Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Kết quả của túng dục vô độ chính là mỏi eo đau lưng, cả người vô lực, vết hôn trải rộng toàn thân. Phân thân tinh xảo của Phùng Kiến Vũ hơi sưng đỏ, cái mông cũng bị ngắt thành mấy dấu vết màu đỏ. Trước ngực hai điểm hồng cũng bị mút vừa đỏ vừa sưng, nhạy cảm vô cùng, nhẹ nhàng đụng vào, cũng sẽ chọc cho cả người Phùng Kiến Vũ run rẩy. Vương Thanh thật giống như hết sức có khuynh hướng thích cổ Phùng Kiến Vũ , trên cổ cùng xương quai xanh rậm rạp chằng chịt vết hôn chính là sự chứng minh tốt nhất. Trong phòng tràn ngập mùi xạ hương của tinh dịch không chịu biến mất chứng minh tối hôm qua trong phòng phát sinh chuyện khiến cho người khác tim đập đỏ mặt.


Ngày hôm sau, khi Phùng Kiến Vũ tỉnh lại, là bởi vì ánh mặt trời tản trên cửa sổ thủy tinh trên đỉnh đầu. Trong mơ mơ hồ hồ, Phùng Kiến Vũ cảm giác thật giống như có người ở hôn gò má mình. Phùng Kiến Vũ hơi mở cặp mắt ra, liền thấy Vương Thanh đã ăn mặc chỉnh tề núp ở mép giường, mặt tươi cười nhìn cậu.


Phùng Kiến Vũ kéo cánh tay Vương Thanh qua, ôm vào trong ngực, dùng sức cọ một cái, lại híp mắt lại. Vương Thanh nhìn dáng vẻ của Phùng Kiến Vũ , cảm thấy thập phần khả ái. Phải biết Phùng Kiến Vũ là một người cực ít ỷ lại trên giường, lúc học đại học, đều là Vương Thanh ỷ lại giường, Phùng Kiến Vũ đi kêu anh thức dậy. Lúc đó tính gắt ngủ của Vương Thanh đặc biệt nghiêm trọng, nếu như có người quấy rầy đến giấc ngủ của anh, Vương Thanh có thể cho hắn một quyền. Duy chỉ có Phùng Kiến Vũ, mỗi lần Phùng Kiến Vũ kêu anh thức dậy, anh vừa mở mắt thấy gương mặt cậu mang nụ cười ấm áp, trong bụng hỏa khí cũng tiêu mất, cũng không cần nói cái gì là gắt ngủ.


Vương Thanh ôm Phùng Kiến Vũ, nhìn cậu giống như mèo vậy ở trên người mình cọ tới cọ lui toàn tâm ỷ lại , nhất thời Vương Thanh cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng liền hòa tan. Nhưng mà, Vương Thanh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, thật không thể để cho Phùng Kiến Vũ ngủ nữa, nếu không chuyến du lịch thì thật phải một mực ở trong phòng trải qua. Vương Thanh cúi đầu hôn lên trán Phùng Kiến Vũ , tựa vào bên tai cậu nói: "Đại Vũ, em còn không chịu thức dậy, chuyến du lịch của chúng ta có thể đều phải ở trên giường vượt qua. Anh ngược lại là không có vấn đề, dù sao chiếm tiện nghi là anh, bất quá em có thể đến khi trở về nhà cũng không xuống giường được."


Vương Thanh vừa dứt lời, Phùng Kiến Vũ lập tức từ trong ngực anh bò ra, mau chóng đổi quần áo, cầm lên đồ rửa mặt xông thẳng đến phòng tắm , lưu lại một mình Vương Thanh ngồi ở trên giường ha ha cười to.


Chờ Phùng Kiến Vũ rửa mặt xong , Vương Thanh mang cậu đi đến trước quầy tiếp tân , hỏi đường đi đến cung điện Potala . Cô gái ở quầy sau khi hướng dẫn cặn kẽ cho Vương Thanh , ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Phùng Kiến Vũ, sau khi nhìn cậu xong cô gái kia nhìn thoáng qua Vương Thanh gương mặt đỏ bừng cúi đầu


Sau khi ra khỏi nhà khách, Phùng Kiến Vũ sờ gò má của mình, cũng không đồ bẩn gì a, cậu xoay người đối diện Vương Thanh , "Thanh nhi, anh nói mới vừa rồi cô gái kia tại sao vẫn nhìn chằm chằm vào em a, em sờ một chút trên mặt cũng không có đồ bẩn gì a. Chẳng lẽ là, bởi vì em quá đẹp trai." Nói xong đắc ý cười cười.


Vương Thanh sợ Phùng Kiến Vũ ngã , một mực nắm thật chặc tay cậu, dù sao ở chỗ này không có ai biết bọn họ. Vương Thanh nghe được câu nói sau cùng của Phùng Kiến Vũ , bật cười, từ trong túi móc ra điện thoại di động, mở ra tự chụp một kiểu cho Phùng Kiến Vũ.


Phùng Kiến Vũ nhìn một cái mới biết tại sao mới vừa rồi cô gái kia vẫn nhìn chằm chằm vào mình. Trên cổ rõ ràng là vết hôn màu đỏ , tựa như đang chiêu cáo thiên hạ cậu cùng Vương Thanh tối hôm qua làm chuyện không thể miêu tả gì. Không trách ánh mắt cô bé kia nhìn hai người không giống nhau, gò má Phùng Kiến Vũ nhất thời đỏ lên. Nhìn Vương Thanh đã sớm kịp chuẩn bị đứng xa xa cách cậu vài mét, Phùng Kiến Vũ vừa đi tới bên cạnh anh vừa gào lên, "Vương Thanh, anh là tên khốn kiếp, anh khẳng định sớm thấy, tại sao không nhắc nhở em."


Vương Thanh vừa sãi bước đi về phía trước, vừa nói: "Bởi vì, anh phải nói cho tất cả mọi người biết, em là của anh." Vừa nói xoay người, tại lúc Phùng Kiến Vũ đi tới trước mặt anh, không đợi cậu có bất kỳ động tác nào, anh liền ôm thắt lưng cậu , hôn lên môi của cậu. Không bao lâu, Phùng Kiến Vũ lại khôi phục gương mặt xấu hổ nhưng đầy ngọt ngào . Vương Thanh trong lòng lặng lẽ làm chữ V, quả nhiên không có chuyện gì là kiss không giải quyết được.


Cung điện Potala màu đỏ cao chót vót lấy trời xanh núi tuyết làm phông nền, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ tựa như thấy được nơi ở của các vị thần. Phùng Kiến Vũ là một người không tin Phật , nhưng Vương Thanh tin, huống chi đang đứng ở một nơi thần thánh như vậy, Phùng Kiến Vũ cũng đi vào lễ bái một chút.


Bởi vì để tỏ lòng tôn trọng, cho nên lúc ở bên trong Phùng Kiến Vũ vẫn luôn không nói gì. Cho nên lúc đi ra, Phùng Kiến Vũ liền không chờ được kéo Vương Thanh hỏi: "Thanh nhi, mới vừa rồi khi đang làm lễ bái , anh suy nghĩ gì." Phùng Kiến Vũ hai mắt thật to nháy nháy,khí tức linh động  vây quanh anh


Vương Thanh nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, "Anh nghĩ, có thể phù hộ em một đời an, chúng ta vĩnh viễn không chia cách hay không." Ngũ quan góc cạnh của Vương Thanh rõ ràng, bình thời không cười, cho người khác một loại cảm giác rất nghiêm túc, nhưng mà khi nói những lời này , Phùng Kiến Vũ cảm thấy mi mắt anh cũng trở nên nhu hòa."Vậy em thì sao, em mới vừa rồi suy nghĩ gì." Vương Thanh hỏi ngược lại Phùng Kiến Vũ.


Phùng Kiến Vũ quay đầu chỗ khác, "Em? Em mới vừa rồi không nghĩ gì hết." Vương Thanh xoa xoa mái tóc mềm mại của Phùng Kiến Vũ, cười một tiếng kéo cậu đi ra ngoài liền không lên tiếng nữa. Phùng Kiến Vũ nhìn gò má người đàn ông mình yêu sâu đậm này , trong lòng không khỏi có một dòng nước ấm chảy qua: Vương Thanh, thật là khéo , chúng ta có tâm nguyện giống nhau , tâm nguyện của em là anh có thể một đời bình an, chúng ta nắm tay nhau cho đến bạc đầu. (chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão -Bài thơ Kích cố 4 của Khổng Tử)


Tiếp theo, Vương Thanh mang Phùng Kiến Vũ đi cưỡi ngựa . Cưỡi ngựa là một trong những hạng mục vận động mà Vương Thanh rất thích, anh luôn muốn để cho cậu cảm thụ một lần. Bởi vì như vậy mới để cho Vương Thanh thật sự có loại cảm giác Phùng Kiến Vũ chân chính tham dự vào cuộc sống của mình. Bất quá, Phùng Kiến Vũ đối với cưỡi ngựa cũng rất có hứng thú, cậu rất ít tiếp xúc loại hạng mục này, cho nên đối với cưỡi ngựa cảm thấy rất hứng thú.


Vương Thanh sợ Phùng Kiến Vũ lần đầu cưỡi ngựa sẽ gặp nguy hiểm, dĩ nhiên cũng có tư tâm muốn cùng Phùng Kiến Vũ chung một chỗ, vì vậy đề nghị cùng cậu cưỡi một con ngựa. Phùng Kiến Vũ ngược lại cũng không suy nghĩ nhiều, cậu cũng sợ mình cưỡi ngựa không cẩn thận té xuống liền xấu hổ. Vương Thanh cưỡi ngựa, kéo một cái Phùng Kiến Vũ liền ngồi vào trong ngực của anh. Khoảng cách của hai người rất gần, Phùng Kiến Vũ thậm chí cũng có thể cảm nhận được hô hấp của Vương Thanh . Cái loại khí tức ấm áp đó, làm cho lỗ tai Phùng Kiến Vũ đỏ lên.


Hai tay Vương Thanh giật dây cương, hai chân kẹp chặc bụng ngựa, khẽ hô một tiếng "giá", con ngựa liền bắt đầu chạy chậm. Ở trong tiếng vó ngựa " lọc cọc lọc cọc ",tính trẻ con của Phùng Kiến Vũ bắt đầu hoan hô nổi lên "giá, giá, giá..." Vương Thanh càng cưỡi càng nhanh, Phùng Kiến Vũ cảm thấy rất đã ghiền, xốc nẩy mãnh liệt để cho cậu cũng nắm thật chặc dây cương, nhưng cậu một chút cũng không sợ, bởi vì cậu cảm giác được, Vương Thanh liền ở phía sau gắt gao ôm cậu. . . Phùng Kiến Vũ tin tưởng,cậu sẽ vĩnh viễn nhớ lần thể nghiệm khó quên này, sau này coi như cậu học được cưỡi ngựa, không cùng Vương Thanh ngồi chung một con ngựa tự do chạy băng băng nữa, cậu cũng vô cùng hoài niệm lần đầu tiên cưỡi ngựa này. Đó không chỉ là lần đầu tiên cưỡi ngựa, mà cũng là thời khắc Vương Thanh mang đến cho cậu cảm giác an toàn không ai bằng


Sau khi hai người cưỡi đến tận hứng , Vương Thanh kéo dây cương, ngừng lại. Kéo Phùng Kiến Vũ ngồi trên cỏ. Hai người chơi cả một ngày, hiện vào lúc này, chính là mặt trời ngã về phía tây , trên thảo nguyên bao phủ màu vàng yên tĩnh, xa xa dãy núi phủ thêm y phục ánh nắng chiều rực rỡ, đám mây trắng tinh trên bầu trời cũng biến thành ánh lửa đỏ tươi. Làn sóng cỏ lắng xuống, bầy dê bò nuôi thả từ đồng cỏ xa xa đi tới; chỉ có những bầy lạc đà kia ban đêm cũng không trở về vẫn còn ở bờ hồ phụ cận dạo chơi. Phùng Kiến Vũ lần đầu tiên cảm thấy, nguyên lai nắng chiều trên thảo nguyên lại xinh đẹp như vậy ,cậu nằm ở trong ngực Vương Thanh , hưởng thụ thời khắc an tĩnh .


Một lát sau, Phùng Kiến Vũ đột nhiên mở miệng hỏi, "Thanh nhi, tại sao anh lại thích Tây Tạng ."


Tây Tạng sắp bước vào buổi đêm, nhiệt độ đã bắt đầu hạ xuống, Vương Thanh kéo áo khoác ra, đem Phùng Kiến Vũ kéo vào trong ngực, bao lấy cậu thật chặc. " Ừ, bởi vì anh thích thảo nguyên Tây Tạng , anh thích cảm giác không bị trói buộc vừa cưỡi ngựa vừa nhìn thảo nguyên vô tận . Hơn nữa , em biết anh là một người thích tự do , trong loại hoàn cảnh này , anh có thể làm chuyện mình muốn làm. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, trước đó em thích nơi này, mà anh thích em, nên cũng yêu nơi này một cách tự nhiên." Cằm Vương Thanh ở trên đỉnh đầu Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng cọ cọ , "Vậy còn em thì sao ? Em tại sao lại thích nơi này?"


Phùng Kiến Vũ thích cảm giác được khí tức của Vương Thanh vây quanh , cậu thích cảm giác hai người dính sát vào nhau ."Bởi vì, em cảm thấy ở chỗ này em là tự do, em ở chỗ này là chỉ dùng suy nghĩ chính mình cảm thụ. Đối mặt với trời xanh mây trắng, thảo nguyên bao la, dân du mục hiền lành, em cảm thấy cuộc sống như vậy rất đơn thuần, hơn nữa, em cảm thấy ở chỗ này cùng anh ở bên nhau, là có thể quang minh chánh đại." Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh, trong mắt tràn đầy thâm tình, "Em thích nơi này, bởi vì nơi này không có ai biết chúng ta, bởi vì nơi này có thể cùng anh quang minh chánh đại nắm tay, bởi vì nơi này có thể quang minh chánh đại ôm nhau, bởi vì nơi này có thể cùng anh quang minh chính đại hôn nhau .Em có thể nói cho tất cả mọi người, anh là người yêu của em, là người mà em muốn sống trọn một đời ." Lời tỏ tình Phùng Kiến Vũ là tha thiết như vậy, là thẳng thắn như vậy, tim Vương Thanh cũng sắp bị cậu hòa tan.


Vương Thanh đem Phùng Kiến Vũ kéo lên, ở dưới trời chiều nhìn đôi mắt cậu , đôi mắt kia đều ở đây nói cho anh biết, cậu có bao nhiêu yêu anh. Vương Thanh đột nhiên minh bạch vì ánh mắt này, coi như mất hết tất cả cũng không đáng kể. Anh cúi đầu hôn lên đôi mắt cậu , "Đại Vũ, ban đầu mang em tới Tây Tạng, là vì trốn tránh mẹ anh. Anh không khỏi không thừa nhận, cho dù là kiêu ngạo như anh, khi thân tình cùng ái tình đặt ở trước mặt , anh cũng không có cách nào lựa chọn. Nhưng mà, anh mới vừa rồi đột nhiên nghĩ thông, anh lựa chọn cùng em chung một chỗ, không có nghĩa là anh phải vứt bỏ người nhà của anh, không có nghĩa là anh phải vứt bỏ thân tình. Anh yêu em, cùng anh yêu người nhà là không xung đột. Anh sẽ không bỏ rơi em,anh cũng sẽ không cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, anh chỉ biết không ngừng cố gắng, để cho bọn họ tiếp nhận em, để cho bọn họ tiếp nhận tình yêu của chúng ta ." Vương Thanh ngừng một chút, giống như là tuyên thệ vậy vừa nói, "Đại Vũ, anh ở dưới ánh mặt trời trao tặng em tình yêu."


Giờ khắc này, Phùng Kiến Vũ đột nhiên cảm thấy Vương Thanh lúc này là một người đàn ông chân chính có thể dựa vào, trước kia mặc dù anh có thể cho cậu cảm giác an toàn, nhưng mà bây giờ anh là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa , để cho Phùng Kiến Vũ có thể kiên định không dời tin tưởng anh có thể bảo vệ tình yêu của bọn họ.


Vương Thanh dắt tay Phùng Kiến Vũ đi về chổ ở của bọn họ , Phùng Kiến Vũ trên mặt là nụ cười hạnh phúc không cách nào che giấu, "Đại Vũ , vậy, chúng ta về nhà đi." Phùng Kiến Vũ nắm thật chặt tay Vương Thanh, gật đầu một cái . Đúng, về nhà.


Dưới trời chiều, bóng của hai người trải thật dài, bàn tay giao nhau thật chặt nói ra tình yêu kiên định không dời của hai người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fanfic