Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Nói muốn bỏ trốn, Vương Thanh liền thực sự mang theo Phùng Kiến Vũ bỏ trốn. Phùng Kiến Vũ đầu óc trống rỗng , bị Vương Thanh kéo đi mua vé máy may đi Lhasa chuyến bay gần nhất. Khi Phùng Kiến Vũ xách vali cùng Vương Thanh ngồi ở phòng chờ máy bay, cậu cũng không có phản ứng kịp thì ra cậu là thật muốn cùng Vương Thanh đi Tây Tạng.


Thật ra thì Vương Thanh phải dẫn Phùng Kiến Vũ đi Lhasa là có nguyên nhân, bởi vì thời đại học Phùng Kiến Vũ cũng đã nói, cậu muốn đi Tây Tạng. Phùng Kiến Vũ muốn đi Tây Tạng nhìn bầu trời xanh thẳm, Phùng Kiến Vũ muốn đi Tây Tạng nhìn áng mây trắng tinh, Phùng Kiến Vũ muốn đi Tây Tạng nhìn thảo nguyên bát ngát. Phùng Kiến Vũ muốn ở nơi thiên địa mênh mông , tự do không chịu trói buộc chạy thật nhanh. Vương Thanh vốn là cùng Phùng Kiến Vũ giao hẹn , tốt nghiệp đại học, bọn họ đi Tây Tạng du lịch, làm là chuyến du lịch mừng bọn họ tốt nghiệp. Nhưng mà, thế sự khó lường, hứa hẹn ba năm trước, cho tới bây giờ, bọn họ mới có thể thực hiện.


Thật ra thì, Phùng Kiến Vũ còn muốn đi Paris, bởi vì cậu thích màu tím. Provence ở Paris là xứ sở của hoa oải hương, Phùng Kiến Vũ hy vọng tương lai có một ngày, hôn lễ của mình có thể ở nơi đó cử hành.


Đáng tiếc, hôm nay là một chuyến du lịch nói đi là đi, Vương Thanh chỉ có thể mang Phùng Kiến Vũ đi Tây Tạng, còn như Paris, chờ anh cùng Phùng Kiến Vũ kết hôn tuần trăng mật lại đi. Đối với chuyện này, Vương Thanh không cảm thấy mình quá kích động, anh chỉ là muốn mượn chuyện này để cho mẹ mình biết, tình cảm của mình đối với Phùng Kiến Vũ không phải vui đùa, anh là muốn nghiêm túc cùng Phùng Kiến Vũ ở bên nhau cả đời. Anh hy vọng khoảng thời gian anh cùng Phùng Kiến Vũ đi Tây Tạng này, anh cùng mẹ mình cũng có thể tĩnh táo một chút.


Bề ngoài Vương Thanh tỏ ra mình không có việc gì , nhưng Phùng Kiến Vũ lại hết sức hỗn loạn. Lúc sắp lên phi cơ , Phùng Kiến Vũ kéo Vương Thanh lại, mặt đầy bất an, "Thanh nhi, chúng ta như vậy thật sự tốt sao? Mẹ anh nhất định sẽ rất tức giận , bằng không chúng ta vẫn là cùng bà hảo hảo nói chuyện một chút đi, dẫu sao bà cũng là thật lòng yêu anh. Huống chi, chúng ta còn phải đi làm , chúng ta nghỉ mà không xin phép, lãnh đạo cho dù là vừa ý chúng ta, cũng không khả năng quá buông thả chúng ta. Em biết anh yêu em, nhưng anh không cần chứng minh như vậy."


Vương Thanh nhìn vẻ mặt sợ hãi của Phùng Kiến Vũ , liền biết một loạt hành động khác thường của mình hôm nay đã dọa Phùng Kiến Vũ rồi. Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ qua, cùng anh mười ngón tay giao nhau, mặt đầy ôn nhu nói: "Đại Vũ, anh đây không phải là nhất thời xung động, anh chính là cảm thấy gần đây chúng ta cũng quá áp lực rồi, anh muốn mang em đi ra ngoài thả lỏng một chút. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của anh cùng mẹ , em không cần suy nghĩ nhiều. Công việc,anh mới vừa nhắn tin xin nghỉ rồi. Đại Vũ, anh yêu em, anh không muốn để cho em bị ủy khuất, khoảng thời gian này ủy khuất em, anh thật sự chính là muốn mang em đi du lịch thả lỏng tâm tình, thuận tiện thực hiện lời hứa chúng ta tốt nghiệp du lịch . Em đừng gánh chịu áp lực nữa được không?"


Nghe lời Vương Thanh nói, chân mày Phùng Kiến Vũ dần dần giãn ra, rốt cuộc vẻ mặt cũng khôi phục tự nhiên. Phùng Kiến Vũ cũng biết mình nghĩ đông nghĩ tây rất giống một cô gái. Nhưng mà, từ khi cùng Vương Thanh chung một chỗ sau này Phùng Kiến Vũ cứ mãi suy nghĩ nhiều. Cậu nghĩ , câu nói kia thật không có sai, người đang yêu không phải thi nhân, chính là người ngu, chỉ số thông minh của mình kể từ cùng khi Vương Thanh chung một chỗ sau này bắt đầu dần dần giảm xuống.


Phùng Kiến Vũ  không do dự nữa, hai người rất nhanh liền lên phi cơ, bước lên cuộc hành trình đi Tây Tạng


Trải qua năm giờ bay, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ rốt cuộc bình an hạ cánh ở Lhasa. Phùng Kiến Vũ xuống phi cơ chuyện đầu tiên làm chính là lấy điện thoại di động chụp bầu trời xanh thẳm, lúc này cậu mới thực sự đem lần bỏ trốn này xem là một cuộc hành trình nói đi là đi, thậm chí còn có chút oán giận Vương Thanh không có cho cậu thời gian về nhà cầm máy ảnh


Do bọn họ đến đã là xế chiều, cho nên hai người trước hết lựa chọn đi tìm chỗ ở. Tại lúc Phùng Kiến Vũ xoắn xuýt ở khách sạn nào, Vương Thanh cười lấy điện thoại di động ra, nói với cậu : "Mới vừa rồi ở phòng chờ phi cơ, lúc em đang xoắn xuýt chúng ta rốt cuộc có nên tới Tây Tạng hay không , anh cũng đã đặt chỗ ở xong rồi. Chờ em quyết định, chúng ta hôm nay liền ngủ ngoài đường đi!"


Phùng Kiến Vũ không phủ nhận mình có hội chứng ám ảnh cưỡng chế cộng thêm chứng sợ lựa chọn , nhưng mà bị Vương Thanh trần trụi nói ra mình không có cách nào ra quyết định, Phùng Kiến Vũ vẫn cảm thấy thật mất mặt, dáng vẻ không cao hứng nhìn Vương Thanh nói: "Anh biết đó , em có chứng khiết phích, nơi anh chọn tốt nhất nên sạch sẻ, nếu không, tối hôm nay anh ngủ một mình đi..."


Vương Thanh làm sao biết không biết tiểu tính khí của người yêu nhà mình , biết nếu như không theo lời cậu, thì cậu lại xù lông, buổi tối đau khổ chính là anh a. Vương Thanh làm động tác chào với Phùng Kiến Vũ , vẻ mặt thành thật nói: "Báo cáo lãnh đạo, bảo đảm làm cho em hài lòng."


Phùng Kiến Vũ thấy bộ dáng này của Vương Thanh , gò má nhất thời đỏ lên, bởi vì lúc ở nhà, Phùng ba cũng thường thường gọi Phùng mẹ là lãnh đạo của ông. Phùng Kiến Vũ len lén cười, bộ dáng thầm vui quả thực để cho Vương Thanh mê muội. Vương Thanh cười dắt tay Phùng Kiến Vũ , cùng cậu mười ngón tay giao nhau, "Đại Vũ, thật tốt, nơi này không có ai biết chúng ta, chúng ta không cần cố kị nhiều như vậy nữa, chỉ cần là chính chúng ta là được." Phùng Kiến Vũ dùng sức nắm lại tay Vương Thanh , cậu cũng có cảm giác giống như vậy, cậu nhắm mắt lại, dùng sức hít thở một cái không khí mới mẽ, cảm thấy toàn thân thoải mái.


Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ lại ngồi một giờ xe, Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ dẫn tới một cái đồng cỏ nhỏ. Lúc này mặt trời còn chưa có xuống núi, xa xa trên sườn đồi xanh bát ngát,đàn cừu lớn giống như đám mây trôi lơ lửng ở phía trên, hoàng hôn yên ả bình dị. Phùng Kiến Vũ dắt tay Vương Thanh , nhìn giống như bức tranh phong cảnh cậy, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh


Nơi Vương Thanh định ngủ lại quả nhiên không để cho Phùng Kiến Vũ thất vọng, nơi đó không phải khách sạn cao cấp năm sao, mà là homestay của dân tộc Tạng , một nhà Mông Cổ ở trên thảo nguyên bao la . Bên ngoài là hình dáng của nhà Mông Cổ , bên trong lắp đặt các thiết bị như một khách sạn, các loại thiết bị điện đều đủ. Bất quá, điều duy nhất còn thiếu , chính là loại nhà Mông Cổ này không có phòng tắm, chỉ có thể đến phòng tắm xa xa tắm xong, trở lại ngủ.


Phùng Kiến Vũ đi tắm trước , trở lại nhà Mông Cổ đem mình ngã xuống giường lớn mềm mại chờ Vương Thanh trở lại. Phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường chơi điện thoại di động một hồi, Vương Thanh mới trở về. Nhưng là thấy Vương Thanh một khắc kia, Phùng Kiến Vũ lập tức liền cười ra tiếng. Bởi vì là ở phi trường lôi Phùng Kiến Vũ liền mua vé phi cơ, cho nên Vương Thanh căn bản cũng không có quần áo thay đổi,trên người anh mặc là quần áo của Phùng Kiến Vũ . Quần còn dễ nói, bởi vì là quần thể thao, cho nên trừ có chút ngắn, Vương Thanh mặc vào cũng không phải không được tự nhiên. Nhưng mà áo thun trắng mặc ở trên người Vương Thanh , rõ ràng nhỏ rất nhiều.


Phùng Kiến Vũ vẫy vẫy tay với Vương Thanh , bảo Vương Thanh đến mép giường, ngón tay đâm đâm ngực anh  , "Thanh nhi, anh nói ngực anh là cup A hay là cup B a? Quần áo em mặc ở trên người anh đúng thật là nhỏ, cô gái thấy ngực anh cũng tự cảm thấy hổ thẹn đi."


Vương Thanh trừng Phùng Kiến Vũ một cái, về cơ ngực của anh vẫn là nơi để Phùng Kiến Vũ đùa giỡn. Đột nhiên, giống như là nghĩ tới điều gì, Vương Thanh cười đễu một chút đem Phùng Kiến Vũ đẩy ngã xuống giường, nắm tay Phùng Kiến Vũ hướng hạ thân của mình sờ soạng, "Đại Vũ, không riêng gì quần áo, kích thước quần lót của em đối với anh mà nói, cũng nhỏ hơn rất nhiều đấy ."Lời Vương Thanh để cho mặt Phùng Kiến Vũ lập tức đỏ lên, vừa nghĩ quần lót luôn mặc trên người mình bây giờ đều mặc ở trên người Vương Thanh , vô hình có một chút xíu hưng phấn.


Vương Thanh đem biểu tình của Phùng Kiến Vũ thu hết vào mắt,vẻ mặt mắc cở để cho Vương Thanh hận không thể đem Phùng Kiến Vũ nuốt vào trong bụng. Anh cũng quả thật làm như vậy, anh cúi đầu ngậm miệng Phùng Kiến Vũ , nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi mềm mại của cậu  .Tay Vương Thanh nâng cổ Phùng Kiến Vũ , một nụ hôn nóng bỏng triền miên . Phùng Kiến Vũ vốn định kháng cự, nhưng cánh tay theo bản năng khoác lên bả vai Vương Thanh , phản ứng ngược lại càng giống như là phối hợp với nụ hôn Vương Thanh


Vương Thanh tiến quân thần tốc thẳng vào công thành chiếm đất,khí tức ôn tràn ngập khoang miệng Phùng Kiến Vũ, toàn thân vô lực, đại não cũng bắt đầu giống như một viên tương hồ. Phùng Kiến Vũ suy nghĩ trong nước bọt của Vương Thanh có phải thả cái gì mê hồn dược , nhuyễn cốt tán hay không, tại sao mỗi lần vừa tiếp xúc với nó , đều để cho đầu óc cậu trống rỗng.


Hồi lâu,khi Phùng Kiến Vũ được thả ra,môi cậu đỏ kiều diễm ướt át, hơn nữa có một ít hơi sưng lên.Gò má Phùng Kiến Vũ đỏ bừng nhìn Vương Thanh, đột nhiên toàn thân Vương Thanh áp xuống người cậu, ngón tay thon dài bắt đầu cởi ra từng cái từng cái nút áo ngủ của cậu, Phùng Kiến Vũ trợn hai mắt thật to nhìn Vương Thanh, "Anh muốn làm gì ?"


Vương Thanh lưu manh cười cười, khẽ cắn dái tai Phùng Kiến Vũ , ở bên tai cậu thổi khí trêu chọc , làm cho toàn thân cậu như nhũn ra, thanh âm tràn đầy cám dỗ, "Dĩ nhiên, là làm một ít chuyện yêu rồi." Vừa nói Vương Thanh vừa kéo quần ngủ của Phùng Kiến Vũ xuống, hạ thân cậu nhất thời chỉ còn lại có quần lót màu trắng.


Quần áo trên người Phùng Kiến Vũ xốc xếch, hạ thân cơ hồ cái gì cũng không mặc, một bộ vẻ mặt mê mang, giống như một thiên sứ sa ngã, làm cho hạ thân Vương Thanh sưng lên phát đau, muốn lập tức đem Phùng Kiến Vũ đè ở dưới thân, để cho cậu ở dưới thân mình khóc tỉ tê.


Vương Thanh vừa định đem áo ngủ của Phùng Kiến Vũ cũng cởi xuống, "cốc cốc cốc " tiếng gõ cửa vang lên, Vương Thanh cúi đầu chửi thề một tiếng thô tục, kéo chăn qua đem Phùng Kiến Vũ bọc lại chặt chẽ, chỉ lộ ra một đôi mắt xoay tít nhìn loanh quanh , mới đi về phía cửa.


Giống như là sợ Phùng Kiến Vũ bị người ngoài nhìn thấy , Vương Thanh sậm mặt lại cũng không để cho người bên ngoài đi vào, dẫu sao nửa đường bị quấy rầy, ai cũng sẽ không vui vẻ. Nhưng mà, một lát sau, khi Vương Thanh tiến vào lần nữa, Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh nở nụ cười đầy mặt  . Cậu kéo ra chăn, ngồi ở mép giường, nghi hoặc nhìn Vương Thanh hỏi: "Thanh nhi, mới vừa rồi là ai a, anh sao lại vui vẻ như vậy a."


Vương Thanh từ trong túi cầm ra hai hộp đồ, "Anh vốn là mới vừa rồi còn lo lắng sau khi làm xong , không có cách nào thanh lý cho em, dẫu sao phòng tắm quá xa. Bất quá, không thể không nói ông chủ nhà này quá biết làm ăn, giao hàng tận nhà. Đợi một hồi, anh liền không cần băn khoăn nhiều như vậy."


Phùng Kiến Vũ nhìn áo mưa trong tay Vương Thanh, mắc cở xoay đầu , đột nhiên cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Vương Thanh, quay đầu nhìn anh, lại nhìn một chút mình. Hạ thân Phùng Kiến Vũ phơi bày, trên người quần áo ngủ nút áo không có cài chắc, để lộ ra một bên bả vai, giống như không tiếng động mời gọi. Phùng Kiến Vũ quát to một tiếng, chui vào trong chăn.


Vương Thanh liền yêu tiểu tính khí này của Phùng Kiến Vũ , hướng về phía cậu đang cầm chăn chặt bao chặt lấy mình - ý vị thâm trường cười một cái nói:  "Đại Vũ, không có việc gì, đêm nay còn dài , chúng ta từ từ sẽ đến.  "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic