhìn sang Min , anh thấy 2 Sungmin cùng 1 lúc nhưng chỉ có 1 Sungmin rõ ràng , Sungmin còn lại rất mơ hồ . Anh lại nhìn về phía YooSu , họ đeo kính rồi và đang rất hoảng loạn . Giờ thì Teuk mới nhìn lại mình , nhìn xung quanh , rất rất nhiều những cái bóng mờ ảo vây quanh anh ; trên ngọn cây , dưới mắt đất , trên từng tảng đá hay lơ lửng theo hướng gió 

Anh quá lo sợ cho tất cả những ai đang ở đây , chỉ có mỗi Eunhyuk là anh không lo vì … cậu vẫn còn trên xe và đang trong tình trạng không biết cách xuống . Khi nãy thì có Sungmin mở cửa nên cậu nhanh chân tót lên xe , còn lúc mới đến thì Min nhanh chân quá cậu xuống không kịp ; giờ thì cửa không biết mở mà bên ngoài thì mọi người cứ như đang hóng mát , còn đeo kính , vừa tối vừa xa nên cậu không biết Kyu đang hiện diện ở đây với vai trò của 1 cái xác . Nhưng Teuk cố tình làm vậy , lợi dụng lúc Hyuk còn đang hoa mắt vì tốc độ anh đã cài sẵn chế độ tự động cho xe . Đây là mẫu xe được thiết kế riêng cho anh , nó hiện đại hơn chiếc DaeWoo vì mang vẻ ngoài của Ferrari nhưng động cơ lại thuộc hạng siêu cấp , thêm các phụ tùng được anh lắp đặt từ những gì tốt nhất , khả năng nhận dạng giọng nói và còn chưa kể YunJae đã nâng cấp nó trong 3 năm qua . Chỉ cần bên ngoài quá nguy hiểm Teuk sẽ dùng giọng nói điều khiển nó đến tọa độ nhà Hyuk mà anh đã cài sẵn . Chỉ có Hyuk vẫn còn đang láo ngáo không biết anh vội lấy chiếc xe rồi đi như bay đến đây làm gì 

-Vội như vậy chỉ để hóng gió àh …

Cậu thở dài nằm phịch xuống ghế … nhắm mắt ngủ 

Bên trong Hyuk thảnh thơi bao nhiêu thì bên ngoài căng thẳng bấy nhiêu . Changmin cứ đứng nhìn Kibum mãi từ nãy đến giờ trong khi Sung đang rất nóng lòng , theo kế hoạch thì chỉ cần nhóc tấn công trước như ra hiệu thì cả anh và Wook sẽ cùng hành động … nhưng sao cứ đứng mãi thế 

“ Không ổn rồi … Đừng hấp tấp … Sẽ hỏng hết chuyện … “

Wook thấy lòng mình không yên , lần này thì Sung lại không giữ nổi bình tĩnh . Đúng như cậu lo , khi còn chưa kịp cất tiếng thì Sung đã lao đi về phía tảng đá , anh vượt qua tất cả và dồn hết sức mình lên đôi tay . Thế này thì rất không ổn vì anh lại làm theo đúng ý Kibum , nó đứng yên nhìn Changmin thì nhóc không thể ra tay , điều này làm Sung mất kiên nhẫn sẽ lao nhanh vào cái bẫy mà đặt sẵn , để kẻ thù sập bẫy mà không tốn chút sức lực nào 

Nhưng Changmin đoán trước được điều này , có quá đơn giản không khi nó chỉ đứng yên và chờ tấn công , không biết cái bẫy là gì thì tốt nhất là nhóc đứng chờ cơn thịnh nộ của Sung trào ra , khi đến gần thì cái bẫy sẽ lộ lúc đó mới dễ dàng xoay sở . Sự tĩnh lặng của nhóc cũng khiến nó bất an phần nào , không sao , có cả khối bẫy nó bày sẵn mà 

Wook theo ngay sau Sung , cậu vừa mong anh đừng làm gì mà cũng muốn anh tấn công . Nghịch lý quá vì nếu tấn công vào thời điểm này rất nguy hiểm , càng im lặng thì càng đáng sợ nhưng nếu Kibum sơ hở khi gặp lại Changmin thì đây quả là cơ hội bằng vàng . Teuk thấy cảnh YeWook đua nhau chạy thì đeo vội cặp kính vào xem chuyện gì , vẫn là 2 khối không xác định Changmin và Kibum còn gần đó là Sung , anh chẳng hiểu gì nhưng Sunghee thì biết , cậu nhìn về hướng đó với đôi mắt lo sợ 

“ Anh ah … Chỗ này bắt đầu nguy hiểm rồi … “

-Sao … 

“ Mình mau đi thôi … “

Sunghee chờ cho Min đứng dậy nhưng cậu lại không muốn , Kyu vẫn đứng đó mà , không đời nào cậu để Kyu sau mình mà quay lưng đi 

-Không , anh không đi đâu hết 

“ Anh đừng cố chấp nữa … Đó chỉ là cái xác thôi … “

-Xác thì sao , anh nhất định không đi 

Cậu quả quyết như vậy , ngồi duỗi chân ra nhất định không nhúc nhích . Thật sự thời gian không có nhiều để đôi co , nguồn lực rất lớn đang tỏa ra từ tảng đá đó và không ai biết nó bộc phát lúc nào . Sunghee nhìn sang Teuk 

“ Anh … Em biết anh thấy em … Giúp em mang anh Sungmin ra chỗ khác … “

Teuk không lo nhiều cho YeWook vì hầu như họ chẳng sợ gì , người đáng lo nhất là Sungmin , gặp Kyu trong tình thế này chắc chắn tinh thần cậu đang lung lay rất nhiều . Anh xốc 2 tay ngang người Min rồi kéo cậu dậy nhưng cậu vùng vẫy xô anh ra 

-Đi thôi 

-Em không đi … 

“ Nếu không đi sẽ chết tan xác mất … “

Min thở dốc , cậu nhìn Kyu rồi vùng chạy đến đó . Quá bất ngờ đến mức cả Sunghee cũng không kịp trở tay 

-Tôi sẽ mang cậu đi , đừng sợ Kyuhyun 

Teuk nhanh chân đuổi theo trong khi Min đã đến rất gần Kyu , cậu không suy nghĩ mà nắm lấy bàn tay kia … cái lạnh nhanh chóng phủ cả tay cậu đến mức rùng mình thả tay Kyu ra . Cậu đang nắm tay 1 xác chết , nhưng qua đôi mắt cậu cái thả tay kia như đang làm Kyu tổn thương , cậu nhìn gương mắt cứng của xác chết như đang thấy Kyu giận dỗi . Chần chừ trong giây lát rồi cậu tiến gần hơn , triệt tiêu tất cả khoảng cách giữa cả 2 … chỉ 1 bước chân nữa thôi cậu sẽ gần Kyu hơi bao giờ hết … 

BÙM … 

Tất cả những ai có mặt ở đó đều rất ngạc nhiên , kể cả Kibum , không ngờ cái bẫy phụ lại được sử dụng trước cái bẫy chính . Chẳng phải cú nổ do bom đạn mà đó là sự giải phóng 1 luồng khí cực mạnh , khi vừa phát tán vào không khí thì gây tiếng động lớn đồng thời hất tung cả Sungmin lẫn Kyuhyun . Cậu bay lên rồi đáp xuống 1 cách nặng nề , cánh tay đã đau nay còn đau hơn khi cậu chống nó xuống đầu tiên nhưng đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi Kyu . Xác Kyu cũng bị hất đi 1 nơi khác khá xa chỗ cậu , chỉ có điều nó như khối thịt bị cắt khỏi cơ thể , rơi xuống lăn lóc trên nền đất 

Teuk chạy đến kéo cậu dậy nhưng Min vẫn cố đẩy tay anh ra

-Em muốn sao đây , đừng bướng nữa 

-Không mà … em … phải mang … Kyu về …

Cậu nói trong tiếng nấc , mắt ngấn nước . Giọt nước đó thấm ướt đất , làm mềm lòng Teuk 

-Hãy cố ra chỗ xe , anh sẽ mang Kyu theo 

Cậu mở to mắt nhìn anh , với vị trí là anh lớn Teuk không thể để bất cứ ai gặp chuyện gì , anh hiểu giờ mà không mang Kyu theo Min nhất định sẽ chết tại đây . Anh đứng dậy , chậm rãi tiến đến chỗ Kyu , cặp kính vừa chịu cơn chấn động bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ ở mắt trái

“ Mong là cầm cự được đủ thời gian … “

Mắt trái chỉ nhận được những hình ảnh mở ảo , vốn các linh hồn đã không rõ ràng giờ thêm mờ ảo thì Teuk chỉ trông mong mắt phải không gặp sự cố . Nhưng chỉ sau vài bước chân thì anh nhận thấy rõ nơi vừa phát ra tiếng nổ đang có chuyển biến gì đó , từ lỗ tròn trên mặt đất những bóng mờ bắt đầu trào lên , hình ảnh từ cả 2 mắt cho anh biết đang có vô số những linh hồn từ bên dưới thoát ra ngoài , làm tăng thêm số linh hồn hiện tại và khiến không khí càng lạnh hơn 

Đã lỡ hứa với Min nên buộc lòng Teuk phải qua chỗ Kyu , ngang qua cái lỗ ấy sao mà rợn cả người , anh còn nghe cả những tiếng rên rỉ từ những người đã chết . Khi tóm được tay Kyu anh thấy nhẹ nhõm biết bao nhiêu , tuy bàn tay lạnh cứng này có thể tuột ra khỏi cơ thể bất cứ lúc nào nhưng sao anh lại thấy vui khi nắm được bàn tay này . Khẽ kéo người Kyu lên tay mình , mùi tử thi đang phân rã lan khắp người khiến anh muốn nôn , cái mùi này là lí do ngay cả những người trong ngành pháp y cũng ái ngại với tử thi lâu ngày được tìm thấy 

Min cố lê chân ra đến gần xe , sức lực không cho phép nên cậu ngã ngay gốc cây . Cảm thấy chỗ này khá yên tâm cậu quay đầu nhìn về phía sau . Mọi thứ vẫn hết sức phẳng lặng , Sung chạy đến gần tảng đá cũng dừng lại như tượng , Wook có vẻ thận trọng phía sau nhưng cậu không quan tâm những người đó , mắt Min dừng lại 1 chỗ rồi tự cười . Phía xa kia cậu thấy Teuk đã mang được Kyu và sắp đến chỗ này , nụ cười thật sự sau gần 2 tháng là nụ cười cậu dành cho 1 cái xác 

Changmin nghĩ khoảng thời gian để cậu nhìn Kibum đã đủ , khoảng thời gian để cả 2 nhìn lại đúng bản chất của nhau . Sung nhờ có Wook theo sau kịp ngăn cản nên vẫn chưa làm gì quá khích nhưng kiên nhẫn của anh rất có hạn , Changmin cứ im lặng mãi nên anh không đợi nữa . Sung nhấn bước đến gần tảng đá và … 

BÙM … 

Giờ thì chính anh đã khích cái bẫy chính mà Kibum mong muốn , lần này không giải phóng bất cứ gì mà nó mang nguồn lực cực lớn , thổi bay cả YeWook lần Changmin . Sai lầm này là do Sung vì cái bẫy chính dành cho anh , năng lực của anh nghịch với bản chất của cái bẫy nên chỉ cần đặt chân vào sẽ như 2 cực của nam châm hất tung anh , đặc biệt hơn nó thổi bay cả linh hồn lẫn con người 

Teuk cũng không nằm ngoài chấn động , cú nổ mạnh làm anh mất đà té nhào về phía trước tuột tay làm rơi xác Kyu ra ngoài . Cơ thể phân hủy vốn đã yếu ớt lại phải chịu cả 2 cơn chấn động khiến lớp da bên ngoài gần như rách toạt ra . Min không thể để Kyu nằm ngoài nơi nguy hiểm đó , mặc những lời can ngăn của Sunghee cậu bò ra kéo tay Kyu vào và vô tình quên mất Teuk cũng đang gặp nguy hiểm ngoài đó 

Anh biết tình thế này không thể trách cậu , ích kỉ vì người mình yêu không đáng trách nhưng cậu có thể vô tâm như vậy sao . Min vừa kéo Kyu lại gần mình thì từ sau có ai đó vượt ngang qua cậu kéo Teuk vào . Junsu vừa nắm được tay Teuk đã ném cho cậu cái nhìn không mấy thiện cảm , cậu dám phớt lờ Teuk thì qua khỏi chuyện này cũng đừng mong yên thân với Junsu 

-Anh không sao chứ ?

-Không sao … Yoochun đâu ?

-Vào xe rồi 

-Em cũng vào đó đi 

-Em không bao giờ để anh 1 mình cả 

-Nghe lời anh đi , nguy hiểm lắm 

-Lần này thì nghe em , kính vỡ hết rồi kìa 

Su tiện tay tháo cái kính nứt toác cả 2 bên ra và đeo vào ngay cho Teuk cái mới , cậu còn bỏ cái kính nứt vào túi chứ không vứt đi bởi cái thói quen từ bao năm trước là bất cứ gì chưa qua ý Teuk thì dù tan nát cỡ nào cậu cũng giữ lại . Min chẳng quan tâm cái nhìn của Su , cậu có sợ bất kì ai đâu , thoát ra khỏi đây không biết ai nên sợ ai ; kéo được Kyu sát vào mình rồi cậu mới nhận ra cái mùi tử thi đó , thật sự đây là lần đầu cậu tiếp xúc với xác chết nhưng sao chẳng có cảm giác gì sợ hãi … có phải vì đây là Kyu không 

Sung loạng choạng ngồi dậy , không ngờ người cẩn thận như anh chỉ vì 1 phút nôn nóng lại đẩy tình thế lên thế này , nhưng cái anh bắt đầu lo là Wook … cậu nằm cách anh 1 khoảng và đang bất động . Tự nhiên Sung thấy sợ , anh nhanh chóng ngồi dậy và đến xem cậu thế nào 

-Làm ơn … Wook ah …

Anh thấy mình có lỗi khi cậu bất động thế này , lỡ có chuyện gì không hay với cậu thì sao , vẫn có nhiều điều anh chưa nói với cậu mà , cậu mà có chuyện gì thì những điều thầm kín anh sẽ nói với anh … Rằng anh … 

-Sung ah … 

Cậu ngồi dậy nhìn khi anh chỉ còn cách vài bước , thế là những cảm xúc lúc nãy bay mất , cả gương mặt đầy lo lắng kia , trả lại Yesung cứng cỏi của mọi khi . Anh khựng lại ngay và nhìn cậu bằng đôi mắt bạc 

-Chúng ta tính sai gì đó 

Wook có vẻ thất vọng , cả người cậu đang đau lắm do cú ngã , không muốn anh lo nên cậu cố gắng ngồi dậy nhưng gương mặt này lại là thứ cậu không thích . Anh chẳng biểu hiện chút lo lắng nào , hay vì cậu quá quen thuộc nên những việc như quan tâm là quá dư thừa với anh 

-Có lẽ anh quá hấp tấp

-Hmm … Changmin đâu nhỉ ?

Cả 2 lảng đi chuyện khác , 800 không đủ để họ nói hết lòng mình thì chỉ với 1 cú ngã và chút lo lắng không bật thành lời thì khó làm cả 2 thành thật với nhau 

“ Chúng ta tính sai … Và cả nó cũng tính quá kĩ lưỡng … “

Changmin xuất hiện cạnh họ , nhóc thấy bất an cho kế hoạch của Sung , để Onew ở lại quả là bước sai lầm lớn 

-Không thay đổi được gì đâu , quá sát thời gian rồi 

Sung ngẩng mặt nhìn lên , chẳng bao lâu nữa nhật thực sẽ xảy ra , từ đây đến đó nhất định phải để Kibum phân tán thì mới mong sự xuất hiện của Onew có hiệu quả … Còn nếu không , guồng quay mới lại bắt đầu 

Sunghee ngồi cạnh anh mình sau gốc cây , cậu biết rõ mọi chuyện đang khó khăn , cậu rất muốn giúp nhưng để Min 1 mình thì không yên tâm 

-Sunghee … Em ra đó giúp họ đi 

“ Nhưng … Còn anh … “

-Có anh Teuk ở đây rồi 

“ Em … “

-Anh sẽ không sao , anh sẽ ngồi yên ở đây 

Sunghee đến trước mặt Teuk 

“ Anh ah … Trông chừng anh Sungmin giúp em … “

Cậu yên tâm hơn rồi quay lưng tiến ra , nhưng cậu vừa rời khỏi gốc cây thì phát ra âm thanh lạ . Kyuhyun trở người đè nghiến Min xuống đất , 2 tay bóp chặt cổ và nhìn cậu bằng đôi mắt vô hồn . Teuk dĩ nhiên trở tay không kịp … và họ rơi vào cái bẫy thứ 3 …

-------------

Chap 43

-------------

Bẵng đi 1 thời gian không nghe bất cứ mệnh lệnh nào từ Yesung , Won thấy cuộc sống mình nhẹ hẳn đi và gần như trở lại bình thường , nhưng sâu thẳm góc gách nào đó của vấn đề cậu thấy rất không ổn . Trước đây vốn rất căng thẳng mà , từ sau cái đêm Kyu chết thì mọi thứ lại trở nên im ắng cứ như cậu bị chính người trong cuộc gạt ra ngoài . Ban đầu Won nghĩ thế này cũng hay , không can dự gì đến cái thế giới cùng những linh hồn phức tạp đó nữa … nhưng đêm nay thì bật dậy lái xe đến nhà Sung để hỏi rõ 

Ngôi nhà vẫn vắng lặng như mọi ngày , u ám , dơ bẩn , hoang tàn và có chút lạnh lẽo của những vong hồn . Cậu bước đến gần cửa đưa tay đẩy , vẫn là âm thanh kim loại lâu năm bất chợt di chuyển phá tan cái yên tĩnh của màn đêm . Có quá im ắng hay không …

-Wook ah … 

Không có lời đáp lại … mà thay bằng giọng nói vang thẳng vào tâm trí 

“ Họ không còn ở đây … “

-Onew … Ông nói vậy là sao 

“ Cậu phải hiểu chứ … Họ đi rồi … “

-Đi đâu mới được , đi mà không có tôi sao ?

“ Cậu chẳng là ai cả … Có hay không chẳng quan trọng … Vả lại họ làm vậy là cho cậu cơ hội sống … “

-Tôi có thể yếu kém nhưng không hèn nhát , số phận áp đặt tôi vào việc này thì nó phải kết thúc cùng với tôi 

Onew đưa mắt nhìn Won , ánh mắt già nua theo năm tháng nhìn con người đang hiện hữu với cả tuổi trẻ phía trước . Vong hồn không có quyền tước đi mạng sống của bất cứ ai , hơn nữa đây là lệnh của Yesung thì khó mà làm cãi lại 

“ Đừng phung phí mạng sống của mình … Hãy về đi … “

-Khoan đã , không phải tất cả những linh hồn ở đây đặt 1 phần niềm tin vào tôi hay sao , không phải tôi đã hứa rồi sao , máu của tôi của rơi trong ngôi nhà này … Có nghĩa là tôi gắn với nó , dù lần này đi có thể người trở về không phải tôi nhưng ít ra chính tôi sẽ thanh thản hơn bây giờ 

“ Cậu không cần bận tâm … Yesung đã xóa hết những gì gắn kết cậu với nơi này rồi … Quay đầu là bờ … “

-Phải … Quay đầu là bờ … nhưng không ngờ là biển … Tôi thà lao xuống vực thẳm chứ không để mình chìm dưới làn nước kia 

Onew phì cười , Won là người đầu tiên trong suốt bao năm qua bị gạt khỏi chuyện này , người được Sung trao lại mạng sống nhưng cũng là người đầu tiên vứt mình vào cái nguy hiểm này . Dường như những người dưới Sung đều có chung đặc điểm , là cãi cố và bướng bỉnh 

“ Vậy hãy làm sao cho không chết uổng … “

-Được … Đi thôi 

“ Không cậu ở lại … “

-Ở lại là sao ?

“ Cậu sẽ làm thay việc của tôi … Chờ cho nhật thực đến mở khóa ở cửa cho tất cả linh hồn thoát ra … Chỉ cần theo họ cậu sẽ tìm được nơi kết thúc … “

-Còn …

“ Tôi sẽ đi trước … Yesung chắc chắn đang thất thế … “

Won gật đầu với ánh mắt cương quyết . Onew yên tâm hơn với kế hoạch riêng của mình , hơn nữa ngoài Won ra thì vẫn còn Key , Jonghyun , 2Min … đủ sức để thực hiện phần còn lại mà không cần mình 

Tại ngôi nhà khác cũng có sự chuẩn bị trong đêm tối nhưng theo chiều hướng khác 

-Thật không ngờ hắn ta còn sống sau sự cố đó 

Jaejoong tức giận đập bàn thật mạnh trong khi Yunho đang ngắm nghía mấy khẩu súng , lên nòng thử và đưa ra cửa sổ bắn 1 phát vang trời 

-Thậm chí còn ở ẩn … nhưng hôm nay thì không thể đâu 

-Có thể chúng ta quá sơ suất , không đủ để cháy hết chiếc xe 

-Không , do hắn may mắn thôi 

-Nhất định đêm nay phải khử cho được 

Jae nghiến răng với cái nhìn cay độc vào tấm ảnh đang cháy trong lò sưởi 

-Cứ yên tâm , chỗ này đủ để giết cả đoàn người đấy , cứ xả giận cho nát xác thì đừng mong đội mồ sống lại 

Yun cười chắc chắn , họ hôn nhau thật sâu rồi để sẵn súng ở nơi thuận tiện , ra xe phóng theo cái chấm đỏ đang nhấp nháy liên tục trên màn hình máy . Hơn ai hết Yunho cũng là 1 tay hiểm độc , tính toán không bao giờ sai hay bỏ sót , sự trở lại của Leeteuk lần này là lỗ hổng đầu tiên trong hàng vạn kế hoạch từ trước đến giờ , dĩ nhiên anh sẽ không để sót . Còn Jae nổi tiếng là kĩ tính , những gì đã vào tay cậu thì luôn trở ra kèm con chip điện tử , quả bom dưới xe của Teuk cũng là do cậu cài nhưng lại không cho kết quả như mong đợi , hiện giờ dưới siêu xe cũng có thứ gì đó của cậu … nó giải thích cho cái dấu nhấp nháy đứng yên trên màn hình 

Trở về nơi nguy hiểm kia , Min đang vùng vẫy cố thoát ra khỏi bàn tay cứng của Kyu , Teuk lao đến nắm vai Kyu kéo ra … và điều mà cả 2 đều nhận thấy là chỉ cần tác động nhỏ thì cái xác đang trong thời kì phân hủy của Kyu sẽ rách toác ra . Min thấy rõ những mảng da chỗ cổ tay cậu nắm đang rách dần ra , cậu thôi không kéo nữa , cậu nghĩ cách khác thoát ra mà không tổn hại gì đến xác Kyu 

Teuk sốc khi thấy Min buông tay mình nằm im 

-Em làm gì vậy ?

Anh hét lên cố sức kéo Kyu ra , tiếng da rách nghe rõ trong đêm yên tĩnh làm Min mở to mắt nhìn anh . Cậu dùng chân lách qua người Kyu đá Teuk ngã nhào 

-Em … sao vậy ?

-Em … xin … anh … đừng …

Cậu nói trong cái hơi thở hỗn độn lúc có lúc không . Cậu không vùng vẫy chân sợ trúng Kyu , cậu không dám chống cự sợ những mảng da yếu ớt kia sẽ rách nát , cậu để mặc cho đôi tay xám xịt đó siết chặt cổ mình mà không có chút kháng cự nào … cậu vô vọng với chính mình nhưng hi vọng với cái xác 

Teuk không thể ngồi yên nhìn Kyu siết chết Min , anh ngồi dậy định kéo Kyu ra nhưng Junsu nhảy vào ôm lấy anh 

-Thả anh ra , em làm gì vậy ?

-Kệ nó …

-Sao có thể kệ được , mạng người đó 

-Kẻ ích kỉ như nó , cứ để nó chết 

-Em trở thành như vậy từ khi nào vậy Su , anh dạy em thế nào ?

-Loại người ích kỉ đó không có trong bài học mà anh dạy em , kệ nó … 

Teuk mặc kệ sự ngăn cản của Su , anh hiểu Min nhất , có thể cậu đáng trách nhưng hãy thương cậu nhiều hơn trách 

Anh chỉ vừa thoát khỏi tay Su thì Min đã bất động , không còn nhúc nhích , tay buông thỏng , cả người nằm yên … nhưng mắt thì ướt nước . Có thể điều này nằm ngoài giới hạn của tự nhiên và nó nằm ngoài kế hoạch của Kibum , Kyuhyun đang thả lỏng tay mình và máu tràn từ khóe mắt rơi từng giọt xuống mặt Min 

Cậu trườn ra khỏi người Kyu ngồi đối diện , Kyu ngẩng lên nhìn cậu , 2 dòng máu vẫn chảy không ngừng . Min ôm chầm lấy Kyu 

-Đừng sợ … đừng khóc … tôi hứa sẽ không bao giờ buông tay nữa 

Máu từ mắt Kyu chảy ướt lưng áo Min , dù 2 cánh tay thả lỏng chạm đất nhưng có vẻ như Kyu đang khóc vì đã lỡ tay làm đau Min , vui vì có thể gần nhau thế này . Mặc cho cái mùi kinh hồn đó vẫn còn phảng phất , Teuk chắc rằng không ai có thể tách họ khỏi nhau . Sunghee đã hối hả quay lại và cậu phải đứng sững vì khung cảnh này , cậu chưa bao giờ thấy Min như lúc này , đang ôm 1 cái xác rỉ máu mà khóc . Cậu nhìn sang Teuk , mắt anh cũng đỏ dần khi nhìn Min ; giờ thì Sunghee thấy mình chẳng còn gì vướng bận nữa , anh cậu đã tìm lại được lí do để sống tốt hơn dù đó chỉ là cái xác , anh đã trưởng thành hơn không cần cậu ở bên báo nguy như ngày nào . Đây có thể là lúc cậu chọn ngã rẽ khác cho mình , siêu thoát cho 1 cuộc sống mới … 

“ Anh ah … Hãy chăm sóc mẹ thay phần em … “

Linh hồn thì không thể khóc vì họ không tồn tại ở thế giới thật , nhưng khi cậu quay đi gió đã thổi ngược lại 1 giọt nước , nó hòa lẫn trong cơn gió và đến mặt Teuk . Anh không biết nó là gì , chỉ biết qua đôi kính anh thấy Sunghee quay lưng đi rất dứt khoát , thì cậu cứ đi , anh sẽ thay cậu chăm sóc Sungmin từ bây giờ … Đừng vướng bận gì nữa 

Kibum chỉ mới cười đắc thắng thì ngay sau đó là biến sắc , sự liên kết giữa nó và Kyu đột nhiên biến mất . Đang trong vị trí kẻ kiểm soát tất cả thì giờ con chủ bài Kyuhyun mất đi , không chỉ phương hướng bị lệch mà tâm trí cũng lung lay . Changmin nhận thấy rõ sự bất ổn đó , ngay lập tức nhóc nhào đến giữ chặt 2 tay nó đồng nghĩa với việc khóa 1 nửa khả năng điều khiển hiện tại … còn lại trông chờ hết vào YeWook 

Những mảng đen bắt đầu xâm nhập vầng trăng sáng , nhật thực đang bắt đầu … Cùng lúc đó là sự di chuyển của những nguồn lực cực kì lớn 

Onew đến ngay khi Kibum mất phương hướng , thấy rõ Changmin đang cố hết sức khóa tay linh hồn độc ác đó 

“ Yesung … “

-Onew , cậu làm gì ở đây . Việc tôi giao thế nào ?

Sung rất ngạc nhiên khi thấy Onew xuất hiện vào thời điểm này , hơn nữa lại đi 1 mình 

“ Bình tĩnh … Có Siwon … “

-Sao lại giao cho tên vô dụng đó 

“ Cậu ta rất thật lòng … Tôi tin là … “

-Chẳng tin tưởng gì cả , quay về ngay 

Sung không để cho Onew nói hết câu , thế bại đang nghiêng hẳn về phía anh mà hi vọng cuối cùng lại đến vào lúc chẳng có ý nghĩa gì 

“ Tôi … “

-Về ngay …

-Không kịp rồi 

Wook nhìn trời , sự xâm chiếm đang nuốt gọn mặt trăng 

-Muộn rồi , trông chờ vào Siwon vậy 

Gió đột nhiên thổi mạnh , mạnh hơi những lần trước , gió hung bạo muốn cuốn phăng tất cả . 1 phần là do Kibum đang cố thoát khỏi Changmin và phần còn lại là do “ cửa “ đã mở … 

Không còn nhiều thời gian để đôi co hay quay lại , Sung không nói lời nào chạy ào đến chỗ Changmin trong khi Kibum gần như thoát ra được . Nó cố tách tay Changmin ra , dũng những cách hiểm hóc để đánh gục nhóc ; không ngần ngại tóm các linh hồn bé nhỏ gần đó vào ánh mắt mình rồi nén vào nhóc , điều đó khiến khoảng cách cả 2 xa nhau và dễ dàng cho việc thoát ra . Ngay khi Sung vừa đến gần thì Changmin đã bị hất tung va vào người anh , Kibum cũng mất sức trong việc này nhưng nó không bao giờ ngừng lại , cũng như mọi lần thôi chỉ khác là lần này nó có 2 mục tiêu , dồn sức nhiều hơn . Cái mà nó không ngờ là kế hoạch của Sung , anh đã thay đổi tất cả để nó không bao giờ đoán được 

Wook chạy sau Sung , cậu rất muốn đỡ khi thấy anh ngã ra nhưng nếu làm vậy chắc chắn anh sẽ không vui nên cậu lướt qua anh và thẳng đến chỗ Kibum . Thường thì cậu sẽ đỡ , lần này cậu lướt qua với tấm lưng có vẻ lạnh lùng , Sung đang đau lắm nhưng cái cách mà cậu chạy qua mình khiến anh thấy khó chịu … Sao cậu không đỡ anh như mọi khi ?

Kibum vừa trụ lại được thì Onew từ sau ập đến khống chế , kèm thêm Wook từ trước tấn công đến . Nhìn qua thì có vẻ như đang chế ngự được nó nhưng cộng cả 2 lại thì cũng không đủ sức kiềm chế nó lâu , chỉ cần chút thời gian lấy lại sức thì Wook lẫn Onew sẽ bị hất tung ngay 

Đến đúng thời điểm , Won mở cái khóa kì lạ màu bạc đầy vết xước trước cửa thì tự nhiên nó mở toang , những linh hồn thi nhau tràn ra ngoài như nước tràn bờ với đủ hình hài 

“ Đi thôi … “

-Hả … Đi đâu ?

“ Dĩ nhiên là đến chỗ đó rồi … Cậu đã hứa mà … “

Những linh hồn chững lại nhìn Won , cậu thấy mình có trách nhiệm lớn phải đưa họ đến nơi kết thúc đó . Cậu chạy ra xe và để các linh hồn dẫn đường , họ bao bọc quanh xe cậu tạo thành 1 đám sương giữa con đường thanh vắng . Chiếc xe gần như chạy xuyên qua các ngọn núi gốc cây , họ đến nơi nhanh nhất có thể với mong muốn thoát khỏi guồng quay đầy đau khổ này 

Won dừng xe cạnh xe Teuk , chiếc siêu xe làm choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cái thu hút cậu hơn là những thân người bám đầy bụi ngồi ở gốc cây gần đó , không khó để cậu nhận ra Teuk 

-Anh Teuk … 

-Siwon … Em làm gì ở đây ?

-Em đến để giúp Yesung kết thúc chuyện này 

Vì là người được số phận lựa chọn nên không cần những kĩ thuật cấp cao từ Teuk , Won cũng đủ thấy điều gì đang diễn ra phía tảng đá bí ẩn đó . Nhưng có gì đó níu kéo cậu hơn cái nguy hiểm ngoài kia , phía sau nơi này … phát ra mùi rất kì lạ 

Mon men theo con đường Won ra sau khu đất này . Ngôi nhà nhỏ hiện ra với ánh đèn mập mờ đầy bí ẩn , sao chỗ này gần như tách biệt với ngoài kia dù rất sát nhau , yên tĩnh đúng nghĩa với đêm . Vong hồn rải rác đầy xung quanh , đủ các hình dạng từ nguyên vẹn đến chẳng nhận ra đó từng là người . Cái mùi tỏa ra từ ngôi nhà rất lạ , mùi phảng phất mô tả sự mảnh khảnh yếu ớt dựa dẫm vào cái gì đó rất mạnh . Tuy đã quen dần với những cái thuộc thế giới vô hình nhưng Won vẫn thấy hơi sợ khi đến gần ngôi nhà đó , áp tai sát vào cánh cửa cậu nghe rõ tiếng thở mạnh , ai đó đang bị giam trong cái không gian nhỏ hẹp đến mức ngạt thở thế này . Cậu gõ nhẹ vào cửa … 

-Ai đó … 

Người trong nhà lên tiếng ngay , kèm theo vài tiếng bước chân gần ra cửa 

-Ai đó … giúp tôi với … 

-Đợi đã , tôi sẽ mở cửa 

Won dung sức đẩy tảng đá chắn ngay cửa , cánh cửa mở ra với cái mùi từ bên trong thật kinh khủng , ẩm mốc dơ bẩn

-Cám ơn … 

Người kia bước hẳn ra ngoài tay bám vào Won khó nhọc nói lời cám ơn 

-Cậu là ai , sao lại bị giam ở đây 

-Tôi … Donghae … Tôi bị … nói sao nhỉ 

-Bị Kibum giam phải không ?

-Oh … Cậu thấy Kibum sao 

-Không chỉ thấy , tôi đang cố bắt nó lại 

-Cẩn thận , nó đang âm mưu việc gì đó 

Cái không khí u ám ở đây không thích hợp để ở lâu , Won đỡ Hae đưa ra ngoài và cậu thấy Hae đang rất yếu , những bước chân không đứng vững mà phải dựa rất nhiều 

Bên ngoài mọi việc vẫn đang diễn ra hết sức gấp rút , “ cửa “ đang mở rộng , các vong hồn khác đã đi qua đó và đưa cánh tay muốn chộp kéo Kibum theo . YeWook , Changmin , Onew và các linh hồn có khả năng khác đang cố đẩy Kibum đến nhưng có vẻ không dễ dàng gì , nó vẫn còn rất mạnh trong khi ai cũng xuống sức rất nhanh 

Teuk vừa quay sang Won thì giật mình vì thấy Hae

-Donghae … Em cũng ở đây sao ?

-Anh … Em bị giam ở đây 

-Thì ra Kibum đã ở đây từ lâu 

Hae liếc mắt nhìn ra sau Teuk , ai đó rất lạ đứng gần Sungmin … nhưng cái lạ hơn là Kyuhyun đang trong tay Min . Anh lập tức trốn đi ánh mắt của Min , cậu ôm lấy Kyu dùng lưng mình che 

-Đừng sợ … Min sẽ bảo vệ Kyu 

-Em ngạc nhiên lắm àh 

-Dạ … 

Hae giật mình khi nghe Teuk hỏi , anh không ngạc nhiên vì anh đã thấy Kyu nằm trên tảng đá kia từ lâu rồi , chỉ vì bất lực dựa vào Kibum quá nhiều nên chẳng thế chống đối 

-Em chẳng ngạc nhiên đâu , em thấy cậu ấy lâu lắm rồi 

-Sao … Ý em là sao ?

-Cũng gần 2 tháng rồi , không biết vì lí do gì mà Kibum mang xác Kyu về treo trên tảng đá 

Nghe đến đây Min mất bình tĩnh , cậu nhìn Hae như muốn nuốt sống anh

-Thấy … nhưng cứ để như vậy àh 

-Tôi thì làm được gì với cái sức khỏe này 

-Giờ không phải lúc để cãi nhau , em bình tĩnh đi Min 

Hae ngập ngừng , anh muốn hỏi về Eunhyuk nhưng không biết mở lời thế nào 

-Anh … Eunhyuk … 

Teuk hiểu ngay ý Hae , anh cười đến mở cửa xe nhưng không ngờ đó lại là hành động sai lầm . Cánh cửa mở anh thấy Hyuk đang cuộn tròn ngủ trên ghế , vẫn khuôn mặt ngày nào . Hae tự mỉm cười và chạm nhẹ tay vào cậu … 

-Oa … ngủ lâu quá 

Hyuk giật mình ngồi dậy đưa tay che miệng nhìn ra ngoài , cậu thấy Hae cười với mình nhưng cậu lại nghĩ là mơ nên dụi mắt . Sự thật được chấp nhận khi anh lên tiếng 

-Chào … lâu không gặp 

-Chào … Hae 

Cậu cũng chỉ đáp lại gượng , chẳng biết nói gì vì cậu vẫn nhớ cách anh mắng cái thân phận của mình trên sân thượng ngày nào 

Kibum vẫn đang giữ thế ưu , vậy mà chỉ với cái liếc mắt đi nơi khác đã nhanh chóng đẩy nó trượt đi 1 bước dài … Hae , Hae của nó đang cười với kẻ mà nó ghét nhất ; cái nụ cười mà nó cầu xin để anh cười với nó lần nữa nhưng không bao giờ có . Vậy mà khi nó giữ anh ở nơi riêng biệt an toàn thì anh lại thoát ra để cười với Eunhyuk

Có gì đó sụp đổ trong nó , tình yêu nó dành cho anh không đủ để đánh đổi 1 nụ cười sao … Nó trượt đi vì hụt hẫng và với lực đẩy khá mạnh của YeWook , sức tấn công của Changmin và những cánh tay từ cánh “ cửa “ thì chẳng mấy chốc nó đã kề sát vào nơi để kết thúc … Liệu sẽ kết thúc …

[ Số 43 ko hề đẹp,thế nên mình chơi chẵn tròn  ]

-------------

Chap 44

-------------

Thuận lợi đang nghiêng về phía YeWook , Sung chẳng biết lí do gì mà khiến Kibum mất tập trung đến mức nguy hiểm này . Anh cũng không được thắc mắc , anh cần cơ hội này để đẩy nó đến nơi kết thúc … chỉ 1 khoảng ngắn nữa thôi 

Nhưng đâu dễ dàng như vậy . Khi Kibum nhìn thấy cảnh đó , trong lòng nó hụt hẫng , nó đau và nó hận . Chính những cái đó đã dồn nén tất cả sức lực của nó bùng nổ hất tung tất cả bất cứ ai hay cái gì ngáng đường nó . Bụi đá bay tứ tung , YeWook , Onew , Changmin thình lình ngã nhào ; những gốc cây gần đó như sắp bị bứng lên khỏi mặt đất . Luồng sức mạnh khủng khiếp toát ra từ nó đẩy lùi tất cả các linh hồn đang cố kéo nó đi , trên gương mặt khiếm khuyết chợt hiện ra 2 vết rách tại vị trí của đôi mắt , từ vết rách vụng về đó ánh lên màu đỏ của máu . Rồi đột nhiên nó mở trừng ra nhìn xung quanh , vừa nhìn đôi mắt “ tạm “ đó vừa rỉ những giọt máu đỏ đen lẫn lộn . Đột ngột nó dừng lại và nở nụ cười cay độc , không khó để nó thấy kẻ mà nó cần tìm 

Teuk thấy bất an trong lòng , đôi kính anh đang mang đã xuất hiện những vết nứt đầu tiên , hiện giờ ngoài kia những linh hồn đi lại loạn xạ , họ cùng đi về 1 phía , trời thì đang tối dần do nhật thực . Cạnh anh chỉ có mỗi Won đủ khả năng ra kia để giúp đỡ 

-Won ah , em có định …

-Dĩ nhiên là em sẽ đi , lí do chính để em đến đây mà 

Won buông tay Teuk cố vững bước chân trước những cơn gió lớn kia . Cậu không biết rằng cách đây 1 lúc có thể đó là những bước chân liều lĩnh khi xuất hiện trước mặt nó , chỉ với 1 cái nhìn hay khẩy tay nhẹ linh hồn cậu sẽ biến đi nhanh đến mức cậu không kịp nhận ra . Nhưng giờ thì khác rồi , Kibum sẽ chẳng chú ý đến gì nữa , nó đã nắm được kẻ mà nó cần … và nó tiến từng bước chân hận thù đến , nó sẽ không khoan nhượng 

“ Nếu anh sống chỉ để cười với những kẻ khác và bỏ mặt tôi … Vậy thì tôi sẽ đưa anh đến với tôi 1 cách không lối thoát … Chết đi … “

Nó sẽ giết , giết hết thì mới mong Hae thuộc về nó mãi mãi và không còn bất cứ trở ngại nào 

Những ai không có khả năng giúp đỡ trong chuyện này hiện đang nấp sau gốc cây lớn , Teuk cứ nghĩ nơi này là đủ an toàn nhưng anh lại muốn mọi người rời khỏi đây . Xe của anh có lẽ không đủ chỗ cho tất cả , bù lại nó an toàn tuyệt đối , anh sẽ chọn ai trong số những người ở đây … Hae , Hyuk , Kyu , Min , Su , Chun …

Chắc chắn Teuk sẽ không bỏ bất cứ ai , anh biết cách tính chu toàn mọi thứ … chỉ là thời gian bây giờ không cho phép anh suy nghĩ nhiều 

-Anh ah , bây giờ thế nào 

Su khều vai anh , có lẽ sát khí ở đây quá cao nên người thường như Su cũng thấy khó chịu 

-Chúng ta sẽ rời khỏi đây … theo cách im lặng nhất

-Có đủ 2 xe cho tất cả chúng ta mà

-Không … không thể dùng xe của em 

-Sao vậy …

-Chỉ là … nó không đủ an toàn 

-Hay là …

Su đang định nói gì đó thì từ sau nghe tiếng động cơ xe rất lớn , rồi 1 chiếc xe khác lao vào ngay chỗ gốc cây mọi người đang đứng . Cửa sổ xe mở ra 

-Anh ah … 

-Jae đó hả … hay quá 

-Chết đi 

Teuk vừa nãy ra ý nhờ Jae thì cậu buông ra câu nói ngắn ngủn đó , tay lôi rs khẩu súng chĩa thẳng vào mặt anh 

ĐOÀNG …

Viên đạn bay khỏi khẩu súng và thẳng đến mặt Teuk , cũng may Su đứng gần đó nhanh nhẹn xô anh ngã . Anh ngồi dậy mở to mắt kinh ngạc

-Sao em lại …

-Anh không thấy mình rất dai sao … cỡ đó mà anh vẫn sống àh

Jae nhấc gọng kính đen xuống nhìn Teuk rồi ném nụ cười khinh rẻ xuống kẻ đang thất thế dưới đất 

-Em nhất quyết phải giết được anh sao 

-Dĩ nhiên …

-Kim Jaejoong … Sao mày dám 

Su còn chưa nói hết câu thì Yunho đã bắn 1 phát từ cửa bên này sang và nó trượt ngang mặt Su để lại vệt máu dài . Xét ở góc độ của những tay súng thì Yunho có lẽ cao tay hơn cả Sungmin , nói sao thì anh cũng đã tồn tại ở thế giới ngầm rất lâu rồi 

-Đến lượt mày nói sao 

Yun thổi làn khói ngay họng súng đưa mắt nhìn Su 

-2 đứa làm gì vậy , trước đây cố giết anh để lên nắm quyền , giờ thì anh không còn can dự gì nữa mà vẫn muốn giết anh sao 

-Đúng … Vì nhìn anh rất ngứa mắt 

Jae mở cửa xe bước xuống đặt súng vào đỉnh đầu Teuk , lưỡi liếm mép . Đây là chuyện giải quyết lẫn nhau , quy luật của thế giới ngầm là không chỉ những người liên quan mới phải chết , kẻ vô tội cũng không được tha nếu chứng kiến sự việc . Hae thì chẳng biết phải nói gì , tình trạng sức khỏe không cho phép và chẳng có gì để chống đối , nhưng anh vẫn cố đứng trước che cho Hyuk , còn cậu theo phản xạ cậu đang bám lấy bờ vai gầy của anh … dù biết mình bất lực mà Hae vẫn thấy vui , vì trong giây phút này cậu đã tin tưởng anh 

Min thì sao , bản thân cậu dư sức chống trả nhưng cậu còn có Kyu , cái xác đang được cậu nắm chặt tay đứng sau lưng . Cậu muốn giúp Teuk , muốn đáp lại cái ơn anh đã kéo xác Kyu về cho cậu … Vậy mà cậu chỉ đứng yên nhìn anh và Su nằm dưới đất 

“ Xin lỗi Teuk … Hãy coi em là đứa ích kỉ đi … Em sẽ không buông tay Kyu ra dù có thế nào … “

Trong khi Jae đang thích thú nghịch khóa an toàn của súng thì Teuk lại liếc ánh nhìn về phía HaeHyuk KyuMin . Anh không cầu cứu mà chỉ muốn chắc rằng những đứa em của mình vẫn đang an toàn 

-Nhìn gì vậy 

Jae tóm được ánh nhìn của anh , cậu tóm được 4 kẻ đang đứng ngoài sự việc 

-Đàn em của anh àh … Kém cỏi thế sao 

Yunho mang khẩu súng xuống xe đến đứng cạnh Jae

-Nhanh thôi bé cưng … Gió ở đây mạnh quá 

-Để đây cho em , anh lo đám kia đi 

Jae hất mặt về phía sau Teuk , Yun bước ngang qua tiến gần đến 

-Sẽ nhanh lắm 

Anh nói rồi cười và đáp lại anh là ánh mắt sợ hãi của Hyuk , gương mặt thận trọng của Hae … nhưng lại có vẻ không mấy quan tâm của Min và nét cứng đơ của Kyu 

-Thằng này không sợ àh

Anh nhìn Min , cậu lại cười khẩy đáp

-Sao phải sợ , biến đi 

Yun cười lớn hơn , anh mong thấy cái gương mặt Min thay đổi vậy mà cậu cũng cười theo anh , sau đó nhếch mép nhìn anh 

-Đủ vui chưa , biến …

-Thằng này …

Anh đã định bắn nhưng Min lại chĩa ngay súng vào mặt anh , khẩu súng lúc nãy Kyu bắn cậu . Chỉ cần cầm nó lên Min biết ngay bên trong còn bao nhiêu viên đạn , chỉ khoảng 2 đến 3 … cũng đủ cho cậu vui đùa 

-Bắn đi , coi ai nhanh hơn 

Yun thấy thích thú , anh chưa gặp ai ương ngạnh thế này , đám đàn em của anh cũng chưa chắc bằng Min … chỉ tiếc là cậu lại chĩa súng vào anh thì ai mà biết được ngày nào đó cậu lại chĩa thẳng mà bắn nếu như anh nhận cậu về

-Tiếc quá , anh rất thích mày 

-Cứ thử bắn đi 

Min vẫn không ngừng thách thức , sai lầm của cậu là dám thách thức Yunho . Kẻ mưu lược như anh thì bắn thẳng lại quá nhàm chán , anh thích làm kẻ đối diện đau đớn đến chết . Và anh đang liếc nhìn Kyu , cái cách Min nắm tay , thái độ cậu che đi Kyu … khiến anh chú ý . Yunho không nói nhiều nữa , anh lách súng khỏi mặt Min rồi bắn thật nhanh vào tay Kyu 

Tiếng da thịt bị tác động bởi súng nghe nhóp nhép , Min thất thần buông rơi súng quay ngay ra sau thì cánh tay của Kyu đã rơi xuống đất . Cậu chỉ là cái xác thôi , đã sắp phân hủy nên rất mỏng manh , Yun lại bắn ngay vào khớp nỗi giữa cánh tay và cơ thể nên nó đứt lìa ngay . Min cúi xuống ôm cánh tay Kyu lên , cậu cố gắng nó vào như đứa trẻ làm gãy đồ chơi nhưng Kyu không phải đồ chơi , Kyu là cơ thể đã chết , dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể nối liền cánh tay đó … nước mắt Min lăn dài nhìn vẻ mặt Kyu , không có chút biểu hiện gì khi mất đi 1 cánh tay nhưng lòng cậu đau xé 

Yun đứng nhìn thái độ của cậu mà bật cười , anh cười lớn thích thú khiến Jae đứng cách đó 1 khoảng cũng cười theo , dù cậu chẳng hiểu anh cười cái gì . Tiếng cười đó khích Min điên lên , cậu quay lại nhìn anh vừa nghiến răng vừa lao đến

-Mày … dám …

Cậu gào lên nhào lên người Yun , anh phản ứng không kịp nên ngã nhào ra tay đánh rơi khẩu súng . Jae giật mình , Min đang đánh liên tục vào mặt anh , khi anh đẩy được tay cậu ra thì cậu chuyển tay xuống bóp chặt cổ anh . Lòng Jae nhanh chóng nao núng , Su lợi dụng thời cơ đó tóm lấy tay Jae đè nghiến xuống giật lấy súng 

Min đang rất tức , dẫu sao cậu cũng không thể đối đầu với Yunho , anh cao hơn , sức dai hơn cậu nên chỉ chiếm ưu thế được 1 lúc là cậu đuối sức ngay . Anh cười khẩy hất cậu xuống đè ngược lên 

-Giỏi lắm … nhưng còn quá kém cỏi so với tao

-Thả ra .. thả ra 

Cậu la hét giãy giụa … vẫn khó mà thoát khỏi Yun . Anh đấm mạnh vào mặt khiến cậu nằm im xong bình thản nhặt lấy khẩu súng , vui đùa đủ rồi thì anh kết liễu cậu cũng nhanh lắm 

-Khoan đã 

Khi đang ngắm nghía kẻ bại trận của mình thì Yunho nghe giọng Teuk , anh quay lại thì thấy Jae đang bị khống chế bởi Su , Teuk đang kê súng vào sát đầu Jae

-Bắn đi … rồi em cũng không bao giờ gặp lại Jaejoong nữa

-Anh … dám sao 

Yunho đang lo sợ , nhưng quay qua đe dọa lại Teuk với hi vọng mình có thể xoay chuyển tình thế … chỉ có điều anh lại sai nữa rồi 

-Tưởng anh không dám sao , không nhớ anh là ai àh

-Anh sẽ không dám đâu

Teuk hạ súng xuống , đừng vội mừng vì anh đang cầm tay Jae lên và nhét ngón tay vào họng súng , anh nhìn Yun

-Nhớ không , anh đã dạy 2 đứa cách này , chỉ cần bóp cò thì nạn nhân sẽ chết trong vòng 1h vì đau đớn và mất màu , ngón tay sẽ nát như đống thịt vụn thì người ta giẫm đạp , xương bàn tay sẽ vỡ với lực cực mạnh và cái quan trọng là máu sẽ bắn đầy người … Cái cảm giác máu đầy người đó lâu rồi anh không cảm nhận được , hay để Jae cho anh trở lại cái cảm giác đó 

Teuk nhếch mép cười tàn độc , cái ánh mắt mà ngày xưa hành quyết những kẻ phản bội , hành động khiến cả Yun lẫn Jae ám ảnh trong mỗi giấc ngủ , sự tàn độc mà cả 2 chưa bao giờ đạt đến như Teuk … tất cả đang hiện diện trên anh , Teuk trở về là kẻ nắm quyền . Giây phút đó Yun đã run sợ đến mức đánh rơi súng , có thể với những người ở đây Teuk đang rất xa lạ nhưng với Yun , Jae và Su thì đây như việc đánh dấu sự trở lại của quỷ vương tàn độc , kẻ dám nói dám làm 

-Sao … 

Teuk hất mặt ra hiệu với Yun , anh đang chờ câu trả lời 

-Xin anh … đừng làm hại Jae 

Yunho quỳ xuống , anh cầu xin để người anh yêu không chết thảm . Hae , Hyuk rất ngạc nhiên với chuyện đang diễn ra , người anh thân thiện mà cả 2 biết giờ đang trở thành người khác … hay nói cách khác là đang trở về con người thật của mình . Không ai để tâm đến cơn gió cả , không ai biết Kibum đang đến gần . Việc này ngoài dự đoán của nó nhưng hóa ra lại hay , làm phân tâm Teuk , đánh gục Min và gần như tách rời HaeHyuk , thuận lợi cho nó giết Hyuk và lấy lại con chủ bài của mình 

Gốc cây đang đứng vững bỗng nhiên đổ ào xuống , chẳng ai thấy gì mà Hyuk thì đột nhiên bị lôi đi khỏi Hae , cái cảm giác bàn tay thân quen đó vừa đặt lên người mình mà phút chốc đã biến mất làm anh thấy hụt hẫng . Hae cố lê bước chân chạy theo ...

Teuk sốc với cảnh đó , hơn những người ở đây anh thấy cái đang lôi Hyuk đi , Kibum hết sức mạnh bạo kéo cậu tách biệt với xung quanh . Đến giữa khu đất thì nó dừng lại , Hyuk bị thả rơi xuống mặt đất rồi lại nhấc bổng lên , cả cơ thể cậu đột nhiên chảy máu khắp nơi , máu rỉ rả cả người . Teuk vội chạy đến chỗ Hae khiến Su cũng thả Jae ra mà chạy theo , anh lo cho sự an toàn của Hae và hơn hết anh muốn dùng Hae làm con tin . Teuk kéo Hae ngã vào người mình , quay về hướng nó rồi kê súng vào đầu Hae 

-Ngừng lại ngay , nếu không ta sẽ giết …

Anh mong là Kibum sẽ lung lay nhưng không hề , anh đã mong nó khóc , có lẽ là vậy chứ cái vết rách trên mặt nó đang di chuyển thế kia thì chẳng biết nó cười hay khóc , vậy mà nó lại cười

“ Bắn đi … Bắn cho vỡ đầu ấy … Nhanh lên … “

Nó vừa nói vừa vắt cạn Hyuk như người ta vắt cái khăn ướt , cố vắt đến khi không còn chút máu nào . Anh rối rồi , anh không thể giết Hae mà cũng không thể nhìn Hyuk chết dần trên tay Kibum , Teuk rơi vào tình huống chẳng biết xoay sở thế nào . Anh nhìn về phía YeWook cầu cứu nhưng có vẻ vô vọng khi mà họ đã kiệt sức , chỉ có mỗi Yesung đang cố gắng gượng đứng dậy , Won thì không biết từ khi nào đã nằm dài trên mặt đất người bê bết máu , những linh hồn kia thì quá nhỏ bé so với nó 

“ Sao … Bắn đi chứ … “

Nó lại thách thức anh . Anh phải làm gì đây 

ĐOÀNG …

Tiếng súng nổ từ xa và suýt chút nữa là trúng ngay vào chân anh . Từ sau YunJae đã lấy lại lợi thế của họ và đang truy sát anh , Su cố bắn trả nhưng chỉ sau 3 tiếng súng thì hết khả năng … Mọi thứ đang dồn Teuk vào thế cùng … 

Min vẫn đang đau đầu nằm dài , mắt cậu lờ mờ nhìn thấy Kyu đang đứng đó , có phải Kyu đang nhìn cậu không hay cậu mê sảng rồi 

-Đừng … sợ … 

Cậu cố lắp bắp trấn an Kyu , có lẽ cậu không nên nói vì chắc chắn Kyu sẽ không thể hiểu mà nó còn ảnh hưởng đến vết thương đang chảy máu trên đầu cậu 

“ Anh … Anh … “

Min mơ màng lắm , cậu nghe tiếng ai đó gọi nhưng không xác định được , chỉ thấy cái bóng mờ ảo trước mặt 

“ Anh … Là em đây … “

-Sung … hee …

“ Anh đừng cử động nhiều quá … Hãy cố gắng bảo vệ xác Kyu … “

Sunghee chỉ nói có vậy rồi biến mất , Min cũng chẳng níu kéo được gì . Cậu đã thấy nguồn lực đó , cậu nghe những tiếng rên rỉ đó … tất cả phát ra từ dưới tảng đá . Tại sao tảng đá lại to như vậy , nó có mặt để làm gì , sao lại ở vị trí chẳng ai ngó đến ; có phải Kibum đã quá khôn khéo giấu nó ở đó để không ai đụng đến … vậy thì nó đóng vai trò không nhỏ trong việc này . Cậu chạy đến trước mặt Teuk lúc anh đang rối bời 

“ Anh … Theo em … “

-Cái gì … Sunghee 

“ Nhanh lên … Nếu không sẽ không kịp cứu mọi người … “

Teuk thả Hae ra , lúc này anh không có kế hoạch nào nên đành nghe hết theo Sunghee . Cậu dẫn anh hướng đến tảng đá

-Sao lại đến đây …

“ Hãy cố phá hủy nó để giải thoát những linh hồn … “

Teuk còn chưa kịp hiểu hết thì YunJae đã đuổi kịp anh từ phía sau , nó bắn liên tục vào anh và vài viên đạn lạc hướng vào tảng đá . Giờ thì anh hiểu những gì Sunghee muốn nói , anh sẽ dựa vào YunJae để phá hủy tảng đá này 

Kibum đang thích thú với trò chơi của mình thì nó phải dừng lại , thả rơi Hyuk ra vì tảng đá đang bị đe dọa . Nếu tảng đá mà vỡ nó sẽ mất hết , biết bao công sức của nó sẽ trôi theo gió vì những linh hồn dưới kia mà thoát ra được thì chỉ còn con đường chết . Nó nhanh chóng đuổi theo Teuk nhưng bị giữ lại bởi Sung 

-Đi đâu thế 

“ Tránh ra cho ta … “

Nó hất mạnh Sung ra khỏi tầm nhìn rồi chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa , nó chỉ chăm chăm nhìn và cố bảo vệ tảng đá 

Teuk chạy đến nấp sau tảng đá , anh tạm thấy yên tâm dù những phát súng từ YunJae vẫn bắn không ngớt . Yunho thấy tảng đá quá to nên vứt hết mấy khẩu súng nhỏ , anh chạy nhanh về xe lấy loại to hơn trong khi Jae vẫn đang tiến tới . Lần này anh dùng hạng nặng , không thể di chuyển nhưng sức hủy hoại thì khủng khiếp , viên đạn được phóng đi kèm làn khói dày đặc , Jae nghe báo hiệu vội nằm xuống tránh nó và ngay cả Teuk cũng phải chạy đi để không nổ tan xác cùng tảng đá

Anh vừa chạy chưa bao xa thì đã nghe tắt gió , nghĩ là viên đạn đã chạm đích … và …

BÙM …

Trong phút chốc tảng đá vỡ vụn , hàng loạt linh hồn từ dưới thoát lên , họ bám lấy Kibum , lôi nó đi trong khi bản thân nó cố níu kéo nhưng chẳng được gì . Cửa mở thật to , những cánh tay bên dưới kéo và những linh hồn bên trên đẩy , gần như nó đã hết hi vọng nhưng Kibum vẫn cố bám trụ . Ánh mắt nó chộp lấy Hae và kéo anh đến , nếu chết nó sẽ mang anh theo , chỉ mình nó mới được sở hữu anh . Hae đang đỡ Hyuk dậy , cậu ngất vì mất máu , máu cậu lấm lem lên người anh … 

-Đừng mà , mở mắt ra nhìn tôi đi

Giọng Hae nghẹn lại khi không thấy chút phản ứng nào của Hyuk , anh siết cậu trong tay mình . Anh cũng giống Min , cũng có nhiều điều chưa nói , anh không muốn thảm kịch của Min lại xảy ra với mình 

-Đau … quá …

Mắt cậu mở hé nhìn anh , ánh nhìn yếu ớt giữa khuôn mặt đầy máu , đôi môi chỉ mấp máy đến mức không nhận ra cậu đang nói . Hae thấy lòng mình đau nhói , anh còn chưa làm cậu vui ngày nào mà đã kéo cậu vào chuyện này … Vòng tay anh lỏng ra cốt ý cho cậu dễ thở , nhưng chỉ trong phút chốc cậu vụt khỏi tay anh , không phải cậu xảy ra chuyện mà chính anh đã bị Kibum lôi đi . Anh cố bám tay xuống đất , xới mặt đất thành 10 đường thẳng đến mức cả 10 ngón tay của anh bật móng máu chảy ào ạt 

Teuk quay lại định kéo Hyuk vào chỗ an toàn nhất nhưng Su đã làm phần việc đó , may mắn là có Yoochun đi cùng nên cậu có thể sơ cứu trước cho Hyuk . Mối đe dọa YunJae vẫn chưa bỏ cuộc , Yunho trở lại với khẩu súng ngắn sẵn sàng kết liễu Teuk , chỉ tiếc Su lại nhanh tay hơn . 1 phát súng ngay chân Yun khiến anh ngã quỵ , Jae vứt khẩu súng chạy ngay đến khi Su đang định kết thúc mạng sống của Yun 

Teuk chạy theo Hae , anh cầm lấy tay Hae rồi bị lôi theo … chẳng lẽ cuộc đời anh là kết thúc cùng Hae và Kibum ở cái cửa tử kia . Teuk cố dùng chân mình cắm vào đất với hi vọng giữ cả 2 lại nhưng lực kéo của nó quá mạnh nên chỉ vừa dựng 2 bàn chân lên thì đã gãy . Cùng lúc đó Wook nhào đến ngồi lên lưng Hae , cậu cắm phập bàn tay xuống nền đất mà vẫn bị lôi đi 1 đoạn mới dừng lại được . Kibum tuột tay khỏi Hae , nó nhìn anh bằng ánh mắt đỏ nhưng thay vào đó là nỗi đau , tình yêu của nó mãi mãi không bao giờ được anh đáp lại 

Cửa tử mở sẵn chờ nó rồi , Kibum ngoái nhìn lại sau mình , ánh sáng chói táp vào mặt nó hiện rõ những vết thương của năm tháng , gương mặt không còn là của con người . Nhưng nó là con ma ngoan cố nhất , đến lúc cuối vẫn cố bám lại , cố dùng đôi tay đầy tội lỗi kia níu giữ những linh hồn nhỏ bé . Gió cuốn từ cánh cửa ngày càng mạnh , vầng trăng bắt đầu lộ diện mảng sáng đầu tiên , nhật thực sắp kết thúc …

Changmin nhìn theo vết kéo hằn trên mặt đất chạy dài theo Kibum , nhóc nhìn nó , vẫn ngoan cố để sinh tồn nhưng nó đã tồn tại quá lâu rồi , cả nhóc cũng vậy . Nhóc dõi mắt nhìn Teuk , anh đang cố cõng Hae chạy đi khỏi nơi nguy hiểm này , tấm lưng gầy nhìn từ phía sau quen thuộc biết bao , hình ảnh nhóc thấy mỗi ngày suốt bao năm qua … có lẽ đây sẽ là lần cuối để nhóc thấy nó . Đi khỏi anh đồng nghĩa với việc trả lại cho anh cuộc sống , nhóc có thể tồn tại mãi nhưng anh thì không , hơn nữa Kibum vẫn đang cố ở lại , vòng luân hồi cuối cùng dành cho cả 2 đã đến lúc tàn . Changmin quay lưng đi dứt khoác , nhóc sẽ chẳng vướng bận gì nữa …

Changmin nhanh chóng xuất hiện ngay cửa , nhóc đối diện với Kibum , nhìn nhau bằng ánh mắt cuối cùng sau 800 năm rồi dồn sức đẩy nó vào sâu trong cánh cửa . Những linh hồn bên ngoài tràn vào ào ạt , Sunghee cũng không nằm ngoài sức hút của nó . Teuk vẫn đang cõng Hae trên lưng nhưng đột nhiên Hae tuột khỏi vai anh , cậu ngã ra đất co giật dữ dội , mắt trợn trắng , tay siết chặt vai anh đau điếng . Cách đó không xa Kyu cũng đang trong tình trạng tương tự , không vật vã như Hae nhưng chính cái bất động đó lại càng đáng sợ , Min ôm chặt Kyu lại , cậu vô vọng tìm Sunghee … 

Kibum bị cuốn đi , đồng nghĩa với việc cắt đứt tất cả mối quan hệ với thế giới bên ngoài , cắt đứt với cả Hae và Kyu . Sức khỏe của Hae và cử động của Kyu đều được duy trì dựa vào Kibum … nhưng giờ thì không còn nữa . Min nhìn qua Teuk , cậu chú ý đến cặp kính nát anh đang đeo và bắt gặp nó đang nằm lăn lóc cạnh mình , tay run run cậu không suy nghĩ mà đeo ngay nó vào , qua những vết nứt trên kính cậu thấy em mình đang bị cuốn vào cái nơi sáng rực ấy 

-Không … không thể nào 

Cậu ôm lấy Kyu , cố lê cái xác chạy về phía đó … 

……………..

4 năm sau 

……………..

1 giấc ngủ dài vừa kết thúc , 1 người vừa lấy lại cuộc sống của mình … và cảm giác đầu tiên là nặng nề cả cơ thể . Kyuhyun mở được ánh mắt đầu tiên nhìn vào ánh sáng chói chang khắp căn phòng , tay sờ soạng trên cơ thể mình thì cảm nhận được thứ gì đó ấm và bé nhỏ 

-Appa … Appa …

-……

-Appa …

-……

Kyu mở hẳn mắt ra và hết sức ngạc nhiên khi thấy 1 đứa trẻ đang ngồi trên người mình . Đứa nhỏ xinh lắm , mắt to , gò má hơn cao , miệng ngậm núm vú còn tay ôm bình sữa , tay còn lại nhéo má cậu … suy nghĩ đầu tiên

“ Nó gọi ai thế … Gì mà appa … “

Đứa trẻ vừa thấy cậu mở mắt thì cũng tròn mắt nhìn lại , sau đó tuột xuống giường lon ton chạy ra ngoài , vừa chạy vừa kêu 

-Umma , umma … Appa ngủ dậy rồi 

Sau đó là những chân chạy hối hả bên ngoài , tiếng léo nhéo của vài đứa trẻ nữa khiến Kyu thấy đau đầu . Cánh cửa mở hờ , 1 người phụ nữa chạy vào nhìn cậu … rơi nước mắt …

[ Vật vã vì bệnh,thở không ra hơi,hic.Fic này đóng mạng nhện rồi * phủi phủi *,ho khục khục.Đi ra.Xem chùa vui vẻ nha * ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro